Đêm dài, trăng tròn.
Tửu lâu một mảnh náo nhiệt ầm ĩ vừa uống rượu rồi oẳn tù tì, tán gái, gây lộn, ồn ào giống như chợ bán thức ăn, Tra Tiểu Tân hận không có hai cục bông gòn nhét vào lỗ tai mình.
“ Ta muốn muốn bạn với ngươi” Mộc Xuân Phong thản nhiên phe phẩy quạt cười nói, nói xong liền ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt trong suốt thấu đáo, vô cùng tiêu sái phong lưu.
Tra Tiểu Tân sặc rượu trong miệng “ khụ! khụ…” có lầm không! Nàng trốn hắn còn không kịp làm sao hắn xuất hiện nơi đây.
Mộc Xuân Phong biết trong lòng nàng suy nghĩ gì, ánh mắt lóe lên, đưa tay nhẹ nhàng xoa lưng nàng, gương mặt tuấn tú tiến đến gần mặt nàng nhẹ giọng cười: “ Tại sao uống vội vã như vậy, chẳng lẽ gặp người không muốn thấy.”
Vốn đang ho không ngừng, Tra Tiểu Tân nghe xong càng ho dữ hơn, nhìn khuôn mặt như ngọc tươi cười dịu dàng theo bản năng lưng cứng lên, người này rất nham hiểm ai biết được hắn cười sau đó rút dao đâm mình.
“ Uống rượu giống như rửa mặt……….” Nhìn khuôn mặt dính đầy rượu, Mộc Xuân Phong nhất thời buồn cười, khóe môi cong lên cười gian nhưng không phải gian xảo, tay cầm một khăn gấm muốn lau mặt cho nàng.
“ Không cần! Không cần đâu!” Tra Tiểu Tân thấy hắn đột nhiên dịu dàng nên giật mình, gạt tay hắn lắc đầu, khuôn mặt cảnh giác. Hừ! Ai biết khăn gấm đó có tẩm độc dược không? Lỡ như bị hủy dung sau này nàng sống thế nào?
Thấy nàng vẫn né tránh, Mộc Xuân Phong dùng tay giữ chặt hai tay nàng dịu dàng nói “ Đừng nhúc nhích.” Vừa nói … tay khác lấy khăn gấm liền bắt đầu lau nhẹ lên mặt nàng, trong mắt hàm chứa ánh trăng và nụ cười mỏng, không nghĩ rằng nhìn vào đó làm người ta sa vào không cách nào tự kiềm chế.
Người chung quanh đều trợn mắt há mồm, đây là tình huống gì? Người tao nhã như Thập Tam Vương Gia lại lại lau mặt cho một người đàn ông. Trời ơi! Đây chẳn lẽ là đoạn tụ sao?
cả người Tra Tiểu Tân đã sớm căng thẳng cả cử động cũng không dám, hắn càng lau, trên mặt nàng mồ hôi càng nhiều, tay nhúc nhích liền bị hắn giữ chặt lại, tên đáng chết này! Tra Tiểu Tân ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của hắn trong lòng! Chính lúc này nàng nhìn lại hắn nghiềm ngẫm nhất thời sợ đến nhắm chặt hai mắt. Trời ơi! hắn… không lẽ nàng suy nghĩ gì hắn cũng biết?
“A, nếu không phải làm việc xấu cần gì nhắm mắt lại? Trừ phi, ngươi đang trách móc người quan tâm ngươi.” Hắn cố ý tiến đến lỗ tai nàng thổi khí như lan, nụ cười hàm chứa thích thú, ngón tay thon dài chỉ trên mi mắt nàng, cảm giác lạnh lẽo làm Tra Tiểu Tân thoáng chốc mở to hai mắt nhìn, trong con mắt tối đen hiện lên ảnh ngược một gương mặt vô cùng tuấn mỹ.
Được đấy, cứ chờ đấy!!!
“Ngươi vừa nói muốn làm bạn với ta? ” Tra Tiểu Tân uống thêm một ngụm rượu lấy can đảm nhìn hắn nói, còn học bộ dáng quan lớn một chân giẫm lên ghế đẩu, đung đưa qua lại.
Mộc Xuân Phong đưa mắt nhìn nàng ánh mắt hiện lên một tia cười không dễ phát hiện, nói tiếp: “Phải”
Tra Tiểu Tân gật gật đầu sau đó nghiêm túc nói với hắn: “Vậy ngươi có chưa từng nghe qua câu nói “Không đánh nhau không quen biết!”
“Không đánh nhau không quen biết?”
