Phi Điển Hình Tính S

Chương 51: Chương 51




“Ta là một sự tồn tại đáng lẽ phải bị gạt bỏ, nhưng lại vẫn còn sống.”

Per nhìn Naosica sắc mặt thâm trầm cầm kiếm đến gần, bàn tay nắm đoản đao bị mồ hôi toát ra ướt sũng. Không phải bởi vì căng thẳng, mà là trong lúc chạy trốn vừa rồi, mồ hôi còn chưa kịp khô. Lúc này trấn định lại, cảm giác tim đập mạnh và loạn nhịp còn chưa hết. Trên làn da ướt lạnh, không khí bám vào ở phía trên làm lòng người rờn rợn, sởn tóc gáy. Cái chỗ này thật sự là quỷ dị vô cùng. Nhưng trạng thái của Naosica càng làm người ta lo lắng.

Per siết chặt đoản đao cảnh giác, nghĩ rằng đối phương sẽ cầm kiếm xông tới đánh giết.

Ai ngờ Naosica nhưng chỉ nâng kiếm, chậm rãi đi qua bên cạnh hắn, sau đó như cái xác không hồn mà đi đến cánh cửa đầu tận cùng của hành lang. Per xoay người, nhìn về phương hướng Naosica nhắm tới, ngay sau khi thấy cảnh cửa khép hờ kia liền nhớ lại cảnh tượng vừa rồi. Vì vậy Per lập tức trở tay, nắm chặt tay phải của Naosica, ngăn bước chân của gã.

“Đừng đi vào trong đó!”

Naosica quay đầu lại, vẻ mặt mông lung không bình thường. Per thấy gã thất hồn lạc phách như vậy, đành chậm giọng điệu lại một chút, giải thích: “Nơi đó không bình thường.”

Hai người đứng nguyên tại chỗ bất động khá lâu, ánh mắt Naosica bình tĩnh nhìn Per, mặc cho tay của mình bị khống chế: “Ta biết nơi đó.”

Ngoài dự liệu của Per, Naosica vẻ mặt không chút biểu cảm, gật đầu: “Ta nhìn thấy quá khứ của ta ở nơi đó.”

Per kinh ngạc, há mồm, lại không biết phải nói cái gì. Naosica nhân lúc Per ngây người thất thần, rút cánh tay ra, không nhìn Per nữa, mà trực tiếp đi về phía cánh cửa.

“Ta phải đến nơi đó xem xem, ta phải tìm ra xem rốt cuộc sai lầm ở chỗ nào.”

Per ngậm miệng, không phản bác được. Trước mặt của hắn là bốn thi thể nằm la liệt và vũng máu tràn trên mặt đất. Trong điện đường, ngoài hai bức tượng điêu khắc cạnh tế đàn, còn có dòng suối chậm rãi rỉ xuống dọc theo bức tường. Dòng nước chảy lành lạnh trong suốt liên tục không ngừng, âm thanh róc rách thanh khiết cuốn theo một ít sắc xanh của lá lục bình nổi nhẹ trên ao nhỏ.

Bên ngoài là từng dòng máu đẫm bên bờ ao.

Màu xanh và màu đỏ tươi, sạch sẽ và nhiễm bẩn bị cách ly chỉ bằng một bờ ao, hình thành một cảm giác đối lập khiến người ta hoa mắt choáng váng.

Per không phải chưa từng thấy thi thể, cũng không phải chưa từng giết người. Mặc dù nói đã biết đây chẳng qua là NPC của trò chơi, nhưng cảm nhận khi giết người thì quả thật quá chân thực, thậm chí sau khi giết người, hiệu quả từng nhát chém trên thân người càng rõ ràng. Nếu như chỉ bằng vào việc tự lừa mình dối người, sợ rằng Per cũng không có cách nào có thể tự kiềm chế mà ở nơi này lâu như vậy. Chấp nhận việc mà mình đã làm khó hơn rất nhiều so với việc tự lừa gạt mình, hiệu quả càng không xác định được. Nhưng Per lựa chọn chấp nhận.

