Phi Duyệt Quân Tâm

Chương 180: Chương 180: Tiện nhân! Ta muốn giết ngươi




Tra Tiểu Tân chỉ cảm thấy lông mi hơi ẩm ướt,không cần nghỉ cũng biết lông mi nàng bị bút lông nhất vẽ qua đã biến thành nhất mi đạo nhân,lông mi nhíu lại làm bộ dáng hung dữ nói: “Cười cái gì cười!Để thiếp vẽ cho chàng nha!” Nói xong liền đoạt lấy bút trong tay hắn vẽ một đoạn, giống như nàng,Tra Tiểu Tân cười đến trước ngưỡng sau nghiêng.

Đình viện vốn yên tĩnh nhất thời tràn đây tiếng cười huyên náo.

Hai người náo loạn chốc lát sau Tra Tiểu Tân phát hiện mặt của Mộc Xuân Phong luôn tái nhợt giờ hiện lên huyết sắc tâm trạng nàng trở nên cực tốt, đồng thời lại mở to hai mắt nhìn nhìn chằm chằm chữ viết trên lá phong, không khỏi chấn động thì thầm: “Tiểu Tân.” Nói xong nghi hoặc nhìn Mộc Xuân Phong đứng ở phía sau chăm chú nhìn nàng mỉm cười, nhếch lông mày lên hỏi hỏi: “Chàng viết tên thiếp lên lá cây làm chi nha.”

Mùa thu đến, lá cây theo gió tung bay sau đó rơi xuống mục nát trong năm, năm sau lại giúp đại thụ them khỏe mạnh,đây là ý niệm do hắn nghĩ ra.

Đương nhiên, hắn sẽ không nói cho nàng hắn dụng ý như thế.

“Bởi vì ta cảm thấy nàng rất giống lá cây này.” Mộc Xuân Phong đứng hồi lâu rồi dùng ngữ khí trêu chọc,người đứng ở trong phiến vàng óng ánh màu vàng của lá cây phong,thật phong lưu phóng khoáng.

Tra Tiểu Tân đối với lời hắn nói cảm thấy không phục, bĩu môi nói: “Thiếp có chỗ nào giống? !”

“Nàng không biết là nếp nhăn trên mặt nàng và trên mặt lá không khác nhau lắm sao?” Nam tử tao nhã cười giống như hồ ly xảo quyệt.

“Cái gì! ? Chàng nói trên mặt thiếp có nhiều nếp nhăn? !” Nữ nhân đề cao ngữ điệu.

“Không chỉ có nếp nhăn, còn có nhan sắc,nàng giống như lão bà lớn tuổi có chồng.”

“A a a! Mộc Xuân Phong! ! ! Thiếp muốn giết chàng! ! !”

Tra Tiểu Tân nghe hắn một hơi nói xong mộnàng đã sớm tức giận đến nghiến răng, đuổi theo hắn ở trong đình viện qua lại chạy, hai người dường như trở về lúc trước là một đôi oan gia thích đấu khẩu,chạy một hồi lâu mới đuổi tới Mộc Xuân Phong, vài quả đấm đi xuống người hắn mới giải cơn tức. Mộc Xuân Phong buồn cười nhìn Tra Tiểu Tân hướng hắn làm mặt quỷ, tim bỗng nhiên chấn động.

“Tiểu Tân, nàng đi mua hạt dẻ cho ta ăn đi.”

Tra Tiểu Tân lấy bút lông họa hắn trên lá phong, được rồi, kỳ thực nàng vẽ chính là một con rùa, rùa chính là hắn, họa đến họa đi vẫn là hắn, đối với lời nói của hắn nàng giả ngơ không nghe thấy.

Mộc Xuân Phong làm bộ ho khan vài tiếng, quả nhiên,Tra Tiểu Tân lập tức khẩn trương quay đầu lại vuốt nhẹ lưng hỏi hắn không khỏe sao,có phải cảm lạnh hay không, muốn gọi đại phu đến khám bệnh không, trong lòng của Mộc Xuân Phong ấm áp , chỉ dùng giọng nói dịu dàng có chút đáng thương vô tội nói: “Ta muốn ăn hạt dẻ,nàng đi mua hạt dẻ.” Ánh mắt thâm tình chăm chú nhìn nàng, nếu là nữ tử khác đã sớm chết ngay lập tức.

Nghĩ đến hắn bệnh, nghĩ đến lời đại phu nói,tim của Tra Tiểu Tân mềm nhũn lập tức gật đầu: “Chàng chờ thiếp,thiếp lập tức đi mua!” Nói xong liền chạy tới cửa.

Nhìn thân ảnh bé bỏng nhẹ nhàng màu trắng của nàng, Mộc Xuân Phong lại hô một câu: “Vừa vặn tiện đường đi xem vương huynh đi.” Đây mới là mục đích hắn kêu nàng đi mua hạt dẻ, trở về đây năm ngày, nói đi nói lại nàng nhất định rất muốn đi xem vương huynh, hắn không hy vọng bởi vì bản thân làm cho bọn họ gặp mặt một lần cũng là yêu cầu xa vời.

Tra Tiểu Tân đột nhiên hít thở có chút khó khăn , tại sao lại nhắc đến người mà nàng không dám nhắc, trong lúc nhất thời thần sắc có chút hoảng hốt, chỉ dừng lại một lát rồi dùng sức gật đầu,sau đó đi giống như chạy trốn

Đi trên đường phố vô cùng náo nhiệt.

