Bay lượn trên cao, tay cầm địa đồ, dưới chân Per là mặt đất sớm đã thay hình đổi dạng. Gió thổi trang giấy của địa đồ bay loạt xoạt, âm thanh của con trĩ trắng bay đến bên cạnh thỉnh thoảng hỏi hắn phương hướng. Per nắm một góc của địa đồ, đối chiếu vài lượt, trầm mặc một lát trước mặt con chim to màu trắng đang đợi trả lời kia, bất đắc dĩ đáp trả: “Trong một đêm này, thay đổi không chỉ là các giống sinh vật, bề mặt đất biến hóa đã bao trùm lên đường đi vốn có, nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta không những tìm không được đường, ngay cả người phải cứu cũng không thể nhìn thấy.”
Con chim cúi đầu, Naosica ở đầu kia suy tư một lát rồi đề nghị: “Đã như vậy, ta kiến nghị chúng ta tự mang theo đội ngũ phân tán tìm kiếm.”
“Ta không có ý kiến gì khác.”
Trên không trung, Per tận dụng mọi khả năng dẫn đám đông trên mặt đất đến gần thôn trang được đánh dấu trên bản đồ. Mọi người thương lượng thời gian gặp lại, khách khí chào tạm biệt, mặc dù lần gặp trước thì Per còn suýt chút nữa đâm chết Naosica. Nhưng không thể không nói, Boss trắng tu dưỡng tốt, người ta lễ phép khéo léo vô cùng, không giống Boss đen nào đó lòng dạ hẹp hòi thích trả thù.
Per sớm đoán được chuyện mỗi người đi một ngả, đội ngũ đủ loại người từ bốn phương tám hướng xen lẫn cùng nhau đã đủ quỷ dị, nhưng càng thần kỳ hơn là một đám người quan niệm đạo đức hoàn toàn trái ngược lại không đánh nhau. Nếu mỗi người không đi một ngả, động thủ là chuyện sớm muộn. Nhưng giả dụ gặp phải thôn dân cần cứu trợ thì làm sao? Thần minh nói cứu vớt con người là nhiệm vụ lần này, như vậy số lượng người thì tính làm sao? Tính vào đội ngũ nào?
Không dám đảm bảo sẽ không có người vì chuyện này mà hậm hực. Cho nên sớm xa nhau là chuyện tốt. Per rời khỏi đội quân tiên phong, vừa hay gặp Dionysus chuẩn bị dẫn đội ngũ của gã rời đi. Đối phương cười, khoát khoát tay về phía hắn, dùng một loại tiếng cười thật vang, lớn tiếng bắt chuyện như sợ người khác không biết giữa bọn hắn có gian tình: “Lát gặp lại nhé!”
Lần thứ hai ánh mắt đám người tập trung vào Per, hắn nghiêng người phớt lờ Dionysus, vung tay lên, kéo đội ngũ của mình bước vào trong sương mù.
Dần dần, hơi sương mù ngăn cách tiếng vang xung quanh…
Per không biết bọn họ đi bao lâu rồi, hoặc là đã tách đội ngũ khác bao lâu. Có lẽ chỉ là một phút, cũng có lẽ là một giờ đồng hồ. Nhận biết không gian và thời gian bị hơi sương mù làm lu mờ không rõ, tình huống bất định hình thành áp lực vô hình, phủ xuống trên người những người đang không cách nào nhận biết bên ngoài.
Có người chịu không nổi bầu không khí như vậy, bắt đầu hùng hùng hổ hổ thử xua tan bất an.
Đao quơ loạn xạ trên không trung phát ra âm thanh ‘ong ong’.
“Mẹ nó, phải đi tới khi nào?” Có người bắt đầu chửi.
Per cau mày, hỏi nữ chiến sĩ bên cạnh.
“Loui, xem thời gian của đồng hồ cát và phương vị.”
“Từ lúc rời đội ngũ mới được ba mươi hai phút, phương vị phía đông nam, không lệch nhiều lắm, Điện hạ.”
“Nghe rõ chưa? Tiếp tục đi tới trước!”
