Bọn Per bị nhốt trong một căn phòng không hề có gì, bốn phía không có cửa, cũng không có gợi ý nào dư thừa. Bọn họ chỉ đơn giản là bị nhốt. Per vừa đập, vừa gõ xung quanh, mong tìm ra được một con đường. Naosica ngồi ở một bên, không hề có ý định giúp đỡ. Dionysus vậy mà phá lệ ngồi cùng với Naosica, có điều tầm mắt của gã vẫn luôn nhìn về phía Per. Hắn đi đến đâu thì tầm mắt gã lại đi theo đến đấy.
Một tay chống tường, Per đứng nhìn vách tường đối diện, có chút hoang mang:
“Ta không hiểu, nơi này không có gợi ý nào, xem ra có người muốn nhốt chúng ta ở chỗ này, nhưng tại sao lại làm như vậy?”
“Có lẽ có chỗ nào sai cũng không chừng, phía trước có gì không thích hợp lắm?” Dionysus đoán.
“Chắc là vậy.” Miệng Per nói như vậy nhưng vẫn không tin vào cách nói này của Dionysus.
“Nhưng một khi đã thế, vậy ngay từ đầu lại nhốt tất cả chúng ta lại làm gì.”
Per vừa nói vừa quay đầu lại, tầm mắt trùng hợp đảo qua Naosica đang bình tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một ý tưởng hiện lên trong đầu hắn “Hay là có người chỉ muốn cho một người trong số chúng ta tiến vào nơi này, nhưng không muốn để những người còn lại biết, nên đành phải tìm cách tách chúng ta ra.”
Thân thể Dionysus đích trong nháy mắt cứng lại, nhưng rất nhanh gã đã cười: “Như vậy vì sao không tách chúng ta ra ngay từ đầu.”
Những lời Dionysus nói nói không phải không có lý, Per nghe xong lại càng thêm suy nghĩ sâu xa. Nếu nói trò chơi này là để dẫn đường cho Naosica đi theo hắn, thì giờ phút này hắn không thể nào lại bị nhốt cùng với bọn họ. Theo Per biết thì con đường mà Naosica đi sẽ giành được chiến thằng chứ không phải là đứng ở nơi này.
“Như vậy, tại sao chúng ta lại ở chỗ này?” Per vẫn cảm thấy khó hiểu.
Trừ khi người chiến thắng không phải là Naosica.
Mà hiện giờ, Dionysus và Naosica đều ở đây, như vậy người còn lại cũng chỉ có thần quan và hác thụy lạp tư.
Ý niệm này vừa nảy lên trong đầu Per đã bị hắn gạt bỏ.
Hắn cũng không muốn ác ý phỏng đoán về hai người này.
Hơn nữa, mặc kệ là ai nhốt họ ở đây, mục đích cũng không phỉa muốn lấy mạng họ mà chỉ muồn cầm châm bọn họ ở chỗ này thôi.
Dionysus vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh nói với Per: “Lại đạy nghỉ một chút đi, ngươi có hỏi thêm cũng chả ai trả lời.”
Per do dự một chút, đi tới bên cạnh Naosica, hắn cúi đầu nhìn sườn mặt của Naosica. Gã vẫn không ngẩng đầu nhìn hắn. Ba người đều mang tâm sự riêng.
Giữa lúc đứng ngồi không yên, Dionysus bỗng nhiên nhìn Per nói: “Ngươi chưa từng nói cho ta biết, vì sao ngươi muốn vào đây.”
Per còn đang tập trung suy nghĩ bí mật sau lớp màn, nghe Dionysus hỏi như vậy, hắn chần chờ không biết nên trả lời như thế nào.
Nói rằng bị người ta ép buộc sao? Tới tình trạng này đã không có ai có thể buộc bọn họ đi tiếp. Chỉ có một đáp án duy nhất là…
“Ta chỉ là muốn đem thế giới giao cho một người mà ta có thể tin cậy.:
Những lời này cũng không tính lời nói dối. Per mở miệng nói ra, Dionysus cũng không nhìn thấy manh mối.
