images (3)
ta dường như rất có duyên với mấy em thụ thân cô thế cô, con riêng nha -3-
“Trùng tộc đều đáng chết!”
Nhắc đến đề tài này, con mắt Tống Tử Võ có chút đỏ lên, hai tay nắm chặt, oán hận nói: “Ba ba ta chính là quân nhân, hắn ở tiền tuyến…” Hắn kìm lòng không được mà lộ cảm xúc, nửa ngày mới khôi phục, dựa lại gần vươn cổ tay, mở trí não cá nhân, hiện ra rất nhiều tư liệu.
Vinh Tranh nhìn thật kỹ, phát hiện quả nhiên ngoại hình giống sinh vật côn trùng ngoài hành tinh, chính là thể tích của chúng không phải là thứ mà côn trùng ở trái đất có thể so sánh, ngay cả côn trùng nhỏ nhất dùng để đi điều tra cũng lớn hơn nhân loại trên dưới ba lần.
Càng miễn bàn là loại hình chiến sĩ cự lực xung phong, quả thực giống như bản phóng đại của phòng xe, thân thể to to lớn lớn, hoàn toàn không thể tưởng tưởng xem chúng di chuyển như thế nào.
Tống Tử Võ vì nguyên nhân gia đình, đã là chuyên gia nghiên cứu trùng tộc nghiệp dư, nhắc tới việc này, hắn liền thao thao bất tuyệt bắt đầu giảng giải tri thức có liên quan đến trùng tộc, dọc theo đường đi nước miếng bay tứ tung không ngừng nói chuyện, đến trường học mới cảm giác được chuyện gì, ngượng ngùng đỏ mặt xấu hổ gãi sau gáy: “Cái kia, mình không thể nhắc đến đề tài được…người bên cạnh đều bị mình làm phiền.”
Vinh Tranh chân thành cười nói: “Không có gì, cậu nói chuyện với mình khiến mình có thêm nhiều kiến thức, mình còn muốn cảm ơn đó.”
Hảo cảm của Tống Tử Võ với hắn tăng lên gấp bội, hắn là người địa phương, cũng đến Đại Học Tổng hợp Liên Bang vài lần có thể coi là quen thuộc, chủ động muốn cùng nhau hoàn thành thủ tục nhập học, còn giúp hắn đem đồ trường học phát cho đến ký túc xá, phương diện thể lực này Vinh Tranh cũng không thông thạo, vui vẻ tiếp nhận.
Hai người vào bên trong ký túc xá, đã có người tới trước, đang chỉnh lý đồ vật. Vinh Tranh bước vào cửa, bên trong có một tân sinh khác đang quay lưng lại với bọn họ mà trải giường chiếu, đồ vật vứt loạn thất bát tao, thậm chí có vài món còn đặt trên giường của Vinh Tranh.
Vinh Tranh còn chưa mở miệng, Tống Tử Võ ôm bao lớn bao nhỏ tiến vào, nhanh miệng nói: “Bạn học! Có thể lấy đồ vật ra không?”
Tân sinh kia đứng thẳng thân thể quay người lại, Vinh Tranh lúc này mới phát hiện hắn là người da trắng tóc vàng, mắt lam, lớn lên rất cao to, tướng mạo đường đường, chỉ là giữa mi gian có một tia cảm giác tùy tiện, tứ chi tuy rằng cường tráng lại rõ ràng không có cơ nhục gì, rất giống như bị tửu sắc vét cạn thân mình. Hắn nhìn dường như đã minh bạch, giống như que thuộc mà vươn tay: “Là bạn cùng ký túc xá(xá hữu) a? Tên của tôi là Kevin.Deans, cũng ở ký túc xá này, về sau hãy chăm sóc nhiều hơn.”