Trắng xoá, im ắng, bốn phía dường như không thấy cái gì rõ ràng cả, cảnh vật xung quanh vô cùng bình thản như trước khi bão tố ngoài khơi tới gần, đám người do thần kinh căng thẳng bắt đầu trở nên không nhịn được. Nhưng dừng lại, không làm gì cả, tâm tình của mọi người cũng sẽ vì mờ mịt mà càng trở nên hoang mang rối loạn. Đi ra ngoài map mà không gặp được quái, đây là tình huống Per chưa từng thấy qua. Bất quá dựa theo cái vận may cấp độ E của hắn mà nói, tình huống không gặp được một thôn dân nào cũng có khả năng phát sinh. Ma vương tay cầm dây cương, bó tay không nói được câu nào, chỉ thầm rơi lệ. Đệt! Không thể cue hành người ta như thế chứ!
Lúc này, bỗng nhiên có người nói một câu.
“Các ngươi có ngửi thấy gì không?”
“Ngửi thấy cái quái…” Có người hồ nghi hít hà, trong không khí dinh dính, ướt nhèm nhẹp này, có loại mùi vị quen thuộc kỳ quái từ xa bay đến gần: “Cái mùi này ngửi như là…”
“Như là…” Toàn bộ mọi người dừng bước lại, cau mày nỗ lực ngửi.
Người ngửi ra là mùi vị gì sắc mặt kỳ quái, muốn nói lại thôi. Per đương nhiên cũng ngửi thấy được mùi vị kỳ dị này. Khóe miệng hắn khẽ giật giật.
Hoặc là trắng toát hẳn, hoặc là censored đi, cùng lắm thì cho một phát rõ mười mươi cũng được.
Đây là cái gì mùi vị? Đây rõ ràng là mùi vị XXOO!
Trong không khí tràn ngập một thứ mùi chua chua, tanh tanh, hỗn độn không thể tách bạch ra được.
Tuy rằng biết rõ phía trước là vật gì, nhưng ngẫm lại nguyên tác nội dung vở kịch ở phía trước, Per kiên trì mệnh lệnh, âm thanh trầm xuống: “Tiếp tục đi tới trước.”
Nơi có “cua đồng” bò qua tất có người gặp nạn. Hỡi các thôn dân bị thứ kỳ quái nào đó hãm hại, ta đến đây!
Đội ngũ vô cùng có kinh nghiệm dã chiến đã ngửi được mùi vị quái lạ, vẻ mặt khó xử theo sát tiểu đội trưởng. Per chỉ muốn nói rằng là đàn ông, con trai thì nghiến chặt răng mà bước qua, bày ra bộ dạng xử nữ sắp bị hấp diêm thế kia làm gì? Huống hồ, Per hoài nghi nghiêm trọng trong đội ngũ này trừ mình ra thì còn có bao nhiêu xử nữ. Đều là sói cả thì đội lốt cừu làm cái gì, đều là mực tàu mà cứ thích giả dạng nước khoáng lavie. Các bạn trẻ à, tinh thần phấn chấn mà cùng ma vương đại chiến thực vật đi.
Khi đội ngũ tiến vào, cự ly còn chưa sát được bao nhiêu đã thấy một vật xé gió lướt đến, nhanh chóng cắm vào trong đội ngũ cuốn đi mấy người. Người có chuẩn bị từ trước nhanh nhẹn nhảy né ra. Đội ngũ lại bởi vì công kích này mà bị phân tán trong sương mù. Sau khi tập kích xong thì vật kia nhanh chóng lui trở lại trước khi mọi người kịp phản kích.
“Ghê tởm!”
Công kích không chỉ có một đợt, không ngừng có người bị cuốn đi ở những góc khuất. Các chiến sĩ tức giận bừng bừng huy động đao trong tay, bổ về phía vật thể bất minh tập kích. Âm thanh của lưỡi dao chém vào khối thịt rõ ràng dị thường, nhưng không nghe thấy âm thanh của khối thịt rơi xuống. Thỉnh thoảng có người hét thảm một tiếng, sau đó biến mất trong sương mù.
