Trong phủ đệ của Tây Môn gia.
Các tộc nhân tập hợp lại thành từng nhóm nhỏ phân chia ở trong các phòng. Theo yêu cầu của Tần Vân, bọn họ đều ăn uống, nghỉ ngơi trong phạm vi này. May mà số lượng người hầu hạ cũng khá đông. Tên đại yêu ma thần bí kia rất kỳ lạ, hắn chỉ ra tay với người trong Tây Môn gia và những người tu hành đến giúp đỡ bọn họ. Còn những người hầu hạ bình thường thì không bị liên lụy.
Sau khi Tần Vân phát hiện điểm này, hơi cảm thán. Tên này không giống đại yêu ma, mà ngược lại giống cách làm của đại yêu của Thiên Yêu cung hơn.
- Đại đại đại...
- Tiểu tiểu tiểu...
Một số người của Tây Môn gia đang tụ tập trong phòng khách, chơi đổ xí ngầu theo kiểu “đại tiểu“.
- Mở đi mở đi.
Từng người từng người đều mở to mắt, nhìn chăm chú vào cái chén gỗ.
Một người thanh niên gầy gò nở nụ cười quái dị:
- Nhìn cho kỹ đây, lần này nhà cái ta sẽ ăn sạch, mở.
Hắn nói xong liền lật chén gỗ lên.
- Một hai năm, tiểu.
Người thanh niên nọ nhanh chóng phân chia số tiền hắn vừa kiếm được:
- Đây là của huynh, đây là của ta. Đáng tiếc thật, không thể ăn hết, chỉ kiếm được chút lời nhỏ. Tiếp nào tiếp nào...
Hai mắt của người thanh niên gầy gò kia tỏa sáng.
- Kiêm nhị gia, hôm nay ngài thắng lớn rồi, vận khí thực là tốt quá. Ta thì thảm, thua sạch hết cả.
Bên cạnh có người mở miệng lấy lòng hắn:
- Ngài có thể cho tôi mượn ít bạc không, hồi vốn sẽ trả lại ngài ngay.
Thanh niên gầy gò lắc đầu, dứt khoát từ chối:
- Trên sòng bạc không nói đến chuyện vay tiền. Đặt đi đặt đi, nhanh nhanh nhanh, đặt rồi thì bỏ tay ra.
Đúng lúc này...
Sắc mặt của người thanh niên nọ đột nhiên đỏ lên, khí huyết trong cơ thể hắn bị hút đi. Cả người nhanh chóng gầy teo lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Đám người Tây Môn gia vốn đang đánh bạc bên cạnh thấy thế đều mở trừng mắt, sắc mặt biến đổi.
- Lại đến rồi!
- Đại yêu ma kia lại đến rồi!
- Không hay rồi!
...
Trong một khu vườn ở nhà tổ, Tần Vân đang ngồi khoanh chân tĩnh tu trên bãi cỏ, Kiếm Ý đang bao phủ trong phạm vi trăm trượng xung quanh, dò xét hết mọi vật. Đánh bạc, luyện chữ, vẽ tranh, tu hành, ân ái…việc gì cũng có. Mặc dù Tần Vân luôn dò xét từng phút từng giây, nhưng chỉ dùng một chút tâm niệm để chú ý, phần lớn tâm tư đều đang suy gẫm về kiếm thuật của bản thân.
Bỗng nhiên...
Trong khu vực Kiếm Ý đang bao phủ, một sức mạnh tà ác và thần bí từ từ di chuyển đến từ hướng nam, nhắm vào người thanh niên gầy gò đang đánh bạc cách đó không xa.
“Rốt cuộc đã đến rồi!”
Tần Vân mở mắt ra, trong con ngươi ẩn chứa đầy vẻ nghiêm túc.
Vèo!
Trong nháy mắt, Tần Vân đã hoá thành một tia sáng đỏ, nhắm theo phương hướng của sức mạnh tà ác kia, bay thẳng về phía Nam.
Vừa bay, Tần Vân vừa nhanh chóng kích hoạt Yên Toả trận đã chuẩn bị sẵn. Chỉ chớp mắt, chín mươi dặm xung quanh Tây Môn gia đều xuất hiện sương mù nhàn nhạt. Đám sương này nhanh chóng bao phủ khắp mọi nơi trong Dương Lai quận thành. Dù là ở ngoài đường, hay trong nhà của dân chúng bình thường, hoặc cả trong những toà phủ đệ xa hoa chúng cũng đều len lỏi đến được.
“Tần đạo hữu ra tay rồi à?”
Ân Ly Hoả cũng đang ở trong Tây Môn gia, cảm ứng được Tần Vân đã hoá thành tia sáng đỏ bay về phía Nam. Hắn cũng nhanh chóng thi pháp bay tới đó, nhưng tốc độ chậm hơn rất nhiều.
- Ở phía trước!
