Phi Điển Hình Tính S

Chương 48: Chương 48




Per và thần quan ngẩn ngơ trong hang động đợi cho đất đá rơi xuống hết. Đợi đến lúc tạnh mưa đã chuyện của buổi tối.

Hai người đi ra ngoài động, nhìn khoảng cách, phải đi lên một lần nữa không phải là chuyện dễ dàng gì. Hơn nữa, Per nghĩ, Dionysus chỉ sợ đã sớm không còn ở chỗ đó.

Hang động trong núi khác với khe núi, đất đá lăn xuống, nếu không kịp rời khỏi chắc chắn sẽ bị đá rơi xuống lấp kín đường, mà chờ dọn xong đống đá kia cũng không biết đến ngày tháng năm nào. Mà hang động cũng không phải là nơi để trú ẩn lâu dài, đi hay về, so sánh sao cũng thấy đi có vẻ tốt hơn.

Per suy ngẫm một hồi, cuối cùng quyết định trực tiếp đến thành thị bọn họ đã ước định – Caceres.

Nói không chừng lúc tới nơi đã thấy bọn Dionysus chờ sẵn ở đó rồi.

Trước khi xuất phát, Per tìm một con chuột mẹ đang có con nhỏ ở rừng nhỏ gần đó, giữ lại một con chuột nhỏ cho mẹ nó, còn lại một kiếm giết sạch. Con chuột mẹ kia cực kỳ hung hãn. Per không thể không rút sạch răng nanh với móng vuốt của nó, sau đó đem đầu vú của nó nhét vào miệng của Osi Nash.

Con chuột mẹ kia bị Per bóp chặt, đau đến kêu liên tục. Điều làm cho Per thở dài nhẹ nhõm một hơi chính là Tây Âu Nash phát hiện ra hương vị có khác nhưng vẫn tiếp tục uống.

Nhưng điều này cũng khiến cho Per hiểu rõ, ý thức của y đã không còn dừng lại ở tuổi vốn có nữa. Per thở dài, không nói gì. Chờ Tây Âu Nash ăn no, Per trói con chuột mẹ kia lại, tìm một cây gậy cứng cáp buộc nó vào khiêng trên vai. Xét thấy toàn bộ quá trình cho Osi Nash ăn quá mức kinh dị, thần quan đã sớm quay lưng ra chỗ khác. Chờ Per chuẩn bị cho tốt , gọi y lại, y mới không được tự nhiên tới gần.

“Ta… chẳng qua còn chưa quen.” Thần quan cúi đầu, trong lòng cũng nói không rõ mình đang áy náy cái gì. Y biết rằng một mực hiền lành thì không thể sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt này, nhưng con người muốn thay đổi không phải là chuyện một sớm một chiều.

Per nhìn y một cái: “Không quen thì thôi, không phải tất cả mọi chuyện đều phải quen.”

“Ta đã nghĩ rằng ngươi sẽ khinh thường ta.” Gương mặt thần quan ở dưới ánh trăng có chút tái nhợt, y cười, nói “Ta còn tưởng rằng ngươi muốn ta quen vói mấy chuyện này.”

“Thế giới này không phải chuyện gì cũng phải thỏa hiệp, thay đổi những thứ ngươi có thể thay đổi, không được thì mới thỏa hiệp.” Per ngồi chồm hổm trên mặt đất, đặt Osi Nash vào trong chăn, ôm cái giỏ vào trong lòng, kiêu ngạo mà nhếch môi: “Hơn nữa ta làm sao lại bắt ngươi quen với mấy việc này, ngươi phải biết rằng, người Obeli không hề thích người khác phải thay đổi.”

Thần quan nhìn Per. Thiếu niên đã sớm bỏ lớp băng vải dư thừa ra, đôi con ngươi màu đỏ đến chói mắt dưới ánh trăng giống như bảo thạch trong suốt chứa cả ánh trăng.

“Ngươi là một quân chủ tốt.” Thần quan cúi đầu nhẹ giọng nói.

Per nở nụ cười, lơ đểnh nói “Ta là người bị phế truất vương vị.”

