Ngày qua ngày, thời gian đi Thương Nha Sơn càng ngày càng gần.
Tần phủ.
Trong thư phòng, Tần Vân đang ngồi viết chữ, nét chữ của hắn khi cứng rắn như cương thiết, mạnh mẽ như cuồng phong, lúc mềm mại như nước, chữ viết đúng là vô cùng tốt, có thể so với một nhà thư pháp bậc nhất. Lại nói tiếp, khi còn bé, hắn biết chữ cùng lúc với tập võ, thế nhưng dù viết rất nhiều mẫu chữ, hẵn vẫn ghi vô cùng kém.
Về sau, từ khi đạt tới cảnh giới Vô Lậu, đối với thân thể mỗi một tia lực lượng đều có thể khống chế từng cọng lông tóc một cách hoàn mỹ. Chữ viết của hắn liền dễ nhìn đi hẳn, đáng tiếc là hữu hình nhưng lại vô hồn.
Từ khi ngộ ra ‘Yên Vũ kiếm ý’, kiếm ý này liền tự nhiên có thể dùng lên trên chữ viết, vì vậy mà thư pháp của hắn liền tăng vọt. Chữ đã có hồn, liền có thể gọi là nhà thư pháp rồi.
Luyện chữ cũng là phương pháp mà Tần Vân luyện kiếm.
- Trong nháy mắt xuất kiếm, Yên Vũ kiếm ý của ta còn chưa đủ nội liễm.
Tần Vân khẽ nhíu mày. Hắn hạ xuống từng nét bút, nhìn giống như hắn đang thi triển từng chiêu kiếm pháp.
- Nhị công tử, Nhị công tử, quận Thủ phủ có người đến.
Có người hầu nhanh chóng chạy đến bên ngoài thư phòng báo.
- Quận Thủ phủ?
Tần Vân đặt bút xuống đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn rất nhanh liền thấy được vị khách này.
- Tần Vân huynh, Tần Vân huynh, có tin vui, có tin vui.
Quận thủ công tử ‘Ôn Xung’ cười to tiến đến, phía sau hắn đi theo hai người hộ vệ.
- Ồ, có tin vui gì?
Tần Vân trong lòng đã đoán ra được, không khỏi có chút mong chờ.
Ôn Xung thần bí lấy từ trong lòng ngực ra cái bình ngọc màu xanh, thấp giọng nói:
- Bảo bối mà ngươi muốn, phụ thân ta thật không dễ dàng gì mà gom được sáu cân ba lượng. Người còn là phải mời một vị Tiên Thiên cao nhân của Đạo gia Thánh địa hỗ trợ, vị kia còn tiêu phí không ít khí lực, thật là không dễ dàng gì. Về phần Hàn Tụy linh dịch còn lại, trong một tháng khi người đi Thương Nha Sơn trở về cũng sẽ gom đủ.
Tần Vân tiếp nhận, chạm vào cái bình lạnh buốt, hắn không khỏi vui mừng liền nói:
- Tốt, tốt, ta biết rõ Hàn Tụy linh dịch thu thập thật không dễ, giúp ta gửi lời cảm ơn quận thủ đại nhân.
- Chỉ cần đi Thương Nha Sơn, các ngươi có thể thu thập thành công Linh quả là đủ rồi.
Ôn Trùng cười nói.
- Yên tâm, đi đến Thương Nha Sơn, ta chắc chắn sẽ dùng toàn lực.
Tần Vân liền nói.
- Ta sẽ không ở đây quấy rầy ngươi nữa.
Ôn Xung cười nói:
- Nhớ kỹ, sáng sớm ngày mai, gặp tại phủ quận thủ.
- Sáng sớm ngày mai.
Tần Vân gật đầu, đó cũng là thời điểm xuất phát.
…
Trong phòng Tần Vân.
Tần Vân đang khoanh chân ngồi trên giường, tay cầm lấy bình ngọc màu xanh mở nắp bình ra.
- Hô…
Mắt thường có thể thấy được một làn sương mù màu trắng từ trong bình tràn ra, làm cho nhiệt độ toàn bộ căn phòng hạ thấp xuống, trong phòng thậm chí còn ngưng kết cả băng sương.
- Hàn Tụy linh dịch...
Tần Vân lộ ra dáng cười tươi:
- Bảo bối tốt, thật không hổ danh là Nam lăng Ôn thị, quả thật thủ đoạn Thông Thiên!
Bản thân lúc trước cũng muốn thu thập, có điều không lấy được.