Lúc Tần Vân bay đến, Kiếm ý luôn luôn bao phủ khắp không gian trăm trượng xung quanh đó.
Càng gần về phía Nam, hắn càng cảm nhận được rõ ràng hơn về sức mạnh tà ác thần bí ấy. “Hoá Hồng chi thuật” của Tần Vân đã đạt đến tầng thứ chín, lại được pháp lực của Tử Kim Kim Đan kích phát, uy lực vô cùng lợi hại, dù có mang đi so sánh với Kiếm lão nhân năm đó cũng không kém quá nhiều. Pháp lực của Kiếm lão nhân còn chưa sánh kịp với Tần Vân hiện tại, chỉ có điều cảnh giới của lão cực kỳ cao thâm mà thôi.
Lấy tốc độ của loại thuật pháp này mà nói, chỉ trong chớp mắt đã đi được ba bốn dặm đường.
...
Trong lầu ba của quán rượu nọ.
Nam tử trung niên kia vẫn đang ngồi bên cạnh cửa sổ trong phòng quý khách, nghiêng người nhìn về phía Bắc. Bình ngọc đang tiếp tục hút khí huyết từ xa.
“Không hay rồi, đi mau, Tần Vân đến rồi! Mau chạy về hướng Đông đi, mau!!!”
Giọng nói lo lắng của bình ngọc truyền đến. Nó có thể cảm giác được tốc độ kinh người mà Tần Vân đang thi triển. Mặc dù khoảng cách từ đây tới Tây Môn gia là năm dặm, nhưng với tốc độ của loại thuật pháp này, chỉ chậm một chút thôi là Tần Vân có thể đuổi đến kịp.
Bình ngọc vừa lo lắng thúc dục vừa nhanh chóng ngừng việc hút khí.
Chỉ cần nó vừa có hành động, thì sức mạnh tà ác nọ sẽ trở thành nam châm dẫn đường cho Tần Vân.
Tuy bây giờ không hút khí nữa, nhưng Tần Vân vẫn sẽ bay theo phương hướng trước đó hắn dò biết được mà tìm đến đây. Nếu không rời khỏi phạm vi trăm trượng xung quanh tửu lâu, khi Tần Vân bay ngang qua trên không, Kiếm ý quét ngang người thì sẽ phát hiện ra bọn chúng. Còn về việc thu lại khí tức ư? Nam tử trung niên này vốn ở cấp độ Tiên Thiên Kim Đan, khí tức bức người, vốn không thể gạt được Tần Vân.
- Cái gì?
Nam tử trung niên tên Vu Thạch Kỳ này cực kỳ kinh hãi. Nhưng hắn vẫn nhanh chóng hoá thành một luồng sáng xanh, thoát khỏi tầng ba của tửu lâu, bay thẳng về phía Đông với tốc độ khá cao.
Lúc Tần Vân đi ngang qua bầu trời trên tửu lâu, hắn đã rời khỏi đó mấy dặm, tất nhiên Kiếm ý không thể phát hiện.
- Tốc độ thật nhanh!
Tần Vân đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Không khí ở Dương Lai quận thành phía dưới vẫn náo nhiệt như từ trước đến giờ. Tần Vân đứng giữa không trung xoay người nhìn về hướng Đông, khoé miệng hiện lên một nụ cười lạnh:
“Trong chớp mắt đã chạy được hơn một dặm, nhưng mà, ngươi trốn không thoát đâu!”
Vèo...
Tần Vân lại hoá thành tia sáng đỏ, bay thẳng về phía Đông, đuổi theo kẻ vừa chạy trốn ấy.
Nam tử trung niên vừa đang chạy thục mạng, vừa khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bình ngọc lo lắng nói:
“Không tốt, đám sương mù này là do trận pháp sinh ra, chúng ta bị phát hiện rồi. Tiếp tục chạy về hướng Đông đi, mau dùng tốc độ nhanh nhất mà ngươi có thể.”
Nam từ trung niên vừa chạy trốn, vừa sợ hãi hỏi:
- Không phải ngươi có thể ngăn cản được sự dò xét của lực tinh thần ư, không phải đến cả sức mạnh Thiên địa cũng không tìm được chúng ta hay sao?
“Sương mù này tràn ngập khắp nơi, nhưng lại không phải là sức mạnh thiên địa mà là sức mạnh của trận pháp. Mỗi một sinh linh di động trong trận pháp đều sẽ chịu sự quản chế của đám sương mù này.”
Bình ngọc nói tiếp:
“Giống như ngươi di chuyển trong nước vậy, dù có làm thế nào cũng sẽ đánh động dòng nước. Càng cố gắng chạy trốn thì mặt nước bị khuấy đảo càng mạnh. Chính vì vậy người khống chế trận pháp sẽ nhanh chóng phát hiện ra chúng ta.”
