Phỉ Hoạn Tương Tư
chương ba
chương 3
Trương Tiểu Dã ôm cặp sách trong ngực, thẳng tắp nhìn chằm chằm cây kim giây mỗi một giây, một giây nhảy ra.
5… 4… 3… 2… 1…
“Linh…” Cơ hồ ngay tại thời điểm chuông tan học vang lên, Trương Tiểu Dã đã chạy như bay thoát ra khỏi phòng học.
Trương Tiểu Dã cuối cùng hữu kinh vô hiểm (1) thi đậu vào cấp ba.
Với Trương Tiểu Dã mà nói, lên cấp ba có ý nghĩa rằng cuối cùng cũng có thể đứng cùng một vị trí với Trương Kinh, Lưu Huy, nghĩa là chính mình sau này có thể lớn lên, cao hơn bọn họ, càng ngày càng hùng tráng, càng có phong vị nam nhân.
Trương Tiểu Dã đối với sự trưởng thành như vậy phi thường chờ mong, mỗi ngày ảo tưởng chính mình giống như măng mọc sau mưa mùa xuân, trong một đêm phần phật cao đến một mét chín.
Thế nhưng mọi chuyện không phải lúc nào cũng thuận theo mong ước của người ta, một năm qua đi, Trương Tiểu Dã chỉ cao lên thêm 1 cm.
Một năm, có thể phát sinh rất nhiều chuyện, Trương gia từ gia chúc viện chuyển tới khu dân cư, Trương Tiểu Dã từ đó không còn có thể ngồi ở trong đại viện gặm dưa hấu uống nước ngọt, lần lần đầu tiên có cảm giác quyến luyến căn phòng của mình.
Trương Kinh đã lên lớp 12 , điều này khiến tâm trạng Trương Tiểu Dã vô cùng thỏa mãn, bởi vì ngày đầu tiên lên lớp 12, mẹ Trương liền bắt đầu hạn chế thời gian Trương Kinh ra khỏi cửa, đối với một học sinh mà nói, còn có cái gì quan trọng hơn so với việc thi đại học.
Số lần mẹ Trương phê bình Trương Tiểu Dã đã giảm bớt 80%, mà phần thời gian này đương nhiên chuyển đến quan tâm thành tích của Trương Kinh rồi.
Có được lượng lớn thời gian tự do, Trương Tiểu Dã rất vui vẻ, còn có chút cười trên sự đau khổ của người khác, đặc biệt khi biết Trương Kinh gây chuyện, lúc này là thời điểm mấu chốt nói đến chuyện tình cảm.
Trương Tiểu Dã đeo cặp sách chạy tới khu đất trống của trường học phụ cận, khi sắp đến nơi, cậu giảm lại tốc độ, vỗ ngực từ từ chờ hô hấp bình phục lại, mới nghênh ngang chậm rãi đi tới.
Đội nhạc Lưu Huy trước sau như một ở bên kia luyện tập. Đã quá quen thuộc, các thành viên đội nhạc đồng loạt hướng về Trương Tiểu Dã chào hỏi: “Ô, Tiểu Dã, ngày hôm nay cũng tới đây a.”
Lưu Huy đang ngồi ở một bên đánh đàn ghi ta ngẩng đầu lên nhìn Trương Tiểu Dã, khóe miệng cong lên xem như chào hỏi, liền cúi đầu tiếp tục đàn ghi ta.
“Tan học không có việc gì làm, tiện đường tới xem một chút, tôi không phải đặc biệt tới tìm các anh.” Trương Tiểu Dã tiêu sái chạy đến trước mặt Lưu Huy, “Hôm nay anh của tôi chưa có tới nha?”
Lưu Huy cũng không ngẩng đầu lên, đưa ngón tay chỉ về bên phải, Trương Kinh đang cùng một cô gái vai sóng vai ngồi trong góc, hai người đầu tựa đầu không biết đang nói chuyện gì.
“Chà chà.” Trương Tiểu Dã chống eo, giả vờ làm người lớn than thở, “Đứa nhỏ này thật sự không học giỏi, sắp thi rồi còn bắt chước người ta nói chuyện yêu đương, không thi nổi đại thì đừng trách.”
