Hai ngày sau, đại trạch Phù gia, phòng ngủ thứ 2 ở phía tây, Vinh Tranh tựa vào đầu giường lười biếng xem một quyển sách giải trí.
Hắn đã dưỡng thương hai ngày trong này, không có về học viện, đại khái là Phù Chính đã xin nghỉ bệnh hộ hắn, chỉ là hắn không có bất cứ tin tức nào từ bên ngoài, ngay cả Gerda cũng bị tịch thu.
Ngày đó sau khi thi đấu xong, Vinh Sí Diễn bị thương nặng được người Vinh gia đưa đi. Nhóm bạn cùng ký tũ xá đều trở về học viện, Những khán giả khác đều bị một câu quân nhân lén luận bàn, sẽ tiến hành xử phạt của Quân bộ chấm dứt mọi chuyện. Hắn không biết về sau như thế nào, chỉ biết là việc hiện tại cần đối mặt là sự nổi giận của Phù Chính.
Sau câu chất vấn đầy áp lực và lửa giận kia, Phù Chính không nói với hắn nửa lời, giam mình trong phòng. Y phân phó quản gia Bohn sắp xếp phòng cho Vinh Tranh, trực tiếp đưa bác sĩ về khám chữa cho hắn. Vinh Tranh chỉ bị thương nhẹ nhưng lại phải kiểm tra toàn thân…Thế nhưng y một câu một chữ cũng không nói với hắn.
Hắn biết chuyện mình làm là sai, không nên gạt Phù Chính. Đối phương tức giận hắn là đương nhiên, nhưng hắn không nghĩ tới, Phù Chính sẽ khiến chính mình rối rắm như thế. Hắn một chút cũng không muốn nhìn thấy Phù Chính vì mình làm sai mà tức giận, điều này khiến hắn cảm thấy rất khó xử.
May mắn, Phù Chính không có cứ vậy mà buông tay đi. Hắn cảm kích y vào lúc như vậy còn quan tâm chính mình như thế. Yêu càng sâu, trách nhiệm càng nặng, Vinh Tranh không dám tưởng tượng Phù Chính giận đến mức nào.
Theo quản gia Bohn nói, mấy ngày nay trong nhà áp suất liên tục thấp—lúc nói những lời này, quản gia Bohn cố ý đè ép vết thương của Vinh Tranh, hắn chỉ có thể cười khổ chịu đựng, lại thấp giọng nói nhỏ.
“Tuy rằng cậu cũng giấu giếm tôi, thế nhưng người cậu nên giải thích không phải là tôi.” Quản gia Bohn nhất châm kiến huyết (một câu chọc trúng trọng điểm) “Tất cả mọi người đều sẽ có lúc làm sai, huống chi đứng ở góc độ của cậu, mặc dù có chút lỗ mãng nhưng có thể một đao thống khoái, phong cách cũng rất đáng khen.”
“Ngài cũng đừng tán dương cháu…..”
“Không, kỳ thật việc này nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ.” Quản gia Bohn rất nghiêm túc khuyên nhủ: “Mấu chốt chính là, cậu chưa nói với Phù Chính một tiếng đã đi mạo hiểm như vậy. Bất quá cậu vẫn biết làm như vậy là không đúng, cũng nên có thái độ nhận tội.”
Vinh Tranh vẫn là bất đặc dĩ gật đầu, lại nhịn không được hỏi: “Anh…anh ấy mấy ngày nay thế nào?”
“Vẫn tốt.” Quản gia Bohn nói: “Cậu không bị thương nặng, cậu ấy cũng sẽ tốt. Nhưng là Vinh Tranh, tôi và Phù Chính đều không hy vọng cậu bị thương, vô luận là vì lý do gì.”
Ông giúp Vinh Tranh băng bó vết thương, cuối cùng lưu lại một câu: “Cậu ấy ở phòng làm việc, có lẽ hiện tại cậu có thể đi thử xem.”
Vinh Tranh chậm rãi xuống giường, hơi hơi động vết thương, có chút đau. Nhưng việc này so với tâm tình của Phù Chính thì không tính là gì. Hắn khó có khi bất an, cũng không mặc thêm áo khoác chậm rãi đi đến cửa phòng làm việc, vừa muốn gõ cửa, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Vinh Tranh đứng ở đó, một thanh niên mặc quân trang vừa vặn đối diện hắn, hai bên đánh giá nhau, trong mắt đều là sửng sốt.
