Tâm Vinh Tranh nhảy lên, lập tức quẹo vào ngõ nhỏ, lấy Gerda ra: “Chuyện là sao?”
Một trí não như Gerda cư nhiên lại hiện ra thần tình chực khóc: “Ô ô ô……Gia Y bị thương….ô ô ô, tiểu Chính Chính dường như cũng bị thương….Nó nói không liên hệ được với quân đội, hệ thống định vị cũng hỏng, không biết chính mình hiện đang ở đâu.”
“Là ra ngoài chấp hành nhiệm vụ bị thương?” Nội tâm Vinh Tranh nôn nóng, dồn dập hỏi: “Ở tiền tuyến còn xảy ra chuyện gì?”
“Không biết….ô ô….” Gerda thực thương tâm: “Hình như là chấp hành nhiệm vụ….”
“Hiện tại có thể liên hệ với bên kia không?”
“Không, không thể….Liền tính liên hệ được cũng không phải lúc. Gia Y nói năng nguyên không đủ chỉ có thể nói đại khái tình hình cho ta….ô ô….tiểu Vinh Vinh, chúng ta đi cứu bọn họ đi!”
Vinh Tranh siết chặt ngón tay, cứu là nhất định phải cứu. Chỉ là, hắn đi cứu thế nào?
Chủ thể của Gerda còn ở căn cứ ngoài thành, hắn trước mắt chỉ là sinh viên quân giáo, nhiệm vụ của Phù Chính là bí mật….Vấn đề liên tiếp kéo tới, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Vinh Tranh dần dần tỉnh táo lại, trấn tĩnh suy xét tình hình trước mắt.
Đột nhiên hắn nghĩ tới một người. Một người có thể giúp hắn.
Vinh Tranh không do dự nữa, mặc dù chỉ có một phần vạn hy vọng hắn cũng sẽ không buông tha. Hắn trước liên lạc với quản gia Bohn, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất trở lại quân giáo, bước nhanh tới văn phòng Kỳ Uyên, gõ cửa, sau khi được cho phép lập tức đi vào.
Hiện tại không phải thời gian lên lớp, Kỳ Uyên ở bên trong, ngồi trước bàn tập trung tinh thần lật xem thứ gì đó. Hắn nhìn thấy Vinh Tranh vội vã đi vào, có chút kinh ngạc: “Ngọn gió nào đưa cậu tới đây?”
“Tôi cần sự hỗ trợ của anh.” Vinh Tranh đi thẳng vào vấn đề: “Tôi có một cơ giáp cần vận chuyển ra khỏi Liên Bang, đi đến phụ cận tiền tuyến tác chiến với Trùng tộc.”
Kỳ Uyên nghe vậy không hỏi lý do trước mà thận trọng suy tư, nhíu nhíu mày: “Nếu bắt đầu từ Thủ đô tinh vận chuyển ra sẽ tương đối khó khăn. Nơi này phòng thủ rất nghiêm.”
Vinh Tranh cũng nhăn mi: “Ở nơi nào, có nắm chắc?”
Kỳ Uyên đưa ra một đáp án: “Tạp Tháp Nhĩ (Qatar) tinh.”
Tạp Tháp Nhĩ (Qatar) tinh là tiểu tinh cầu không gần cũng không xa Thủ đô tinh, rất lâu trước kia nó là trạm trung chuyển trong quá trình kiến thiết Thủ đô tinh. Sau này Thủ đô tinh liên tiếp xây dựng vài bến tàu siêu cấp liền bỏ quên chỗ đó.
Hiện giờ chỗ đó phát triển thành một hành tinh du lịch, hàng năm có rất nhiều du khách tới. Nếu là muốn quay vòng gì đó, chỗ đó ngược lại là nơi thích hợp để giấu kín.
Vinh Tranh âm thầm tán thán một tiếng, ánh mắt Kỳ Uyên rất tinh chuẩn, lại suy xét vấn đề khác: “Tôi cần dùng gấp, anh có thể làm không?”
