Per nghe xong báo cáo, cuối cùng cũng hiểu là chuyện gì đang xảy ra. DEAD END của hắn bị đẩy nhanh rồi! Trong kịch bản gốc, nữ gián điệp lương thiện, dịu dàng, kiên nhẫn giả dạng làm người hầu cấu kết với Harula đang bên bờ tuyệt vọng. Hai người bắt tay phóng ám tiễn, nội bộ thì nói láo đặt điều, bên ngoài lại hỗ trợ phản loạn, nhân lúc hắn bệnh dồn hắn vào chỗ chết. Đúng là một đôi gian phu dâm phụ, tiện nhân vô song!!! Per gào thét trong lòng.
Vốn tưởng rộnglượng thả người đi thì không còn chuyện lằng nhằng gì nữa, ai ngờ trong lúc này, tình tiết còn rất xa mới xảy ra mà không biết vì nguyên nhân gì lại bị kéo đến gần ngay trước mặt.
“Ngươi… Trước hết đem toàn bộ quân đang đóng trong thành thay bằng thân tín của ngươi, tăng cường tuần tra. Chuyện này… ta tự có cách giải quyết.”
“Điện hạ, theo như tin tình báo, gián điệp hiểu rõ nội tình hoàng cung như lòng bàn tay, rất có khả năng là người trong cung. Thần cho rằng…”
“Ta nói ta tự có cách xử lý!”
Per thật muốn ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng thật dài. Hai tên gián điệp này họ gì tên gì, chiềucao tuổi tác, giới tính, ba vòng còn ai hiểu rõ hơn hắn. Vấn đề là tra ra rồi thì làm sao?
Chém chết? Nếu có thể chém Harula, hắn đã sung sướng cho hắn “die” lâu rồi, đỡ phải dằn vặt chính mình lại dằn vặt người khác.
Per vẫy Osi Nash lui ra. Trong cung điện tuyền bạch ngọc, bức rèm che gió bằng ngọc phỉ thúy khẽ lay động, ngăn cản làn gió nam ấm áp luồn vào từng cơn. Thiếu niên tóc đen ngồi ngây ra trên ghế sơn son thếp vàng. Toàn bộ người hầu đứng ở góc khuất trong phòng. Nếu không có phân phó, bọn họ tuyệt đối không dám đến trước mặt Per để ăn đòn.
Per rất cô độc, rất đau đớn, trong lòng rất ấm ức. Thời khắc mấu chốt này, ngay cả đối tượng để giãi bày cũng không có, một đống nước đắng xả cùng ai bây giờ.
【Không phải là còn có ta sao?】Lại là Thần hiện ra bất chợt phá vỡ cảm xúc.
【Cút…】Từ lúc xuyên thành cái tên thần kinh này, tính khí của hắn ngày càng cực đoan.
Bởi vì tin dữ Osi Nash mang về, mỗi ngày thần kinh Per đều căng như dây đàn, ngoài việc phái người chặt chẽ theo dõi, còn phải một ngày hai mươi bốn tiếng giám sát khống chế.
Theo tin tức tin cậy, người hầu nữ Glady, cũng chính là tên gián điệp hiền lành, lương thiện, hiểu tình người từ ngoài lẻn vào. Cô ta thường xuyên đưa thức ăn, nước uống cho sủng vật bị phạt chịu đói, nếu bị thương mà nhằm lúc rảnh, cô ta còn lén trị thương cho bọn họ. Người vừa tỉ mỉ lại vừa đẹp thế, sủng vật tất nhiên yêu thích cô chị cả dịu dàng này vô cùng. Trong hoàng cung vốn ít người, ngoài người hầu, thủ vệ, còn lại là sủng vật. Hai loại người trước dù thân phận có thấp kém cũng rất coi thường đám sủng vật chỉ biết như chó vẫy đuôi mừng chủ sống qua ngày kia. Cho nên với đám sủng vật như bị nhốt trong cũi sắt tăm tối lâu ngày này, sự quan tâm của Galdy như ánh mặt trời vậy. Không những đem đến ánh sáng, lại còn mang đến sự ấm áp của tình người.