Thanh niên trước mắt tuổi không lớn, ước chừng hơn hai mươi, chính là thời điểm tốt nhất trong cuộc đời, tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, phi thường diễm lệ trên người thanh niên này lại có thể hỗn thành một loại khí chất như nữ vương. Tư thái cao quý hồn nhiên trời sinh, là người hoàn mỹ nhất Vinh Tranh gặp từ khi đến thế giới này.
Ngay cả hai song bào thai và Tống Trưởng Tu xuất thân thế gia cũng không bằng được, không ưu nhã hoa lệ như thanh niên, như một hoàng tộc Trung cổ trong tranh vẽ bước ra vậy. Một thân quân trang kia càng thêm phần hào nhoáng. Mái tóc đỏ dài khó gặp ở quân nhân lộng lẫy xõa tung trên vai và eo, có một vài sợi rơi xuống trước ngực càng thêm mị hoặc.
Thanh niên vừa mở miệng, giọng điệu cũng không chút khách khí, cao cao tại thượng: “Cậu chính là Vinh Tranh?”
Vinh Tranh thản nhiên đáp lại: “Đúng, tôi là Vinh Tranh.”
“Cũng không có gì tốt.” Thanh niên ôm cánh tay khinh miệt nhìn hắn vài lần, dừng lại trên băng vải trước ngực hắn: “Ta nói cho cậu biết, cho dù Phù Chính nhất thời mê luyến cậu, sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ cùng ta một chỗ. Chỉ có ta mới xứng với anh ấy.”
Vừa dứt lời, Phù Chính ở bên trong nghe được động tính đi ra, khẽ ngẩn người, trước nhìn nhìn sắc mặt Vinh Tranh và băng vải băng bó chỉnh tề, khôn ngoan nghiêng đầu nói với thanh niên kia: “Sao cậu còn chưa đi?”
Cứ như vậy mà phá vỡ bầu không khí, Vinh Tranh ngượng ngùng phản ứng lại, liền đem ánh mắt lên người Phù Chính. Nửa tháng không thấy, bề ngoài Phù Chính không có biến hóa gì lớn, chỉ là giữa mi tâm có vẻ u ám, vừa thấy liền biết có tâm sự.
Trong lòng hắn càng khổ sở, “tình địch” hừ một tiếng, tâm không cam tình không nguyện mà đi. Phù Chính cũng không nhìn Vinh Tranh, xoay người trở về, trong lòng Vinh Tranh đau xót, yên lặng đuổi theo. Mãi đến khi Phù Chính dừng bước, lạnh lùng nói: “Em tìm tôi có chuyện?”
“Em….” Vinh Tranh muốn nói lại thôi, phát giác muốn thành khẩn giải thích như thế nào để y có thể hiểu nhưng cũng không thể triệt tiêu được thương tổn dối gạt hắn mang đến, nếu đổi vị trí, hắn so với Phù Chính còn muốn tức giận hơn. Nhưng hôm nay…hắn cắn chặt răng, kiên trì nói: “Rất xin lỗi, em không phải cố ý…”
“Em không cố ý cái gì?” Phù Chình đột ngột quay lại, đối mặt với hắn, cau mày, khẩu khí lạnh lùng mà nghiêm khắc vô cùng: “Em không phải gạt tôi nói gì cũng không phát sinh sao? Không phải cố ý giấu gạt tôi đi liều mạng với người ta? Không phải cố ý một mình xử lý chuyện lớn như vậy? Còn không phải cố ý cái gì? Em có để ý tới cảm nhận của tôi không?”
“Em nghĩ tới.” Cảm xúc của Vinh Tranh cũng hỗn loạn, hắn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Em nghĩ tới anh sẽ khổ sở, sẽ đau lòng, sẽ thất vọng…thậm chí nghĩ tới chúng ta sẽ chia ta! Nhưng là em không thể…Em không thể không một mình đi làm chuyện này, em cần phải đối phó Vinh Sí Diễn, em cần phải làm như vậy! Vì—-”
Lời nói của hắn ngưng bặt, hắn không thể nói cho Phù Chính, hắn là người sống lại, đến từ thế giới trăm năm, ngàn năm, vạn năm về trước, hắn không thể nói chính mình là quái vật mượn xác hoàn hồn, là vượt qua khoa học thường thức, hắn không thể nói thẳng mình không phải là Vinh Tranh…Những thứ này, hắn không thể nói nên lời.