“Chính thế, không đánh nhau sao có thể làm bạn bè?!” Tra Tiểu Tân một tay chống lên mặt bàn đến gần mặt hắn nở nụ cười gian xảo: “Cho nên, nếu muốn làm bằng hữu với ta, trước hết phải bị ta đánh! Nếu ngươi chịu thì ta sẽ suy nghĩ cùng ngươi làm bằng hữu, nếu không chịu thì thôi!” Nói xong, tay còn vỗ mạnh lên vai hắn cười đắc ý. Hừ! Nếu hắn đồng ý thì nàng chìu theo đánh hắn một trận, mà sau khi đánh không nhất định làm bằng hữu, không bị đánh lại càng không được ha ha!
“Được!” Hắn khép quạt lại trong lòng bàn tay, không có nửa phần do dự, đôi môi đỏ hàm chứa nụ cười như có như không, ánh mắt rạng rỡ, một thân áo lam ở trong đêm tối tôn lên vẻ đẹp của hắn.
Kế tiếp đổi thành Tra Tiểu Tân kinh ngạc, con ngươi đen trợn tròn, có lầm hay không hắn, hắn đồng ý rồi?! Hắn không phải luôn thông minh giảo hoạt sao?! Bây giờ nàng nên làm thế nào?
Thấy dáng vẻ nàng không tin tưởng hắn, Mộc Xuân Phong đột nhiên đứng dậy nắm lấy cằm nàng, ánh mắt thâm sâu thấp giọng cười khẽ: “Nếu ngươi không ra tay được, ta giúp ngươi.” Nói xong, liền hôn lên môi nàng.
Bốn phía nhất thời lặng ngắt như tờ, mọi người như hóa đá nghẹn cả cổ họng nhìn hai người họ quấn quýt!
Trời ơi! Thập Tam Vương gia lại hôn một chàng trai! Động tác hôn đẹp quá nha!!! Thập Tam Vương gia gương mặt hoàn mỹ, nhìn nghiêng như một vòng trăng sáng trong suốt.
Tra Tiểu Tân giật mình đờ người đến khi cảm nhận được trong mắt hắn tràn đầy ý cười mới phản ứng lại, tay quăng một bạt tai lên mặt hắn, tức giận mắng: “Ngươi là tên khốn kiếp! Không biết xấu hổ!! Dâm tặc!!” Hắn lại dám hôn mình.
Chỉ nghe một lọat nhiều chén rơi xuống đất, lốp bốp, mọi người chấn động. Trời ơi, hắn lại dám đánh Thập Tam Vương Gia?
Bởi vì cái tát kia rất mạnh, gò má trắng nõn của Mộc Xuân Phong nhất thời hiện lên năm dấu tay đỏ bừng, khóe môi cũng chảy ít máu tươi, nhìn qua không ảnh hưởng mỹ quan ngược lại tăng thêm vài phần tà mị, chỉ thấy hắn không để ý sờ sờ mặt, tiếp theo thân lưỡi liếm tơ máu bên khóe môi, cười phóng khoáng: “Tốt lắm, tiếp tục.”
Chỉ là một động tác đơn giản nhưng phong tình vạn chủng.
Trong tửu lâu toàn bộ nữ tử ngưng hô hấp say mê nhìn màn vừa xảy ra, cả đám người chảy máu mũi, thét chói tai có người còn té xỉu.
Tra Tiểu Tân thấy hắn không giận ngược lại còn cười, do dự một hồi lớn tiếng nói: “Được! Là ngươi để cho ta đánh! Sau này không được trả thù!” Được rồi, dù sao nàng còn hận hắn lần trước đưa nàng đi thanh lâu, sao không đem thù một lần trả hết cho hắn!
“Được.” Hắn cười sảng khoái vừa ấm áp vàng dịu dàng nhưng nàng không rảnh nhìn bộ dáng thanh tú của hắn.
Ngay sau đó, Tra Tiểu Tân hít sâu mấy hơi liền dùng sức bạt tai hắn, nhất thời chỉ nghe tiếng vang “Bốp bốp ” cùng tiếng chửi mắng của Tra Tiểu Tân: “Ngươi là đồ dâm tặc! Dâm trùng! Dâm phu! Dâm nhân! Dâm nam! Dâm đãng!”
Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh. Trời ơi, đối mặt với Thập Tam Vương Gia tao nhã như thế làm sao có thể ra tay được?
Mọi người chỉ có một phản ứng duy nhất, nàng thật sự là người sao?
Tất cả trong quá trình Mộc Xuân Phong đều chỉ duy trì phong độ tao nhã, thân mình đứng im, không tránh không né, một đôi mắt đen long lanh nhìn nàng làm người bên ngoài không thể đoán ra, bên môi máu tươi nhỏ giọt trên da thịt trắng nõn một chút màu đỏ ửng còn có nửa phần mờ ảo, đẹp đến kinh động lòng người.
Đánh liên tục nửa canh giờ Tra Tiểu Tân mệt đến nỗi nằm sấp trên bàn thở mệt nhọc, tay đánh hắn sưng phù, không ngờ trên đỉnh đầu lại vang lên giọng nói vui mừng, lay động lòng người: “Đánh đủ chưa? Không đủ có thể tiếp tục.”