“Ngủ đi.” Đây là lần đầu tiên nàng hỏi mình có muốn hay không, vốn là ham muốn đã lắng xuống dường như lại phục hồi, nhưng nghĩ đến vết thương trên người nàng do chính mình đã thương, vừa nghĩ đến hai tròng mắt trong suốt của nàng đối với mình không có chút hận ý, hắn liền hận không thể giết mình.
Thân thể Tra Tiểu Tân lại run lên, mặt bốc lên màu đen, hắn ôm như vậy làm sao nàng ngủ được?! cứ như vậy suy nghĩ miên mang ý thức dần dần sâu lắng, ngủ thiếp đi.
Thật lâu sau, Lâu Lan ôm nàng thật chặt trong lòng, môi đỏ mọng mát lạnh ở cổ nàng vừa in lại dấu hôn, giọng nói khàn khàn: “Thật xin lỗi.”
Sáng sớm tỉnh lại bên người đã sớm không còn người nào, hơn nữa quần áo ở trên người cũng mặc chỉnh tề, Tra Tiểu Tân rất buồn bực, chẳng lẽ đêm qua chính là nàng nằm mơ? Nghĩ vậy lập tức xem xét quần áo trên người, quả nhiên, tuy rằng bên ngoài là tốt nhưng cái yếm bị xé vỡ, còn có tiểu khố nữa, nhìn đến hai má nàng nóng lên, hắn mặc quần áo cho mình sao?
“Muội muội!” Thu Dung đi tới cửa gọi to tên nàng, một đôi đồng tử tràn ngập nứơc mắt đau lòng quan tâm.
Tra Tiểu Tân mừng rỡ lên tiếng:“Thu Dung! Ngươi đã về rồi!” vừa nói liền xuống giường nhưng mà lại động đến vết thương cũ đau đến kêu hừ hừ.
“Muội muội ngốc, trên người vết thương còn chưa khỏe làm sao đã lộn xộn rồi?!” Thu Dung nói xong giọng nói có chút nghẹn ngào, lấy chăn đắp lên người sau đó cầm tay nàng: “Ta vừa hồi phủ chợt nghe hạ nhân nói Vương gia đánh ngươi, ngươi……” Giọng nói vừa dứt mặt rơi lệ đầy.
“Ai! Không khóc không khóc!” Tra Tiểu Tân thấy nàng khóc lòng mình cũng có chút chua sót, vẫn cười an ủi nàng.
Kế tiếp.Thu Dung kể mọi chuyện khi nàng về nhà thăm người thân cho Tra Tểu Tân nghe, sau khi nghe xong Tra Tiểu Tân lại nói cho nàng toàn bộ chuyện xảy ra gần nhất, bao gồm 9527, còn có đêm qua giống như mộng, không, phải là giấc mơ mới đúng. Thu Dung sau khi nghe xong đầu tiên là sợ run một chút, sau đó hỏi:“Muội muội, ngươi nghĩ lại thực kĩ, rốt cuộc Vương gia có tới hay không?”
“Ta, ta nhớ rõ hắn đã tới, cái yếm chính hắn xé hư mà” Dù là Tra Tiểu Tân da mặt dày giờ khắc này mặt cũng hồng như quả táo. Nói xong khó hiểu nói:“Ta không hiểu được, hắn hận ta như vậy, lại quất ta, làm sao đêm qua lại dịu dàng như thế?!
Thu dung che miệng cười khẽ, sẵng giọng: “Vương gia làm sao hận ngươi, yêu ngươi còn không kịp.”
“Nhưng mà hắn vừa đánh ta……”