Phi Kiếm Vấn Đạo

Chương 121: Chương 121: Bái Nhập Tông Phái




- Quảng Lăng quận, Tần Vân?

Một vị nam tử mang nét tuấn tú yêu dị nhìn lên chiếc gương trước mặt, trên gương hiện ra một con giao long màu đỏ máu.

- Bách Biến Độc Tẩu, ngươi có muốn đi hay không?

Giao long đỏ hỏi.

- Nếu giết được Tần Vân, ngươi sẽ có một viên tiên tinh.

Nam tử yêu dị cười khằng khặc:

- Tiên Thiên Thực Đan Cảnh, ta từng ám sát qua, nhưng Tuần Thiên sứ thật là chưa từng giết. Vạn Tượng điện các ngươi cũng biết ta tuổi thọ sắp hết, cần gấp bảo bối đột phá… Được thôi, ta nhận. Trong vòng một tháng, ta sẽ giết tên Tần Vân này.

Trên gương hiện ra một lượng lớn văn tự.

- Đây là tình báo chi tiết liên quan đến Tần Vân.

Giao long đỏ nói xong thì cắt đứt truyền tin.

- Hừ hừ, mới hai mươi hai tuổi.

Nam tử yêu dị trầm giọng nói.

- Ta đã sắp hai trăm tuổi vẫn chỉ là Tiên Thiên Hư Đan Cảnh.

- Nhưng mà ngươi lợi hại thế nào… ta vẫn có cách.

Nam tử yêu dị đứng dậy ra khỏi phòng.

Ngoài phòng đang có thị nữ đứng chờ.

- Công tử.

Thị nữ lập tức cung kính nói.

Nam tử yêu dị lại không nói gì, đi lướt qua nàng ta. Thị nữ mắt trợn trừng, ngã xuống đất, trong mũi chảy ra máu đen, đã mất mạng.

Hắn đi thẳng một mạch, những nơi đi qua, nha hoàn người hầu đều bỏ mình.

- Tướng công, sao chàng lại giết tất cả bọn họ?

Trong một hoa viên, một nữ tử nhìn người hầu nha hoàn đều ngã xuống đất mất mạng, không khỏi kinh hoàng,

- Không phải ngươi nói là ta gả cho ngươi, ngươi không giết người nữa sao?

Nam tử yêu dị mỉm cười nói:

- Lúc trước ta vào thôn trang của họ Vương các ngươi, giết ba trăm hộ vệ, cộng thêm vài người gia tộc họ Vương các ngươi, vì vậy các ngươi mới không dám lên tiếng, ngoan ngoãn gả ngươi cho ta.

- Hơn một năm nay, Vương Gia cũng không hề đắc tội với chàng.

Nữ tử hơi kinh hoàng.

- Đúng vậy, nhưng mà giờ ta phải đi.

Nam tử yêu dị nói.

- Đi?

Trong lòng nữ tử vừa có chờ mong vừa có sợ hãi.

Cuối cùng thì tên ma đầu đáng sợ này cũng muốn đi.

- Trước khi đi, những nữ nhân ta chạm qua đều phải chết.

Nam tử yêu dị nói.

- Chàng muốn giết ta?

Nử tử nơm nớp lo sợ.

- Một đường đi đến đây, ta nhìn thấy ai thì giết kẻ đó, coi như chôn cùng ngươi.

Nam tử yêu dị mỉm cười nói.

- Cũng nói cho ngươi một chuyện, kỳ thật lão phu đã một trăm chín mươi hai tuổi, ha ha.

Nữ tử trừng mắt.

Gã nam tử yêu dị vung tay lên, nàng ta lập tức ngã xuống, mũi miệng chảy máu, mất mạng ngay tại chỗ.

Ngay sau đó, thân hình dung mạo của nam tử yêu dị bắt đầu biến đổi, biến thành một lão già nhỏ bé, ánh mắt lạnh lùng:

- Đánh cược một lần, chỉ cần giết được tên Tuần Thiên sứ kia là ta sẽ có một viên tiên tinh! Thứ đó còn đáng giá hơn nhiều bảo bối trước kia ta có được, nói không chừng ta có thể nhờ nó mà đột phá đến Tiên Thiên Thực Đan Cảnh, tuổi thọ tăng lên.

- Tần Vân? Một kiếm tiên sao? Kiếm tiên sở trường về phi kiếm, nhưng sơ hở cũng dễ thấy.