Tống Tử Võ phản xạ có điều kiện muốn vươn tay, Vinh Tranh nhịn không được mỉm cười, người này lúc này mới phản ứng lại, lại xấu hổ đỏ mặt, Vinh Tranh cười tự giới thiệu, Kevin.Deans suy tư một lát, trực tiếp hỏi: “Vinh gia Linh Khải tinh?”
“Không phải.” Mặt Vinh Tranh không chút biến đổi: “Chỉ là dòng họ tương đồng mà thôi.”
“Là như thế a.” Kevin cười ha ha, thái độ rõ ràng lãnh đạm hơn một chút. Tống Tử Võ tùy tiện hoàn toàn không phát hiện ra, Vinh Tranh thì đã sớm quen, cũng không lưu tâm, đại khái thu thập vài cái liền ra ngoài cũng Tống Tử Võ, chuẩn bị thừa dịp hắn còn ở bảo hắn mang mình theo làm quen sân trường một chút.
Trường học này thật sự quá lớn, bên trong đầy đủ các loại thiết bị, cơ hồ là một tiểu thành thị hoàn chỉnh. Ký túc xá của Tống Tử Võ khác với chỗ hắn một đồng nhất một đống phòng một tầng, chỉ là phân biệt cách vách. Hắn tay chân lanh lẹ cũng làm xong chăn đệm của chính mình, lập tức mang theo Vinh Tranh đi ra ngoài.
Tính cách của hắn hướng ngoại hoạt bát làm chuyện này chỉ là một cái thuận tay. Một buổi sáng hai người đi được một nửa trường, đến lúc ăn cơm, Tống Tử Võ quen thuộc đi đến nhà ăn sinh viên số 3, còn chưa vào cửa, đột nhiên nghe được bên trong phát ra một trận hoan hô kịch liệt.
Vinh Tranh theo Tống Tử Võ đi vào, ánh mắt nhìn vào bản tin trên màn hình ở vách tường nhà ăn. Người chủ trì nói cái gì không quan trọng, chỉ có một cơ giáp cá nhân hoa mỹ tráng lệ cùng một khuôn mặt nam nhân được đặc tả rõ ràng. Tương mạo nam nhân kia cực kỳ anh tuấn, tóc đen, mắt đen, mày nhíu lại, chỉ là nhìn xem như vậy cũng có thể cảm nhận được không khí khẩn trương cùng với lực hấp dẫn cường đại rung động lòng người của nam nhân này.
“Đây là tiền tuyến báo cáo!” Tống Tử Võ kinh hô lại bị ánh mắt bất mãn của cá sinh viên bên cạnh áp xuống, đành phải thấp giọng hưng phấn nói bên tai Vinh Tranh: “Trời ạ! Đó chính là Phù Chính thiếu tướng! Hắn cư nhiên ở tiền tuyến!”
Trong trí nhớ của Vinh Tranh không có người này, hắn chỉ có thể từ trong tiếng nói đắt uqngx của Tống Tử Võ lấy ra thông tin. Tống Tử Võ luôn kích động quá độ khi nói đến vấn đề hắn cảm thấy hứng thú, con mắt hắn theo dõi nam nhân chiến đấu trên màn hình cùng đại đa số các sinh viên trong phòng ăn nhìn không chuyển mắt, trong miệng lẩm bẩm nói: “Qủa nhiên là Phù Chính….Dựa vào, động tác độ khó cao này cũng có thể làm được! Cơ giáp đồng bộ nhất định bạo biểu! Trời! Hắn cư nhiên một người dám đi đối phó đại đội trùng tộc!”
Tình tự của hắn đến độ thất thố: “Không được không được! Nếu có thể tận mắt nhìn thấy người thật…..Ta là fan cuồng của hắn, fan cuồng a!”
