Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 110: Chương 110: Là hắn,quá nhớ nàng sao?




“Ta chính là… Người ngươi muốn tìm nha…” Nàng khóc đến miệng không ra âm thanh gìtay nắm lấy tuyết cho đến khi hòa tan,toàn thân run rẩy.

Lâu Lan, có người kêu tên của ngươi đến khàn cả giọng.

Lâu Lan, có người chạy theo bóng dáng ngươi đến té ngã không dậy nổi.

Lâu Lan,có người ở đây khóc nức nở đến hai mắt sưng đỏ.

Ngươi có biết hay không? Ngươi hoàn toàn không biết.

Mới vừa lên xe ngựa một trận gió lạnh thổi tới kèm theo âm thanh giống như tiếng khóc,hắn cúi đầu nhiều cảm xúc hỗn loạn đan xen lẫn nhau.Lâu Lan nhấc màn xe lên tay chợt dừng lại gương mặt biến đổi lông mày đọng lại: “Có người đang khóc …” Không biết có phải do gió quá lớn hay là tuyết thật ngông cuồng,hắn cảm thấy xung quanh dường như có tiếng khóc lòng cảm thấy đau nhói.

Diêu Định không ngừng chà xát hai bàn tay đông cứng còn hà hơi lên,than thở nói: “Đêm hôm khuya khoắc làm sao có ngườikhóc?Có thể là gió quá lớn, vương gia, chúng ta mau trở về thôi!Ngươi ngàn vạn đừng để cảm lạnh .”

“…” Lâu Lan đứng lại bất động, mắt phượng vẫn nhìn về nơi sâu thẳm không rõ hiện lên một tia ánh sáng nhạt.Là hắn,quá nhớ nàng sao? Cho nên mới xuất hiện ảo giác?

Diêu định thấy hắn bất động lại liên tục khuyên nhủ: “Vương gia, đêm đã khuya hơn hai ngày nữa ngươi sẽ thành thân cần chú ý thân thể nha.” A!Nữ tử An Ninh thật sự hại vương gia thê thảm nha !Người không chỉ có gầy mà mỉm cười cũng không có.

Lâu Lan nhìn thêm một lần vào màn đêm đen cuối cùng vẫn vào xe ngựa,màn xe hạ xuống làm nghe không rõ tiếng khóc.

Có lẽ chờ đến ngày hắn thành thân mới có thể nhìn thấy nàng đây cũng là mục đích hắn muốn thành thân.

Chỉ vì muốn tìm được nàng.

Trừ tịch,cả tòa thành bị tuyết trắng bao phủ thánh khiết mà lại sạch sẽ.

Bông tuyết tung bay từng mảng trong suốt óng ánh,không ngừng rơi vào Lâu Phủ đến khi chạm vào người thì lặng lẽ hòa tan,giữa tiếng hoan hô là không khí vui mừng,tiếng chúc mừng vang vọng khắp nơi,mặc dù không thấy nửa điểm màu đỏ không khí .

Lâu Lan đại hôn.

Kinh động cả kỳ quốc,từ hoàng thượng đến Thừa tướng quan viên,cho tới bình minh dân chúng toàn bộ đi đến Lâu phủ,không phân biệt tư cách và thân phận đều có tư cách đi vào Lâu phủ,mọi người trong phủ đều bận rộn nhưng vẫn tuân theo quy tắc.Sau khi hoàn thành tất cả lễ nghi mọi người chờ đợi tân lang tân nương xuất hiện,đương kim hoàng thượng ngồi một chổ mỉm cười không ngừng,nói chuyện phiếm với người bên cạnh.

Cả hôn lễ này đều do nàng sắp đặt cho nên Tra Tiểu Tân không ngừng dặn dò các hạ nhân,sắc mặt nghiêm túc,chẳng qua là gương mặt hơi gầycộng với vẻ mặt có mấy phần mệt mỏi,nhưng đôi mắt vẫn trong trẻo có hồn,nói hết một lần với bọn họ sau đó Tra Tiểu Tân hít sâu một hơi sau đó vỗ tay chỉ đạo,trong nháy mắt trên trời

Bay rất nhiều phù sinh hoa,giống như tuyết rơi,giữa màu trắng lóe một vần sáng.

Mọi người đều thốt ra lời khen ngợi

Chỉ nghe tiếng nước chảy,gió mát,và tiếng đàn “Phượng cầu hoàng” âm điệu vui mừng,du dương ngọt ngào.Tất cả âm thanh đột nhiên yên tĩnh,không nén nổi đắm chìm trong điệu nhạc. Trong lúc này hoa mai trong vườn tự động dời đi mùi hương ngọt ngào,ánh sáng chói lọi,một đôi từ sau cây mai chậm rãi bước ra hoa mai bị gió thổi rơi xuống mặt đất tạo thành thảm hoa,Lâu Lan và Lục Uyển đi trên thảm hoa tao nhã đi về phía trước.

Mọi người hô hấp đều bị cướp đi ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái.

