Phi Điển Hình Tính S

Chương 36: Chương 36




Xúc tua thật lớn quét ngang mọi thứ, từng bước xâm chiếm cả mảnh rừng. Chiếc xe ngựa đang nằm trong những xúc tua của con quái thú kia hình như treo cờ của Shiber Leon. Một bóng dáng màu trắng đang đánh nhau với con quái vật kia, Per đoán đó là Naosica. Cái thế giới tào lao này, thật là hỗn loạn, đi đến đâu cũng gặp phải phiền phức.

“Phụ thân!” Bé gái trong lòng của Dionysus chỉ vào một người, hét to một tiếng, sau đó ngẩng đầu khẩn cầu nhìn Dionysus.

Dionysus nhìn bé cười tủm tỉm.

“Vì sao ta phải cứu phụ thân của ngươi?” Mặt của Dionysus Sei kề sát mặt của con gái người ta, hơi thở phả lên khuôn mặt non mịn của đối phương, đùa giỡn: “Không phải ta là người xấu à?”

Cô gái nhỏ bị con mắt xấu xa của Dionysus nhìn, nói không nên lời, quay đầu giống như cầu cứu anh trai mình. Bé trai cắn răng một cái, cúi đầu níu vạt áo của Dionysus Sei, nhỏ giọng khẩn cầu: “Van xin ngài.”

“Hả? Cái gì? Gió lớn quá, ta nghe không được rõ ràng lắm.” Dionysus nghiêng tai nói: “Như vậy không được.”

Bé trai không nói gì, nó đại khái cũng nhìn ra Dionysus biết hai đứa sốt ruột nhưng vẫn thích trêu chọc. Ngược lại, nó đem ánh mắt chuyển về phía Per. Trong mắt bé trai, so với tên thích làm màu, muốn làm gì thì làm, không để ý đến ai thì người nói chuyện không thèm nể mặt người khác lại cực kỳ quyết đoán này làm cho nó cảm thấy tin cậy hơn. Vì cái gì nhỉ? Nó rõ ràng không thích kiểu người chỉ dựa vào sức mạnh mà nhìn người khác, nhưng nó lại không bài xích người đàn ông theo chủ nghĩa nắm đấm là số 1 này.

Cô bé thấy anh trai không nói gì, sốt ruột dùng đôi tay nhỏ bé nâng mặt Dionysus: “Nếu ngài cứu phụ thân của ta, ngài sẽ không phải là người xấu, là người tốt.”

“Vì sao ta cứu phụ thân ngươi, ta chính là người tốt.” Dionysus mỉm cười không thuận theo cũng không buông tha.”Ngươi gạt ta.”

“Ta không lừa ngài! Ngài đã cứu phụ thân ta, cả nhà chúng ta đoàn tụ, chúng ta sẽ rất hạnh phúc, ngài cho chúng ta hạnh phúc, cho nên ngài chính là người tốt.”

“Đây chẳng qua là ngươi cho rằng vậy thôi, những người khác vẫn nói ta là người xấu, cho nên ngươi đang gạt ta.”

Per đỡ trán, ngươi đủ rồi đó, đứng đó mà tranh chấp với một đứa con nít, thật là thiếu muối đến nỗi ngớ ngẩn. Hắn tiến lên, chuẩn bị tách hai đứa nhóc chết tiệt kia với Dionysus Sei ra.

Ai ngờ cô bé kia lại tung ra một phát ngôn gây sốc.

“Ta không lừa ngài!” Con nít đứa nào chả hiếu thắng, bé gái dùng tay túm mái tóc bạc của Dionysus, quệt mồm trừng mắt nhìn gã: “Ngài đã cứu ta, đối với ta ngài chính là người tốt, nếu ngài cứu người nhà của những người khác, như vậy đối với bọn hắn, ngài cũng là người tốt. Nhưng ta biết ngài không có khả năng cứu mọi người, cho nên ngài không có khả năng trở thành người tốt trong mắt mọi người! Nhưng chỉ cần trong lòng ta, ngài trở thành người tốt là đủ rồi nha!”

Lời của trẻ nhỏ thường không nể mặt ai nhưng nó cũng là thứ chân thật nhất.