Lưu Huy vẫn như trước cúi đầu đánh đàn ghi ta.
Trương Tiểu Dã đợi một lúc, không có ai trả lời, liền ngồi chồm hỗm xuống, tiến đến bên người Lưu Huy, nói: “Kỳ thực tôi cảm thấy bạn gái của anh tôi xinh đẹp quá, anh cảm thấy thế nào?”
Lưu Huy ngẩng đầu lên, híp đôi mắt nhìn Trương Tiểu Dã, Trương Tiểu Dã nghiêng đầu nhìn hắn, gương mặt đắc ý, trò đùa dai không có lương tâm thành công, biểu tình vô cùng vui sướng.
Trong nháy mắt, Lưu Huy rất muốn đánh cậu.
Thế là Lưu Huy chờ Trương Tiểu Dã nói thêm câu nữa, nghe trình độ nói cũng tức chết người của Trương Tiểu Dã, Lưu Huy tin tưởng chỉ cần thêm một câu nói nữa thôi, bản thân sẽ ngay tức khắc chỉnh cậu.
Nhưng Trương Tiểu Dã nhìn Lưu Huy, không nói gì, ngồi bên cạnh Lưu Huy, nhìn đôi tình nhân nhỏ kia, Lưu Huy đợi rất lâu, người kia cũng không lên tiếng, quay đầu lại, lại nhìn thấy Trương Tiểu Dã ngẫng mặt lên, híp mắt, bộ dáng nhàn nhã hưởng thụ. Giống hệt như một lão già. (Ò.Ó)
Không thể nhịn được.
Lưu Huy cười xì ra tiếng, đưa tay ra vò loạn tóc Trương Tiểu Dã, Trương Tiểu Dã tức giận lắc lắc đầu, duỗi móng vuốt đập tay Lưu Huy: “Đừng! đừng! Chán ghét chết.”
Lưu Huy chợt nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên hắn và Trương Tiểu Dã gặp nhau, khi đó Trương Tiểu Dã mới từ ở nông thôn lên đây, mới được ba ngày liền nháo đòi về quê tìm bà nội, ở nhà đại náo một trận, một mình bỏ nhà trốn đi, chạy đến khu phụ cận của công viên.
Lưu Huy cùng Trương Kinh vất vả mấy tiếng mới tìm thấy được, thở phì phò ngồi trên ghế dài mắng Trương Tiểu Dã.
Khi đó Trương Tiểu Dã vừa nhìn thấy Trương Kinh liền xù lông lên, không còn cách gì khác là để Lưu Huy đứng ra, bằng cách nào thuyết phục Trương Tiểu Dã, Lưu Huy đã không nhớ được, chỉ nhớ rõ thời điểm vò tóc Trương Tiểu Dã, đầu Trương Tiểu Dã nhấc lên, hàm răng liền cắn tới, vô cùng mãnh liệt, tay không kịp thu hồi, bị cậu hung hăng cắn một cái.
Khi đó, nào ngoan như hiện tại.
Lưu Huy nắm cổ tay phải của mình, đối Trương Tiểu Dã nói: “Cậu vỗ nhẹ chút, nơi này từng bị một chó con cắn qua, đã chịu thương tổn nặng.”
Trương Tiểu Dã hừ hừ quay đầu nhìn trời: “Ai biết.” bày ra bộ dáng cái gì cũng không biết.
Nhưng cậu rõ ràng nhớ, khuôn mặt đỏ bừng đến cổ, hai lỗ tai đều nhiễm một tầng màu hồng phấn xinh đẹp.
Lưu Huy trầm thấp nở nụ cười, hắn không giận Trương Tiểu Dã.
Nếu không có Trương Tiểu Dã, buổi tối ngày hôm ấy, hắn cũng sẽ không có thời gian dài như vậy, cùng người kia đơn độc.
Chẳng qua là bị cắn một cái, đáng giá.
.
.
.
(1) Hữu kinh vô hiểm: có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm