Phi Kiếm Vấn Đạo

Chương 85: Chương 85: Công Dã Bính, Ngươi Thật Ác Độc!




Tần An ở bên ngược lại vô cùng hoảng hốt, những cành cây dây leo kia không ngừng đâm tới. Tường nhà lao bị đâm thủng từng chỗ, một thanh phi kiếm ngăn chặn vô số dây leo đã là cố hết sức rồi.

- Nhị đệ, nếu không ngăn được, đừng để ý đến ta, đệ chạy trước đi.

Tần An liền nói.

Đồng thời lúc này năm huynh đệ Liễu thị cũng điều khiển dây leo quấn lấy độc chùy. Năm cây độc chùy đều là pháp khí lợi hại, lại phủ thêm một lớp kịch độc, đủ để lấy đi tính mạng một người tu hành bình thường. Loại pháp lực điều khiển độc chùy, Tần Vân không coi vào là gì, chỉ là những dây leo kia khiến cho tốc độ di chuyển của độc chùy nhanh hơn, rất có uy lực.

- Xuất.

Trong đầu Tần Vân hiện ra một ý niệm.

Phi kiếm màu bạc phi tựa như mưa bụi mịt mờ, lơ lửng bay bổng, soạt soạt soạt, dây leo vô cùng cứng cáp bị cắt đứt một cách nhẹ nhàng. Ánh kiếm lơ lửng của phi kiếm màu bạc đang dồn ép năm huynh đệ Liễu thị!

- Keng keng keng…

Năm huynh đệ Liễu thị đang khống chế năm cây độc chuỳ, nhưng kiếm quang lóe lên, độc chuỳ liên tiếp bị chém đứt, vỡ thành từng mảnh rơi xuống đất vang lên tiếng. Pháp khí lợi hại vậy mà trong nháy mắt đã bị huỷ rồi.

- Chuyện quái gì vậy?

Năm huynh đệ Liễu Thị sắc mặt đại biến.

- Thực lực của hắn sao đột nhiên lại tăng mạnh như vậy?

- Ngũ Chuyển Huyền Mộc đại trận cũng không ngăn được hắn.

Năm huynh đệ Liễu Thị nhìn thấy dây leo bị đứt gần hết, không khỏi hoảng hốt lo lắng.

Bọn hắn có được lợi thế chỉ là vì thao túng đại trận này. Không còn đại trận, thực lực giảm xuống bảy tám phần!

- Uy thế lớn như vậy, chẳng lẽ hắn đã đạt được cảnh giới Tiên Thiên Thực Đan Cảnh?

Năm huynh đệ Liễu Thị suy đoán, bọn hắn hiểu rất rõ Ngũ Chuyển Huyền Mộc đại trận. Dưới tình huống này, Tiên Thiên Hư Đan Cảnh bình thường cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ tính mạng.

- Hắn là Hậu Thiên Kiếm Tiên, chẳng lẽ lại là …

- Kiếm ý?

Năm người bọn hắn suy đoán như vậy, không khỏi kinh hãi vạn phần.

- Vèo vèo vèo…

Dây leo bị đứt càng lúc càng nhiều, trận pháp bọn hắn có thể thao túng càng lúc càng ít! Dây leo mọc ra cũng không kịp, bị cắt đứt nhanh chóng.

- Đại ca!

Liễu Nhị gào lên một tiếng.

- Nhanh.

Liễu Đại lúc này từ trong ngực lấy ra một cái lọ màu đỏ.

Công Dã quận thủ khi đưa Tần Liệt Hổ đi, đã giao cho Liễu Đại cái lọ này.

- Đây là bảo vật của ta, nếu Tần Vân đến cướp ngục, Ngũ Chuyển Huyền Mộc đại trận cũng không ngăn nổi hắn, một khi hắn có thể chạy trốn, các ngươi liền mở nắp bình này! Nhớ lấy, chỉ dùng để đối phó với Tần Vân, không phải lúc cấp bách, đừng sử dụng bảo bối này, dùng rồi, ta sẽ đau lòng!

- Yên tâm đi đại nhân, chỉ dùng để đối phó với Tần Vân, tới thời khắc mấu chốt mới dùng! Ha ha... Tần Vân nếu không có bảo vật lợi hại, Ngũ Chuyển Huyền Mộc đại trận đủ giết hắn rồi.

Liễu Đại lúc ấy tự tin nói.

- Nếu không dùng, năm huynh đệ chúng ta sẽ phải chết.

Liễu Đại bất chấp cái gọi là bảo bối của quận thủ đại nhân, không dùng mạng sẽ chẳng còn.