Per nghe xong liền cảm thấy tính mạng hắn lao đao đến nơi rồi. Khốn kiếp! Đã phá hoại lại còn dám diễu võ dương oai trước mắt hắn! Không được, hắn phải đi gặp cô nàng này xem rốt cuộc là thần thánh phương nào!
Có điều, gặp xong rồi sao nữa? Hắn còn chưa nghĩ ra…
Cũng không biết có phải trùng hợp quá không, khi Per đi gặp cô chị cả ôn hòa kia, Harula cũng đang ở đó. Chính xác mà nói thì hai người này đang thông đồng gian xảo với nhau, thân mật chị này cậu kia nhỏ nhẹ thậm thụt.
Per đứng ở đằng xa, dựa vào giác quan siêu việt của mình mà quang minh chính đại nghe lén. Chỉ thấy Glady đỡ Harula, ánh mắt thân thiết lại có chút đau lòng, nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”
Harula đôi mắt ngấn nước rưng rưng, hai gò má ửng hồng, mím môi yếu ớt, cắn răng nói: “Không… không đau.”
Tay Glady khẽ nâng, có vẻ định xoa lên, nhưng sau đó lại ngập ngừng. Chỉ thấy cô ta hạ quyết tâm: “Vậy cậu chịu đựng chút nhé…”
“Ừm~… ừ~… ừ a! Đừng~chỗ đó, đừng!”
Cái loại đối thoại quái dị, cái cảm giác sai hiệu quả lạ lùng này là gì?!
Trên mặt Per như bị úp cả một hộp màu lên đó vậy, thoạt xanh thoạt trắng, cực kỳ đặc sắc. Lại còn có loại chuyện này xảy ra sao? Đây là cái quái gì? 3P? Đại Ma Vương bị cắm sừng rồi…
Per nghĩ nếu hắn không xuất hiện để hỏi rõ ràng, thế giới này sẽ từ hủ H thành bách hợp H hoặc nam nữ H mất. Nghĩ vậy, nhân vật phản diện liền dũng mãnh vung tay lên, áo bào trên người đón gió tung bay, giống như vợ cả đi bắt kẻ thông dâm. Đệt, nhầm! Là chủ công đi bắt kẻ thông dâm, dưới ánh đèn flash lóe sáng dõng dạc bước lên sân khấu.
Xời, nhìn cái bước đi của hắn mới sải bước hùng hổ làm sao, khí chất cuồn cuộn làm hai kẻ đang nép vào nhau kia phải giật nảy mình.
“Bịch! bịch” hai tiếng, bọn họ đều quỳ xuống. Glady là chủ động quỳ, còn Harula là do không còn người đỡ nữa liền ngã dúi dụi xuống mặt đất, suýt nữa thì ôm hôn đất mẹ.
Glady trên người mặc quần lụa mỏng màu trắng, hai tay úp xuống, cả đầu cũng úp dán chặt trên đất, hai bờ vai còn không ngừng run rẩy. Với bộ dạng này, đôi mắt to tròn màu hổ phách ngập đầy nước mắt của cô ta lại còn ngập ngừng liếc nhìn Per như muốn nói gì đó mà không dám. Per rùng mình một cái, nghĩ đến những chuyện cô ả này đã ngầm ra tay sau lưng mình, lại nhìn một phát nữa, cảm thấy cô ta đúng là lòng lang dạ sói, ghê tởm đến cực điểm.
Hey girl, giả vờ thuần khiết cái quái gì? Thực xin lỗi nhá, tuy rằng ta không luân phiên XXX ngươi, nhưng ta nhất định phải bổ ngươi mấy nhát.
“Làm sao vậy, tiếp tục cho ta xem nào.” Per kỳ quái hừ một tiếng, đầu không động đậy, mi mắt khẽ rũ xuống, nhìn bằng nửa con mắt.
Hừ! Các ngươi dựa vào cái gì mà dám lộng hành yêu đương ở thế giới Gay này? Mẹ kiếp, ta nhất định phải làm cho tất cả trở thành đồng tính! Nghĩ như thế, giọng Per trở nên ba phần hà khắc bảy phần chua như dấm. Thật là hợp cảnh!
