Tần Vân khẽ vẫy tay:
- Đến đây.
- Vèo.
Phi kiếm màu bạc ở giữa không trung xuyên qua như một con cá rồi lơ lửng trước Tần Vân, thậm chí nhanh chóng biến lớn đến kích cỡ khoảng ba xích, nhìn lại trông như một thanh bảo kiếm bình thường.
Tần Vân tự giễu cười cười:
- Đáng tiếc bây giờ ta vẫn chưa thể thi triển ngự kiếm thuật. Cách điều khiển của ta bây giờ chỉ có thể coi là dùng chân nguyên khống vật mà thôi.
Chân nguyên có thể khống chế đồ vật như cát sỏi, thậm chí là vật nặng cũng có thể trực tiếp khống chế.
Nhưng nếu chỉ đơn thuần là khống chế đồ vật chính là thuần túy xem chân nguyên như - tay - để điều khiển phi kiếm tiến hành công kích. Lực lượng có thể phát huy ra... còn xa xa mới bằng việc sử dụng chân nguyên thông qua sức mạnh cơ thể. Hơn nữa chân nguyên khống chế phi kiếm, nếu uy lực không đủ lớn mà lại gặp được cao thủ chân chính, thậm chí có thể cưỡng ép cướp phi kiếm đi!
Vì vậy cho dù là đệ tử Kiếm tiên được tông phái ban thuởng pháp bảo phi kiếm hộ thân khi xuống núi cũng là dùng phi kiếm để cận chiến!
Trừ khi luyện thành “Ngự kiếm thuật”.
- Ngự kiếm thuật.
Tần Vân cũng chờ mong.
Ngự kiếm thuật, hoặc là bước vào Tiên Thiên Hư Đan Cảnh, đến lúc đó chân nguyên trong cơ thể sẽ lần nữa có sự biến hóa! Độ tinh thuần của chân nguyên Tiên Thiên Hư Đan Cảnh đủ để thi triển ra 'Ngự kiếm thuật', phi kiếm sẽ hội tụ lực lượng thiên địa! Lực lượng thiên địa là mênh mông nhường nào cơ chứ? Sau khi hội tụ một kiếm. Lực lượng thi triển so với sức mạnh cơ thể đơn thuần lại lớn hơn nhiều.
Trong cảnh giới Hậu Thiên nếu muốn thi triển ngự kiếm thuật cũng chỉ có thể đạt tới cảnh giới Thiên Nhân hợp nhất mà thôi. Sau khi Thiên Nhân hợp nhất lực lượng thiên địa chủ động hội tụ, lúc đó thi triển ngự kiếm thuật sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều, ngay cả người tu hành Hậu Thiên cảnh cũng có thể thi triển ngự kiếm thuật.
Tần Vân thầm nghĩ:
- Tinh thần của ta sau khi lĩnh ngộ Yên Vũ kiếm ý mới bắt đầu bành trướng, đến bây giờ đã có thể phóng ra xung quanh năm sáu trượng. Khoảng cách với Thiên Nhân hợp nhất vẫn còn kém chút ít.
Tinh thần đột phá là sự huyền diệu khó giải thích.
Lĩnh ngộ kiếm ý có thể khiến cho tinh thần có sự tăng trưởng lớn.
Đối với lĩnh ngộ của cuộc sống và sinh mệnh cũng có thể tăng tinh thần lên một chút. Bình thường tinh thần tăng lên đều rất chậm rãi, trong phương diện tu hành, một khi thân thể đạt đến cảnh giới “Vô Lậu” liền có thể nuôi dưỡng hồn phách một cách tự nhiên, khiến hồn phách trở nên càng thêm mạnh mẽ, dần dần phát triển. Hồn phách trở nên mạnh mẽ, tinh thần cũng sẽ mạnh mẽ theo.
Dựa theo tốc độ phát triển tinh thần của bản thân hắn, đoán chừng trong vòng một năm là sẽ có thể đạt tới cảnh giới Thiên Nhân hợp nhất.
- Vù
Tần Vân vẫy tay một cái, một khối mảnh vỡ của đại phủ ngay lập tức bay đến bên cạnh, một tay liền bắt lấy. Tay kia nắm lấy bản mệnh phi kiếm, chân nguyên liền rót vào trong, trong lúc nhất thời bề mặt của bản mệnh phi kiếm quang mang đại thịnh, “vù” một tiếng liền chém lên.