Bách Biến Độc Tẩu cười khằng khặc, lập tức hóa thành gió rời đi.

Thôn trang này chính là của Vương Gia.

Người trongVương Gia hiện đã phát hiện có rất nhiều nha hoàn người hầu mất mạng, nhưng bọn họ đều núp ở xa xa, ngay cả hộ vệ cũng chạy đi, đợi đến chạng vạng tối mới quay về thôn trang.

Xem xét một lượt.

- Đi rồi, ma đầu kia đi rồi.

Mọi người trong tộc họ Vương thở phào nhẹ nhõm.

- Người tu hành, không tu tiên, không trảm yêu trừ ma, lại đến gây họa cho phàm nhân chúng ta.

Lão gia Vương Gia nhìn đống thi thể trước mặt, trong mắt cũng rưng rưng lệ. Những thi thể này, ngoại trừ tiểu thư ra còn có rất nhiều người nhà họ Vương, nha hoàn người hầu, tất cả đều bị Bách Biến Độc Tẩu tuỳ tiện giết chết, chôn cùng với tiểu thư Vương Gia.

Vương Gia coi như cũng rất có thế lực, cho nên hiểu rõ Bách Biến Độc Tẩu là người tu hành cực kỳ đáng sợ, trong quận của bọn họ cũng chưa chắc có ai địch nổi Bách Biến Độc Tẩu, chỉ có thể nhẫn nhịn dỗ dành Bách Biến Độc Tẩu.

Thậm chí từ đầu đến cuối, Vương Gia cũng không biết thân phận thật sự của Bách Biến Độc Tẩu.

Tần phủ, Quảng Lăng.

Trần pháp bây giờ của Tần phủ lại được bố trí mới. Tần Vân mỗi đêm đều sẽ sẽ tu hành Bản Mệnh Phi Kiếm, muốn nhanh chóng nâng cao bản mệnh Phi kiếm lên đến ngũ phẩm.

- Vân nhi, Vân nhi.

Tần Liệt Hổ đi vào trong sân viện nơi Tần Vân đang tu hành.

Tần Liệt Hổ còn chưa kịp gõ cửa, cửa gỗ đã tự động mở ra.

Tần Liệt Hổ lập tức nhìn thấy Tần Vân đang ngồi xếp bằng ở phía kia.

Vù!

Một thanh phi kiếm bay trở về bên người Tần Vân, sau đó thì biến mất.

- Phụ thân, sao phụ thân lại đến đây?

Tần Vân đứng dậy cười nói.

- Có một việc muốn phiền ngươi một chút.

Tần Liệt Hổ có chút chần chờ, ấp a ấp úng nói.

- Phụ thân cần nhi tử làm gì, cứ nói là được.

Tần Vân cười nói.

Tần Liệt Hổ bèn nói:

- Ngươi cũng biết đó, ta có một người bằng hữu, chính là Từ thúc của con. Lúc ta còn làm bộ đầu, Từ thúc và ta có quan hệ vô cùng tốt. Bây giờ mặc dù hắn đã chuyển đến Kim Tần quận, nhưng mấy ngày nay hắn đến Quảng Lăng tìm ta… Hắn hi vọng ta có thể giúp đỡ, đưa tiểu nhi tử của hắn vào Cảnh Sơn phái tu hành.

- Cảnh Sơn phái?

Tần Vân nhíu mày.

- Nơi đó là tông phái tu hành đỉnh cao duy nhất ở Giang châu ta. Đại phái bậc này sẽ không dễ dàng thu nhận đệ tử.

- Tiểu nhi tử của hắn bây giờ mới mười hai tuổi cũng đã luyện khí tầng bảy, cũng rất có tư chất.

Tần Liệt Hổ nói.

- Không có tư chất cũng không dám nhờ ta giúp đỡ. Ngươi cũng biết, trước đó có không ít người tìm đến nhà ta, ta đều cự tuyệt, không muốn làm khó ngươi. Nhưng quan hệ của ta với Từ thúc của ngươi… thực sự là…

Tần Vân hỏi:

- Lúc Cảnh Sơn phái tuyển đệ tử bình thường, nó bị loại sao?

- Ngay cả tư cách đệ tử kí danh cũng không có.

Tần Liệt Hổ nói.

Tần Vân nói.