Thần quan nhìn Per kiên định nói: “Đó là do bọn họ không hiểu rõ ngươi là người như thế nào.”

“… Vậy ngươi làm sao có thể chắc chắn rằng ngươi hiểu rõ ta?”

Thần quan đang muốn nói tiếp, Per lại đứng dậy nói: “Đi thôi.”

Thần quan kỳ thật muốn nói: Ngươi nguyện ý nói với ta nhiều như vậy, bảo vệ ta như vậy đã chứng minh ngươi không hề tàn bạo như mọi người vẫn nói. Nhưng y biết người đàn ông này này không thích nghe mấy chuyện như vậy. Chỉ có khi nghĩ mình là kẻ ác, mới dễ dàng thừa nhận hành vi của mình, cho nên mới có người nguyện ý tự xưng mình là ác nhân. Mọi người thường tự cho mình lý do để tàn nhẫn.

Ngày hôm sau, lúc lương thực hai người sắp cạn cạn kiệt, mới làm thịt con chuột mẹ kia, trước khi xử con chuột mẹ, Per còn cố ý dự trữ sẵn sữa của nó vào một cái bình lớn. Đến ngày thứ ba, không còn lương thực dự trữ, lại gặp một thương đội muốn đánh cướp bọn họ. Kết quả người muốn ăn cướp lại “may mắn” được Per trấn sạch.

Kẻ cầm đầu thương đội hùng hổ phun một ngụm nước miếng xuống mặt đất, nói mới vừa bị một cái cao thủ của Aoelus đánh cướp, kết quả vừa quay đầu lại thì bị người nước mình cướp tiếp.

Per im lặng liếc nhìn thần quan một cái, lúc thu thập vật phẩm, làm bộ như vô ý hỏi cái tên Aoelus kia đi về hướng nào, đến khi nghe được là Caceres thì mới nhẹ nhàng thở ra.

Xem ra đúng là Dionysus.

Đáng tiếc, thủ đoạn cướp bóc của Dionysus cũng rất độc, thức ăn nước uống đều bị lấy gần hết, cũng không chừa lại cho bọn họ thứ gì. Người cầm đầu thương đội kia thấy Per đoạt đi chiếc xe ngựa tốt nhất của họ đã khóc lóc kêu gào không ngừng, đến lúc thấy Per chuẩn bị lấy luôn phần đồ ăn cuối cùng, hắn gần như muốn liều mạng với Per.

Per chuyền thanh kiếm trong tay từ tay này sang tay khác, dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy cắt đứt cổ của một kẻ định đánh lén.

Đây là lần cảnh cáo cuối cùng, ngoan ngoãn đứng im, nói không chừng còn có cơ hội sống sót, hay là các ngươi muốn chết ngay bây giờ?”

Người của thương đội vốn định vùng lên lại im lặng lùi về.

Per tiếp tục lấy một con dê mẹ trong thương đội. Con dê này sở dĩ còn có mặt ở đây chắc là do lúc trước Dionysus ngại động vật còn sống sẽ phiền, cho nên lúc người trong thương giữ lại con dê này, gã mới không thèm để ý. Per cũng chỉ lấy thêm con dê mẹ rồi tha cho thương đội xui xẻo làm vật hy sinh này.

Lúc bọn họ tới Caceres, lại đụng phải ngày Khai Sơn ở nơi này. Cái gì gọi là Khai Sơn, chính là trước khi khai thác mỏ phải cúng bái Thần Hai Mặt.

Per còn đang đau đầu, không biết phải làm sao mới gặp Dionysus, kết quả lại thấy gã cưỡi dị thú đứng trong đội ngũ hiến tế. Hỏi quần chung vây xem mới biết, hôm trước Dionysus vừa mới giúp chủ nhân nơi này khai thác một cái mỏ lớn, làm ông ta nghĩ rằng gã đúng là nhân tài, chắc chắn là sứ giả do thần phái đến giúp đỡ ông, vì thế lúc hiến tế mới mời gã đến đây.

