Phi Kiếm Vấn Đạo

Chương 92: Chương 92: Công Dã Bính Và Tần Vân




Quyền Trừng suốt đêm điều tra rõ tất cả.

Mặc dù có giao tình lâu năm, nhưng ông vẫn thông qua Ngự Sử Đài điều tra một chút, tin lời nói của một phía sẽ dễ dàng bị một vố đau.

Sau khi điều tra rõ, trước khi mặt trời mọc, ông ta đã viết xong tấu chương. Trời vừa sáng, Quyền Trừng liền lập tức vào cung, tự tay giao tấu chương cho nội đình, được thái giám nội đình tiếp nhận!

Thái giám nội đình sẽ tiến hành tra cứu, phân phối.

Tấu chương cực kì quan trọng sẽ trực tiếp trình lên Nhân Hoàng. Đại đa số thì chuyển cho Chính Vụ Các tiến hành phê duyệt xử lý.

Bọn thái giám...

Không con nối dõi, tuy rằng trung thành đối với Nhân Hoàng bệ hạ, nhưng phần lớn cũng tham lam. Lúc phân chia tấu chương, nếu như có một vài đại thần giao hảo lâu năm bị ‘tố cáo’, bọn họ cũng sẽ len lén báo trước cho biết. Đương nhiên bọn họ cũng chỉ có thể làm đến bước này, những tấu chương này cũng bị nhiều thái giám nhìn chằm chằm, không thể động tay chân gì vào.

Với điều này, Nhân Hoàng cũng là mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tả Đô Ngự Sử Quyền Trừng, quan tam phẩm, chính là nhân vật số hai của Ngự Sử Đài! Tấu chương của ông có thể trực tiếp trình đến trước mặt Nhân Hoàng. Nhưng mà, nếu trong tấu chương chỉ nói về một vụ án của Quảng Lăng quận Giang châu, loại chuyện nhỏ này, tất nhiên không cần kinh động Nhân Hoàng, bọn thái giám trực tiếp chuyển đến Chính Vụ Các.

Quảng Lăng quận, sáng sớm, bên trong thư phòng ở quận Thủ phủ.

Công Dã Bính ngồi vào bàn đọc sách, nhìn gương đồng trước mắt, trong gương đồng hiện ra hình ảnh của Cửu Sơn đảo chủ.

- Cửu Sơn sư huynh, sáng sớm huynh lại tìm ta có việc gì? Lẽ nào phía triều đình đã có ý chỉ? Nếu có thì đã trực tiếp truyền đến đây, hay là lại có ai tố cáo ta?

Công Dã Bính cười nhạo.

- Đúng vậy, lại có đại thần dâng sớ.

Cửu Sơn đảo chủ gật đầu.

- Tần Vân này đúng là giao thiệp rộng, là ai?

Công Dã Bính hỏi.

Cửu Sơn đảo chủ trịnh trọng nói:

- Tả Đô Ngự Sử, Quyền Trừng!

Công Dã Bính bỗng nhiên đứng bật dậy.

Tả Đô Ngự Sử Quyền Trừng? Ngự Sử Đài làm gì, đó chính là giám sát bách quan! Mà Tả Đô Ngự Sử càng là nhân vật số hai trong đó, quan tam phẩm! Thiên hạ này mười chín châu, đứng đầu các châu phần lớn cũng chỉ là tam phẩm! Dù sao Đại Xương vương triều nắm trong tay một mạch truyền thừa Thần Ma, càng lên cao, muốn nâng lên nửa phẩm cũng đã rất khó.

Quan tam phẩm, đó là trọng thần nhất đẳng!

Ngay cả những các lão trong Chính Vụ Các, tuy rằng quyền thế lớn nhưng thông thường cũng chỉ nhị phẩm, tam phẩm mà thôi.

- Vẫn là chuyện của Tần Vân?

Công Dã Bính hỏi.

- Phải.

Cửu Sơn đảo chủ gật đầu.

- Phiền toái, phiền toái rồi! Đám các lão có thể không quan tâm Ôn Thù, Vương Dũng tướng quân dâng sớ. Nhưng mặt mũi của Tả Đô Ngự Sử Quyền Trừng, bọn họ cũng phải nể! Mặc dù bảo vệ quyền uy quận thủ ta đây nhưng tối thiểu bọn họ cũng sẽ sai phái một vị Ngự Sử xuống tra xét.

Công Dã Bính đã hơi hốt hoảng.

Ngự Sử tuần tra địa phương cũng được gọi là tuần án, đủ để cho quan viên địa phương căng thẳng vạn phần.