Harula vừa mới từ mặt đất rướn người lên lập tức cảm thấy trong không khí cái vị chua chua kia. Trong chốc lát, y còn đang nghĩ, có phải mũi y vừa rồi bị dập một phát nên hỏng rồi không.
Thanh âm Per vốn không thấp, hơi trong trẻo nhưng vì luôn tỏ ra bình tĩnh mà trở nên lành lạnh, không có chút hơi ấm nào. Hiện giờ lại còn phối lên gương mặt cười lạnh kia càng làm cho người ta kinh hồn táng đởm. Harula vốn định ngẩng đầu phản bác thấy bộ dạng của Per như vậy thì môi giật giật, sau đó cúi đầu im lặng, trong lồng ngực cảm giác quái lạ kia càng lúc càng dâng trào lên nỗi bất an.
“Ngươi rất rảnh rỗi phải không?” Per hỏi Glady.
“Không, không ạ…”
Âm thanh ấm áp khẽ run của cô gái làm người ta mủi lòng, nhưng chỉ phát ra được tiếng thứ hai là không nói được gì nữa. Cô ta lắc mạnh đầu.
“Ồ, vậy à? Vậy thì ngươi rất bận? Bận cái gì?” Per cười mà hỏi. Nụ cười chưa từng xuất hiện kia đẹp rạng rỡ lạ lùng, nhưng không ai có can đảm lộ ra ánh mắt ham muốn với hắn vào lúc này.
Glady ngoài miệng liên tục nói không dám, nghe câu nói tựa hồ ám chỉ kia, sự kinh ngạc trong lòng lập tức thoáng qua. Thân phận gián điệp của mình bị phát hiện rồi sao? Nhưng ngay lập tức cô ta phủ nhận. Lần này Vua của cô ta đích thân an bài kế hoạch, những người được phái đi không ai biết tên và mặt mũi nhau. Mà gần đây cô ta cũng không liên lạc với ai cả, đối phương không thể phát hiện được điều gì. Vậy thì, đối phương tại sao… Glady len lén nhìn Harula đang cố ý ngồi bệt trên đất không chịu quỳ, trên người vẫn đang mặc bộ áo da điều giáo bó sát người kia.
Per • Mortis là bạo quân, nhưng không ai vô duyên vô cớ lại thành tàn bạo cả. Glady cảm thấy, có lẽ cô ta đã vô ý thấy được một góc nhân tính của vị quân vương này rồi.
Per thấy Glady không trả lời, liền quay sang nhìn Harula đang yên lặng ngồi im một chỗ, lần này lạ lùng là y không hề làm loạn. Per khẽ cúi đầu xuống, những sợi tóc đen nhánh tản mác ôm lấy hai bên khuôn mặt màu hơi trắng tái. Cái cúi đầu dịu dàng kia trong thoáng chốc làm cho người ta tưởng rằng trước mặt không phải là Ma Vương, mà là thánh mẫu. Suy nghĩ chớp nhoáng này khiến Harula nghĩ rằng y vừa rồi bị đập hỏng đầu chứ không phải dập mũi. Thánh mẫu Per nhẹ giọng hỏi Harula.
“Ngươi rất đau?”
“Thì sao?” Harula trừng mắt nhìn qua, nghiến răng trợn mắt.
“Vậy cứ tiếp tục bôi thuốc đi.” Per rất bình tĩnh.
Hai người trên mặt đất ngạc nhiên một chút, không nhịn được mà liếc nhau một cái, cùng có cảm giác không thực giống như mặt trời mọc ở hướng tây vậy. Chờ đến lúc bọn họ hoàn hồn lại, Per đã đi xa rồi. Glady thấy người này tâm tư thật khó lường. Còn Harula nhìn bóng lưng người đó chỉ cảm thấy rất tủi thân, nhưng lại không rõ tại sao tủi thân.
Per rời đi đơn giản như vậy sao? Đương nhiên là không. Sở dĩ hắn bỏ đi là khi hắn thấy sự chú ý của Harula bị kéo từ hắn sang Glady, hắn chợt nghĩ đến một chuyện. Đúng vậy! Làm cho người ta hạnh phúc, ngoài những việc như hy sinh hắn hoặc thả kẻ địch đi, còn có một cách càng tuyệt vời hơn nữa. Đó là ban cho y một cô gái.