Trong lúc hỗn loạn, Per kéo dây cương tránh trái tránh phải, cuối cùng bằng một cú lộn trên không cả xe lẫn ngựa, đột phá thành công phóng thẳng lên không trung. Thoát khỏi một vật dài mảnh đánh sượt qua, Per nhẹ nhàng thở phào một hơi. Hắn tranh thủ quay đầu lại nhìn xuống phía sau, chuẩn bị tự sướng vì mình làm thành công động tác có độ khó cao, thì thấy thùng xe phía sau bị đào thành một lỗ sâu hoắm, gió lạnh thổi qua phần phật, chẳng thấy bóng dáng của thần quan đâu hết.
Hắn biết ngay là như vậy mà!
Lúc này, vẻ mặt của Per tựu như đang húp sữa chua mà nuốt phải miếng da thối vậy. Trường hợp này đúng là kiểu “ba con sói” bị thủng, đã tưởng chỉ cần xong việc, trốn đi, thế là xong, ai ngờ bị tên đàn ông vô tiết tháo nào đó chọc sẵn một lỗ hổng, “con trai con gái” theo lỗ đó mà tấn công rất happy. Nói chung, tâm trạng lúc này hoàn toàn vô lực, hoàn toàn xoắn quẩy, hoàn toàn trọng thương không gượng dậy nổi, chỉ có thể trực tiếp hóa thành một tiếng rống giận bi thương:
“Cái *beep* *beep* *beep* ^*($*&()&)^%!!!!”
Thủ hạ sớm đã bị lũ xúc tua kì quái kia cuốn mất từ lâu, vấn đề hình tượng không còn quan trọng nữa. Tiền mất tật mang, a, sai rồi, là binh sĩ mất mà còn không mang đi được thần quan đại nhân. Hắn cần phải phát tiết tâm tình của mình một chút mới được.
Cơn giận bùng lên, lá gan cũng to ra, đương đầu với mối nguy hiểm bị nát cúc, Per một tay rung dây cương, một tay vút roi da quẹo vào hướng mùi vị XXOO nồng nhất mà phóng đi.
Từ trên cao nhìn lại, đám xúc tua thật dài màu hồng nộn nhớp nháp, nổi đầy gân đã được censored đang ngọ nguậy, uốn éo cuốn lấy những người xung quanh, kéo về phía những nụ hoa ở chính giữa. Nụ hoa nuốt thân người, đồng thời, càng không ngừng phun ra bên ngoài thứ chất lỏng màu trắng đục kinh tởm. Mùi vị đặc hơn, ướt nhèm nhẹp dường như hòa cùng trong sương mù dính chặt ở trên người, không cách nào tách ra được.
Khóe mắt Per nghiêng nhìn thấy áo bào của thần quan chợt lóe lên ở trong đống nụ hoa, liền nhanh tay lẹ mắt vớ lấy một cục pha lê ném mạnh xuống phía dưới. Một nùi những xúc tua nhớp nháp kia lập tức bị đông cứng thành tác phẩm khắc băng nghệ thuật hiện đại . Thò tay vào nụ hoa căng chặt tựa như như lỗ đen, vớt vớt, Per nỗ lực không nghĩ tới việc mình đang sờ qua vuốt lại cái vật thể dài dài, ướt dính trong nụ hoa dùng để phun sữa chua là cái gì.
Đến lúc mò thấy cái giống như một loại vật liệu may mặc, trên mặt Per lộ vẻ vui mình, giật mạnh lên.
Một đứa nhóc chân ngắn tay ngắn, cái đầu ánh vàng rực rỡ, trong lòng ôm một nhóc con còn bé hơn nữa.
Per kinh hãi, đẻ con nhanh vậy hả? Không phải chứ?
Tay run lên, vội vàng đem đứa bé ném qua một bên, tiếp tục thò tay móc loạn xạ để kéo thần quan lên.
Khối băng phía dưới phát ra tiếng cót két nứt vỡ, vết nứt nhỏ vụn đang không ngừng lan ra. Rốt cục, trước khi cái khối băng khổng lồ này chống đỡ không nổi mà sụp xuống, tay Per nắm được tay một người, kéo mạnh lên trên, lần này không sai được nữa.