Kỳ Uyên lúc này không nhanh không chậm mà đẩy đẩy kính mắt: “Không lo nợ nhiều hơn?”
Vinh Tranh nói: “Chuyện này với tôi rất quan trọng.”
“Nếu anh muốn tôi làm cái gì cũng xin nói luôn cho tôi biết. Tôi lượng sức mà làm.”
Kỳ Uyên nhìn hắn một hồi lâu, dưới ánh mắt kiên định của hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Sớm muộn gì cũng nói cho cậu….Tôi có thể ngay bây giờ bảo bọn hắn chuẩn bị phi thuyền. Chỉ có một cái cơ giáp mà nói, tàu tìm kiếm tốc độ cỡ nhỏ hẳn là đủ dùng.”
Vinh Tranh gật đầu, hắn không thể tĩnh tâm được, cả đầu óc đều là Phù Chính. Mà quản gia Bohn rất nhanh tin nhắn lại, nói liên hệ với Phù Chiến, cũng đánh tiếng với bên quân giáo xin phép cho hắn nghỉ vài ngày.
Vài lúc ban đêm, Vinh Tranh an vị trên phi thuyền hướng về tiền tuyến. Sau một đêm, hắn tới đồn trú của Phù Chiến.
Nơi này yên tĩnh không giống như có mười vạn quân đóng, hết thảy ngay ngắn trật tự, lặng yên không tiếng động, thể hiện ra sự cường đại của quân quy, pháp luật kỷ cương. Hắn đợi trong phòng chờ một lát có người tiến vào nói cho hắn biết Phù Chiến muốn hắn đến phòng làm việc.
Bởi vì là quân đội thường trú, Phù Chiến ở trong này cũng có trụ sở lâm thời. Vinh Tranh đứng trước cửa phòng làm việc, chỉnh lại quần áo, thế nhưng lại có vài phần khẩn trương khi gặp gia trưởng.
Phía bên trong truyền tới giọng nam trung khí mười phần: “Vào đi.”
Vinh Tranh còn chưa tốt nghiệp không có quân hàm. Chỉ đẩy cửa mà vào, làm quân lễ chào hỏi đơn giản. Hắn có thể cảm nhận được tầm mắt ưng đầy áp bách của Phù Chiến thẳng tắp nhìn hắn. Vinh Tranh không chút úy kỵ, thản nhiên nghênh đón.
Phù Chiến thoạt nhìn rất trẻ, bề ngoài mang vẻ chỉ hơn năm mươi. Tóc đen bóng, sắc mặt hồng nhuận vừa thấy liền biết tố chất thân thể vô cùng tốt. Tướng mạo của ông và Phù Chính có chút tương tự lại thêm chút uy nghiêm khi ở địa vị cao.
Hai người đánh giá nhau xong, Phù Chiến nhợt nhạt mở miệng: “Cậu nói là, cậu có biện pháp cứu Chính nhi ra?”
Vinh Tranh không chút do dự gật đầu: “Vâng.” Hắn từ trong ngực lấy chìa khóa chứa Gerda ra, nhẹ nhẹ nhàng nhàng nói: “Đại Chiến Chiến…..Nhanh đi cứu tiểu Chính Chính và Gia Y a….”
Xưng hô này….Vinh Tranh hơi 囧, có chút mất tự nhiên quay đầu đi, không nhìn vẻ xấu hổ tương tự trên mặt Phù Chính. Không khí ngưng trệ như có như không giữa hai người lúc này tan biến. Phù Chiến vội ho một tiếng: “Nguyên lai cậu thật sự có thể khống chế Gerda.”
“Là Gerda tiếp nhận tôi, tôi rất cảm kích.” Vinh Tranh nói: “Hơn nữa, tôi có con đường có thể lén tiến hành chuyện này, không cần phi thuyền Liên Bang vận chuyển cơ giáp.”
“Chỉ là cần điều lệnh của ngài, chuyển Gerda từ căn cứ Thủ đô tinh đi.”