- Hiện tại đệ định làm như thế nào?

Cửu Sơn đảo chủ hỏi.

- Đám quan ở Chính Vụ các mỗi ngày xử lý chuyện lớn cả thiên hạ, chính vụ rất nhiều, chờ bọn họ việc này cũng có thể là một hai ngày sau.

Công Dã Bính cau mày.

- Nếu như ngày hôm nay bọn họ đã xử lý tấu chương này thì sẽ sẽ lập tức sai phái Ngự Sử xuống, âm thầm tra xét. Ngự Sử giám sát từ Vương Đô đến đây, mặc kệ thế nào, cho dù có pháp bảo phi hành đưa đi cũng cần thời gian một hai ngày.

- Trong vòng một ngày, ta nhất định phải làm sạch sẽ toàn bộ sự việc.

- Ngày mai, trước khi trời sáng! Ta phải làm cho Ngự Sử giám sát âm thầm đến cũng không tra ra bất cứ kẽ hở nào của ta!

Công Dã Bính ánh mắt điên cuồng.

Công Dã Bính nhìn về phía Cửu Sơn đảo chủ trong gương đồng:

- Cửu Sơn sư huynh, làm việc này cho huynh, ta thật là thiệt lớn! Ta vốn nghĩ là Tần Vân này, tuy là người tu hành có công lớn, nhưng chém giết Thủy Thần đại yêu chỉ là phụ trợ... Nhưng triều đình vẫn thật là hậu đãi với người tu hành có công lớn.

Nếu như là phú thương phổ thông, chèn ép thì cứ mặc chèn ép.

Quận thủ chỉ cần làm cho dân sinh địa phương ổn định, chèn ép chút phú thương cũng chỉ là như đánh rắm to một tí. Ôn quận thủ, Vương lão tướng quân, kể cả Tả Đô Ngự Sử cũng sẽ không cáo trạng cái này.

Đại Xương vương triều rất hậu đãi người tu hành. Người mà lập được công lao lớn đối với vương triều thì càng đối đãi tốt. Chỉ là trong thiên hạ chưa bao giờ thiếu tướng sĩ có công lao hay là chuyện máu chảy lệ rơi.

- Tần Vân? Thủ đoạn của ngươi cũng thật lợi hại, ép ta đến mức này. Được, được lắm, chờ ngươi và Ngự Sử giám sát gặp mặt, ta sẽ càng khó qua ngày. Ngự Sử giám sát cũng là cấp dưới của Tả Đô Ngự Sử Quyền Trừng, y chắc chắn sẽ giúp ngươi.

Trong mắt Công Dã Bính hàn ý rõ rệt.

- Không phải ngươi đã trốn đi rồi sao? Chỉ cần ngươi vĩnh viễn trốn đi... vậy thì sẽ không có chuyện gì sao?

- Xử lý sạch sẽ, thì vạn sự đều yên.

Công Dã Bính đã hạ quyết tâm.

- Ta nhất định không cho ngươi và Ngự Sử giám sát chạm mặt.

Lúc này, Tần Vân vẫn ở bên trong trạch viện, luyện pháp quyết phi kiếm.

Lúc màn đêm buông xuống.

Tần Vân theo thường lệ hóng ra bản mệnh Phi kiếm lặng yên đến bên ngoài quận Thủ phủ. Ngày nào mà không xác định tình huống của phụ thân, Tần Vân sẽ không yên lòng.

- Sao?

Tần Vân hơi sững sờ.

Tần Liệt Hổ đã được cởi hết gông sắt, chỉ bị xiềng xích trói chặt ngồi trên băng đá, trong miệng nhét vải bố. Mà Công Dã Bính thì chắp tay đứng bên cạnh.

Khi Tần Vân thông qua giải phóng tinh thần, dùng bản mệnh Phi kiếm mà cảm ứng. Công Dã Bính lạnh lùng mở miệng nói:

- Tần Vân.

Tần Vân cả kinh.

- Ta biết ngươi đang dò xét ở đây.

Công Dã Bính cười lạnh nói:

- Ta dù gì cũng là người tu hành Tiên Thiên Hư Đan Cảnh, ngươi cho là tinh thần của ngươi phóng ra ngoài tra xét, ta sẽ không cảm ứng được sao?

- Có phải là ngươi vẫn không rõ vì sao ta đối phó ngươi, đúng hay không?

Công Dã Bính tiếp tục nói.

Tần Vân quả thực nghi hoặc.

Trước đó hắn và Công Dã Bính không quen không biết, tại sao Công Dã Bính lại đột nhiên đối phó hắn? Chỉ là vì tiền tài, người có địa vị như Công Dã Bính mà còn vì chút tiền tài này mà không khôn ngoan như thế sao?