Có câu nói rằng ‘việc chứng ta làm sẽ quyết định sau đó chúng ta trở thành người như thế nào’.

Nhưng lúc này đối mặt với cảnh tượng như vậy, chẳng biết tại sao, dù Per sớm đã học được việc phải chấp nhận, lại cảm thấy kinh tởm. Việc ghê tởm trên tinh thần kích thích dạ dày, tác động trái tim. Sàn nhà vốn hai màu trắng đen phân biệt rõ ràng bỗng chốc như xoay tròn, kéo theo phạm vi nhìn trở nên lay động, choáng váng.

Per cảm thấy khó chịu, cổ họng của hắn bỏng rát nóng phừng phừng, tựa như có cái gì đang bị dần dần rút ra từ trong cơ thể, cảm giác buồn nôn dâng lên mãnh liệt.

Nhào tới bên ao nước, nửa thân người ngã vào trong ao, tóe lên một lớp nước trong, Per rửa mặt loạn xạ trong đó. Nước lạnh đập vào mặt, thân thể bị kích thích tỉnh táo lại, trên làn da lưu lại dòng nước lạnh lẽo đến tận xương tủy, nhưng ý thức vẫn có chút hỗn độn không rõ ràng như cũ. Cảm nhận đó, dường như linh hồn bị ngăn cách một tầng thật dày với thân thể, da thịt không còn dính liền với nhau nữa.

Có cái gì đó không ổn. Per ý thức được điều đó.

Nhưng rốt cục là hắn không ổn, hay là cái chỗ này không bình thường, trong lúc hỗn loạn Per cũng không chắc chắn. Sự choáng váng tới rất đột nhiên, hắn vịn vách tường đứng dậy, thân thể tuân theo quyết định trong tiềm thức rời khỏi đại điện, tiến về phía cảnh cửa khiến hắn càng điên cuồng hơn kia.

Mỗi bước thân thể lại lắc lư một cái, bước sau gian nan hơn bước trước. Cả người Per là một loại cảm giác nóng phừng phừng như trong miệng núi lửa, hắn dần tiến tới cánh cửa kia.

Cánh cửa khép hờ, căn bản không có đóng, thậm chí chỉ cần đẩy nhẹ nhàng, nó liền cót két một tiếng mở ra.

Naosica đứng ở trên hành lang, sờ soạng tra xét hoa văn chạm trổ trên cửa sổ thủy tinh, thử tìm trên đó nguyên nhân nào khiến bản thân biến thành dạng tương lai này. Per không cách nào phân tích rõ vẻ mặt trên mặt Naosica lúc này, có lẽ gã đang sốt ruột, có lẽ gã đang nghi hoặc, thậm chí phẫn nộ, nhưng Per không thể thấy rõ gì nữa cả. Ánh mắt đung đưa, lắc lư mờ mịt, Per ngã xuống trước, cảm thấy khuôn mặt của Naosica chuyển hướng về phía hắn.

Trong lúc hỗn loạn, Per chỉ có thể cầu nguyện, chỉ mong Naosica tra cứu hồi lâu đủ rồi, thì đừng kết luận nên giết chết mình.

Sau đó hai mắt hắn tối sầm, mất đi ý thức.

Việc ngất đi và tỉnh lại dường như chỉ cách nhau một tích tắc.

Bầu trời bên ngoài vẫn đỏ đùng đục như trước. Per nghiêng đầu phát hiện, áo choàng của Naosica đang chảy xuống từ trên người. Hắn chống nửa người trên, nhìn về phía người ngồi ở bên cạnh.

Naosica tựa ở bên cạnh, ánh mắt trống rỗng, thấy Per tỉnh lại cũng chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại quay mặt đi.

“Ngươi tỉnh rồi.”

Per xốc áo choàng lên ngồi dậy, chuẩn bị nói, song khóe miệng giật giật lại phát hiện trên mặt một lớp da cứng như đóng thành keo. Vừa lấy tay sờ, trên tay đẫm máu đỏ.

“Ta còn tưởng ngươi sẽ thừa dịp ta ngất đi thuận tay giết chết ta, chứ không phải chỉ tát ta mấy cái.” Per yếu ớt nói đùa.