Khom lưng né tránh vật thể dinh dính, ướt nhèm nhẹp bị censored kia quét ngang, ôm lấy thần quan, thuận tay quơ lấy hai đứa nhóc trên mặt đất, Per quay đầu lại dự định tìm kiếm chỗ ngồi đánh xe, liền thấy con Chung điêu há to miệng nhớp nháp đầy sữa chua xông lại tựa như đang phát cuồng vì động dục. Vừa xong thực vật X người, lại tới nhân thú thì quá là khẩu vị nặng rồi, Ma vương bày tỏ phản đối cái thế giới đầy cua đồng này. Một ngọn lửa ngùn ngụt đốt cháy con Chung điêu thành tro, nhưng lại đốt không chết những xúc tua mọc thêm vô hạn kia. Mặc dù Per không bị đánh trúng, nhưng cũng bị phụt chất lỏng đầy người, một thân ướt nhèm nhẹp, dính nhơm nhớp, trên mặt chất lỏng chảy thành dòng. Những thứ ôm trong lòng, kẹp ở trong tay lại không an phận mà cọ tới cọ lui. Thực sự là vừa tồi tệ vừa sốt ruột.
Mặc dù có lỗi với đội ngũ binh lính, thế nhưng Per không cách nào chiếm được ưu thế với tình huống hai tay đều bận, xung quanh lại đầy những xúc tua ngọ nguậy này. Chỉ đành ôm ba thân người trong lòng mà rút lui.
Nhún chân trên những cành cây nhảy về chỗ cao, Per sau khi tìm được nguồn nước liền không ngừng chạy về phía đó. Cuối cùng trước khi chất lỏng tồi tệ kia buộc hắn phát điên thì kịp đâm đầu vào thác nước.
Nước lạnh đập vào mặt, dòng nước vỗ lên đầu, lên mặt tê tê, đau rát, nhưng cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Per thuần thục lột khôi giáp trên người xuống, chất lỏng màu trắng theo dòng nước chảy xiết trôi khỏi giáp, bị cuốn đi thành từng dòng nhỏ mảnh trắng đục. Cố sức rửa mặt, gột sạch thứ trên mặt xuống, Per bắt đầu lột y phục của thần quan ra.
Thời gian thần quan bị ngâm trong chất lỏng lâu hơn hắn nhiều, bào phục sớm đã sũng nước nặng nề, cố sức lắm mới cởi ra được. Càng phiền phức hơn là loại chất lỏng màu trắng này vô cùng có hiệu quả, bằng chứng là thần quan bắt đầu ngọ nguậy chân tay. Nhưng trong cái rủi có cái may, thần quan nằm ngay đơ nhiều ngày như vậy rốt cục có cũng phản ứng rồi.
Quả nhiên, phàm trong kịch tình đam mỹ, giải dược nhất định có liên quan đến chữ cái thứ 8 (H). Cũng chính là cái gọi là: không H không thăng cấp, không H không giải được độc, không H không giải được nguyền rủa, đơn giản là không H thì không thoải mái.
Trong quá trình Per chế phục thần quan, một mặt phải cẩn thận không làm thần quan bị thương, vừa phải cẩn thận không để thần quan phản công lột lại y phục của hắn. Không may, hắn không để ý trượt chân, ngã ngửa ra phía sau. Thần quan thuận thế quấn lên eo lưng của Per. Trọng lượng của hai người đè vào cùng một chỗ, bọt nước văng khắp nơi. Per kinh hãi há to mồm, sặc sụa đầy nước.
Thân thể bị áp vào trong nước, trong lúc bọt nước sục lên. Khuôn mặt thánh khiết lan ra ký hiệu màu đen quỷ dị, chậm rãi tiến tới gần, phóng đại.
Per mở to mắt, một cái tát thật mạnh vung ra, tuyệt không thương hoa tiếc ngọc.
Đẩy ra thần quan đang áp ở trên người, Đại ma vương Per một thân sát khí đứng lên từ đáy nước, phun ra sữa chua bị truyền vào từ miệng thần quan, sau đó túm lấy thần quan vẫn đang cố leo lên đùi hắn không ngừng “nhóm lửa”, ha ha cười nhạt hai tiếng, cầm lấy đầu của đối phương ấn vào trong nước!