Sử dụng lực nhẹ, vặn nắp lọ.

Vù vù vù…

Đàn côn trùng màu đen kịt, đông đúc từ trong lọ bay ra, chúng đầu tiên xông vào vây lấy Liễu Đại. Liễu Đại lúc này mới hiểu, mắt tròn xoe tức giận:

- Công Dã Bính, ngươi thật ác độc!

Thân thể của Liễu Đại lặng yên không một tiếng động từ từ ngã xuống, đám côn trùng màu đen nhung nhúc chui từ trong thân thể hắn ra, bọn chúng tụ thành một vòng tròn lớn, sau đó tách ra chia làm năm hướng, xông vào chỗ bốn huynh đệ Liễu thị và Tần Vân. Nhân tộc như Tần An là phàm nhân lại không bị một con côn trùng nào tấn công.

- Không phân biệt được địch ta sao?

Tần Vân thấy thế biến sắc.

- Công Dã Bính!

Năm huynh đệ Liễu Thị giờ chỉ còn có bốn người, ai nấy mặt biến sắc, kêu lên những tiếng thê lương.

- Công Dã Bính, ngươi thật ác độc!

- Chúng ta đối với ngươi trung thành, tận tâm, ngươi lại hại chúng ta!

- Ngươi sẽ chết không yên lành đâu!

Từng tiếng kêu một, bọn hắn hận. Bọn hắn đối Công Dã Bính một mực trung thành, tận tâm, ai ngờ Công Dã Bính lưu lại cho bọn hắn sát chiêu địch ta không phân biệt được, dồn Tần Vân cùng là dồn bọn hắn vào chỗ chết! Vì đối phó Tần Vân, Công Dã Bính có thể bỏ mặc năm người bọn họ.

- Diệt!

Tần Vân điều khiển bản mệnh Phi kiếm thi triển sát chiêu Chu Thiên Kiếm Quang.

Phi kiếm màu bạc trong nháy mắt tấn công đám côn trùng trước mặt hắn, mặc cho đám côn trùng điên cuồng cắn xé, phi kiếm màu bạc không ngừng chém nát chúng. Còn đám côn trùng tấn công bốn huynh đệ Liễu thị không bị cản trở gì, thuận lợi tấn công, chui vào trong thân thể bọn hắn, ăn hết máu thịt.

Bản mệnh Phi kiếm có thể so với pháp bảo ngũ phẩm, lại thêm Kiếm ý, đám côn trùng mình cứng hơn đồng thiết kia vẫn dễ dàng bị chém đứt.

Đã diệt được một bọn, phi kiếm màu bạc lập tức lao thẳng tới thi thể năm huynh đệ Liễu thị, đám công trùng vừa bay ra đã bị phi kiếm màu bạc vây lấy, những con côn trùng này bay ra ngoài dường như to hơn một chút.

- Đây là loại độc trùng gì?

Tần Vân sắc mặt có thay đổi nhẹ.

- Dường như chúng không có hứng thú với đại ca, có lẽ thức ăn của chúng là người tu hành! Hơn nữa sau khi ăn máu thịt còn trở nên lợi hại hơn. Loại độc trùng này nhất định phải có khuyết điểm... Nếu không sớm sẽ trở thành đại hoạ trong thiên hạ.

Mọi vật trên đời, tương sinh tương khắc.

Độc này trùng chắc chắn có nhược điểm, có thể khắc chế, chỉ là hắn không biết mà thôi. Hắn mặc dù ở bên ngoài ngao du sáu năm, nhưng độc trùng lợi hại như vậy, chưa bao giờ gặp phải!

- Vù vù vù…

Phi kiếm màu bạc lập tức lui trở về quanh Tần Vân, ngăn cản đám côn trùng kia. Chúng… con này chết con kia xông lên, điên cuồng tấn công Tần Vân! Phi kiếm màu bạc không ngừng chém giết.

- Hừ? Không có não? Biết rõ sẽ chết, còn liên tiếp xông lên?

Tần Vân phát hiện côn trùng này nhược điểm thứ nhất chính là quá ngốc. Nhưng mà cũng phải nói: người tu hành Tiên Thiên Hư Đan Cảnh bình thường không có bảo vật lợi hại hộ thân, nếu gặp phải tình cảnh con trước ngã xuống con sau xông lên như thế này, sợ cũng ngăn không được.

Yên Vũ Kiếm ý của Tần Vân, sở trường mạnh nhất là phòng thủ! Cẩn thận phòng ngự, giết hết những con độc trùng còn xót lại.