Binh ngọc lo lắng nói:
“Bây giờ ngươi đừng giảm tốc độ, mau trốn đi, hy vọng là có thể thoát khỏi phạm vi bao phủ của pháp trận này.”
...
Đúng như vậy.
Tần Vân mượn trận pháp dò xét tên là Yên Toả trận này chính là để giám sát hết mọi động tĩnh trong phạm vi chín mươi dặm chung quanh. Dù kẻ địch có thể khống chế được lực lượng của thiên địa, ngăn cách sự dò xét của lực tinh thần, nhưng sức mạnh của pháp trận này lại do người thi triển khống chế, mỗi một sinh linh nào di chuyển trong nội thành, đều sẽ gây ra sự biến hoá cho sương mù.
“Vừa rồi ta đuổi theo tới đây, nếu như hắn vẫn ở tại chỗ cũ hoặc là trốn không quá xa, thì Kiếm ý của ta đã phát hiện ra được hắn. Nhưng chỉ trong tích tắc đã chạy ra khỏi phạm vi trăm trượng…Tốc độ thế này, cảnh giới Tiên Thiên Hư Đan vốn không thể làm được.”
Tần Vân thầm nghĩ:
“Trong lúc ta truy sát, chỉ có một kẻ bay đi với tốc độ rất nhanh như vậy. Nhất định hắn chính là hung thủ, là đại yêu ma kia!”
Đúng lúc mình đang đuổi theo, đối phương lại bỏ chạy? Mà lại chạy với tốc độ vô cùng nhanh, không phải hung thủ thì là ai?
Dùng Yên Toả trận bao trùm dò xét phạm vi chín mươi dặm, trong lúc hắn đang truy sát, ngoại trừ Ân Ly Hỏa cũng đang phi thân đến, thì chỉ còn một mình hung thủ kia đang chạy trốn mà thôi.
Vèo....
Hoá Hồng chi thuật nhanh chóng đuổi theo hung thủ kia. Tần Vân vung tay lên, kích hoạt Thất Sát kiếm.
Vèo...
Thất Sát kiếm hoá thành một luồng sáng xanh, tốc độ còn nhanh hơn Tần Vân.
“Trốn không thoát rồi!”
Bình ngọc nói:
- Phi kiếm đến rồi, trốn không thoát, cũng không chạy được khỏi Dương Lai quận thành!
Nam tử trung niên hoảng hốt.
- Cái gì? Không thể lo nhiều như thế được nữa!
Hắn ta cắn răng một cái, cơ thể nhanh chóng xoay một vòng, hiển hiện ma thân. Cơ thể hắn ta cao hơn một trượng, toàn thân có vảy màu đen, đôi mắt biến thành màu đỏ, hai cái sừng cong vút mọc ra trên đầu. Dáng vẻ của ma thân này…bất kỳ một người tu hành nào nhìn thấy, đều cũng biết đây là đại yêu ma.
Sau khi hiển lộ ma thân, nam tử trung niên vẫn chạy về hướng Đông như cũ.
Thế nhưng:
“Vèo...”
Một thanh phi kiếm nhanh chóng bay đến trước mặt, chặn đường hắn ta lại.
- Phi kiếm?
Nam tử trung niên dưới hình thái ma thân ngừng lại, nhìn thanh phi kiếm đang bay lơ lửng giữa bầu trời đêm, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Không biết ngươi đứng ở vị trí nào trong Yêu Ma Cửu Mạch?
Giọng nói của Tần Vân vang lên từ phía sau.
Nam tử trung niên trong hình thái Ma Thần quay đầu nhìn lại. Tần Vân đang đứng giữa không trung cách đó không xa, nhìn về phía hắn ta.
Phía sau là Tần Vân, phía trước là phi kiếm đang chặn đường.
Giờ khắc này, nam tử trung niên mới cảm thấy lần này e sợ rằng là nguy thật rồi.
“Bình ngọc, bình ngọc, bây giờ nên làm gì đây?”
“Liều đi, có lẽ còn có một chút hy vọng sống!”
Bình ngọc đáp lời, sau đó liền im lặng, nhưng trong lòng nó đang thầm mắng:
“Ngu xuẩn, quả thực là ngu xuẩn. Ta bảo hắn trốn, bảo hắn chạy, hắn không đồng ý. Ta bảo hắn giết người của Tây Môn gia tộc, một lần sạch sẽ, hắn lại nhất định phải tra tấn từ từ…Tần Vân tới, hắn còn không bỏ trốn, còn muốn tiếp tục dày vò Tây Môn gia! Lần này thì hay rồi! Bị mắc bẫy rồi, xem ra là xong đời rồi.”
Bình ngọc nhủ thầm:
“Thôi cũng được, phong ấn của bình ngọc này đã bị phá hơn một nửa, cách ngày thoát ra chẳng còn bao lâu. Để suy nghĩ xem ký chủ kế tiếp là ai? Tần Vân này ư?”