Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 207: Chương 207: 9527, ý của ngươi là?




Xe ngựa thực đã nhanh chóng rời hơn mười thước nhưng mà Gia Luật Hằng lại kêu xa phu dừng lại, tuấn mi nhíu chặt, nữ tử vừa rồi hô một tiếng Tiểu Tân? Là hắn gặp ảo giác hay là sự thật? Vì thế vén rèm lên hỏi xa phu.

“Nữ nhân kia vừa kêu tiểu thư của cô ấy tên gì?”

“Tiểu Tân, Haizzz làm sao có thể kêu tên tiểu thư mình như vậy…” Xa phu còn đang lầm bầm,thì Gia Luật Hằng như một trận gió nhảy xuống xe chạy như điên về phía đó.

Nam tử khôi ngô thấy Tô Tiểu Lê túm chặt y phục của hắn không để hắn khiêng Tra Tiểu Tân đi, vì thế dùng sức quăng một bạt tai, đánh cho Tô Tiểu Lê nằm lăn trên mặt đất, sau đó đắc ý cười bước đi. Kỳ thực hắn không thấy chướng mắt, bất quá đối với vị tiểu thư mảnh mai động lòng người bên trong kiệu thật cảm thấy hứng thú , chẳng qua lúc rời đi chỉ cảm thấy bụng bị trúng một quyền, sau đó là mặt, cuối cùng là miệng, vài bước liền ngã xuống.

“Tiểu thư, tiểu thư!” Tô Tiểu Lê chạy đến ôm lấy Tra Tiểu Tân suy yếu, nhìn người nọ không ngừng dập đầu: “Cám ơn ngươi! Cám ơn ngươi! ! !”

Thời khắc Gia Luật Hằng nhìn thấy Tra Tiểu Tân tim mới thả lỏng, chẳng qua lúc này nhiều người nên không thể nói ra, vì thế bất động thanh sắc hỏi: “Ngươi tên là gì?” Bên người Tra Tiểu Tân khi nào có người xa lạ như vậy nha, nàng không biết là người tốt hay người xấu.

“Tô Tiểu Lê.” Tô Tiểu Lê vẫn khóc thút thít , nhưng cảm xúc kích động chậm rãi bình phục.

“Tô Tiểu Lê?” Trong miệng Gia Luật Hằng lập lại một lần đồng thời ở trong đầu nhanh chóng tìm tên này , nhưng mà lại không tìm được, vì thế nhíu mày hỏi: “Tô đại thẩm?”

Tô Tiểu Lê không ngừng gật đầu động tác cứng ngắc, nâng mặt lên nói: “Gia Luật…” Câu nói kế tiếp còn chưa nói liền bị hắn che miệng lại, ngay sau đó hắn cười liền ôm lấy Tra Tiểu Tân, Tô Tiểu Lê nén lại cảm xúc hoảng loạn đi theo hắn rời khỏi đám người.

Hằng Dương Cung.

Trong căn phòng xa hoa như vậy nhưng không khí thì rất khẩn trương, thảm Ba Tư màu vàng, phỉ thúy rèm châu, còn có bàn gỗ lê màu vàng hình tròn, cây đàn hương mềm mại rũ xuống

Đại phu đang ngồi ở bên cạnh nhíu mày bắt mạch nữ tử ngủ say trên giường, màn rũ xuống dường như có thể nhìn thấy dung nhan trầm tĩnh của nữ tử,y phục màu trắng, cả người băng thanh ngọc khiết.

Gia Luật Hằng mặc áo bào màu vàng ngồi ở bên cạnh bàn nhấp nước trà, nhưng con ngươi đen luôn luôn nhìn chỗ kia , cảm xúc mênh mông,đều này chẳng lẽ chính là đi khắp nơi tìm mòn giày cũng không thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công? ! Nếu ông trời đem nàng đưa đến bên người hắn, hắn sẽ không buông ra! Nghĩ vậy hắn lấy lại tinh thần nhìn Tô Tiểu Lê khẩn trương nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tuy rằng tìm được Tiểu Tân, nhưng mà hắn vẫn phải hỏi đã xảy ra chuyện gì, hắn không muốn lỡ mất tất cả chuyện của nàng, vô luận buồn vui.

Tô Tiểu Lê mới đầu cảm thấy không ổn, nhưng mà nàng nghĩ, Kỳ quốc còn Thu Dung thì như thế nào cũng không thể trở về , bởi vì nàng phái sát thủ ám sát các nàng, hơn nữa trên đường đi Tiểu Tân rất mệt mỏi, Gia Luật Hằng đã cứu các nàng, huống chi hắn còn yêu Tiểu Tân như vậy, vì thế đem tất cả mọi chuyện nói ra.

“Ha ha, thì ra là Thu Dung…” Gia Luật Hằng cầm chén trà trong tay sắc mặt dần dần lo lắng, nàng cư nhiên đối với Tiểu Tân như vậy, mặt ngoài nữ tử kia nhìn thoáng qua thấy dịu dàng yếu ớt không ngờ bên trong như độc xà! ! !

