Mộc Xuân Phong không phấn chấn vẫn còn ủ rủ đột nhiên nhìn cô cười lạnh nói: “Đúng!Bổn công tử chính là muốn chết!Có liên quan đến ngươi sao?Ngươi cho rằng ngươi là gì của bổn công tử?”Lời nói của hắn như lưỡi kiếm sắc bén đâm sâu vào lòng Tra Tiểu Tân.
Tra Tiểu Tân ngồi yên thật lâu sắc mặt trắng bệch,bầu rượu trong tay rớt xuống,nàng nhịn khó chịu trong lòng đứng dậy nhanh chạy ra ngoài,để lại một lần xin lỗi: “Thật xin lỗi”
Thấy thân ảnh tổn thương của nàng rời đi Mộc Xuân Phong gầm nhẹ ra tiếng, đáng chết!Hắn điên hay sao mà nói những lời tổn thương như vậy với nàng!Trong lòng vừa khó chịu vừa lo lắng,đem tất cả đồ trên giường hất xuống đất,âm thanh vỡ đồ vang vọng khắp bốn phía.Đúng lúc này bên tai vang lên một giọng hát,âm thanh mềm mại mang thêm vài phần nũng nịu.
“Hỉ dương dương lười dương dương mĩ dương dương phí dương dương chậm dương dương dương dương dương hằng nguyên tường, hỉ dương dương lười dương dương mĩ dương dương phí dương dương chậm dương dương dương dương dương Bụi Thái Lang…” Tra Tiểu Tân không biết từ lúc nào lại đến phòng hắn,hai tay cầm hai của cải trắng đặt lên đầu giả làm cừu con,thú vị ở trên cổ nàng đeo mấy vòng dây làm bằng rau củ,vừa hát vừa lắc mông hơn nữa còn khôi hài nhìn qua đúng là kỳ lạ và buồn cười.
“…” Mộc Xuân Phong trong một phút ngẩn ra, không biết nàng đang ở đó làm gì.
“Ta đầu thật linh quang, tâm địa thật thiện lương, ta một viên hồng tâm vĩnh viễn canh giữ ở hồng rất sói bên cạnh. ” Tra Tiểu Tân cố ý hát to,mông xoay xoay bên trái rồi lại xoay xoay bên phải,rau xanh trên ngực theo động tác của cô lúc ẩn lúc hiện,nàng còn cố ý vươn thẳng hai vai làm bộ dáng của người sắt,đáng yêu cực kỳ.
Mộc Xuân Phong cuối cùng nhìn không được “Phụt” cười thành tiếng,nét u ám trên mặt cũng biến mất đi.
Thấy hắn cuối cùng cũng nở nụ cười Tra Tiểu Tân càng dốc lòng vì thế nghiêng người nhếch mông lên, hai tay đem củ cải đặt lên đỉnh đầu tiếp tục giả làm cừu con,vừa đi vừa hát: “Ta lỗ tai mặc dù có chỗ hổng, nhưng có thể nghe được bát phương, dương dương nhóm đều xưng hô ta, bảo ta Bụi Thái Lang đại vương.”
Mộc Xuân Phong chưa bao giờ nghe bài hát kỳ quái như thế,chỉ biết trong miệng không ngừng phát ra tiếng “Cừu” và “sói”,cộng với nét mặt phong phú và động tác khôi hài của nàng,sau khi chạy một lát rau cải trên nàng đột nhiên rơi hết,nàng vốn đang nhảy thật tốt thấy thế bước chân bắt đầu loạn choạng giẫm lẫn nhau,té chỏng chân lên trời.
“Ai ya…”Ngã sấp xuống nàng còn kêu dài một tiếng.
“Ha ha ha.” Mộc Xuân Phong cười sáng chói nhìn thẳng nàng: “Ngươi thật sự là rất đáng yêu …” Đồng thời nhìn ánh mắt thâm sâu của nàng,trên người nàng dường như có loại ma lực có thể làm cho người ta trong nháy mắt quên đi phiền não.
Tra Tiểu Tân thấy hắn rốt cục vui vẻ lên cũng nhẹ nhàng thở ra,xoa xoa chổ đau ở mông đi đến cạnh giường,nghiêng người nhìn hắn” “Vui vẻ đi!”
Mộc Xuân Phong khẽ cười,tròng mắt đen sâu như giống biển thản nhiên.Xem ra hắn đã khôi phục bộ dáng tao nhã thường này rồi.
“Vui vẻ là tốt rồi! Ngươi yên tâm,sau này có tai họa gì là ta liền xông ra đến ! Lão bà cũng là bị ta dọa chạy ! Như vậy đó! Ta nhất định giúp ngươi một lần nữa theo đuổi nàng…” Tra Tiểu Tân nói chuyện thật nghiêm túc khác xa với bộ dáng nhảy vui nhộn hồi nãy nha!
.
“Ha ha.” Mộc Xuân Phong rốt cục nhịn không được lại cười thành tiếng, khuôn mặt trong sáng làm người ta cảm thấy như đang ngắm một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.
Trên đỉnh đầu Tra Tiểu Tân có một đoàn quạ đen bay qua,gò má run rẩy dường như nghiến răng thét ra tiếng: “Mộc Xuân Phong! Ta nói chuyện với ngươi có nghe không hả!”