Dionysus vẻ mặt nghệch ra, đặc biệt nghẹn khuất, phản bác không được. Per dừng một chút, đến gần, hai tay phân biệt đặt ở trên đầu hai đứa nhóc “Suỵt, nói nhỏ thôi, các ngươi không biết sao? Đại Ma Vương trước mắt các người kỳ thật vẫn luôn nghĩ sẽ cứu vớt tất cả mọi người, làm một thiên thần mang một vòng sáng chói loà trên đầu.”

Dionysus trừng mắt liếc Per một cái, ánh mắt tàn nhẫn, phỏng chừng là muốn đại khai sát giới rồi. Per sờ từ trên đầu xuống cổ hai đứa nhóc kia, vuốt nhẹ một chút sau đó bóp chặt nói: “Muốn ta cứu bọn họ có thể, bất quá có một điều kiện.”

Không nhìn đến móng tay sắc bén của Per, bé trai vội vàng lên tiếng đáp trải: “Điều kiện gì?”

Per khẽ mỉm cười nhìn về phía Dionysus: “Bất kể ta có cứu được người hay không, các ngươi đều phải nói với hắn, hắn là người tốt, các ngươi cảm tạ hắn, mong thần chúc phúc hắn, kính yêu hắn giống như kính yêu thần của mình.”

Trên mặt bé trai hiện ra biểu tình nghẹn khuất y hệt Dionysus. Xem ra, nó không hiểu Per làm như vậy là có ý gì.

Kỳ thật Per cũng không muốn lọt vào cái hố người tốt bự tổ chảng này, Dionysus muốn thì cho gã vậy.

Mà ánh mắt Dionysus nhìn về phía Per thập phần phức tạp, Per kéo thần quan đến bên người Dionysus, nắm tay thần quan giao cho Dionysus.

“Hiện tại, mạng của ta ở trên tay ngươi , có thể tín nhiệm ta một chút không?” Nói trắng ra bạn trẻ Dionysus chính là không được yêu thương, thiếu cảm giác an toàn, dựng lên một cái kén rồi giam mình trong đó, dựng lông nhím với bất cứ kẻ nào đến gần nhưng nhịn không được vẫn muốn tiến về nơi có sự ấm áp. Per đặc biệt hiểu gã, vì thế hắn muốn phá vỡ cái kén bướm kia.

Lúc Dionysus nắm tay thần quan có chút run rẩy, sau một lúc lâu, lần đầu tiên gã nhìn Per nói một câu coi như là tiếng người: “Cẩn thận.”

Cô gái nhỏ ôm cổ Dionysus thật ngốc nghếch bổ sung thêm: “Ngữ khí của đại ca ca thật giống như mẹ của ta.”

Per giả điếc. Đến lượt thần quan sắc mặt phức tạp, hình như có lời muốn nói. Per ngắt lời, ánh mắt thờ ơ, ngạo nghễ nói: “Ta không nghĩ đến sẽ bị lời nguyền rủa của ngươi liên lụy.” Naosica có mệnh hệ gì, hắn cũng đứt luôn. Không đúng, ba người ở nơi này, mặc kệ ai chết hắn cũng bất hạnh đi theo bồi táng.

Thần quan nghe vậy nở nụ cười, nói: “Ta và ngươi đều biết ngươi không phải người như vậy.”

Per là người như thế nào dĩ nhiên bản thân hắn phải biết, điều duy nhất hắn không muốn biết, đó là trong mắt thần quan hắn là người như thế nào. Bởi vì trong mắt thánh mẫu, ai cũng là dê con lạc đường, đều cần được cứu vớt, ngẫu nhiên làm việc thiện cũng là chưa đánh mất lương tâm, tốt nhất hắn vẫn nên thừa lúc đối phương chưa kịp phát thẻ người tốt, phóng qua bên kia ôm ấp thân mật với xúc tua thôi.

Đến đây đi, ta muốn khiêu chiến với tín ngưỡng!

Per bay về phía không trung.

Naosica đang bận chém mớ xúc tua hỗn độn, chém cái này thì cái khác mọc ra, bỗng nhiên cảm thấy trên đỉnh đầu có một bóng đen, lòng kinh hãi, còn tưởng rằng là xúc tua đánh lén, nhưng mà vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy một thân ảnh bay đến làm người ta cảm thấy kinh ngạc. Per đáp xuống đất, roi dài vặn vẹo tạo ra một độ cong quỷ dị, những lưỡi răng cưa sắc như dao trên thân roi cắt đứt những xúc tua mập mạp, chung quanh máu chảy đầm đìa, thịt tươi rơi xuống từng khối.

