“Tốt thật, không nói nữa, vừa lúc cháo gạo được đưa đến!” Nàng sớm duỗi dài cổ, cuối cùng thấy nha hoàn bưng món chính “cháo gạo” Đưa đến, giữa mắt âm trầm của Gia Luật Hằng vụt sáng một tia tà ý, tay lặng lẽ đập vào chân bàn, ngay khi Tra Tểu Tân và Tô đại thẩm tay vừa chạm vào chén hơi dùng sức, đùng một tiếng cái bàn ngả tung, tất cả thức ăn ngon đều nát bét.
Tra Tiểu Tân kinh ngạc mở to hai mắt: “Trời ơi! Làm sao lại đổ như thế này?!” Ngay sau đó nhìn về phía cái bàn nát gầm thét: “Muốn nhảy qua nên nói sớm một chút nha! Ta rất nhiều đồ cũng chưa ăn đâu! Chết đói mất thôi!”
“Ai da, ta từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn cơm……” Tô đại thẩm nén lại tiếng réo trong bụng bất đắc dĩ nói.
Gia Luật Hằng cũng làm mặt bi ai, trong lòng lại cười hô hố, nội tâm đen tối cực kỳ. Đúng lúc này lại nghe âm điệu lạ lùng của Tra Tiểu Tân: “Ơ, cháo gạo trắng này làm sao biến thành bọt mép?”
“Có thể là không bỏ vào nấu trước, nấu nhừ thôi.” Tô đại thẩm bổ sung nói.
“Đây là…… Độc tâm tán.” Gia Luật Hằng cẩn thận trầm giọng nói, lập tức lướt qua bốn phía xung quanh, là ai, là ai muốn hạ độc hại bọn họ?! Cuối cùng ánh mắt lại nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên người Tra Tiểu Tân, dần dần sáng tỏ, chuyện này nhất định là do nữ nhân làm, không cần đóan cũng biết là phi tử Lâu Lan làm.
Mặt Tra Tiểu Tân bỗng chốc trắng bệch, lẩm bẩm nói: “Nguy hiểm thật……” Nàng xuyên qua đến đây đầu tiên gặp được chuyện mạo hiểm như vậy, phải biết rằng nàng chỉ uống một ngụm sẽ chết, nghĩ vậy hai tay hai chân đều bắt đầu run nhè nhẹ, làm sao bây giờ? Sau này làm sao bây giờ?! Tô đại thẩm bị hù dọa.
“Ngươi đừng sợ, cái ngân châm này cho ngươi, sau này trước khi ăn cái gì thì thử một lần. Nhớ kỹ, bất luận là kẻ nào đưa cho ngươi đồ ăn ngươi đều phải thử, nếu không……” Hắn tay cầm ngân châm đưa cho nàng dặn dò, tuy rằng nàng sống hay chết đối với hắn không liên quan, nhưng tốt xấu gì nàng trước mắt còn có giá trị lợi dụng, chờ hắn bắt được tất cả rồi trừ bỏ nàng cũng không muộn!!!
Ngây ngốc nhận lấy cây nhân châm hắn cho nàng, Tra Tiểu Tân suy nghĩ lung tung, rốt cuộc là ai muốn giết mình đây?! Nàng sau này nên phòng bị những người đó thế nào?! Gia Luật Hằng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt gần như trong suốt, tâm cảm thấy không đành lòng, muốn an ủi nàng nhưng nhìn thấy thân ảnh mềm mại phút chốc lướt qua, dần dần bất động rút lui.
Nàng kia đang núp dưới bóng cây, quần áo cợt nhả, liếc mắt một cái có thể rõ ràng đặt cảnh xuân bên trong vào đáy mắt. Gia Luật Hằng đi đến liền hôn tay nàng dần lên, lại bị nàng đẩy ra, giọng nói chứa đầy dấm chua: “Ánh mắt ngươi vừa rồi nhìn nàng chứa bao nhiêu dịu dàng ngươi biết không?!”