Bởi vì Hàn Tụy linh dịch chỉ có tận lực tìm kiếm ở đáy biển Bắc Địa, giống như là mò kim đáy biển. Mà bình thường chỉ có cao nhân tu tiên tại đáy biển Bắc Hải ngẫu nhiên phát hiện mới có thể thu thập được, còn phần lớn tông phái tu tiên mới tích lũy được chút ít. Hơn nữa bảo bối trong tông phái, các đệ tử dùng tiền cũng không thể mua được, danh ngạch bị hạn chế rất nhiều.
Quận thủ đại nhân mời đều là đệ tử của Thánh địa, thậm chí còn là cấp độ Tiên Thiên, đến hôm nay mới có thể gom đủ sáu cân ba lượng.
- Ra...
Tần Vân duỗi tay ra, một sợi tóc kim loại từ đầu ngón trỏ bay ra, sau đó lập tức biến lớn, biến thành một thanh phi kiếm màu bạc dài ba tấc, lơ lửng trước người.
- Đi...
Tâm ý khẽ động, chân nguyên Tần Vân trực tiếp phóng ra ngoài thẩm thấu tiến vào bình ngọc màu xanh trên tay, lập tức lôi ra một ít chất lỏng màu xanh đậm, bên trong còn hiện ra từng điểm sáng, đồng thời khí lạnh cũng lập tức tràn ra, ngay sau đó cửa sổ, rương quần áo đều kết một lớp băng sương.
Một luồng Hàn Tụy linh dịch này được điều khiển trực tiếp bọc lấy bản mệnh phi kiếm.
Tần Vân lập tức vận chuyển pháp quyết, mặt ngoài bản mệnh phi kiếm liền có ánh sáng chói lòa lưu chuyển, giống như sa mạc khô khốc điên cuồng nuốt lấy Hàn Tụy linh dịch, chỉ thấy - xuy xuy xuy - vài tiếng... Những Hàn Tụy linh dịch không ngừng bị hấp thu với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Vẻn vẹn vài cái hô hấp, luồng Hàn Tụy linh dịch này toàn bộ bị bản mệnh phi kiếm hút sạch.
- Bản mệnh phi kiếm của ta đã đói quá lâu rồi.
Tần Vân lộ vẻ tươi cười.
Lúc trước, bản mệnh phi kiếm hấp thu đều thiên về nguyên liệu ‘Kim’, ‘Mộc’, về phần Hàn Tụy linh dịch thuộc về kỳ trân nguyên liệu hệ ‘Thủy’. Phi kiếm dù sao cũng là Kim Hành chi vật nên đối với nguyên liệu Kim Hành cũng không quá khắt khe, cho dù là một chút phế liệu cũng có thể hấp thu tinh hoa cho bản thân. Thế nhưng các kỳ trân thuộc ngũ hành khác, yêu cầu liền cao hẳn, ví dụ như trong Kiếm Tiên truyền thừa, kỳ trân thích hợp hệ Thủy là cực kỳ ít, Hàn Tụy linh dịch cũng chỉ được xem là loại bình thường nhất.
“Sau này hấp thu Hàn Tụy linh dịch sẽ dung nhập Thủy hành chi lực, phi kiếm của ta sẽ càng thêm cứng cỏi, bản thân nó càng khó lường, nói không chừng sẽ trở thành một pháp bảo bát phẩm.”
Tần Vân thầm nghĩ.
Pháp bảo được phân chia thành chín phẩm cấp.
Theo phân chia cửu phẩm thấp nhất, nhất phẩm cao nhất.
Kiếm tiên tu luyện Bản mệnh phi kiếm coi như là dùng một số phế liệu chậm rãi thêm vào, cuối cùng luyện thành bản mệnh phi kiếm. Tuy vậy, sau cùng cũng chỉ miễn cưỡng luyện thành pháp bảo cửu phẩm!
- Đi.
Tần Vân liên tiếp đem từng luồng Hàn Tụy linh dịch từ bình ngọc xanh ra ngoài cho bản mệnh phi kiếm hấp thụ.
Hấp thụ cho đến khi mất đến tận năm cân hai lượng mới dừng lại.
- Ha ha, bản mệnh phi kiếm này đích thực là đói quá lâu rồi, từ lúc bắt đầu luyện đến nay chưa từng hấp thụ qua thủy hành chi vật, lúc này đây coi như là đã uống đủ, uống đủ trọn vẹn năm cân hai lượng.
Tần Vân mỉm cười đem bình ngọc xanh cất đi:
- Sau này e rằng sẽ hấp thu rất chậm, một ngày e rằng chỉ hấp thu một ít.
Tần Vân có thể cảm giác được bản mệnh phi kiếm hấp thu nhiều Hàn Tụy linh dịch như vậy, quả thật đã bổ sung cho căn cơ rất nhiều.