Roi vung lên, thịt vừa rớt xuống máu tươi lập tức bắn ra, Per cũng không thèm quay đầu lại nói với Naosica: “Đây không phải là vì ngươi, chỉ là vừa làm một ít giao dịch nhỏ với người khác thôi.”

Naosica dù chưa hiểu được sao lại thế này, nhưng cũng biết là Per tới giúp mình. Nhìn về tấm lưng không hề che giấu kia, thân hình tinh tế lại thẳng tắp kia, Naosica lại liên tưởng đến câu chuyện lãng mạn đang lưu hành gần nhất trong thành Loma, cái gì mà Ma vương và vua của loài người yêu nhau rồi giết nhau linh tinh gì đấy, đủ các thể loại. Naosica khống chế không được lòng có chút căng thẳng… Không hiểu sao có chút không được tự nhiên.

“Ngươi không sợ ta cho ngươi một đao phía sau lưng à?” Naosica không tin Per.

“Không sợ.” Per cười quay đầu lại: “Bởi vì đám nhân sỹ chính phái cố chấp lúc nào cũng khinh thường thủ đoạn tà ma ngoại đạo này của chúng ta.”

Naosica không thể không nói, đại ma vương có một cái đẹp quyến rũ đến mê muội, hơn nữa cười rộ càng phá lệ rõ ràng. Gã nghĩ cho dù như thế nào, gã vẫn nên lễ phép nói một tiếng cám ơn. Nhưng lúc này, lại có một người nhảy xuống. Dionysus đáp xuống giữa Naosica và Per, chém một cái xúc tua trên người con quái vật kia, một thứ dịch sền sệt bắn ra tung tóe, văng ra đến hơn mười thước.

“Không phải ta bảo ngươi đứng đó chờ à?” Sự bình tĩnh của Per sụp đổ, nhìn Dionysus thầm nghĩ muốn phát điên. Tên đần này, sao mi không làm chuyện gì bình thường chút cho ta nhờ!!!

Dionysus một tay ôm một tiểu quỷ nhìn Per mỉm cười: “Ta lo lắng cho ngươi nha, bạn thân.”

Thần quan đứng trên cây nhìn xuống: “Các ngươi có bị thương không?”

Naosica nhìn lên phía trên, sợ hãi than: “Thần quan đại nhân!!!”

Thật sự là loạn cào cào. Per đen mặt.

Cứu xong bộ hạ của Naosica, Per cùng Dionysus phối hợp cực kỳ ăn ý, chém rớt nội hạch của quái vật. Người còn sống sót nước mắt giàn giụa, không phải bởi vì một lần nữa được sinh ra, mà là bởi vì Ma vương đang cùng Naosica cò kè mặc cả. Nội dung là, các ngươi bên này nhiều người như vậy phân điểm cho ta như thế nào?

Quy tắc trận đấu là tận lực cứu vớt nhiều người nhất có thể. Tất cả mọi người vẫn còn nhớ rõ.

Per thả xe ngựa chứa phụ thân của hai anh em kia ra. Dionysus cùng Naosica bàn điều kiện, bàn vui đến quên trời đất, sau đó gã buông hai đứa chết tiệt trong tay ra, lắc lắc ngón trỏ, miệng tiếp tục nói: “Không được, ít nhất hai mươi người.”

Người “bị” cứu dùng biểu tình oán hận và chán ghét nhìn chằm chằm Dionysus. Quý ngài thích làm màu vẫn ứ thèm động đậy, kiên trì quơ hai ngón tay.

Naosica quay đầu lại nhìn xem bộ hạ còn lại. Đội ngũ cực kỳ thảm hải, ngay cả việc có thể bảo toàn chính bọn trở lại thành Loma hay không cũng không thể cam đoan. Cử chỉ đáp ứng thật sự bất đắc dĩ. Dionysus sau khi lấy được câu trả lời, cười nhìn Per phất tay, ý bảo gã mười, Per mười. Thật giống như mấy đứa bé vừa được cho kẹo.

Đám người vừa thoát khỏi nguy hiểm lại náo loạn lên, oán hận cùng chán ghét biến thành ngôn ngữ ác độc, nhưng không ai dám chỉ trích ma vương Per tóc đen, mắt đỏ và vua của Aoelus – Dionysus.