Đè nén xuống, lại túm lên. Thần quan bị sặc nước, viền mắt đỏ au ngập nước mắt, “hu hu” nức nở ôm Per, như ôm lấy khúc cây nổi ngoài khơi không chịu buông tay. Sự đau khổ của việc hít thở không thông trong nước trực tiếp phản ứng hết sức rõ ràng tới đại não của thần quan, y ngẩng đầu theo bản năng dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Per.
Per vừa nhìn thì biết không ổn, ánh mắt kia vẫn long lanh diễm lệ như nước, xuân sắc nảy mầm như cũ. Vì vậy hắn tiếp tục ấn chặt đầu của thần quan xuống nước.
Nhiều lần như vậy, hiệu quả quá ít, ngược lại hơi nước mang theo hàn khí đông lạnh khiến tay chân Per rét run. Rốt cục, sau khi lòng kiên trì cạn nhẵn, Per một quyền đánh vào dạ dày thần quan, “ọc” một tiếng, sữa chua một lần nữa lại tràn đầy mặt nước.
Thấy hữu hiệu, khóe miệng Per giãn ra, vẽ nên một nụ cười biến thái, tay không do dự thụi xuống ngay phát nữa. Nhưng bất kỳ sự đánh đập, kích thích nào cũng đều chỉ có tác dụng trong thời gian hạn định, thân thể của thần quan bị đánh dần dần biến thành chết lặng, phun ra chất lỏng bắt đầu ít đi, nhưng tình hình ôm chặt Per ‘ưm ưm a a’ không giảm bớt, thậm chí, Per có thể cảm thấy tay của người nào đó đang lướt dọc theo bắp đùi trong của hắn hướng lên trên.
Hất tay của thần quan ra, trở tay khống chế, Per từ phía sau thần quan một tay ấn người ở trong nước, tay trái bắt đầu móc họng y.
Ngón tay bị nước ngâm đến rét run thăm dò vào khoang miệng, kích thích niêm mạc nóng bỏng co rút lại, rung động một hồi. Đầu lưỡi nhịn không được áp vào ngón tay, cuốn về phía yết hầu. Per nhận thấy mục đích của đối phương, phản xạ có điều kiện thu tay lại, lại bị hàm răng của đối phương miết một phát không nhẹ không nặng. Răng đè lên ngón tay có chút ngưa ngứa, nhưng lại không thể rút ra.
Ma sát chậm rãi, cảm nhận trên ngón tay cọ nhè nhẹ rõ ràng miêu tả hướng di động của hàm răng, động tác của đối phương giống như cảnh cáo vừa giống như khiêu khích. Di động cẩn thận từng chút một, từ đầu ngón tay đến cuối ngón, động đậy thong thả thật là làm cho người ta… Không thể nhịn được nữa.
Đưa ngón tay chọc thật hung hãn vào sâu trong yết hầu. Thần quan: “Ư ư…”
Per nắm chặt eo của đối phương, ngẩng đầu nhìn trời, tư duy phát tán. Hắn bỗng nhiên rất muốn biết, có nam nhân nào còn lên được khi đang bạo cúc mà gặp phải ỉa chảy, “thổi sáo” mà gặp phải nôn mửa hay không.
Thần quan nôn tới nôn lui, cuối cùng cũng không động chân động tay được nữa. Tay Per rút ra từ trong miệng đang há ra vô lực kia, tẩy sạch trong nước sông.
Quay đầu nhìn lại hai đứa bé tóc vàng tiện thể cứu về. Khi Per tiếp cận, hai đứa bé vẫn đang quấn lấy nhau trên chỗ nước cạn, dùng thân thể còn chưa phát dục thành thục mà cho nhau sung sướng. Vắt khô y phục nặng trịch ở trên người, Per mang một loại tâm lý hiếu kỳ, tay chống nạnh đứng ở một bên nhìn một lát nữa, sau đó hắn bày tỏ chuyện này chả đáng yêu chút nào, thậm chí còn quỷ dị khác thường. Mỗi tay lột truồng một người, sau đó ném về hai hướng vào trong nước, đem trình tự thao tác đối với thần quan thực hành một lượt nữa nhưng giảm nhẹ hơn.