- Phốc.
Trên khối mảnh vỡ của đại phủ kia, mơ hồ xuất hiện một vết trắng bạc.
- Nếu chỉ dựa vào sự sắc bén của phi kiếm là vẫn chưa thể phá được thần binh.
Tần Vân lại một lần nữa chém bản mệnh phi kiếm trong tay ra, nhưng lần này lại thi triển ra Yên Vũ kiếm ý, chỉ thấy phi kiếm màu bạc trong tay bắt đầu trở nên mông lung, mắt thường không thể thấy rõ, phi kiếm trực tiếp bổ vào trên mảnh vỡ đại phủ, một tiếng - xuy - vang lên liền trực tiếp chém xuống hơn phân nửa, ước chừng bổ ra được gần một xích.
Tần Vân kinh ngạc nói:
- Khá lắm. Ta vẫn còn chưa dùng hết toàn lực mà chỉ mới rót chân nguyên vào rồi thi triển kiếm ý đã có uy lực như thế này rồi sao? Nếu như ta lại chiến một trận với Bạch Hổ Đại yêu, xem ra sẽ có thể trực tiếp cắt thanh đại phủ của hắn ra làm đôi rồi dễ dàng giết hắn đi.
- Lợi hại lợi hại.
Tần Vân lộ ra khuôn mặt hưng phấn, nói:
- Thanh phi kiếm này của ta vừa luyện thành đã là pháp bảo bát phẩm. Thế nhưng bởi vì là bản mệnh phi kiếm nên trong tay ta, uy lực phát huy ra có thể so sánh pháp bảo lục phẩm, lại phối hợp với kiếm ý nữa uy lực thật sự vô cùng đáng sợ!
Đối với một Kiếm tiên mà nói, cho dù pháp bảo khác có tốt hơn đi nữa cũng không bằng bản mệnh phi kiếm của chính mình! Giống như Tần Vân vẫn chưa bước vào Tiên Thiên cảnh, pháp bảo mà hắn có thể sử dụng cao nhất cũng chỉ là thất phẩm mà thôi. Nhưng nếu bản mệnh phi kiếm trong tay, cho dù là bản mệnh phi kiếm cửu phẩm thấp nhất, uy lực hiển lộ cũng có thể so với pháp bảo thất phẩm. Thậm chí lượng chân nguyên tiêu hao thấp hơn mười lần cũng không chừng, lúc đó lại càng thêm nhẹ nhàng như nước.
Đương nhiên những pháp bảo khác xa xa cũng không thể bằng bản mệnh phi kiếm rồi.
Giống như bản mệnh phi kiếm của Tần Vân, uy lực phát huy ra chính là uy lực của pháp bảo lục phẩm.
Tần Vân sợ hãi thán phục, nói:
- Bản mệnh phi kiếm của ta nếu phối hợp với Yên Vũ kiếm ý, cho dù là thần binh cũng có thể trực tiếp bị chặt đứt. Kiếm Tiên, không hổ được xưng là ‘Nhất kiếm phá vạn pháp’, công phạt đứng thứ nhất, cho tới bây giờ ta mới tự mình cảm giác được sự lợi hại của Kiếm Tiên!
Hồi đó chính mình lại chưa cảm nhận được chỗ lợi hại của Kiếm Tiên.
Bởi vì vũ khí mà hắn sử dụng là thần binh của chốn phàm tục, kiếm pháp cũng là do chính hắn tự ngộ ra. Lí do mà chiến lực của hắn rất cao là vì hắn đã ngộ ra Yên Vũ kiếm ý! Những thứ này đều không liên quan tới Kiếm tiên truyền thừa, điều duy nhất có liên quan chính là chân nguyên của hắn tinh thuần hơn chút mà thôi.
Cho đến ngày hôm nay!
Khi bản mệnh phi kiếm đã luyện thành, lại phối hợp với kiếm ý mới làm cho Tần Vân sợ hãi thán phục vô cùng.
Nếu như gặp lại Bạch Hổ Đại yêu, e rằng chỉ cần mười kiếm tám kiếm là đã có thể có thể tiễn con hổ già kia về nơi chín suối!
- Bản mệnh phi kiếm sắc bén vô cùng, đồng thời cũng có thể thi triển ra Yên Vũ Kiếm khí.