- Phụ thân để cho Từ thúc mang tiểu nhi tử của thúc ấy đến đây, hài nhi tự mình xem thử! Trước kia Cảnh Sơn phái cũng là Thánh địa Đạo gia, tuy bây giờ không phải nhưng cũng không có tầm thường, điều kiện thu đệ tử cũng rất hà khắc. Mặc dù hài nhi có quan hệ không tệ với Cảnh Sơn phái nhưng cũng không thể tùy tiện đưa người vào.

Ngay cả tông phái hạng hai, hạng ba thu đệ tử cũng rất cẩn thận, đừng nói chi là tông phái tu hành đỉnh cao!

- Hơn nữa, quan hệ giữa Từ thúc với phụ thân đáng giá như thế sao?

Tần Vân hỏi.

- Nếu như hài nhi mở miệng, không nói cái khác, một vị trí đệ tử ký danh thì Cảnh Sơn phái vẫn sẽ cho. Nhưng mắc ơn người ta cũng là có giới hạn, ta không thể cứ nhờ vả họ mãi được.

- Ngươi giúp đỡ đi! Người khác từ chối được, nhưng Từ thúc của ngươi là bạn bè cùng sống cùng chết với ta.

Tần Liệt Hổ nói.

- Được, vậy cứ mang tiểu nhi tử của Từ thúc đến đây.

Tần Vân gật đầu.

Chỉ một lúc sau.

Một vị đại hán ục ịch, to như con gấu mang theo một thiếu niên mập mạp đến gặp Tần Vân. Tần Liệt Hổ cũng theo tiếp đón.

- Tần công tử.

Đại hán có chút ngại ngần, bèn nói.

- Đây chính là tiểu tử nhà ta, gọi là Từ Liệt. Liệt Nhi, còn không mau bái kiến Tần công tử.

Thiếu niên mập mại quỳ xuống, ánh mắt sùng bái nói:

- Từ Liệt bái kiến Tần công tử.

- Mau mau đứng dậy.

Tần Vân liền nói, đồng thời Thiên Địa lực lượng vô hình cũng đỡ thiếu niên lên.

Từ Liệt cảm nhận được sức mạnh vô hình này, càng thêm sùng bái nhìn Tần Vân.

- Từ thúc, lần trước ta gặp thúc dường như lúc ấy ta còn nhỏ hơn thằng nhóc này một chút.

Tần Vân cười nói.

- Chớp mắt đã mười hai năm trôi qua.

- Đúng vậy, chẳng qua là thiên tư kiếm thuật của Tần công tử lợi hại hơn tiểu tử nhà ta nhiều lắm.

Đại hán lập tức tâng bốc. Mặc dù hắn cũng là một Ngân Chương bộ đầu ở Kim Tần quận, nhưng ở một quận lớn như Kim Tần quận, cả Kim Chương bộ đầu cũng có, hơn nữa còn được chứng kiến một vài cao nhân ở Kim Tần quận, hắn vô cùng rõ ràng địa vị của một Tuần Thiên sứ, hiển nhiên là không dám bày ra dáng vẻ trưởng bối gì.

Dù sao trước kia hai người cũng chỉ gặp nhau vài lần mà thôi.

- Lại đây, đến gần ta một chút.

Tần Vân nhìn thiếu niên Từ Liệt mà nói.

Từ Liệt lập tức chạy đến.

Tần Vân vươn tay, bắt lấy cổ tay của nó. Từ Liệt lập tức không dám nhúc nhích.

- Ừm.

Tần Vân khẽ gật đầu.

- Luyện khí tầng bảy, còn có một cơ thể gân cốt tốt! Khá thích hợp với tu luyện pháp môn Thần Ma nhất mạch, hoặc là pháp môn Nhục Thân Thành Thánh.

- Pháp môn Thần Ma nhất mạch là thứ triều đình mới có, rất khó học đến cao thâm.

Đại hán liền nói.

- Pháp môn Nhục Thân Thành Thánh lại càng hiếm thấy hơn.

Tần Vân gật đầu:

- Thái Ất Môn Giang châu ta thật ra là có pháp môn Nhục Thân Thành Thánh, nhưng lại quá phổ thông, đến Tiên Thiên Thực Đan Cảnh là cực hạn.

Một trong ba đại Thánh địa Đạo gia, Hỗn Nguyên tông chính là tông pháp pháp môn Nhục Thân Thành Thánh!

Nhưng sự hà khắc khi thu đệ tử của Hỗn Nguyên tông là có một không hai trong ba đại Thánh địa! Thiên tư của Từ Liệt thế này còn kém xa những thiếu niên được thiên tài địa bảo bồi dưỡng từ nhỏ trong các đại gia tộc, những thiếu niên kia tên nào mà không có gân cốt tốt.