Cuối cùng đem ba người khôi phục bình thường đặt song song ở trên bờ, Per mệt mỏi ngã nhoài lên bờ sông. Còn chưa tới kịp lấy hơi, bỗng xa xa nhìn thấy chim bay toán loạn, Per mới vừa nằm xuống lại giật nảy lên từ mặt đất, tay cầm roi bảo vệ ba người bất tỉnh phía sau.
Hơi sương mù của bờ sông thoáng mỏng hơn so với những nơi khác, nhưng chỉ vẻn vẹn phân rõ vật thể trong vòng 20m. Về thứ tiềm tàng trong phần sâu thẳm của rừng rậm, không ai có thể thấy rõ. Ngưng thần bế tức, nhìn chằm chằm về hướng đang náo loạn kia, nghe động tĩnh càng ngày càng gần, tay của Per càng nắm chặt. Mặc xác ngươi là dâm mộc hay dâm vật, chỉ cần tới gần, một roi quất bay không cần nghĩ nhiều.
Vật thể bay nhanh như điện xẹt trong không trung về phía rừng rậm âm u, lướt qua ánh dương quang trên đỉnh đầu, lưu lại trong mắt Per một bóng ảnh.
Một roi Per theo quán tính vung ra!
Dionysus rơi vào trong nước, khuôn mặt bị roi quất hằn đỏ, mắt trợn tròn xoe, chửi một câu thô tục đầu tiên từ khi gã và Per gặp mặt tới nay: ” ^(^&*$%^ *Beep*!!!”
Per thấy người tới là ai, nở nụ cười.
Hắn rốt cuộc biết vì sao thần minh đại nhân lại khấu trừ mị lực khi chửi tục rồi. Mắt thấy một thân Dionysus dính đầy chất lỏng kỳ quái, mái tóc xộc xệch, giáp vai cũng mất, mặc dù đối phương đang trợn mắt nhe răng nhìn mình, nhưng khuôn mặt ướt sũng đỏ lựng, bộ dạng như gà chọi bị ném vào nồi canh, đứng ở trong nước chửi đổng kia, thực sự chẳng có khí chất là mấy.
Đại khái là trên mặt Per, vẻ sung sướng vô cùng rõ ràng, Dionysus thẹn quá hóa giận, dùng thân đao vỗ lên một lưỡi đao nước vung về phía Per. Per dùng một roi đơn giản chém về một bên đỡ lấy, sau đó cũng nhịn không được nữa.
“Ha ha ha — “
Thấy tên ngố này tủi thân, chật vật như vậy, thật sự là hả lòng hả dạ, tâm trạng vui sướng, nhất là trước Per mới bị người này uy hiếp. Hiện tại? Ha ha, cười nhạo hắn! Cười nhạo cho đã đời!
Ai mà ngờ tên Vua dở người có lòng tự trọng, kiêu ngạo còn cao hơn trời trong cái bộ dạng tồi tệ như vậy chứ? Hắn chỉ có thể nói, đi đêm mãi cũng có ngày gặp ma.
Khuôn mặt của Dionysus càng ngày càng đỏ, không rõ là hiệu quả của thứ chất dịch sữa chua kia hay vì sự cười nhạo của Per. Gã vung kiếm, muốn quật một phát nữa, nhưng trước khi thân đao chém tới mặt nước thì nhịn lại được.
Thu kiếm vào vỏ, Dionysus nhìn chằm chằm Per đang tay che vuốt khẽ lên khóe miệng cười vô cùng ý tứ hàm xúc, cười đến vô cùng sung sướng kia. Gã mỉa mai lại: “Không nhìn lại bộ dáng của mình mà xem.”
Per sửng sốt một chút, che miệng cúi đầu. Áo giáp sáng loáng trên người bởi vì ngại cồng kềnh trong nước sớm đã cởi bỏ, mái tóc ướt đẫm rủ trên vai, trên mặt, hơn nữa với vẻ mỏi mệt hiện tại, Per có thể tưởng tượng, dáng dấp hiện tại của hắn không khá hơn bao nhiêu so với Dionysus.
“Ta quen rồi. Hơn nữa, bộ dạng bi thảm hơn bây giờ của ta cũng không phải ngươi chưa từng thấy.” Per nhún nhún vai.