Mà Naosica sau khi nghe Per nói, lần đầu tiên từ lúc vào căn phòng này dời tầm mắt về phía Per, trong đôi mắt ấy lóe ra một thứ ánh sáng không rõ ràng.
“Nói như vậy có vẻ như ngươi vốn đã biết mình sẽ chết.” Naosica nói.
Dionysus nghe vậy lập tức khẩn trương nhìn chằm chằm vào mặt Per. Giống như nếu Per nói là đúng, gã sẽ lập tức nhảy dựng lên ngăn cản Per.
Nhưng Per lại cười khẽ ra tiếng: “Ta làm sao lại chết được.”
Hắn chỉ có rời khỏi mà thôi.
“Nếu như không chết, vậy vì sao lại muốn đem thế giới giao cho người khác?” Naosica nhìn chằm chằm về phía Per, ánh mắt cực kỳ sắc bén: “Hiện tại ngươi quả thực giống như đang nói “Ta rất có thực lực nhưng ta tới nơi này chỉ là vì chắp tay cho người ta mà thôi.”
Cách truy hỏi như vậy có vẻ hơi gây sự, nhưng lúc Per do dự nên trả lời ra sao, Naosica lại dời tầm mắt: “Quên đi, ngươi muốn làm gì cũng được, không còn quan trọng nữa.”
Cái gì gọi là không quan trọng nữa chứ?
Per có chút không rõ, hình như từ lúc tiến vào căn phòng này, hai người trước mắt càng thêm khó hiểu. Đầu tiên là tên Dionysus kia lại nhiệt tình đến khó hiểu, tiếp theo là những lời nói của Naosica. Per đứng dậy, chậm rãi lui về phía sau hai bước, cẩn thận xem kỹ vẻ mặt của hai người đối diện.
“Các ngươi đang lo lắng cái gì?” Per không dấu vết hỏi.
Dionysus và Naosica cùng không nói lời nào, Per lại lui về phía sau. Hắn nhìn về phía Dionysus: “Lúc ngươi nghe Naosica nói ta sẽ chết có vẻ như không ngạc nhiên lắm.”
Dionysus muốn mở miệng lại bị Naosica đè lại, Per liếc bọn họ một cái: “Dionysus chưa bao giờ thích Naosica, lại càng không thích cùng hắn tiếp xúc, hai người các ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Naosica nhìn Per một lúc lâu, hai người đứng sóng đôi làn cho thời gian cũng trở nên ngưng đọng, tiếng hít thở nặng nề mang theo cảm giác khẩn trương như chuẩn bị khai chiến. Cuối cùng vẫn là Naosica lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
“Thời gian là một nghịch lý không cho phép được tồn tại.”
“Rất xin lỗi nhưng ngươi nói cái gì?” Nghe gã nói xong, Per hoàn toản chả hiểu gì sất. Hắn nhịn không được hỏi lại.
Naosica nhìn Per tiếp tục nói: “Hiện tại xem ra, thời gian là một đường thẳng, tương lai đã định sẵn sẽ không thay đổi.”
Những lời Naosica nói vẫn chẳng thể nào hiểu nổi.
“Ngươi đang nói cái gì?”
“Ý của hắn là, đối với những người ở tương lai, những chuyện xảy ra sẽ không thể thay đổi, cho dù có trở lại quá khứ, chuyện chúng ta có thể làm chỉ là tăng thêm vài sự kiện chứ không thể bỏ bớt sự kiện nào.
Dionysus nói xong, mở hai tay của mình ra. Đôi bàn tay vừa rồi vẫn còn khỏe mạnh giờ lại dần biến thành trong suốt: “Hơn nữa cho dù có thay đổi, cũng không chắc một lần cũng sẽ thành công.”
Gã cười với Per, một nụ cười chua sót đến nao lòng.
“Chúng ta không thể đồng thời xuất hiện ở một chỗ hai lần, cho nên ta nghĩ đây là lần cuối cùng ta nhìn thấy ngươi như vậy.”