Tra Tiểu Tân lại không yên lòng,nàng như một người không có mục đích buồn bực trong lòng rốt cuộc có nên đi đến chổ Lâu Lan không? !Mặc dù trong lòng rất muốn đến nhìn hắn ,thật lo lắng cho hắn, nhưng mà nghĩ đến hôm đó nàng muốn ôm hắn nhưng hắn lại cự tuyệt làm cho nàng cảm thấy cả người giống như bị một người khác tạt một gáo nước lạnh nàng trở nên nhát gan, nhưng mà không nhìn thấy hắn nàng lại lo lắng hắn có phải gầy không, có phải bị bệnh không, có phải càng ngày càng không thích nói chuyện? Cứ suy nghĩ miên man như vậy chân bất giác đi đến trước cửa Lâu phủ.

Thủ vệ nhìn một chút liền nhận ra nàng , cười chào hỏi: “Tiểu Tân.”

Tra Tiểu Tân có chút mất tự nhiên nhìn hắn cười cười: “Thật lâu không thấy.”

“Vương gia ở trong ,nàng cũng vào đi.” Thủ vệ nhìn nàng nháy mắt một cái nói, bởi vì trước đó Tra Tiểu Tân ở trong Lâu một thời gian cho nên chuyện nàng và Lâu Lan trong lúc đó bọn họ đều biết, mặc dù cũng biết nàng là Thập Tam vương phi, nhưng bọn hắn đánh trong lòng đều xem thường Mộc Xuân Phong lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn,cho nên vẫn không ngừng tác hợp Tra Tiểu Tân và Lâu Lan.

Vì thế,Tra Tiểu Tân có chút hoang mang vào, khi đi qua hành lang thật dài lại nghĩ tới đêm đó hắn hắn cõng nàng trên lưng, còn có cây cầu thật dài hình tròn, là nàng giả nam trang cùng hắn gặp thoáng qua, trong đầu hiện lên mấy hình ảnh đã trải qua, không khỏi sinh long bùi ngùi, thì ra trí nhớ con người chỉ biết lưu cho người mình yêu.

Nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, đương nhiên không thấy rõ Hoa Nguyệt đang đến trước mặt, nhưng mà Hoa Nguyệt lại thấy được nàng cũng nhiệt tình đón tiếp: “An Ninh!”

“Hả?” Nhất thời không phản ứng lại thấy rõ người đang tới ý tưởng đầu tiên của Tra Tiểu Tân chính là muốn xoay người bỏ trốn.

Hoa nguyệt nhìn thấy nàng đối mặt với mình có chút mất tự nhiên, lại không tức giận, chỉ mỉm cười đi đến trước mặt nàng đánh giá mặt nàng, vẫn là giống như lúc trước, chẳng qua là trổ mã,Tra Tiểu Tân bị nàng nhìn đến run rẩy, vừa định nói chút lời khách sáo sau đó nói lời tạm biệt, nhưng người ấy lại cúi đầu với nàng: “Thật xin lỗi.”

Tra Tiểu Tân chợt ngẩn ra, một đôi mắt cũng trừng thật lớn.

“Thật xin lỗi, trước kia tỷ thường tổn thương muội! Là tỷ không đúng! Hi vọng muội có thể tha thứ cho tỷ.” Giọng nói của Hoa nguyệt thành khẩn, còn có ý xin lỗi, không giống như là giả .

Tra Tiểu Tân dùng hơn nửa ngày mới tiêu hóa ý tỷ ấy muốn nói, nhất thời lại có chút ngượng ngùng: “Không, không có việc gì .” Chẳng phải nàng làm ra vẻ, mà là quả thật,trải qua một thời gian dài , trên đời này chỉ có yêu và hận mới làm cho người ta khắc âu trong lòng, mà trong lúc này cũng dễ dàng làm cho người ta quên lãng, chuyện của hắn và Hoa Nguyệt trong lúc đó là chuyện căn bản không đáng để nàng ghi hận cả đời.

Hoa Nguyệt lại xúc động nói: “Hiện tại nhớ tới những việc làm trước kia chỉ cảm thấy không thể tưởng nổ, nữ nhân chính là dễ dàng bị ghen tị lấn át.”Thấy Tra Tiểu Tân chỉ nghe nàng nói, áy náy cười: “Thật có lỗi, chỉ lo tự giải thích đã quên muội là tới tìm vương gia , vương gia đang ở trong phòng.” Thái độ khiêm tốn tự nhiên như vậy, thật sự không giống như nàng lúctrước .

“Cám ơn.” Tra Tiểu Tân phát ra từ phổi cảm ơn nàng, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút xúc động,thấm thoát đã trải qua hai năm, thật nhanh nha, ngay khi nàng muốn rời khỏi phía sau truyền đến tiếng động.

“Đúng rồi,Thu Dung ở trong phòng, muội có thể đến thăm nàng?” Xưa nay biết nàng và Thu Dung cảm tình rất tốt, hồi lâu không thấy nàng trả lời, quả nhiên,Tra tiểu tân lập tức gật đầu.

Vì thế Hoa Nguyệt dẫn nàng đi đến trong phòng của Thu Dung,thấy Tra Tiểu Tân lộ vẻ mặt khó hiểu đành phải xấu hổ nói Thu Dung bị sẩy thai cảm xúc có chút không khống chế được, vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không có nói chuyện nàng ám sát Tra Tiểu Tân. Coi như cửa phòng vừa mở ra phát hiện một chuyện làm người ta ứng phó không kịp, chỉ thấy đầu tóc của Thu Dung rối loạn bắt lấy tay của Tra Tiểu Tân liền mắng.

“Tiện nhân! Là ngươi hại chết hài tử của ta! Ta muốn giết ngươi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.