Nam tử áo bào đen quét mắt về phía đám đại yêu ở dưới, dưới đôi lông mày màu máu là một đôi mắt đang tràn đầy tức giận:
- Thủy Viên chết rồi? Làm sao có thể thế cơ chứ?
Đại yêu bẩm báo phía dưới liền nói:
- Sư tôn, Thủy Thần sư đệ thật sự đã chết rồi. Nhân tộc cũng đã phái ra quân đội chinh chiến khắp nơi với tốc độ nhanh nhất, thậm chí còn có hai vị Tuần Thiên sứ đến Quảng Lăng, chỉ mới mấy ngày đã có rất nhiều yêu quái bị tàn sát trong trong địa giới Quảng Lăng. Ngoài ra yêu quái cũng đã trốn hết vào thâm sơn cùng cốc, không còn dám hung hăng như xưa nữa rồi.
- Thủy Viên chết rồi...
Nam tử áo bào đen trầm mặc.
Ngay cả triều đình cũng đã phái quân đội ra, Tuần Thiên sứ cũng đã ra tay, chuyện này nhất định không phải là giả.
Trong đại điện, đám đại yêu cũng không dám lên tiếng. Bọn hắn rất rõ trong đám đồ đệ của Cửu Sơn đảo chủ ông ta yêu thích nhất chính là Thủy Viên, tên Thủy Viên kia tự xưng là “Thủy Thần”, thậm chí còn yêu cầu đám người đồng môn phải gọi hắn là Thủy Thần! Cũng chỉ có sư tôn là Cửu Sơn đảo chủ mới có thể thân thiết xưng hô một tiếng “Thủy Viên” mà thôi, Cửu Sơn đảo chủ ngược lại rất là ủng hộ đối với sự ngang ngược của Thủy Thần đại yêu.
- Là ai giết?
Cửu Sơn đảo chủ nhìn xuống phía dưới.
- Vẫn chưa biết.
Đám Đại yêu này đều nói không nên lời.
- Một đám ngu xuẩn.
Cửu Sơn đảo chủ quát.
- Thanh Ngưu đâu!
- Sư tôn.
Một vị đại hán khôi ngô tiến lên cung kính đáp lời, hắn chính là Đại đệ tử trong đám đệ tử của Cửu Sơn đảo chủ, là người điệu thấp nhất trong đám đệ tử nhưng cũng là Đại yêu Tiên Thiên Thực Đan Cảnh.
- Việc này liền giao cho ngươi, trong vòng ba ngày đi điều tra cho ta là ai đã giết sư đệ ngươi.
Cửu Sơn đảo chủ nói.
Đại hán khôi ngô cung kính đáp:
- Vâng thưa sư tôn.
Trong đáy lòng Thanh Ngưu Đại yêu cũng hiểu được... Sư tôn tức giận như thế, một là vì mặt mũi! Dù sao sư tôn trên khắp thiên hạ cũng coi như là đại yêu ma tiếng tăm lừng lẫy rồi. Hai là bởi vì Thủy Thần đại yêu hầu như nắm trong tay hơn phân nửa tài nguyên của Quảng Lăng quận, rất nhiều tài nguyên tu hành đặc thù mà Cửu Sơn đảo chủ cần đều do Thủy Thần đại yêu cung cấp. Còn những đại yêu bình thường khác lại không có năng lực khống chế sinh tử của mấy trăm vạn Nhân tộc giống như Thủy Thần. Hồi đó, hắn sủng ái Thủy Thần đại yêu như vậy cũng là bởi vì tác dụng to lớn của Thủy Thần! Bây giờ mất đi một đệ tử như vậy sao có thể không giận cơ chứ?
…
Hoàng hôn buông xuống.
Hai người Tần Vân và Y Tiêu cùng nhau đi dạo bên bờ hồ, mấy ngày nay, hắn cũng thường xuyên mang Y Tiêu nếm thử những món ngon của Quảng Lăng quận, dù sao thức ăn của Quảng Lăng cũng rất nổi tiếng.
- Lôi Đình Đao Ngư của sông Lan Dương quả thật danh bất hư truyền, ta đã từng nếm qua, cảm thấy rất ngon. Nhưng bây giờ so ra mùi vị lại kém xa ở Quảng Lăng quận này.
Y Tiêu cười nói.
Tần Vân mỉm cười nói:
- Dù sao Lôi Đình Đao Ngư cũng chỉ ở sông Lan Dương của Quảng Lăng quận mới có, nếu như bắt xong rồi đưa đến những nơi khác cách đây hơn vạn dặm, cho dù còn sống đi nữa mùi vị cũng có sự khác biệt rất lớn. Quán mà ta dẫn ngươi đi ăn hôm nay, cá cũng là bắt ngay trong hôm nay rồi đưa tới! Nước mà họ dùng cũng là nước trong Quảng Lăng, như vậy mới là chính tông nhất!
Y Tiêu gật đầu:
- Ừm, thức ăn của Giang Nam quả thực bất phàm.