Naosica liếc mắt nhìn hắn: “Trước khi ngươi ngất đi, trên đầu không ngừng chảy máu.” Dừng một chút, đối phương dùng giọng điệu không xác định bổ sung: “Nhưng ta không tìm được vết thương.”

Per nghe vậy, nhịn không được lại dùng tay sờ sờ khuôn mặt đầy máu khô của mình.

” Máu là từ trong làn da của ngươi chảy ra.” Naosica lên tiếng miêu tả sự thật càng thêm kinh hãi.

Per nhún nhún vai, sự tình liên tiếp không đầu không đuôi khiến hắn hoàn toàn bình tĩnh rồi. Dựa vào tường mà ngồi cạnh Naosica, biết rõ hình tượng của mình cũng không khá hơn chút nào, nhưng hắn vẫn dậy không nổi để đứng dậy đi rửa mặt.

“Ngươi không giết ta. ” Per có chút ngạc nhiên.

“Ngươi đã chết rồi. ” Naosica chỉ vào một cái phương hướng: “Ta thấy được thi thể của ngươi.”

Đại khái cảm thấy câu nói này càng khó hiểu hơn câu trước, Naosica nói thêm: “Ở trong cái thời gian này.”

Per cười gượng hai tiếng, không tự chủ mà nhìn thoáng qua phương hướng Naosica vừa chỉ, sau đó lập tức nhanh chóng và tự nhiên dời ánh mắt đi. Sẽ chẳng có ai cảm thấy hứng thú với thi thể của mình cả. Vô ý thức, Per nhìn ngược lại về phía cánh cửa kia, hỏi: “Có thể nói một chút chuyện gì đang xảy ra không?”

“Ngươi đã đoán được rồi đó thôi.” Âm thanh của Naosica không những lạnh lùng mà ngay cả giọng điệu cũng không có thiện ý.

“Ta chỉ là xác nhận một chút. ” Per cười cười, nụ cười không có ác ý. Ánh mắt và giọng điệu của hắn đều tương đối bình tĩnh. Việc đó khiến tâm trạng có chút phát cuồng và bất an của Naosica tạm lắng xuống.

Ngả đầu về phía sau, Naosica dựa vào tường, thở dài một hơi: “Ta chỉ là không rõ ta làm sai chỗ nào, chờ ta hoàn hồn lại, thì đã chết rồi.” Hiện tại âm thanh Naosica đã khá là trầm ổn, nhưng vẫn không che dấu được sự nghi hoặc: “Bọn họ muốn giết ta, để đổi lấy tương lai tốt hơn. Ta không muốn chết, cho nên ta giết bọn họ trước. Chỉ đơn giản như vậy thôi.”

Per lẳng lặng nghe , không phát biểu ý kiến, cũng không đáp lại. Khuôn mặt của Naosica dưới ánh sáng dưới ánh sáng phản chiếu qua ngọc lưu ly thành màu sắc sặc sỡ, khiến người nhìn hoa mắt. Per rất khó nói rằng mới vừa rồi có phải hắn vừa thấy vẻ uể oải và cảm giác mất mát của Naosica trong nháy mắt hay không. Bởi vì, trong nháy mắt, Naosica đãkhôi phục dáng dấp nên có mà Per thường biết.

Hai người trong tương lai, ở bên trong cái hành lang kỳ lạ này, ngồi đắm chìm trong quá khứ của dòng thời gian yên tĩnh. Thỉnh thoảng có tiếng gió mang theo bụi bặm gào thét ở ngoài cửa sổ, cũng chỉ là khiến khoảng lớn yên tĩnh này càng thêm cô liêu.

Per khẽ nhẹ nhàng cụng đầu trên tường phía sau, nhìn bụi bặm bám trên ô cửa sổ thủy tinh đầy màu sắc, thở ra một hơi bất đắc dĩ.

“Ngươi đã không có ý định giết ta, ta cũng không có ý định giết ngươi, vậy thì chúng ta nói chuyện quá khứ mà ngươi cảm thấy hứng thú đi.”

========== Hết chương 51 =======

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.