Dionysus đi về phía Per. Gã hình như muốn đưa tay ôm lấy Per, nhưng lại bị thứ gì đó ngăn cản. Hít sâu một hơi, gã nói: “Hiện tại ta rất sợ hãi, nếu chúng ta không ngừng trở lại quá khứ nhưng vẫn không thể thay đổi cái gì, như vậy đến lúc đó chúng ta nên làm như thế nào? Cứ để tương lai xảy ra như vậy sao?
Per im lặng một lúc lâu mới nói: “… Ta thật sự sẽ chết sao? Trong tương lai đó?”
Dionysus không trả lời. Đối với gã mà nói đó không phải là sự thật mà Per lại không thể nào thấy cái tương lai đó. Tương lai đã định không cho phép bị thay đổi, như vậy không biết tương lai có thể thay đổi người đi vào không? Dionysus không muốn sau này vì sự bất lực của mình mà hối hận. Gã liều mạng tìm kiếm lỗ hổng thời gian và không gian để thay đổi một vài biến số.
“Không cầu cùng một chỗ… thì ra là ý này.” Đối mặt với tin tức rằng mình sẽ chết, Per cũng không ngạc nhiên lắm. Thật giống như mọi lúc vẫn lo lắng mình sẽ chết, nhưng đến phút cuối lại thấy nhẹ nhõm.
“Cho nên các ngươi tới là vì ngăn cản cái chết của ta, lại phát hiện nếu các ngươi ngăn cản sẽ ảnh hưởng đến tương lai của các ngươi.”
Nếu Per bất tử, Dionysus cùng Naosica sẽ không quay lại quá khứ ngăn cản cái chết của Per. Đó là một nghịch lý thời gian, đối với tương lai mà nói là không thể xảy ra. Cho dù bọn hắn có là thần.
Dionysus cùng Naosica đều không nói gì. Per đột nhiên muốn nói đùa “trở thành thần là cảm giác như thế nào?” hay là “trở về quá khứ thấy sao?”
Nhưng sau một lúc thoải mái, tâm trạng của hắn có chút nặng nề. Chết không phải là chuyện nói bâng quơ vài câu là được.”
“Các ngươi muốn làm như thế nào?” Per mở miệng, hỏi câu then chốt.
“Chúng ta phải về quá khứ, khiến ngươi không kiên quan gì đến bọn ta, rồi mới lặp lại thí nghiệm, đến khi chúng ta tìm ra một cách có thể cho ngươi sống sót, cũng sẽ không thay đổi tương lai.” Dionysus dùng ngữ khí kiên định trước nay chưa có nói: “Chờ chúng ta, một ngày nào đó, chúng ta sẽ còn sống mà gặp nhau.”
Per kinh hãi, cho tới nay mọi bí ẩn rốt cụcđều cởi bỏ. Hắn như hiểu ra mọi chuyện, rồi lại có chút dở khóc dở cười. Đang lúc hắn chuẩn bị nói chuyện, giống như là muốn ngăn cản hắn mở miệng, chung quanh lại xuất hiện vầng sáng quen thuộc kia, chẳng qua lần này vầng sáng đó không phải hướng về phía Per.
Per lớn tiếng quát to gì đó, nhưng Dionysus và Naosica đều nghe không thấy. Thời gian đã lưu giữ lời hắn ở hiện tại. Per nện một quyền xuống mặt đất, lòng tràn đầy hối hận mà gào thét, hóa ra cái trò chơi kia đều do hai người này sắp đặt.
Hiện tại hắn rất đau khổ không biết tương lai là sống hay chết, thầm rống một câu:
Cmn, sớm biết như thế, hắn sẽ kêu hai tên khốn kiếp này trả tiền lương thật cao cho hắn rồi, lúc trước hắn chính là dựa vào khoảng thời gian thí nghiệm trò chơi này mới miễn cưỡng đủ ba bữa cơm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tôi thật sự cảm thấy bủn rủn, cảm thấy rằng kết thúc này còn không bằng tất cả đều chết hết.