Trước mắt,cánh hoa trong suốt tung bay giống như lại côn trùng phát ra ánh sáng,hoa mai xinh đẹp,hai người cùng đi bộ trong khung cảnh trắng thuần,sương trắng lượn lờ xung quanh giống như thần tiên,Lâu Lan mặc áo hồng tóc đen buộc lên cao,gương mặt tuấn tú,một đôi mắt phượng trong sáng mượt mà,chẳng qua là không có tình cảnh.

Hắn quá xinh đẹp bộ dáng kêu ngạo khiến người đứng bên cạnh hắn Lục Uyển bị lãng quên.

Khi bọn họ đến gần,tràn đầy tiếng khen ngợi,tiếng than thở, liên tiếp….

“Woa,hôn sự này thật sự rất mộng ảo,cảm giác giống như làm thần tiên.”

“Nghe nói là do ông chủ hữu cầu tất ứng Tra Tiểu Tân tổ chức quả nhiên là danh bất hư truyền nha! Lần sau ta cũng phải đi tìm người đó mới được.”

“Thôi đi,ngươi cho là ngươi giống Lâu Lan vương có loại phong độ này sao?Loại người như ngươi tổ chức như thế chỉ tổ lãng phí………”

Tra Tiểu Tân đứng một mình không tham gia bàn luận,thần sắc trắng bệch vì hôn lễ nàng từ đêm qua đến sáng nay vẫn chưa ăn cơm,dạ dày đau đến co rút đau đến nôn ra toàn nước chua nhưng vì hôn lễ hắn nàng đến bây giờ vẫn luôn chịu đựng,chịu đến… Nhìn hắn cùng với người khác bái đường.

“Ha ha ha, Lâu Lan vương hôm nay đại hôn trẫm rất vui nha!Phụ thân mẫu thân ngươi mất sớm hay là trẫm đến làm chủ hôn cho người,mau mau bái đường.” Hoàng thượng mặt mày hớn hở rất là vui vẻ. Những người khác cũng hô theo.

Lâu Lan nhân mặc dù đứng ở này nhưng lòng giống như là bay đi, mắt phượng hẹp dài không ngừng nhìn xung quanh phía đến khi hoàng thượng lặp lại lời nói, hắn mới mặt không chút thay đổi nói: “Không bái.” Nàng vẫn là chưa có tới.

Một câu nói khiến cho hiện trường náo động,thành thân làm sao có thể không bái đường? Tra Tiểu Tân đứng cách đám người chăm chú nhìn khuôn mặt gầy gò tuấn tú của hắn,bất chợt khó hô hấp tay nắm chặt y phục trước ngực hé miệng vẫn không thở được,hai tròng mắt đã sớm mơ hồ.

Nàng cũng không tin số mệnh nhưng từ khi gặp hắn nàng lại bắt đầu tin tưởng.

Tối hôm qua nàng tự nhủ với bản thân nếu hắn xoay người lại nàng nhất định chạy đến ôm lấy hắn, nhưng hắn không có quay lại, hắn vẫn là biến mất.

Nàng và hắn nhất định vô duyên.

Hoàng thượng bị cự tuyệt nhất thời không biết nói gì đành xấu hổ cười,sau đó nói tiếp: “Nếu không bái đường,vậy bắt đầu nhập tiệc,các vị thượng tòa,Lâu Lan vương, hôm nay trẫm muốn kính ngươi vài chén rượu.” mọi người tản ra đi đến chỗ ngồi bắt đầu mời rượu lẫn nhau không khí lạnh lẽo lại bắt đầu náo nhiệt.

Chờ hắn đi khỏi tầm mắt mình,Tra Tiểu Tân thế này mới yếu ớt đỡ lấy cây cột rên vài tiếng gương mặt nhỏ bé đã sớm trắng bệch, mồ hôi dầy đặc.Dạ dày đã đói từ sớm nhưng là nàng chính là không muốn ăn, không muốn.Đúng lúc này,trước mắt lại xuất hiện một dĩa điểm tâm mùi thơm mê người.Tra Tiểu Tân chậm rãi ngẩng đầu nhìn cặp mắt đen đối diện.

“Thử ăn xem có ngon không?” Mộc Xuân Phong cười yếu ớt nói,ngũ quan thanh tú liếc mắt một cái nhìn lại chỉ cảm thấy vân lãng phong thanh, làm người ta có cảm giác yên lòng.

Tra Tiểu Tân không cần suy nghĩ cũng không đến gần hắn nói: “Ngươi tìm người khác.”

Nhìn nàng ôm bụng ngón tay trắng bệch,Mộc Xuân Phong lông mày nhíu lại giây lát giãn ra khẽ cười : “Hôm nay việc hôn lễ do một tay ngươi tổ chức,ta đương nhiên muốn tìm ngươi.” Mặc dùng không phải ra lệnh ngược lại còn thân thiết nhưng không cho người khác cự tuyệt .

Xem ra mình mà không ăn hắn nhất định là bám mình không đi! Tra Tiểu Tân đành ăn món bánh cằm trong tay khó chịu nhìn hắn: “Ngon lắm!”

Mộc xuân phong nghe xong lời của nàng lông này chợt nhướng lên,hai đầu lông mày trơn bóng lóe lên một tia tà khí,không để ý lại cầm lấy một tô bánh khác đưa tới trước mặt nàng, cười vô tư: “Này!Thử xem món này thế nào? ” .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.