Per cắn răng, cái này căn bản là tiện tay, dựa vào năng lực của bọn họ, chỉ cần thả ra một chút năng lượng đã dò ra cả đống khoáng thạch rồi, đừng nói một cái mỏ, mười cái cũng không thành vấn đề. Per cảm thấy dọc đường đi lo lắng cho bọn họ đúng là uổng phí, tên Dionysus này trời sinh đã là hỗn thế ma vương, trong bụng toàn là ý nghĩa đen tối, xấu xa.

Muốn gặp Dionysus cũng không có gì khó khăn, trong khu quặng mỏ nhỏ này không có cao thủ, Per đi vào như chốn không người, dùng chân đá cánh cửa tìm Dionysus. Dionysus vừa thấy Per vui đến hai mắt sáng rỡ, vốn đang ngồi dưới đấ, lập tức đứng dậy, định vỗ vai Per một cái. Ai ngờ lại bị Per gạt tay, không kiên nhẫn hỏi.

“Harula đâu? Còn có… ta đâu?”

Mặt Dionysus tối sầm xuống. Gã cố ý nói: “Tiểu sủng vật của ngươi nửa đường chơi một chút, đã chết. Về phần búp bê thu nhỏ của ngươi, trên đường đã tách ra, không biết đi đâu.”

Dionysus nói xong, cẩn thận nhìn chằm chằm Per, muốn nhìn xem hắn có bùng nổ không.

Kỳ thật trong lòng Dionysus có một chút khó chịu, đơn giản là vì Per vừa mở miệng đã “Harula”.

Gã cố ý nói như vậy chỉ là vì muốn thử một lần, giống như một ván bạc, gã muốn biết tình cảm của Per với mấy người kia.

Một tên nằm trong rổ kia gần như cách cái chết không bao xa, còn lại chỉ có tên thần quan chướng mắt với một tên sủng vật vô dụng.

Đáy mắt Dionysus vụt lóe lên một chút ánh sáng, lập tức cúi đầu.

Per nghe nói như thế, đầu tiên sửng sốt, nhưng lập tức không tin. Mặc kệ là ai đã chết, hắn cũng coi như GAMEOVER , hiện tại hắn còn sống, chứng minh mấy người kia cũng không có việc gì. Per nghi ngờ nhìn Dionysus, thấy gã cúi đầu, Per càng thêm chắc chắn người này lại tung tin đồn nhảm. Cái tên này thật hết chỗ nói nổi, ăn no rảnh rỗi toàn kiếm chuyện chọc tức hắn thôi.

“Hửm, phải không?” Per cong khóe miệng, bình tĩnh nói: “Thì ra ngươi cũng có lúc vô dụng như vậy, là ta đề cao ngươi rồi.”

“Ngươi đang giận.” Dionysus không quá chắc chắn, thật cẩn thận nhìn Per.

Per mặc kệ hắn, thô lỗ nói một câu không có, đã kêu người bên ngoài chuẩn bị phòng. Người được sắp xếp tới hầu hạ Dionysus nhìn gã một cái, không dám tự ý hành động.

Trong lòng Dionysus có chút khó hiểu, thái độ như vậy là để ý hay không đây? Thật là khó hiều. Khoát tay, ý bảo người đó nghe theo lời Per, sau đó buồn bực, giận dỗi nói: “Yên tâm đi, hai người đó còn sống.”

“…. Ta biết.” Per không hề lo lắng ngồi trên ghế uống nước.

“Sao ngươi biết?” Dionysus ngạc nhiên hỏi.

Per băn khoăn một chút, chẳng lẽ lại nói mạng của lão tử với mạng của các ngươi gắn liền với nhau. Vì thế, sau khi uống xong nước, thấm ướt cổ họng khô khốc, hắn tằng hắng nói: “Ta tin ngươi. Ngươi cũng muốn như vậy chứ, đúng không?”

Một câu có lệ như vậy lại làm cho Dionysus hết sức cao hứng. Gã hớn hở nói: “Ta dẫn ngươi đi gặp bọn họ.”

Thần quan ở bên cạnh nhìn hai người, chung quy vẫn cảm thấy được Dionysus căn bản là bị Per lừa sạch bách, lại còn vui vẻ một cách ngây thơ như vậy. Haiz, trên đời này, người ngoài cuộc luôn tỉnh táo còn trong cuộc luôn u mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.