- Tuổi thọ người tu hành chúng ta rất dài, ngươi cũng có thể sống một thời gian dài tại Giang Nam mà.
Tần Vân cười nói.
Y Tiêu lườm Tần Vân một cái, không nói gì.
- Giá! Giá!
Ôn Xung công tử cưỡi ngựa đến từ phía xa, xung quanh còn được vây quanh bởi đám thủ hạ.
Tần Vân và Y Tiêu bèn dừng lại ngẩng đầu nhìn qua.
- Tần huynh, Y cô nương, ta tìm hai người mãi đấy!
Ôn Xung cưỡi ngựa đến một bên, lập tức xuống ngựa rồi giao ngựa cho thủ hạ.
- Lúc trước vì đối phó đại yêu, Y Tiêu vẫn chưa nếm thử thức ăn của Quảng Lăng chúng ta nên ta liền dẫn nàng đến các tiệm có tiếng của Quảng Lăng nếm thử.
Tần Vân nói.
Ôn Xung nghe xong, lập tức gật đầu liên tục:
- Đúng đúng đúng, thức ăn của Quảng Lăng so với đồ ăn của quê quán ta là Nam Lăng còn ngon hơn nhiều! Trong quận thành một số tiệm mở hơn trăm năm cũng có rất nhiều, rất nhiều món đều phải đi những tiệm này mới có thể ăn ra mùi vị chân chính. Thế nhưng với quận thành to lớn này... Cho dù ăn hơn nửa năm cũng ăn không hết những tiệm có danh tiếng kia đâu.
- Hôm nay vừa ăn Lôi Đình Đao Ngư, rất là không tồi.
Y Tiêu mỉm cười.
Ôn Xung gật đầu liên tục, nói:
- Ừm! Ta cũng thích nhất là Lôi Đình Đao Ngư, các món ngon về cá Lôi Đình Đao Ngư có thể xếp ở ba vị trí đầu.
- Ôn huynh, ngươi vội vã tìm chúng ta như vậy là có chuyện gì sao?
Tần Vân ngắt lời, trực tiếp hỏi.
Ôn Xung cười ha ha, nói:
- Suýt chút nữa quên mất chuyện chính, hai vị Tuần Thiên sứ bây giờ đều đang ở quận Thủ phủ, bảo là muốn gặp hai vị.
- Tuần Thiên sứ?
Tần Vân và Y Tiêu nhìn nhau.
Ôn Xung liền hạ giọng nói:
- Ta xin nói rõ trước, hai vị Tuần Thiên sứ này, một vị là thanh lệnh Tuần Thiên sứ Hồng Ngọc đạo nhân, một vị là tử lệnh Tuần Thiên sứ - Nguyên Phù cung chủ... Chắc hẳn các ngươi cũng biết... Tuần Thiên minh chính là thế lực do Đạo gia Phật môn cùng với triều đình hợp lực xây dựng, rất nhiều cao nhân tu hành đều đảm nhiệm chức Tuần Thiên sứ ở trong đó. Quyền thế của Tuần Thiên minh cũng rất lớn.
Tần Vân gật đầu:
- Cái này ta đương nhiên hiểu. Tuần Thiên minh là do những người tu hành mạnh mẽ nhất lập nên để đối phó yêu ma trong thiên hạ.
Y Tiêu nói thêm:
- Tuần Thiên sứ chia làm hai loại, thứ nhất là thanh lệnh Tuần Thiên sứ, trong lúc đối phó yêu quái, quan viên dưới thất phẩm dám can đảm cản trở đều có thể trực tiếp chém giết! Cho dù là quận thủ một phương cũng phải kiêng kị. Thứ hai là Tử lệnh Tuần Thiên sứ... cho dù là quan viên dưới ngũ phẩm đều có thể trực tiếp chém giết, sau đó chỉ cần ghi chép trong hồ sơ là được. Cho dù giết một vị quận thủ ngũ phẩm... nhiều nhất cũng chỉ bị trừng phạt nhẹ mà thôi.
Tần Vân gật đầu.
Nhân tộc này là do triều đình và người tu hành cùng nhau che chở! Thậm chí thực lực cộng lại của Đạo gia Thánh địa và Phật môn Thánh địa còn trên cả triều đình.
Giống như tử lệnh Tuần Thiên sứ, bình thường đều là Tiên Thiên Kim Đan cảnh cao nhân mới có tư cách đảm nhiệm! Hoặc là một số người tu hành đã từng chém giết qua 'Tiên Thiên Kim Đan cảnh đại yêu ma'! Hoặc là đạt đến cảnh giới nào đó, hoặc là có chiến tích chém giết. Vì vậy bất kỳ một tử lệnh Tuần Thiên sứ hay thanh lệnh Tuần Thiên sứ nào... Đều có thực lực không cần bàn cãi.
- Không nói nữa, tranh thủ thời gian xuất phát đi thôi.
Ôn Xung nói:
- Hộ vệ đã an bài hai con ngựa cho hai người Tần Vân.