“Vì sao lại đem chúng ta giao cho những người đó.”

Các loại chỉ trích khó nghe đều trút lên đầu đội ngũ của Shiber Leon, những người còn sống sót nhờ được bảo vệ suốt cả quãng đường trong mắt tràn đầy oán độc. Các chiến sĩ của Shiber Leon vẻ mặt không được tốt lắm, phải kiềm nén chịu đựng bị nhân dân quay ngoắt lại bêu danh, không ít người nắm chặt kiếm trong tay. Dionysus hứng thú dạt dào mà xem kịch, tặc lưỡi tán thưởng: “Thật đúng là… xứng đáng.”

Bởi vì gắn cái mác thiện lương nên người khác lúc nào cũng cho rằng họ làm việc thiện là đương nhiên, nhưng bởi vì một chút xấu xa mà bị người khác e ngại, cho dù là tha cho bọn họ thì sao, bọn họ cũng không mang ơn, thật đúng là châm chọc.

Con người luôn vô ý bại lộ sự xấu xa của mình. Kể cả nhân dân Shiber Leon – đất nước nổi tiếng thiện lương cũng không ngoại lệ, thậm chí càng hơn vậy.

Vua bởi vì nhân dân mà cao cao tại thượng, mà vì nhân dân vua có thể chết.

Naosica đứng ở vị trí hiện giờ dĩ nhiên phải nhờ vào bản lĩnh và sự kiềm chế của gã.

Đổi làm là Dionysus hoặc Per đã sớm giải quyết cả đám rồi, vậy mà gã còn có thể bình tĩnh giải thích: “Các vị, ngoài các người ra thì những binh lính bảo vệ mọi người cũng là những người bình thường, họ cũng có cha có mẹ, họ không phải là pháp sư, cũng không có thiên phú bẩm sinh, họ chỉ mạnh mẽ hơn một chút so với mọi người…” Lời nói của Naosica rất khí phách, mỗi từ đều vang xa, lời nói như xuất phát từ trái tim “… Vậy mà họ lại phải gánh trách nhiệm bảo vệ mạng sống của mọi người, đã vậy còn phải hứng chịu mọi lời chỉ trích, bới móc từ đồng bào thậm chí là bạn bè, với ta bọn họ đáng lẽ không đáng phải bị thế này vì bọn họ đã làm rất tốt. Đến tận bây giờ bọn họ không hề lùi bước cũng không hề bỏ cuộc…”

Naosica nhìn chung quanh bốn phía, không người nào dám đáp lại ánh mắt của gã: “… Nếu có người cho rằng có thể làm tốt hơn bọn họ mời đứng ra, nếu có người bất mãn với sự an bài như thế cũng mời đứng ra, chúng ta sẽ cung cấp đủ thức ăn nước uống, cho người đó an toàn rời khỏi.”

Bốn phía im lặng, tuy rằng không phải nói tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục, nhưng không ai là kẻ ngốc, có người bảo vệ đi chung thành đội ngũ dĩ nhiên sẽ dễ sống sót hơn đánh lẻ một mình.

Naosica thấy không ai phản đối nữa, xua tay ý bảo Dionysus Sei có thể chọn lựa người gã muốn. Cả đoàn người liều mạng lùi về phía sau, giống như Dionysus là con sói đang liếm môi lựa chọn con mồi.

Hai đứa bé chứng kiến cảnh này, chẳng biết tại sao có chút không thể tiếp nhận. Bé gái muốn hét lên thật to: Các người không cần sợ hãi, kỳ thật người trước mắt cũng không đáng sợ như vẻ bề ngoài. Bé trai thì nhìn chằm chằm phụ thân cùng những người vừa rồi còn dùng lời lẽ thóa mạ người khác không nói lời nào.

Phụ thân của bé trai thấy hai đứa con mình không có việc gì, cũng không quan tâm nhiều như vậy, ông vui mừng thở dài một hơi, nắm tay bọn họ muốn trở lại đội ngũ của Naosica.

Nhưng đi vài bước sau, lại phát hiện bé gái chưa đi theo.

Nắm tay bé trai, vị phụ thân quay đầu lại, mặt lộ vẻ mệt mỏi mà nhỏ giọng trách cứ: “Còn không mau lại đây!”