Trên màn hình kỳ thật cũng không phải là trực tiếp mà là chiến đấu đã chấm dứt. Dù là như thế, nam nhân trung tâm của trận kịch chiến kia vẫn đem người xem kéo vào không khí khẩn trương thân lâm kỳ cảnh, giơ tay nhấc chân đều lộ ra nghiêm túc trịnh trọng, đối đãi cực kỳ nghiêm túc, ngay cả Vinh Tranh là người không chút để ý cũng không chút tự chủ bị hắn nắm lấy toàn bộ tinh thần.
Tống Tử Võ một bên càng là hô hấp dồn dập, ánh mắt lóe sáng, toàn bộ nhà ăn giờ này không có bất cứ một thanh âm gì khác, chỉ có tiếng tim đập của mọi người theo tiết tấu của nam nhân kia mà nhấp nhô xoay tròn! Có thể khống tràng như thế!
Lại nhìn động tác tuyệt đẹp lưu sướng của nam nhân kia giống như âm nhạc gia trong dàn giao hưởng đạn tấu khí thể tối cao của mình, một khúc kết thúc, chỉnh chỉnh một đội mấy trăm các loại hình trùng tộc cũng bị tiêu diệt đến không còn một con.
Cao thủ!
Vinh Tranh cũng nhịn không được ánh mắt sáng quắc, hắn không hiểu nghệ thuật chiến tranh lại có thể hiểu được nam nhân này là chiến sĩ tối cường mà hắn gặp ! Chỉ cần nam nhân này trên chiến trường tựu như định quân tâm có tác dụng cường thế.
Màn hình lớn chuyển đổi, nữ chủ trì dung mạo tinh xảo cũng khen không ngớt, ánh mắt lộ ra mê luyến thế nhưng mọi người đã không còn quan tâm sự tồn tại của cô, nhà ăn phảng phất như lập tức trở lại bình thường trong mắt đều là tiếng tán thưởng.
Tống Tử Võ lúc này mới khôi phục lý trí, chỉ là vẻ mặt còn mang theo vài phần cuồng nhiệt: “Hắn là quân nhân thần tượng của toàn Liên Bang.”
Vinh Tranh cũng hồi phục lại nghi hoặc hỏi: “Hắn …tuổi cũng không lớn đi?”
“Mới ba mươi tuổi!” Tống Tử Võ nói tư liệu của Phù Chính cũng thật chính xác tỉ mỉ: “Bề ngoài nhìn không ra đi? Truyền thuyết lúc hắn ba tuổi đã bắt đầu tiến hành huấn luyện cơ giáp! 15 tuổi thi đậu Đại Học Tổng hợp Liên Bang , kỳ thật là học trưởng của chúng ta, thế nhưng sau này trùng tộc tiến công, cha mẹ Phù thiếu tướng vừa lúc ở ngoài bị trùng tộc giết chết, Phù thiếu tướng kiên quyết chuyển đến quân giáo đệ nhất, sau đó tham gia nhập ngũ….Kia đều là chuyện hơn mười năm trước.”
Nhân loại tại “thế giới tương lai” này đều vượt qua hai trăm tuổi, thiếu tương ba mươi tuổi căn bản là tiền đồ vô lượng, chỉ cần hắn nghĩ, tại niên đại thường xuyên chiến tranh này, có thể trước 35 tuổi thăng cấp, nếu lập được đại công lao, nói không chừng có thể sẽ xuất hiện nguyên soái trẻ tuổi nhất, phải biết, trong hàng ngàn năm lịch sử tân lịch của trái đất, vị nguyên soái trẻ nhất kia cũng phải vượt qua 50 tuổi.
Trẻ tuổi như vậy lại có thực lực như vậy sẽ ở trong quân đội cường giả vi tôn được tôn sùng là chuyện thực bình thường. Ngay cả các sinh viên trong trường học còn không phải cũng bị trầm mê luân hãm?
Vinh Tranh hai thế làm người cũng hoa mắt thần mê. Đây là bản năng thưởng thức của nhân loại.