- Trong vòng một canh giờ, bên trong Trần Viên cách quận Thủ phủ ba dặm.

Công Dã Bính lãnh đạm nói:

- Ta sẽ gặp ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ hiểu tại sao ta phải đối phó ngươi! Trong vòng một canh giờ, nếu ngươi không xuất hiện, ta sẽ giết phụ thân của ngươi. Ngươi hẳn cũng biết, giết một tên Ngân Chương bộ đầu chẳng thể tạo thành ảnh hưởng gì đến ta.

- Một canh giờ, ta chỉ chờ ngươi một canh giờ.

Công Dã Bính cười lạnh.

- Được! Trong vòng một canh giờ ta sẽ đến Trần Viên.

Một giọng nói bỗng nhiên quanh quẩn bên trong tiểu viện này, tiếp theo thì tinh thần đang bao phủ rút lui.

Công Dã Bính vẫn cười lạnh như trước, liếc nhìn Tần Liệt Hổ ở bên cạnh.

- Đợi lát nữa ngươi sẽ gặp con trai của mình, người thật là có một con trai ngoan, ép ta đến bước đường này.

Công Dã Bính nói.

- Xuất phát, đi Trần Viên.

Công Dã Bính ra lệnh.

- Vâng.

Hai tên thủ vệ phụ trách canh chừng trực tiếp túm lấy Tần Liệt Hổ, cùng mang đi theo.

Tần Vân đứng ở trong sân, một thanh phi kiếm màu trắng bạc bay đến trước mặt hắn, lơ lửng nơi đó.

- Muốn gặp ta sao? Chân tướng cũng đã muốn lộ ra?

Tần Vân vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên mũi kiếm.

- Được lắm, vậy ta sẽ nhìn xem thử đó là gì.

Phi kiếm nhanh chóng dung nhập vào bàn tay, tiến vào đan điền trong cơ thể, hóa thành Kiếm hoàn.

Tần Vân xoay người liếc nhìn phía sau. Mẫu thân, đại ca bọn họ đều đã ở trong phòng của mình. Tần Vân có thể cảm giác được, mẫu thân tuy nằm ở trên giường nhưng hoàn toàn không ngủ! Dù sao Tần gia hiện nay mang tội danh trên người, không thể bước ra ngoài. Ngay cả sống chết của phụ thân Tần Liệt Hổ cũng khó mà dự liệu, mẫu thân Thường Lan sao có thể ngủ yên?

- Ta sẽ đưa phụ thân trở về.

Tần Vân xoay người, đẩy cửa liền rời đi.

Thi triển Thần ẩn thuật, Tần Vân đi lại trên đường phố Quảng Lăng. Lúc này, mặc dù là buổi tối nhưng trên đường phố vẫn còn một số người đi đường. Một vài nơi tửu lâu vẫn rất náo nhiệt. Thanh lâu lại càng ồn ào náo động vô cùng, xa thật xa cũng có thể thấy đèn lồng sáng chói mắt.

Mọi người trong thành đều sống cuộc đời của mình. Chuyện của Tần Vân hắn, ngoại trừ số rất ít dân chúng lo lắng ra, phần lớn cũng chỉ là coi là đề tài để bàn tán.

Dù sao hiện nay trong quận thành có đủ mọi lời đồn đãi, nói Tần Vân hắn là cố ý nói dối, hắn cũng không đối phó Thủy Thần đại yêu! Hắn ngược lại là người tu hành cấu kết yêu quái.

Lão bách tính quả thực cũng có rất nhiều người tin lời đồn. Cho dù không tin cũng có thái độ hoài nghi với Tần Vân.

Tần Vân lòng như nước lặng, một mạch bước đi.

- Trần Viên.

Hắn ngẩng đầu, phía trước là một tòa trạch viện hào hoa xa xỉ, trên cửa chính đề hai chữ ‘Trần Viên’

Đi đến cửa Trần Viên, Tần Vân cũng gỡ bỏ Thần ẩn thuật.

Trước cửa có một gã thủ vệ đứng canh phòng, nhìn thấy vốn là một người đi đường bình thường lại bỗng nhiên biến thành Tần Vân, gã không khỏi giật mình.

- Đã đến rồi thì vào đi.

Bên trong truyền ra một giọng nói.

- Công Dã quận thủ, không ngờ ngươi lại đã đến trước.

Tần Vân đi vào theo cửa chính, thủ vệ đứng bên cạnh thở mạnh cũng không dám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.