Cho dù sau này không có Hàn Tụy linh dịch, sợ là ba bốn tháng cũng đã có thể luyện thành bản mệnh phi kiếm.
- Bản mệnh phi kiếm.
Tần Vân thầm nghĩ.
“Nghe nói khi mỗi một Kiếm Tiên của ‘Kiếm Các’ Thục châu xuống núi, mặc dù mới mở ra Tiên môn, đều sẽ được ban cho một thanh phi kiếm pháp bảo cửu phẩm để hộ thân, dù sao muốn luyện ra bản mệnh phi kiếm cũng là rất lâu. Mà một tán tu như ta e rằng cũng chỉ có thể sử dụng binh khí bình thường. May mắn là ta ngộ ra Yên Vũ kiếm ý, mỗi kiếm mới có được uy lực to như vậy.”
“Không quá vội, đợi đến khi nhóm Hàn Tụy linh dịch còn lại tới, trong vòng nửa tháng bản mệnh phi kiếm của ta có thể hoàn thành rồi.”
Tần Vân thầm chờ mong.
Làm một Kiếm Tiên mà không có bản mệnh phi kiếm của riêng mình còn được gọi là Kiếm Tiên hay sao?
Bên kia quận Thủ phủ.
- Phụ thân, Hàn Thụy linh dịch đã đưa qua.
Ôn Xung bẩm báo.
- Ừm.
Lão quận thủ đứng ở một góc đang cắt tỉa cành cây.
- Phụ thân, chúng ta đều đã đưa lợi ích cho Tần nhị công tử và Y Tiêu muội muội. Chỉ có Cổ Hoài Nhân là chưa có. Hơn nữa nhất định sau khi lấy Linh quả trở về mới cho hắn Bách Độc Huyết, liệu hắn có vì vậy mà oán hận hay không? Thậm chí là lúc đi Thương Nha Sơn, hắn sẽ vì thế mà không tận lực lấy Linh quả?
Ôn Xung lo lắng nói.
Lão quận thủ dừng tay, nhìn về phía nhi tử của mình, cười nói:
- Mỗi một người tu tiên đều có cách đối phó không giống nhau. Tên Cổ Hoài Nhân kia chủ yếu là có lão bộc yêu quái kia giúp hắn, hắn không có tự thân trải qua trắc trở, người tu hành bậc này chỉ cần làm cho hắn có cảm giác uy hiếp tử vong, hắn liền không dám làm xằng bậy. Huống chi một tay cầm gậy, một tay đưa táo. Ta cũng đã đưa mỹ nhân cho hắn, hơn nữa sau khi thành công hắn cũng có thứ hắn muốn là Bách Độc Huyết.
- Đối với Y Tiêu cùng Tần Vân thì lại không giống.
- Y Tiêu là đệ tử đại tộc ‘Y thị’ ở Côn Lôn châu, nội tình so với Nam lăng Ôn thị chúng ta càng sâu hơn chút ít, bản thân nàng cũng là đệ tử của Đạo gia Thánh địa ‘Thần Tiêu môn’.
Lão quận thủ nói:
- Đối với nàng, tự nhiên là lấy ân tình ra mà đối phó.
- Về phần Tần Vân? Thoạt nhìn giống như là người của Kiếm Tiên một mạch, mà quan trọng nhất chính là hắn đi ra từ trong biển máu, uy hiếp chỉ tổ phản tác dụng.
Lão quận thủ cười nói:
- Mà ta đã đưa Hàn Tụy linh dịch cho hắn, kết xuống nhân quả. Hắn chắc chắn sẽ đem hết toàn lực.
Lão quận thủ lại cúi đầu tiếp tục tỉa cành cây, đồng thời lãnh đạm nói:
- Huống chi Cổ Hoài Nhân kia không tận tâm tận lực cũng không có vấn đề gì, khiến hắn đi, chủ yếu là bởi vì nô bộc yêu quái kia của hắn, tên lão bộc kia còn có chút tác dụng. Về phần bản thân hắn? Yêu quái mà hắn thấy qua e rằng cũng chưa bằng một góc yêu quái mà Tần công tử giết.
Ôn Xung nghe xong, nở nụ cười:
- Nhi tử có lật xem qua hồ sơ, quả thật số yêu quái mà hắn thấy không bằng số yêu quái mà Tần Vân giết.
- Trong ba ngày sẽ thấy rõ ràng.
Mắt lão quận thủ nhìn chằm chằm vào chậu cây trước mặt.
Linh quả thu thập về hắn liền có thể tăng thêm hai mươi năm thọ nguyên.
Thu thập không được liền chỉ sống được mấy năm nữa.
- Ba ngày...
Lão quận thủ mặc niệm.