Ánh mắt Phù Chính ảm đạm dần: “Nguyên lai em đã nghĩ tới, thậm chí nghĩ tới chúng ta sẽ chia tay? Chẳng lẽ em cho rằng, ngay cả chia tay cũng muốn làm như vậy, cũng gọi là không có gì, phải không?”
“Không phải!” Vinh Tranh đương nhiên không thể thừa nhận chuyện này, hắn tận lực giải thích: “Em chỉ là lo lắng kết quả xấu nhất, em nghĩ qua phản ứng của anh. Em biết em làm sai, em đảm bảo về sau sẽ không bao giờ như thế nữa…Rất xin lỗi!”
“Lúc em và Gerda đều bị thương ở đó có nghĩ tới hiện tại giả thích mọi chuyện với tôi không?” Thanh âm Phù Chính chậm lại, ngữ khí cũng nhẹ, này đại biểu cho y càng tức giận, càng áp lực: “Em nghĩ tới, lúc tôi nhìn thấy em bị thương, có cảm giác như thế nào sao?”
Thanh âm của y nâng cao lên: “Còn có Gerda, cô ấy là cơ giáp, sao có thể không nghe mệnh lệnh của chủ nhân? Em một mình cậy mạnh, vạn nhất xảy ra chuyện gì, cứ thế đối xử với cơ giáp của mình thế sao?”
Trong óc Vinh Tranh loạn thành một mớ, hắn phân không rõ trên mặt Phù Chính thay đổi bao nhiêu trạng thái, nội thương khiến hắn bị sốt nhẹ, hắn rất đau đầu cũng có chút choáng váng.
Trong bất tri bất giác, nói ra sự thật: “Rất xin lỗi, là sơ xảy của em…Thế nhưng nếu lặp lại một lần nữa, em cũng không hối hận mà lại làm như thế. Nhưng em sẽ không giấu anh, cũng không mang Gerda đi mạo hiểm, điểm ấy em không thể phủ nhận, em không muốn anh vì em mà đi đối phó Vinh gia, này vốn là chuyện của riêng em. Em không muốn khiến người khác cảm thấy là em có chỗ dựa vào, dựa vào gia thế của Phù gia….Không phải cảm thấy quan hệ của chúng ta thế nào, chỉ là em nghĩ chính mình đi làm, chính mình…báo thù.”
“Em….yêu anh.” Thân thể bị thương lúc này hiện ra sự yếu ớt, hắn có chút không khống chế được cảm xúc: “Nhưng em không thể giống như phụ nữ phụ thuộc vào anh, cho tới nay, em đều thầm nghĩ sóng vai cùng đứng với anh, chân chính ở cạnh anh…Em có thể mạnh mẽ đến mức bỏ qua lời đồn đại của bọn họ, nhưng em muốn mau một chút, lại nhanh hơn một chút…”
“Là tâm tính em nóng nảy…Không có xử lý tốt chuyện này, rất xin lỗi…”
Lúc nào chung quanh cũng có quá nhiều nhân tố dị dạng ảnh hưởng đến tâm tư của hắn, hắn không có biện pháp bảo trì cái phương hướng lương thiện kia, mà cần phát tiết một hồi, quá khứ của “Vinh Tranh” là ngòi châm, Vinh Sí Diễn lại là vấn đề sớm muộn cũng phải giải quyết. Hắn lập tức đi nhanh hơn, chỉ vì một ngày đến gần Phù Chính hơn.
Cứ việc mạo hiểm một chút, may mà hắn thắng. Nhưng là hiện tại, đứng ở trước mặt Phù Chính, hắn có chút nghĩ mà sợ. Nếu hắn thua, chẳng phải là ngay cả tương lai của hắn và Phù Chính cũng thua cùng luôn sao?
Phù Chính nghe lời tiến lại gần hơn, một tay ôm lấy bả vai hắn, một tay kéo hắn vào trong ***g ngực. Vinh Tranh thuận theo, dựa vào y, lại cảm thấy thẹn với Phù Chính. Hắn còn muốn xin lỗi, Phù Chính lại cúi đầu, hôn hắn như trấn an.
“Chúng ta kết hôn đi.”
“Sau khi kết hôn, em chính là người Phù gia, ván đã đóng thuyền, không cần lo lắng chuyện khác, chỉ phải sống tốt là được…Lần này nghe anh, được không?”
About meobeoxuixeo
“….Yêu thương ngọt ngào Ta cùng nâng chén men nồng. Nguyện thề với ánh trăng Tình này mãi đậm sâu…..”
View all posts by meobeoxuixeo →