Lúc hắn thất bại nhất có lẽ là lúc mặt xanh nanh vàng, cả người mọc đầy thứ xúc tua kỳ quái. Hiện tại bộ dáng này còn khá hơn khi đó nhiều, huống hồ hắn không phải đồ dở hơi, trừ phi là trị số tương quan, bằng không hắn không có nhiều lòng tự trọng và ngạo khí để hao tổn hay suy tư về vấn đề hình tượng như vậy.
Về phần đối phương tại sao lại trùng hợp xuất hiện ở đây… Tỉ mỉ phân tích một chút, Per cũng không thấy kinh ngạc. Nơi này rõ ràng nhất là nguồn nước phụ cận lớn nhất. Bị văng một thân đầy chất lỏng kỳ quái, Dionysus sẽ chọn tới đây là tất nhiên. Chẳng qua dáng dấp chật vật này của đối phương lại là một chút ngoài ý muốn.
Đây là lần đầu tiên Per nhìn thấy Dionysus trong tình hình tồi tệ như vậy.
Từ gương mặt thấu của đối phương, Per có thể đoán được đối phương lúc này xấu hổ và giận dữ đến mức nào.
Cái loại có chút hả hê trong lòng ‘Ha, ngươi cũng có ngày hôm nay’ khiến hắn nhịn không được muốn chọc vào cái tổ ong vò vẽ này. Tay Per nâng cằm lên, cười dài quan sát, nói xỏ: “Cũng phải nói lại, hình như đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi có bộ dạng khốn khổ như vậy. Thế nào, thế mà đã nổi khùng rồi à?”
Nói vừa xong, Per chợt có cảm giác trêu chọc quá đà, nhìn khuôn mặt tươi cười, âm thầm nham hiểm của đối phương thì có chút lạnh gáy, tiếp đó lại ý tứ hàm xúc mà bồi thêm một câu: “Tồi tệ hơn thế ta còn trải qua rồi, thế này thì có là gì.”
Vốn đang nghiến răng ken két, Dionysus nghe được một câu này, tay đang nắm chặt vỏ đao buông lỏng ra.
Sau một lúc lâu, gã dùng âm thanh thong thả nói: “Nhìn thấy bộ dạng này của ta mà vẫn sống sót, có lẽ, ngươi là người đầu tiên.”
STOP, mau dừng lại! Cái câu như ‘ngươi là người đàn ông đầu tiên của ta’ gần gần như là câu cấm cửa rồi đó. Nói ra coi chừng bị ghép CP không chừng.
Nụ cười ở khóe miệng Per có chút cứng đờ, gật gật đầu, hỏi vặn lại: “Vậy đây là chuyện tốt, hay là chuyện xấu?”
“Ai biết.” Dionysus cười khẽ: “Trước đây ta sẽ cảm thấy người như vậy, chết là tốt hơn, hiện tại à. . .”
Dionysus chỉ cười mỉm mà không nói câu gì, nói đến phân nửa, ý nghĩa chưa hết, lại một bộ dạng ‘you know what does i mean’, rồi dừng lại câu chuyện.
Per rất muốn nói, hắn nhìn không hiểu cái khóe miệng cười bốn mươi lăm độ như vậy, dù có hỏi đại ca google tìm đáp án chưa chắc đã ra.
Nếu không còn cách nào khác, hắn cũng giả bộ được vậy. Phải nói gần đây hắn tương đối chuyên nghiệp về chuyện này. Chỉ cần là người, ai lại chưa từng gặp phải hoàn cảnh hoàn toàn không nghe rõ hoặc có nghe rõ cũng hoàn toàn không hiểu. Ví dụ như đang chơi game thì bạn gái hỏi ý kiến về trang phục, hoặc mẹ khuyên ngắn than dài về tiền đồ. Cuộc sống luôn luôn có những lúc dù có thính lực thì ngươi cũng không có cách nào khống chế như vậy đó. Lúc này, sự bình tĩnh, tự nói không cần biết người khác có nghe không là vô cùng quan trọng.
“Bản thân ta hi vọng những người gặp qua lúc ta đang khốn khó có thể sống sót.” Per thong dong đem trọng tâm câu chuyện hướng đến phạm vi mình hiểu biết.