Glady không phải là thánh mẫu sao? Nếu thần quan đại nhân chậm chạp đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, vậy đổi thành thánh mẫu cứu giúp thiếu niên đang lạc lối đi! Chẳng phải kết cục cũng tràn ngập tình yêu thương hay sao? Nói không chừng hai người này vừa gặp đã sét đánh, lại còn đưa nhau về nhà cưới cũng nên. Đúng! Nhất định là như vậy rồi! Rất có khả năng xảy ra!
Cái gọi là hạnh phúc không phải là cưới vợ sinh con, mật mật ngọt ngọt hay sao? Đúng lúc vừa được tự do lại được một cô vợ đẹp là mơ ước phấn đấu của bao nhiêu thiếu niên, anh hùng nỗ lực suốt cả đời cũng chưa được. Thiếu niên à, có Ma vương đây làm mối cho ngươi, đúng là phúc phận ngươi tu mấy kiếp mới có được đấy!
Thế nhưng, phải làm sao để se duyên mà không để lại dấu vết, lại còn để hai người bọn họ không vì thế mà chết?
Đối sách rất đơn giản. Kịch bản không phải vì Glady phụ trách mua lương thực cho hoàng cung mới có cơ hội ra tay với mình hay sao? Vì cái sai lầm ngu ngốc này mà chết thì thật vớ vẩn. Từ hôm nay, việc mua thức ăn phải được tiến hành theo trình tự, người hầu thuộc bếp ăn phải rút thăm mới được đi mua, thứ mua về phải đánh số cho vào giỏ hoặc đĩa. Rút thăm thêm mấy lần nữa, đến người ăn thử cũng phải rút thăm. Cứ làm như vậy, tỉ lệ trúng độc cũng ngang với trúng số độc đắc. Nếu như vậy vẫn trúng độc thì thôi, hắn chết cũng đáng rồi.
Về phần Glady thì phái đến chỗ ở của sủng vật. Dù sao các sủng vật sinh hoạt ăn, ngủ, nghỉ, lên lớp đều cùng nhau, cơ hội lạc đàn là vô cùng nhỏ. Như vậy có thể để cho hai người bọn họ ở cùng một chỗ, giám sát sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Ngẫm lại việc hắn vừa làm gián đoạn cái cảnh uyên ương đẹp như vậy, thật là nghiệp chướng mà! Vì vậy, hắn bình tĩnh biểu đạt hắn chỉ đi ngang qua, chẳng may nhìn thấy thôi, việc gì cần tiếp tục cứ tiếp tục đi. Sự tức giận lúc ban đầu là ảo giác, chỉ là ảo giác thôi.
Để làm sâu sắc hơn nữa cảm tình của Glady đối với Harula, Per dùng quân bài “thương cảm”. Lúc hắn lên lớp điều giáo, người hầu nữ nhất định phải có mặt, mà những đạo cụ nào nhìn một phát đã biết là cực kỳ đau đớn, hay những cách thức chơi nhiều kiểu văn hoa, nhiều chủng loại… thích chơi kiểu gì thì chơi. Per biểu đạt rằng không phải xem GV một mình nữa thật là khoái! Đồ tốt phải mở rộng khuếch trương thật rộng rãi để trả thù xã hội chứ!
Chỉ có điều mỗi khi Glady bị Per gọi tới, khuôn mặt đều rất lưỡng lự, ánh mắt nhìn Harula càng lúc càng đồng tình, nhưng ánh mắt cô ta nhìn Per cũng ngày càng thương hại. Per bị nhìn thì cảm thấy kỳ quái. Hắn thì có cái gì để cô ta thương hại?
Thỉnh thoảng nhàn rỗi, hai người cũng tâm sự bâng quơ. Có lẽ bị ảnh hưởng của hoàn cảnh, nội dung thường thường rất bạo lực, rất cao H. Phần lớn thời gian là Per nói, Glady nghe. Nhưng thỉnh thoảng Glady cũng to gan hỏi một số vấn đề. Nếu không phải quan trọng lắm, Per cũng sẽ trả lời.