Nói xong, ánh mắt còn nhanh chóng liếc nhìn Dionysus một cái, sợ người này sau khi phát hiện sẽ bắt con gái ông đi.

Bé gái đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, lắc đầu.

Vị phụ thân khẩn trương nhìn chằm chằm Dionysus, bước nhanh đến, nắm vai cô bé: “Mau tới đây!”

Cô bé bỗng nhiên né tránh, giống như cá chạch thoát khỏi bàn tay của phụ thân, chạy đến bên Dionysus. Cô bé túm ống quần của gã, cố chấp nhìn phụ thân lắc đầu,

“Con không đi. Ngài ấy là người tốt, sẽ không thương tổn chúng ta.”

“Con nói vớ vẩn gì vậy? ! Hắn…” Người đàn ông nói được một nửa thì im bặt. Ông liếc nhìn Dionysus một cái, nhấn mạnh: “Mau qua đây, đừng để ta nói đến lần thứ ba!”

Dionysus cười ha ha nhìn, không nói lời nào cũng không đá văng tiểu quỷ đang quấn quít lấy gã ra. Bé trai đứng phía sau phụ thân, nhìn trái nhìn phải một lúc, lách người một cái, bỗng nhiên vẫy khỏi tay phụ thân, cũng chạy đến phía Per, nắm tay Per, kiên định nói: “Con đi theo bọn họ là tốt rồi! Không có việc gì đâu.”

Per không có ý định nắm lại tay bé trai, cũng không có ý định vẫy bàn tay nhỏ bé đó ra.

Hắn nói: “Ta cũng sẽ không vì một tiểu quỷ mà chậm trễ hành trình, cũng sẽ không vì ngươi khóc sướt mướt mà thương xót ngươi.”

“Ai muốn ngươi thương xót, chính ta cũng có chân để đi!” Bé trai xù lông. “Mặc dù, tuy rằng ta chưa thể hoàn toàn thoát ly che chở của ngươi, nhưng chuyện có thể làm, ta sẽ tự làm, không cần ngươi lo lắng.”

Per thở dài, dù sao mi cũng tính ỷ lại ta thôi, đúng không.

Xoa xoa đỉnh đầu của bé trai, hắn nói: “Nam tử hán nói được phải làm được.”

“Nhiều lời vô nghĩa.”

Hai đứa bé tóc vàng bỗng nhiên không muốn trở lại đội ngũ Shiber Leon, điều này làm cho vị kia phụ thân kia cực kỳ xấu hổ, ông sợ người khác sẽ cho cả nhà bọn họ đều làm phản, do dự nửa ngày vẫn đứng một mình bên đội ngũ Shiber Leon. Naosica nhìn Dionysus một cái, nói với ông: “Ngươi có thể rời đi, ta hiểu mà.”

Người đàn ông khúm núm cúi đầu, nói: “Không, điện hạ, ta và ngài cùng nhau bảo hộ nhân dân.”

Naosica không nói gì, gật đầu. Mọi người sau khi sắp xếp lại đội hình, tiếp tục xuất phát. Bé trai cùng bé gái phân ra đi theo Per cùng Dionysus.

Mấy ngày sau, mọi người vẫn cùng nhau đánh quái nhặt người, đội ngũ Shiber Leon vẫn chưa tách nhóm với bọn của Per. Có lẽ là lo lắng sau khi tách ra sẽ bất lợi cho việc hành tẩu trong rừng rậm quỷ quái này. Có điều thẳng thắn mà nói, ngay từ đầu binh lính của nhân vật phản diện bên này chết gần hết chỉ còn lại BOSS, mà đám tiểu binh tiểu tốt còn lại vẫn rất có tiết tấu tiếp tục tiêu hao, vì thế Per phải tự mình ra tay bảo toàn lực lượng, nhưng mỗi khi hắn ra tay chỉ có máu chảy thành sông.

Kỳ thật để đảm bảo nhân vật phản diện nhất định sẽ không chết trước khi đến màn cuối nên Per mới kè kè bên Dionysus.

Dionysus cũng không phải loại người tin tưởng chuyện đoàn kết chính là sức mạnh, lần này lại hợp tác cùng Naosica, thật làm cho người khác cảm thấy khó hiểu. Per không thể nói rõ rằng tại sao lại thế.