“Nghe được… Ha ha.”
“Tốt! Ta nói ta muốn giúp ngươi một lần nữa theo đuổi Ninh Thanh ngươi có nghe hay không!”
“… Nghe được.” Sau khi cười xong sắc mặt Mộc Xuân Phong bình tĩnh, Tra Tiểu Tân thấy hắn cuối cùng cùng cũng nghiêm chỉnh lại nên tạm thời thu lại tức giận
, vì thế hỏi hắn có bao giờ nhận được thư tình chưa,Mộc Xuân Phong không biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì vì thế chỉ vào ngăn tủ,Tra Tiểu Tân vừa mở tủ ra phát hiện bên trong tất cả đều là thư tình còn dường như phủ cả người nàng,thấy nàng lấy một phong bì mở ra xem,Mộc Xuân Phong nghi hoặc nói: “Ngươi muốn cái này làm chi a ? !”
Tra Tiểu Tân không để ý hắn, chỉ nhìn thư tình rồi thì thầm: “Mấy ngày không gặp chàng cả người ta tiều tụy,vạt áo ngày càng rộng ra.” Đọc xong nàng cười ha ha: “Vạt áo rộng chẳng phải tuột từ trên xuống , ha ha.” Mộc Xuân Phong mặt u ám trừng mắt nhìn nàng,Tra Tiểu Tân làm bộ ho khan vài tiếng lại cầm lấy một phong thư khác: “Năm trăm năm kiếp trước mới đổi lấy một lần ngoái đầu nhìn lại ở kiếp này, mà thiếp đã năm lần ngoái đầu lại ,thiếp nghĩ,chúng ta có phải không phải có ba ngàn năm duyên phận?” Còn chưa nói xong chợt cười lớn tiếng hơn: “Có lầm hay không nha! Năm lần ngoái đầu nhìn lại, một lần là năm trăm năm, năm lần chính là hai ngàn năm trăm năm nha!Thế nào biến thành ba ngàn năm ! Những người thích ngươi không phải tất cả đều đần độn a!”
Chỉ nghe bên tai truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi: “Tra Tiểu Tân! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì! Giễu cợt bổn công tử sao? !”
“Không không không,tuyệt đối không nha….” Tra Tiểu Tân cười đến miệng đều co rút,nói xong nghiêm mặt : “Nếu ngươi nhận được nhiều thư tình như vậy tại sao lại không lợi dụng những thứ này nhỉ? Chúng ta đổi tên người viết thành tên ngươi,đổi tên người nhận thành Ninh Thanh,sau đó đưa đến Ninh tướng phủ,mỗi ngày đưa một phong thư đảm bảo ba tháng sau nàng sẽ tha thứ cho ngươi!”Nói xong không khỏi có chút bội phục thông minh tài trí của mình!Phát hiện người bên cạnh nhìn chằm chằm nàng không nói lời nào,Tra Tiểu Tân có chút chột dạ lau mồ hôi nói: “Nếu chủ ý này ngươi không thích,bất quá……..”
“Thì ra là thế .” Mộc Xuân Phong cười nhẹ,giọng nói dường như không có chút cảm xúc: “Được,ngươi nói như thế nào thì làm như thế ấy”ánh mắt cuối xúông không để cho người khác thấy được một tia chua sót, thì ra nàng một lòng muốn giúp mình lấy một nữ tử khác, nếu như vậy có thể làm cho nàng vui vẻ thì hắn sẽ làm như vậy.
Tra Tiểu Tân thấy hắn đồng ý mới vỗ vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra, đồng thời, ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt,hắc hắc,Ninh Thanh,nàng ngoan ngoãn ngồi chờ đợi hắn ôm ấp đi!
Qua vài ngày, hữu cầu tất ứng.
Tra Tiểu Tân bí mật triệu tập hơn mười nam tử đi vào trong phòng, bọn họ đều là người phong lưu phóng khoáng, mi thanh mục tú.
” Nhiệm vụ của các ngươi chính là dụ dỗ nữ tử trong tranh này,cùng nàng tạo một tình yêu kinh thiên đến quỷ thần cũng phải khiếp,khi nàng mê luyến ngươi đến nỗi tẩu hỏa nhập ma thì đem nàng vứt bỏ!” Tra Tiểu Tân nghểnh chân ngồi trên ghế nói không dưới một trăm lần, thuận tiện cầm chén trà lên cổ họng. Lần trước đáp ứng chuyện Tô Đại Thẩm nhưng bởi vì thời gian quá bận nên không rãnh thực hiện nhưng sau lại tìm không dưới một trăm nam tử,nhìn xong bức họa đều không chịu đi ,nghĩ tới đây Tra Tiểu Tân thở dài,đối với trọng lượng nặng như vậy của Tô Đại Thẩm không phải người bình thường nào cũng chịu nổi!
“Đơn giản như vậy sao? Ta đi!” Một nam tử đoạt lấy bức họa đắc ý nói, nhưng là ánh mắt chuyển qua nhìn bức họa sắc mặt lập tức thay đổi, dùng ánh mắt quái dị nhìn Tra Tiểu Tân: “Ngươi xác định bức tranh là người chứ không phải là một ngọn núi??”
“Phụt” một tiếng, nước trà trong miệng Tra Tiểu Tân phun ra: “Là người! Là một nữ nhân!”