“Kết quả thì sao?” Dionysus dỡ áo giáp trên người xuống, tóc mái hất ra sau lộ ra đôi mắt màu hổ phách, ánh sáng kim loại thoáng một cái lướt qua đáy mắt.
“Như ngươi thấy đó.” Per phất tay, ra hiệu không có một bóng người bên người: “Toàn bộ chết sạch.”
“Vậy, nếu như sống sót thì sao?” Dionysus vừa không ngừng giội nước lạnh lên người, vừa hỏi.
“… Ai biết được.” Trọng tâm câu chuyện lần thứ hai đi vào ngõ cụt. Ta van ngươi không nên hỏi loại vấn đề ta cũng không rõ ràng lắm này có được không.
Tay đang vốc nước lên của Dionysus nâng tới đỉnh đầu, không còn nước nữa, nhưng không buông xuống.
Có người gặp qua vương giả hào nhoáng là thế. Cho nên, bọn họ mới ước ao, mới tán dương rằng ‘ngọc ngà vẻ vang là nghiệp đế vương’.
Cũng có người gặp qua vương giả lúc khốn cùng. Cho nên, bọn họ chế nhạo, nói ‘giang sơn ngàn tấc cũng về với đất mà thôi’.
Nhưng không ai có thể thấy rõ bọn họ một cách hoàn chỉnh từ đầu đến chân, từ trước kia đến bây giờ.
Sức mạnh của Vương giả, sẽ khiến người ta cô đơn.
Giang sơn vạn lý, mây cao vạn trượng, trông bất tận, nhìn không thấu. Nỗi cô độc như vậy, Dionysus chẳng bao giờ chính mồm thừa nhận, nhưng phần cảm giác này thật sự có tồn tại.
Cho nên, khi từ trong miệng Per nói ra cùng loại cảm nhận, gã cảm thấy thư thái. Phương thức như thế so với việc chính mình thừa nhận loại cảm xúc mềm yếu này thì dễ dàng chấp nhận hơn nhiều. Quan trọng hơn là…
Hoá ra, ta không phải chỉ có một mình.
Ý nghĩ như vậy như một dòng nước ấm làm tan băng, dọc theo khe hở thẩm thấu tiến vào chỗ sâu bên trong không nhìn thấy.
Dionysus tẩy sạch dơ bẩn trên người, rũ sạch nước trên tóc, những giọt nước mát bắn lên trên làn da tê dại vì đông lạnh của Per. Tê tê, lành lạnh, lại có một chút nhoi nhói.
“Nghe ngươi nói như vậy, gặp ngươi lúc khốn khổ, sau đó còn sống sót, tựa hồ là một việc tương đối khó khăn. Nếu khó như vậy, ta đây phải thử một lần mới được.” Dionysus khom lưng, tay đặt ở trên vai Per, nhằm vào Per lộ ra nụ cười tự phụ thường thấy: “Ta nhìn thấy ngươi ngã ở đâu, cũng sẽ nhìn ngươi bò lên từ đó. Ánh mắt của ta sẽ nhìn chăm chú vào ngươi, cho đến khi ngươi đứng ở đỉnh núi từng ở, hoặc là leo lên nơi còn cao hơn trước.”
Per hơi há mồm, ngạc nhiên nhìn nụ cười có chút tính chất ‘trị liệu’ này của Dionysus.
“Muốn ta chết không thể là một chuyện dễ dàng như vậy, cho nên, ngươi yên tâm đi.”
Không, hắn tuyệt không yên tâm, cảm thấy hình như tư duy của song phương trong nháy mắt vừa đi lệch pha.
Tay Dionysus đặt ở trên vai Per thoáng dùng sức: “Đôi mắt này, dù hiện tại hay sau này cũng sẽ nhìn chăm chú vào ngươi cho đến cuối cùng.”
Per nhìn đôi mắt màu vàng sáng gần trong gang tấc, không được tự nhiên mà nghiêng đầu.
Ông bạn Đại ma vương à, lời kịch của ngươi nhảy nhầm vào kênh thánh mẫu rồi. Quá là ‘trị liệu’ rồi, hắn có chút chống đỡ không nổi.