Ví dụ như:
“Điện hạ, Ngài hình như… đặc biệt thích giày vò Harula đại nhân.”
“Ồ, ngươi rất quan tâm y thì phải.” Đợi lâu như vậy, rốt cục cũng mở miệng rồi! Per liền nói với giọng mỉa mai.
“… Không dám.”
“Là không dám, chứ không phải không quan tâm.” Per cố ý xuyên tạc, cười cười nhìn về phía đối phương.
Đối phương chẳng biết tại sao lại run lên, sau đó khẽ cắn môi: “Không, nô tì không quan tâm. Xin mời Ngài tiếp tục hành hạ.”
Thời gian này, Harula càng ngày càng khó sống, số lần chạy đi tìm Glady trị thương cũng ngày càng tăng.
Khi đã quá quen rồi, Glady cũng thường nghe Harula vừa bôi thuốc, vừa không kiêng nể gì cả mà luôn miệng chửi bới một người.
Có lần, cô ta rốt cục không nhịn được mà hỏi: “Ngươi dám tùy tiện kêu tên Điện hạ như vậy, Điện hạ có từng phạt ngươi không?”
Giọng chửi bới của Harula chợt ngừng lại, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Cũng vấn đề như vậy, Glady từng hỏi qua Per. Per thấy thật lạ lùng: “Ngày nào ta chả phạt y. Chắc y bị phạt quen rồi, ta cũng phạt quen rồi.” Cho nên không ai để ý cả, Per bổ sung thêm trong lòng.
Glady nghĩ hai người kia đúng là trời sinh một đôi S và M.
“Vậy tại sao Ngài lại phải trừng phạt Harula đại nhân? Y… từng làm gì khiến Ngài tức giận sao?” Câu hỏi của Glady vô cùng hàm xúc. Dù sao cũng là quá khứ của người ta, việc vạch tràn vết sẹo này vô cùng nguy hiểm. Nói không chừng giây trước vẫn còn vẻ mặt ôn hòa, giây sau liền trở mặt.
Nhưng đối với Per, cái quá khứ mà Glady hỏi cũng chỉ là một câu chuyện hắn từng biết trong trò chơi mà thôi, dù đó là một câu chuyện bi thảm trong thế giới hủ nữ.
Per nghĩ một chút, cảm thấy nói cũng chẳng sao. Mà quá trình từ nghèo khó vùng lên thành địa chủ có khi lại thành truyền kỳ phấn đấu cũng nên. Hắn liền nói tóm tắt quá khứ, trọng điểm cường điệu tại sao mà hắn và bộ tộc của Harula kết thù với nhau. Per nỗ lực biểu đạt, ám chỉ bằng đủ mọi lời nói rằng cái tên thiếu niên đó, ngoại trừ bị hắn hành đến chết, còn đừng mơ hắn bỏ qua cho y. Thiếu nữ à, nếu ngươi thật lòng tốt bụng, thì mau mau cứu y đi.
Đáng tiếc, Glady nghe xong không có bất kỳ phản ứng gì, ngược lại, ánh mắt cô ta nhìn hắn càng thêm đồng tình.
Ơ cái này ngược rồi à? Per thực sự không rõ rốt cuộc sai lầm là ở chỗ nào.
Cuộc sống đó mà, nếu cứ chạy lệch đường càng lúc càng xa, dần dần đừng mong trở lại được.
Phụ cận đế đô Obeli, trong một cửa hàng cá, một người đàn ông ăn mặc như ngư dân đang úp sọt ra kiểm tra cá vừa bắt được. Kết quả làm cho ông ta thật buồn bã, tin tức từ hoàng cung đã mất liên lạc từ rất lâu rồi, cũng không biết đứa bé đó có việc gì hay không. Trong lòng nghĩ vậy, ông ta liền cõng giỏ cá lên, đi ra khỏi cửa hàng, đi tới cửa hoàng cung quen thuộc, lấy ra giấy thông hành cho thị vệ xem và nói: “Tôi mang cá đến đây. Làm phiền ngài rồi.”