Kết quả cái tên kia lại nhìn hai đứa nhóc vui đùa hoà thuận vui vẻ xong nói với hắn hiếm khi gã muốn làm việc tốt.

Per nghe xong hừ lạnh, một chút cũng không tin tưởng, hắn nhìn Dionysus nói: “Đừng hối hận là được.”

Dionysus ngẫu nhiên cũng muốn nắm bắt cơ hội cùng Per nói một số chuyện khác, nhưng Per trước khi gã mở miệng sẽ né tránh . Vỗ vỗ trường kiếm trong tay, Dionysus nghĩ, dù sao vẫn còn cơ hội.

Sau khi đoàn người của Per tới thành Loma, bên trong thành mở tiệc chúc mừng, nhân dân sống sót trong tay bọn họ được đưa đến chỗ của Giáo Hoàng. Nhìn thấy thân ảnh Giáo Hoàng sau bức mành, nhóm dân chạy nạn đều bày ra gương mặt kích động như lại thấy ánh mặt trời hồi sinh. Per cười nhạo một tiếng, nghĩ thầm rằng: nếu đám người kia biết người ở sau mành thật ra rất hời hợt không biết sẽ nghĩ gì.

Công chúa điện hạ đã sớm trở về thành, nghe nói là bị trọng thương, rút khỏi trận đấu. Những ứng cử viên còn lại dẫn một đám người chen chúc trong sảnh, chờ đợi thần minh đưa ra chỉ thị tiếp theo. Per nhìn bốn phía, phát hiện đội ngũ cũa hắn cùng Dionysus là ít nhất, quả nhiên hai người bọn họ đều là nhân phẩm rách nát.

Bất quá ngẫm lại cũng thấy bình thường, chưa ai nói thua sẽ đuổi người đi, Công chúa điện hạ còn ở lại chính là minh chứng tốt nhất.

Vị thần minh ở phía sau tấm mành từ từ mở miệng, Per cũng thảnh thơi theo, Dionysus đứng ở vị trí Aoelus không tiện qua chỗ hắn, nháy mắt ra hiệu với hắn, đứng đó một mình cô đơn không?

“Lần này tất cả mọi người vất vả rồi.” Giáo Hoàng đại nhân an ủi mọi người.

Per đang nghĩ có thể chuồn trước hay không? Hắn muốn quay về hành cung xác định an toàn của trung khuyển quân cùng thằng nhóc có máu M kia.

Nhưng mà câu tiếp theo của Giáo Hoàng đại nhân y hệt một quả bom nguyên tử hủy diệt tất cả.

Khiếp sợ xong, mọi người lại sôi trào, một đám y như con ếch bị ném vào trong nồi giãy đành đạch.

Giáo Hoàng nói: “Lần này người thắng, là Per • Mortis, Dionysus của Aoelus, cùng với Alratio của Ronnie Rod, còn có Naosica của Shiber Leon.”

“Tại sao chứ?” Trong đội ngũ của Obeli có người bất mãn.

Per cũng nhịn không được gật đầu theo, đúng vậy, vì sao chứ? Hắn cùng Dionysus Sei cứu khoảng mười ba, mười bốn người. Trên đường đã chết một hai người. So với những người khác, đội ngũ này của bọn họ nhìn thật khó coi.

Đối mặt với sự dị nghị của những kẻ phía dưới, thanh âm của Giáo Hoàng vẫn ung dung mà uy nghiêm như trước, hắn hỏi lại mọi người:

“Nếu muốn biết nguyên nhân, như vậy các ngươi hãy nói cho ta biết trước, như thế nào gọi là cứu rỗi?”

Giáo Hoàng mở miệng, mọi người đều im lặng, có người thông minh đã hiểu được ý tứ của hắn, nhưng sau đó lại dùng ánh mắt hoài nghi đặt trên người Per và Dionysus. Ngụ ý, người như vậy cũng cứu vớt người khác à.

“Cái gọi là cứu rỗi có phải là cứu vớt thân thể, tâm cũng sẽ được cứu chuộc theo, hay là những người sau khi được cứu vớt sẽ lưu luyến cái đẹp mà trở nên càng thêm tham lam.” Giáo Hoàng đại nhân tiếp tục giở trò lừa dối.