Tô Tiểu Lê nhắc tới chuyện đêm đó khó nén đau khổ, lau lệ nói: “Hiện tại mới nhớ tới lúc ấy là ta sơ sót, ta cho rằng nàng nói lời an ủi Tiểu Tân, nhưng nghĩ lại, nếu không phải nàng ở bên tai Tiểu Tân nói tùm lum,Tiểu Tân cũng sẽ không thể không khống chế cảm xúc được.”

“Việc này cũng không thể trách bà, là do nữ nhân kia rất có tâm cơ .” Gia Luật Hằng trầm giọng nói, nói xong lại nhíu mày nhìn nàng: “Ngươi tại sao lập tức gầy nhiều như vậy?” Khó trách hắn không nhận ra nàng, trước kia mập như thế.

“Ha ha, lúc chăm sóc Tiểu Tân nên biến gầy…” Tô Tiểu Lê chua sót cười, sau lại bắt đầu khóc: “Ta béo mà còn gầy như vậy,Muội ấy thực đã… Gầy thấy xương…”

Gia Luật Hằng mi nhíu lại, an ủi: “Đừng lo lắng, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.” Nói xong thật sâu nhìn nằm nữ tử nằm trên giường, có vô tận thâm tình. Nếu trời đã an bày nàng xuất hiện trước hắn một lần nửa, không phải là trời đã thành toàn hai người bọn họ sao? !

“9527, ý của ngươi là?” Tô Tiểu Lê bắt đầu có chút lo lắng , Gia Luật Hằng thích Tiểu Tân là chính xác, nhưng mà nàng và Tiểu Tân tới đây cũng là tị nạn tạm thời,người Tiểu Tân yêu chân chính vẫn là Lâu Lan vương,hắn không phải muốn…

“A, ta đã đem hai người trở lại, ta là có ý gì?” Gia Luật Hằng cười như không cười, nhìn đến mặt của Tô Tiểu Lê trắng mét sau lại buồn bã nói: “Ta yêu nàng, không thể so với Lâu Lan sao.”

Thâm sâu không lường được.

Đang lúc Tô Tiểu Lê chuẩn bị nói cái gì thì đại phu kia đứng dậy , Gia Luật Hằng lập tức đi lên phía trước nàng cũng đuổi kịp theo sau, vẻ mặt khẩn trương nhìn thần sắc phức tạp của đại phu, sau đó lại chạy đến bên người Tra Tiểu Tân nhìn nhìn, chỉ thấy đại phu kia vừa sờ chòm râu vừa nhíu mày nói: “Quái nha, quái nha.”

“Cái gì quái?” Gia Luật Hằng và Tô Tiểu Tê trăm miệng một lời ,tim bắt đầu không yên.

“Ta làm đại phu nhiều năm như vậy,nhưng chưa từng gặp qua loại độc như vậy.” Nói xong lại ý vị thâm trường nhìn Tra Tiểu Tân, tiếp theo nghiêm túc nói: “Nàng trước đó uống thuốc độc, sau lại là thuốc nạo thai,hai loại thuốc này hoàn toàn khác nha.”

“Cho nên hài tử của muội ấy không còn.” Tô Tiểu Lê nhắc tới chuyện thương tâm khóc không thành tiếng, là nàng, là nàng không có bảo vệ tốt Tiểu Tân!Tất cả đều là lỗi của nàng.

Nghe thế sắc mặt của Gia Luật Hằng xanh mét, buồn cười,hài tử vẫn không thể giữ sao! Tuy rằng hài tử không phải của hắn , nhưng mà hắn nghĩ đến hài tử nàng sinh ra nhất định rất đáng yêu! Hắn tràn ngập thương xót.

Đại phu liên tục lắc đầu: “Cũng không phải, cũng không phải, máu nàng chảy ra không phải là máu của thai nhi, mà là máu độc trong cơ thể , cái đó gọi là lấy độc trị độc, trong cơ thể nàng có hai loại độc công kích lẫn nhau hóa giải chảy ra, cái đó gọi là cát nhân thiên tướng, thai nhi trong bụng nàng không chỉ có thể bảo vệ, hơn nữa độc khí cũng toàn biến mất, đây là chuyện vui nha, chúc mừng vương tử!”

“Cái gì? !” Tô Tiểu Lê không thể tin được, ngay sau đó lại quỳ rạp xuống đất không ngừng cảm tạ: “Cám ơn đại phu! Cám ơn!” Hài tử được bảo vệ! Nàng rất kích động !

Trên mặt của Gia Luật Hằng cũng hiện lên nụ cười, vẫy tay nói: “Người đâu, hãy thay ta trọng thưởng cho đại phu.”

“Cám ơn vương tử.” Đại phu cười tủm tỉm cám ơn, sau đó rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.