Ánh mắt Phù Chiến chợt lóe tia tán thưởng, lúc này ông mới biểu lộ cảm xúc chân thật, vẻ ưu tư như một trưởng bối bình thường nên có: “Cậu có thể nhận ra ta không tiện tham gia vào việc này đây là chuyện tốt. Phù Chính lần này hành động rất bí mật.”
Ông đưa mắt nhìn Vinh Tranh phát hiện hắn lắng nghe rất nghiêm túc lại nói: “Nói như vậy, ta cũng không cần gạt cậu. Việc này còn liên quan tới việc tranh đấu nội bộ. Đám lão già kia!”
Ông đột nhiên mắng một câu, tiếp tục nói: “Nhiệm vụ của Phù Chính là đi giết nữ vương mẫu trùng.”
“Cái gì?”
Mặc dù là Vinh Tranh có chuẩn bị tâm lý cũng không tránh khỏi giật mình, thất thanh nói: “Này là ai đề xuất? Điên rồi sao?”
“Chính là một lũ điên!” Giọng Phù Chiến cũng đầy căm giận: “Đám văn nhân kia! Mỗi ngày thầm nghĩ cướp quyền tranh công lao!”
“Cái lão già Angus kia nói thủ hạ nghiên cứu ra cái hàng tần nghi gì đó có thể khắc chế nữ vương mẫu trùng, chỉ cần đặt ở phụ cận sào huyệt trùng tộc là có thể không tốn một binh sĩ mà lại tiêu diệt được trùng tộc…”
“Binh lính bình thường không có năng lực này, họp thảo luận liền cố ý vô tình nói chỉ có Phù Chính và cơ giáp Gia Y mới có khả năng hoàn thành loại nhiệm vụ này. Ta phi! Hắn sao không tự mình đi làm đi?”
“Hiện tại hàng tần nghi đã đặt xong, cháu ta lại mất tích!” Phù Chiến càng nói càng tức, một quyền đánh vào mặt bàn rắn chắc “phanh” một tiếng. “Hàng tần nghi cũng vô dụng! Còn muốn đưa đưa đẩy đẩy lấy lý do nguy hiểm, ngăn cản ta phái binh đi cứu người!”
Vinh Tranh mím chặt môi, sắc mặt ngưng trọng.
Hàng tần nghi có lẽ là điểm xuất phát tốt, chỉ là không nghĩ ra biện pháp ổn thỏa mà lại bảo Phù Chính đi mạo hiểm hiển nhiên ước nguyện ban đầu là muốn hy sinh y. Hiện tại không rõ Phù Chính ở đâu, còn rơi sâu vào trong lãnh địa của trùng tộc, còn bị thương….Hắn không dám nghĩ nữa, cắn chặt răng: “Để tôi đi thôi.”
Phù Chiến gật đầu: “Được, bên này ta nhiều nhất chỉ có thể phái một tiểu đội đi yểm trợ. Bất quá là binh lính thủ hạ hoàn mỹ nhất, nhân viên đều là tinh anh…..”
Vinh Tranh đánh gãy lời ông: “Tôi đi một mình.”
“…..” Phù Chiến nhìn thẳng hắn một lát phát hiện chính mình thế nhưng vô pháp lay động người thanh niên này. Đáy lòng ông than thở, lại nghĩ đến cháu trai nhà mình bình sinh lần đầu thích ai đó, im lặng nửa ngày, chung quy là đồng ý.
Nếu là đứa nhỏ này cũng không về được, ít nhất hai đài cơ giáp, hai người hữu tình cũng được ở bên nhau, tựa như ông năm đó nhìn con dâu không chút quay đầu đuổi theo con trai mà đi….
About meobeoxuixeo
“….Yêu thương ngọt ngào Ta cùng nâng chén men nồng. Nguyện thề với ánh trăng Tình này mãi đậm sâu…..”
View all posts by meobeoxuixeo →