Tần Vân lại vung tay lên, thu lấy ít bảo bối do năm huynh đệ Liễu Thị đã chết lưu lại, cho vào túi Càn Khôn của mình, có bản mệnh Phi kiếm cảm ứng, đối phương có bảo bối gì, Tần Vân đều biết được.

- Năm người bọn hắn cả năm đã chết, trong Đại lao Lục Phiến môn này, người nhìn thấy mặt ta cũng chỉ có bọn chúng, giờ bọn hắn chết rồi, không còn người biết được là ai cứu đại ca của ta.

Tần Vân an lòng, thả lỏng một hơi.

- Đại ca, chúng ta trở về.

Tần Vân nói.

- Trở về thôi!

Tần An gật đầu liên tục.

Tần Vân cầm lấy tay Tần An, nhảy lên phi kiếm màu bạc đã biến dài hơn một trượng, lại từ trong ngực lấy ra một Ẩn Thân Phù, trong nháy mắt kích hoạt.

- Vù!!!

Một sức mạnh vô hình quấn lấy hai người, bóng dáng của bọn họ liền biến mất.

- Ầm!

Nóc Đại lao Lục Phiến môn đột nhiên nổ tung, thủng một lỗ lớn.

Tần Vân đưa đại ca, trong nháy mắt đã hướng thẳng lên trời ra khỏi Đại lao, lúc rời đi vẫn còn điều khiển Thiên Địa lực lượng, cố ý điều khiển toàn bộ Đại lao.

Đám lính canh lúc trước bị Tần Vân ném xa ra, sau khi nhìn thấy đám dây leo đáng sợ liền bỏ chạy ra bên ngoài. Tất cả chúng đều trốn thoát, cũng là do năm huynh đệ Liễu Thị không muốn giết lính canh ngục.

Đám lính canh chạy ra ngoài Đại lao, bên ngoài Đại lao cũng có bổ khoái nha dịch chạy đến.

- Xảy ra chuyện gì, bên trong làm sao vậy?

Ở đây không có một kẻ nào dám đi vào, bởi vì toàn bộ Đại lao đều rung động lắc lư, dây leo đâm ra cửa sổ, vách tường khiếm đám nha dịch sợ tái mặt. Bọn chúng đều lo lắng, Đại lao có khi nào sẽ bị đổ không.

- Người nào đang đánh nhau bên trong?

Bộ đầu bộ khoái chạy tới càng nhiều.

- Không biết.

Đám lính canh lắc đầu.

- Chúng tôi thấy xích sắt trên người Tần An bỗng dưng bị đứt, một nam tử xuất hiện, chúng tôi hô cướp ngục, sau đó chúng tôi bị đánh ngã ra ngoài. Nam tử kia là ai, tôi không biết.

- Tôi cũng không nhớ là ai.

- Thấy được, nhưng mà không nhớ rõ hình dáng hắn.

Từng lính canh trả lời, một vị bộ đầu thấy thế gật đầu nói:

- Đây là pháp thuật của người tu hành, chúng ta là phàm nhân, nhìn thấy cũng không nhớ được hình dạng của hắn. Cướp ngục là chuyện lớn, người tu hành tự nhiên không muốn bại lộ thân phận.

Bỗng nhiên trong Đại lao an tĩnh trở lại.

Hoàn toàn yên tĩnh.

Đám người tụ tập bên ngoài, nghi hoặc ngó nhìn, sau cùng một tiếng nổ, nóc Đại lao thủng một lỗ!

Vốn dĩ Ngũ Chuyển Huyền Mộc đại trận đã làm Đại lao bị hao tổn nghiêm trọng, lại do Tần Vân thao túng Thiên Địa lực lượng, liên tục có những chỗ bị sụp đổ, đất đá bụi mù, toàn bộ Đại lao chỉ còn sót lại một nửa...

Mà trên trời.

Có một thanh phi kiếm cực lớn, Tần Vân cùng Tần An đang ngự kiếm phi hành.

Bổ khoái nha dịch phía dưới tuy rằng bởi vì nóc nhà nổ mà ngẩng đầu nhìn, nhưng vì có khả năng tàng hình, bọn chúng chỉ thấy một bầu trời trong xanh, vốn không nhìn thấy gì bất thường

Tần Vân, Tần An quan sát phía dưới, chứng kiến hết thảy.

- Chúng ta đây là? Đang ngự kiếm phi hành?

Tần An có chút hoảng hốt, đây thực là chuyện không dám tin, lại nhìn thấy đám nha dịch phía dưới hình như không thấy bọn họ.

- Chúng không nhìn thấy chúng ta sao?

- Đệ đã thi triển thuật tàng hình, phàm nhân không thể nhìn thấy chúng ta.

Tần Vân giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.