“Chỉ bằng cái thứ hư vô chết tiệt gì đó, ngài đã nói chúng ta thua, chúng ta không phục.” Pháp sư của Obeli đứng ra, pháp trượng nhắm thẳng vào Giáo Hoàng ngồi sau bức mành.

Sau mành truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng, thanh âm không hề uy vũ hay dịu dàng như những thần quang minh khác mà thật giống tên thần minh khốn kiếp không có tiết tháo kia. Per nhìn về phía pháp sư, ánh mắt bỗng nhiên cực kỳ thương hại, nếu thật sự là như vậy, thì cái tên ngồi phía sau mành kia so với Dionysus còn cmn điên hơn nhiều.

“Ta chỉ hỏi vài câu, có phải ngươi xuất phát từ chân tâm muốn cứu vớt những người này, mà những người được ngươi cứu có thật sự cảm kích ân tình của ngươi?” Giáo Hoàng hỏi,

“Chỉ cần ngươi từng có một giây ghét bỏ những người ngươi cứu, coi họ là gánh nặng, hay người ngươi cứu đối với ngươi từng oán hận, dù là một chút thì như vậy cứu vớt của ngươi chính là vô nghĩa.”

“Như vậy những người này thì sao?” Pháp sư nghe Giáo Hoàng giải thích, khuôn mặt vặn vẹo, phất tay chỉ Per và Dionysus: “Bọn họ tuyệt đối không thể muốn cứu vớt bất kỳ kẻ nào, cũng sẽ không có ai được bọn họ cứu vớt mà cảm kích.”

Yo, bị đánh vào mặt rồi. Có điều chỉ cần không phải phát thẻ người tốt, hắn cũng không để ý. Per khoanh hai tay trước ngựa, không thèm động đậy.

Giáo Hoàng nhẹ nhàng bâng quơ, nói: “Thật như vậy sao?”

“Đương nhiên không phải!” Một thanh âm non nớt, trong vắt từ đội ngũ Shiber Leon vang lên: “Dionysus điện hạ và Per điện hạ đều là người tốt, ta rất thích bọn họ!”

Laury chui ra từ trong lòng ngực của cha. Sau khi vào thành Loma, cha của bé nóng vội mà đón hai anh em trở về bên cạnh mình.

Hiện tại Laury trước mặt cha và mọi người thổ lộ chuyện mà bé cho là phải nói.

Mà anh trai vốn đang nắm tay bé do dự nửa ngày, bỗng nhiên cũng tức giận, nhìn tên pháp sư của Obeli nói: “Ta cũng vậy!”

Sự tình phát triển làm mọi người giật mình. Họi cảm thấy rằng có lẽ hôm nay trời sẽ hạ Hồng Vũ. Nhưng mà càng làm người khác thót tim hơn chính là, Dionysus bỗng nhiên cười đến vui vẻ, trước mặt mọi người, gã nói: “Ừ, ta cũng thích nhất là đứa trẻ ngoan.”

Biểu tình của pháp sư nháy mắt dữ tợn: “Điều đó không có khả năng!”

Vừa nói xong, hắn kết băng tạo thành một mũi tên, phân biệt bắn về phía hai đứa trẻ và Dionysus.

Dionysus dễ dàng tiếp được .

Về phần hai anh em kia, roi của Per phất ngang qua, đánh rớt mũi tên băng bay đến chỗ bé trai.

Roi vung ra tạo nên một tiếng vang thanh thúy, Per kéo thẳng thân roi, nâng cằm nhìn pháp sự đang lộ ra vẻ dữ tợn: “Thật sự là quá khó nhìn.”

Người đang ngồi tại chỗ vỗ tay bốp bốp, trầm trồ khen ngợi hành động này của Per.

Giáo Hoàng vung tay lên, người của Obeli liền biến mất một cách im hơi lặng tiếng.

“Như vậy, kế tiếp để ta giải thích nội dung thi đấu tiếp theo, người thắng dẫn dắt nhưng người bọn họ đã cứu vớt chia thành nhiều đội đối kháng nhau. Về phần số lượng có chút chênh lệch, vì thế Aoelus cùng Ronnie Rod về một đội, như vậy còn lại là Shiber Leon và Mortis một đội, có vấn đề gì không?”

Tất cả mọi người lại ồ lên, Per khó nén kinh ngạc mà ngẩng đầu. Đương nhiên là có vấn đề rồi, vì sao chứ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.