Xem qua trận thịnh yến chiến đấu này, Tống Tử Võ ăn cơm cũng không biết thơm ngọt thế nào, hắn như có tâm sự cùng Vinh Tranh trao đổi số thông tin liền vội vàng rời đi, lưu lại một người Vinh Tranh tiếp tục du tẩu trong vườn trường.
Nơi này quả thực bất đồng với thứ hắn tiếp xúc lúc trước . Phong cảnh sân trường mỹ lệ, sinh viên tinh thần phấn chấn bồng bột, khắp nơi đều gợi cho hắn cảm giác mới mẻ, rất có cảm giác tân sinh.
Chỉ là lúc tâm tình tốt chung quy luốn có vài người muốn phá hư. Vinh Tranh bất quá chỉ nghỉ ngơi ở băng ghế bên hồ một lát liền gặp kẻ làm người khác phiền chán.
Học tỷ tiếp đãi buổi sáng gặp tại sân bay cùng vài người nữa xuất hiện trước mặt hắn, lại mang theo khí thế cao cao chỉ Vinh Tranh nói: “Uy! Đem thư thông báo trúng tuyển lấy ra xem xem!”
Xem ra ngày đầu tiên đến trường đã có người muốn xung đột….Vinh Tranh híp mắt, nhợt nhạt hỏi: “Vì cái gì tôi lại phải lấy ra?”
Nam sinh không nghĩ tới hắn lại có thái độ như vậy, có chút giật mình.
Trong dự luất gien ưu hóa thông qua mấy trăm năm nay, gien thiếu hụt giả tự nhiên dựng dục ra đã rất ít rất ít rồi, hơn nữa không chỗ nào không phải là đối tượng bị vứt bỏ, nhóm cha mẹ thường thường vì đứa nhỏ gien thiếu hụt mà thương tâm ngược lại lựa chọn lại dựng dục một đứa nhỏ gien hoàn mỹ khỏe mạnh khác. Cứ thế mãi, nhóm gien thiếu hụt giả trong xã hội cũng dần dần lưu lạc chưa gượng dậy nổi.
Bên trong bọn họ cơ hồ không có khả năng có nhân tài kiệt xuất lại bới vì từ nhỏ đến lớn ẩn tính kỳ thị mà tự ti nhát gan. Nam sinh phía trước này cũng gặp qua vài gien thiếu hụt giả, đều là nhân vật khúm núm thập phần đáng buồn. Nhìn thấy bọn họ liền có cảm giác ưu việt tài trí hơn người— có cái gì có thể so sánh, người vừa sinh ra là gien thiếu hụt càng không thể thay đổi? Càng đáng thương?
Gien thiếu hụt ngay từ đầu đã được chú định. Này cũng là quan điểm của đại đa số người. Bọn họ dùng ánh mắt thương hại đồng tình đối đãi với gien thiếu hụt giả, còn không thiếu tổ chức chuyên môn cứu trợ đem bọn họ xem thành quần thể nhược thế và nhân sĩ tầng chót.
Bạn gái hắn là thành viên hội sinh viên, chính là học tỷ buổi sáng đi sân bay tiếp đãi. Giữa trưa bạn trai cô gọi đến cùng nhau đi ăn cơm, cô nhịn không được nói chuyện này với hắn, nam sinh vừa nghe liền cảm thấy kỳ quái, một gien thiếu hụt giả cư nhiên lại có thể thi đậu Đại Học Tổng hợp Liên Bang?
Hoài nghi giống nhau, tại thời điểm khi bạn gái đến nhìn Vinh Tranh liền lửa đốt trong lòng nghĩ muốn xông lên vạch trần bộ mặt giả dối của người này.
Tác giả có điều muốn nói: Nếu có BUG, tỉnh không nhìn….
About meobeoxuixeo
“….Yêu thương ngọt ngào Ta cùng nâng chén men nồng. Nguyện thề với ánh trăng Tình này mãi đậm sâu…..”
View all posts by meobeoxuixeo →