Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 44: Chương 44: Roi như mưa đánh vào người nàng




Lâu Lan lật người nữ tử làm cho nàng nằm úp trực tiếp tiến vào từ phía sau, nữ tử tóc dài xõa tung hỗn độn, hắn mỗi lần va chạm thân thể nàng không ngừng run động, rên rỉ không ngừng, mỗi một lần kêu đau đều hàm chứa khoái cảm, mị đến trong xương. Hắn lạnh lùng nhìn nàng, mắt phượng bởi vì hận ý mà đỏ hồng, giờ khắc này, hắn chỉ có hận.

Trên mặt bắt đầu ướt át, Tra Tiểu Tân liều chết nhắm chặt hai mắt không nhìn tới nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh dâm loạn kia, thân thể tê ngứa không cách nào xua đuổi khó chịu, quần áo bị chất lỏng ướt nhẹp dưới thân dính sát trên đùi, nước mắt bị lăng nhục không ngừng tràn mi mà ra, dục hỏa thiêu đốt người, nàng lên tiếng mở miệng: “Cầu ngươi…… Cầu ngươi đánh ta……” Nàng thà rằng bị hắn đánh chết cũng không nguyện chịu loại lăng nhục này!!!

“A, cầu bổn vương đánh ngươi?” Lâu Lan mắt xếch nhướng lên, bên trong lại không cười, đẩy nữ tử dưới thân một phen xuống giường, ngồi chồm hổm nâng cằm Tra Tiểu Tân, đầu lưỡi liếm nhẹ lên cao:“Thật sự muốn bổn vương đánh ngươi?”

Toàn thân xúc động co rúm lại, Tra Tiểu Tân cúi đầu trong kẻ răng truyền ra tiếng rên rỉ, một đôi mắt đẫm lệ mở ra nhìn hắn thỉnh cầu:“Cầu xin ngươi…… đánh ta.”

Lâu Lan đang nhìn nàng rơi lệ phút chốc mắt phượng phút chốc co lại, lưỡi từ cằm nàng đi xuống chậm rãi liếm đến ngực, giọng nói mơ hồ khàn khàn truyền ra:“Có muốn bổn vương trước đó yêu ngươi không?”

Tra Tiểu Tân cảm thấy khó chịu bởi vậy muốn giải thoát, khuất nhục càng sâu, cắn răng: “Không cần! Ngươi đánh ta đi!…… Đánh chết ta!!!” Lời nói còn chưa dứt lời hàm răng liền hung hăng cắn cánh môi ấy, tay hắn dừng ở thân thể nàng trêu chọc chỗ mềm mại kia.

“Thật sự không cần bổn vương thương ngươi?” Hắn khẽ liếm ngón tay nói,

“Không cần……” Nàng dùng hết khí lực toàn thân khó khăn nói ra, nước mắt rơi như mưa.

Hắn nghe được thời khắc này nàng gần như mơ hồ còn có thể ương ngạnh cự tuyệt hắn! Ý nghĩ đau xót trong lòng chợt tan biến, hắn cười giống như sứ giả địa ngục, ngay sau đó nhìn về phía nàng không chút lưu tình cầm lấy roi da quất người nàng, phát ra tiếng vang “rít rít”, Tiếng động trong phòng quanh quẩn thậm chí ngay cả ở ngoài phòng đều có thể nghe được.

“A!” Tra Tiểu Tân bởi vì đau nên thét thành tiếng, trên cánh tay rơi xuống lần lượt những vết roi không giống nhau, máu thịt mơ hồ, toàn bộ thân thể ẩm ướt, mặt cùng môi tái nhợt gần như trong suốt, một đôi mi thanh tú nhíu chặt. Quất cả người nàng đau đớn đến nỗi nàng lăn qua lăn lại dưới đất, hơi thở gấp gáp.

Lâu Lan thấy nàng bị đánh vẫn không cầu xin tha thứ trong lòng càng thêm tức giận, lực đạo càng tăng thêm nữa, nhưng giọng nói càng ngày càng dịu dàng, giống như trấn an tức giận của nàng: “Cầu xin nhanh, sao không cầu xin bổn vương?” vừa nói, roi cũng vung nhanh hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.