- Vâng.
Hai người Tần Vân, Y Tiêu cũng phân biệt lên ngựa, cùng Ôn Xung một đường đi về phía quận Thủ phủ.
Dọc đường, Y Tiêu truyền âm nói:
- Tần huynh, trong hai vị Tuần Thiên sứ này Hồng Ngọc đạo nhân chính là tiền bối Tiên Thiên Thực Đan Cảnh, tu hành đến nay cũng đã hơn trăm năm, pháp bảo của nàng là 'Xích Hỏa Hồ Lô' có danh khí rất lớn, có thể phóng ra biển lửa ngập trời, thực lực tuyệt đối là đỉnh phong của Tiên Thiên Thực Đan Cảnh rồi. Tuy là tán tu, nhưng cũng không thể đối xử lạnh nhạt, thực chất nàng khá là nóng tính, cũng ghét ác như thù.
Y Tiêu truyền âm nói:
- Về phần vị tử lệnh Tuần Thiên sứ Nguyên Phù cung chủ kia lại có địa vị cao hơn, đó là cao nhân Tiên Thiên Kim Đan cảnh. Lần này tới Quảng Lăng quận, đoán chừng cũng chỉ là lo lắng đám yêu ma không cam lòng nên sẽ phản công, cho nên mới tự mình đến tọa trấn, Nguyên Phù cung chủ căn bản là khinh thường ra tay đối phó với những tiểu yêu kia. Hắn là thái thượng trưởng lão của tông phái tu hành đứng đầu và cũng là duy nhất của Giang châu - Cảnh Sơn phái, là một trong hai vị cao nhân Tiên Thiên Kim Đan cảnh, chấp chưởng truyền thừa trọng địa 'Nguyên Phù Cung' của Cảnh Sơn phái.
Tần Vân gật đầu, truyền âm nói:
- Thanh danh Nguyên Phù cung chủ ta cũng sớm nghe qua, dù sao cũng là nhân vật hàng đầu trong tu hành giới Giang châu chúng ta, theo ta được biết, trong lịch sử, Cảnh Sơn phái đã từng được liệt vào hàng ngũ Đạo gia Thánh địa, chỉ tiếc hôm nay thực lực đại tổn, chỉ có thể coi là là đại phái đứng đầu.
Y Tiêu truyền âm đồng ý:
- Ừm. Cảnh Sơn phái từng là tông môn phù lục thật sự, có địa vị ngang với Thần Tiêu môn, chỉ tiếc là trong lúc chém giết với yêu ma, Cảnh Sơn phái từng bị công phá sơn môn, thực lực đại tổn. Nhưng dù vậy, luận về thủ đoạn phù lục vẫn có thể xếp trong ba vị trí đầu khắp thiên hạ đấy.
Tần Vân cũng rất tôn sùng Cảnh Sơn phái.
Nhưng lúc đó hắn đạt được Kiếm tiên truyền thừa, am hiểu lại là kiếm thuật, đối phù lục một chút căn bản cũng không hiểu nên mới không gia nhập Cảnh Sơn phái.
Yêu cầu thu đồ đệ của Cảnh Sơn phái cũng hà khắc vô cùng.
Rất nhanh đã đến quận Thủ phủ.
Dưới sự dẫn dắt của Ôn Xung bèn đi vào trong một phòng khách, Tần Vân và Y Tiêu vừa vào liền thấy có một lão già râu tóc bạc trắng mặt mũi hiền lành mặc Đạo bào ngồi trên chủ vị, ở bên trái có một ngồi một mỹ phu nhân áo bào hồng, bên hông mỹ phụ kia còn có một hồ lô đỏ, cười dịu dàng nhìn về phía hai người Tần Vân và Y Tiêu đang đi tới. Mà bên phải chính là quận thủ đại nhân đang ngồi.
Quận thủ đại nhân liền nói:
- Tần Vân, Y Tiêu, sao còn chưa bái kiến hai vị tiền bối?
Tần Vân và Y Tiêu lúc này hành lễ:
- Tần Vân, Y Tiêu bái kiến Nguyên Phù tiền bối, Hồng Ngọc tiền bối.
Mỹ phu nhân Hồng Ngọc đạo nhân ở một bên cười tán dương, nói:
- Hai tên tiểu bối chưa vào Tiên Thiên lại có thể giết con Thủy Viên kia. Có thực lực, cũng có can đảm! Ta hận con Thủy Viên kia tận xương, mấy lần đều muốn đối phó hắn, phủ đệ cũng đã đốt mấy lần, lần nào hắn cũng trốn vào trong sông Lan Dương cả. Khiến ta cũng chỉ biết bó tay mà nhìn. Nguyên Phù cung chủ cũng đã từng ra tay qua, nhưng con Thủy Viên kia lại quá giảo hoạt, hai người các ngươi đã làm một chuyện mà người tu hành Giang châu chúng ta đều vỗ tay khen hay rồi đấy.