- Ngươi am hiểu cái gì?

Tần Vân hỏi.

- Côn pháp.

Thiếu niên Từ Liệt lập tức đáp.

- Còn có dùng bút lông viết chữ.

Thiếu niên Từ Liệt cố gắng phô bày côn pháp! Từ đại hán đứng một bên cũng rất căng thẳng.

Sau một lúc, Từ đại hán mang nghiên mực, bút, giấy đã chuẩn bị từ trước đặt lên bàn đá. Thiếu niên Từ Liệt lại bắt đầu dùng bút lông viết chữ, cũng là kiến thức cơ bản của phù pháp.

- Coi như là không tệ.

Tần Vân gật đầu.

Đứa nhỏ Từ Liệt này miễn cưỡng có thể trở thành một đệ tử kí danh của Cảnh Sơn phái. Nhưng Cảnh Sơn phái đương nhiên kẻ nào có thiên tư tốt thì được chọn! Cộng thêm người nhờ vả, ảnh hưởng gia tộc, loại không có bối cảnh như Từ Liệt tất nhiên không vào được.

Từ đại hán căng thẳng nhìn Tần Vân. Thiếu niên Từ Liệt cũng không dám thở mạnh.

Thời khắc quyết định vận mệnh.

- Từ thúc.

Tần Vân gật đầu.

- Thằng nhóc này vẫn được, nhưng mà sau khi tiến vào Cảnh Sơn phái, ngươi phải càng ra sức nhiều hơn.

Thiếu niên Từ Liệt lập tức lộ vẻ kích động.

Từ đại hán run run, lập tức nói:

- Liệt Nhi nó có thể đi vào Cảnh Sơn phái rồi sao?

- Thúc dẫn nó đi đến Cảnh Sơn phái đi. Nhớ kĩ, đệ tử kí danh chỉ mới là bắt đầu, sau này muốn thành đệ tử nội môn, đệ tử chân truyền… vẫn phải dựa vào cố gắng của bản thân nó.

Tần Vân nói.

- Được được.

Từ đại hán gật đầu lia lịa, vẫn không nhịn được mà hỏi.

- Không cần mang theo phong thư nào sao?

- Không cần, thúc đi là được.

Tần Vân nói.

Từ đại hán gật đầu liên tục.

- Vân nhi, ta dẫn Từ thúc của ngươi đi trước, không quấy rầy ngươi nữa.

Tần Liệt Hổ cười nói. dẫn Từ đại hán vẫn còn trong cơn kích động đi.

Nhìn bọn họ rời đi rồi, Tần Vân lật tay, Tuần Thiên Lệnh lập tức xuất hiện trong tay.

Ù ù ù.

Bên cạnh Tuần Thiên Lệnh có hư ảnh hiện ra, chính là Viêm đạo nhân.

- Tần đạo hữu, sao lại đột nhiên tìm ta?

Viêm đạo nhân cười ha hả nói.

- Ta là nghe nói ngươi giáo huấn tiểu quận chúa Chung Ly thị kia rồi.

- Phiền toái nhỏ mà thôi.

Tần Vân nói.

- Viêm đạo hữu, thật ra ta có một chuyện muốn phiền ngươi.

- Chuyện gì?

Viêm đạo nhân hỏi.

Tần Vân nói:

- Có một tiểu tử tên là Từ Liệt, mười hai tuổi, luyện khí tầng bảy, căn cơ coi như không tệ, có thể để nó tiến vào Cảnh Sơn phái làm đệ tử ký danh hay không?

- Đệ tử ký danh?

Viêm đạo nhân gật đầu.

- Chuyện này đơn giản, đệ tử nội môn thì có hơi phiền phức nhưng đệ tử ký danh thì chỉ cần ta dặn dò một tiếng là được rồi. Đúng rồi, tiểu tử này gọi là Từ Liệt sao?

- Phải, Từ Liệt, Kim Tần quận! Phụ thân nó cũng là một Ngân Chương bộ đầu, đã từng đảm đương bộ đầu ở Quảng Lăng ta.

Tần Vân nói.

- Nhìn ra là thế giao.

Viêm đạo nhân gật đầu.

- Được rồi, ta sẽ truyền lệnh xuống ngay lập tức.

- Cảm ơn.

Tần Vân nói.

- Chuyện nhỏ thôi.

Viêm đạo nhân hào sảng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.