Tần Vân nhẹ nhàng vung trường kiếm màu bạc trong tay, lập tức từng sợi kiếm khí như mộng như ảo, như khói mưa mịt mờ, những sợi kiếm khí này sau khi vờn quanh một vòng trong phòng mới chủ động tiêu tán.
- Thu.
Trong lòng Tần Vân khẽ động, trường kiếm màu bạc trong tay trực tiếp dung nhập vào bên trong cánh tay rồi biến mất không thấy gì nữa.
Há miệng, vút… Một đạo kiếm quang bay ra từ miệng, bay đến giữa không trung mới dừng lại, đó chính là bản mệnh phi kiếm.
Tần Vân cười nói:
- Nghe nói Kiếm tiên há mồm phun một cái, chính là một kiếm che cả Thiên Hà. Cũng chỉ khi luyện thành bản mệnh pháp bảo mới có thể làm được một bước này. Thế nhưng ta lại không thích phun phi kiếm ra từ trong miệng.
Trừ phi lúc chém giết muốn ám toán kẻ địch, nếu không việc phun kiếm ra từ trong miệng? Hay là thôi đi.
Tần Vân khoanh chân ngồi ở trên giường, phi kiếm cũng về tới đan điền trong cơ thể, cuộn lại thành một viên Kiếm hoàn. Kiếm hoàn trong đan điền mênh mông lại phun ra nuốt vào những chân nguyên kia một cách tự nhiên, mỗi lần Kiếm hoàn có thể phun ra nuốt vào là cực ít, nhưng sau mỗi lần phun ra nuốt vào là chân nguyên phun ra sẽ tinh thuần thêm một chút, sự sắc bén càng tăng lên.
Lúc luyện thành bản mệnh phi kiếm...
Bản mệnh phi kiếm cũng có thể trợ giúp chủ nhân tu luyện chân nguyên.
Bởi vì đây là lần thứ nhất luyện thành bản mệnh phi kiếm, nên một đêm tu hành này, tiến bộ cũng là lớn nhất.
Lúc ngoài cửa sổ đã lờ mờ sáng, toàn bộ chân nguyên trong cơ thể mới trải qua một lần phun ra nuốt vào của Kiếm hoàn, tất cả đều tinh thuần hơn một chút, lúc đó chân nguyên trong đan điền vốn đang chuyển động thậm chí bắt đầu hình thành vòng xoáy một cách tự nhiên, Tần Vân liền lộ ra sắc mặt vui mừng, nói:
- Chân nguyên trở thành vòng xoáy? Cuối cùng cũng đã bước vào Luyện Khí tầng thứ mười hai rồi, tiếp theo chính là công việc dùi mài! Khiến cho chân nguyên trong vòng xoáy trở nên cô đọng, rồi cuối cùng hóa thành Hư Đan.
Luyện Khí tầng mười hai đến Hư Đan cảnh cũng là rất khó.
Thế nhưng bản thân đã lĩnh ngộ Yên Vũ kiếm ý nên tin tưởng rằng việc đột phá bình cảnh cũng sẽ không khó, chẳng qua là cần hao phí thời gian, tích lũy qua ngày tháng, khiến chân nguyên dần dần lột xác. Điều này muốn gấp cũng không được.
- Ô... ô... ô... n... g.
Mở mắt ra, ngắm nhìn ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, cảm xúc Tần Vân liền trở nên dâng trào.
Một đêm này hắn đã luyện thành bản mệnh phi kiếm, đồng thời mượn bản mệnh phi kiếm một hơi bước vào Luyện Khí tầng mười hai.
- Thủy Thần, chờ chết đi.
Trong mắt Tần Vân hàn quang bắn ra bốn phía.
…
Đảo mắt đã là đêm hai mười lăm của tháng sáu, cũng là một đêm trước khi xuất phát tiêu diệt Thủy Thần.
Tần phủ.
Tần Vân cùng nhau dùng bữa tối với phụ thân, mẫu thân, đại ca, chị dâu và chất nam chất nữ của mình.
- Đây là của ta.
- Ta cũng muốn.
Chất nam chất nữ hào hứng ăn, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
- Nhị đệ, ngươi cũng quá khách khí, nhiều món ăn ngon như vậy lại bị hai đứa Thư Ngạn - Thư Băng làm cho ầm ĩ, để cho bọn chúng một cái bàn nhỏ tự ăn là được rồi.
Đại ca Tần An cười nói.
- Bị hai đứa nhỏ của mình làm ồn đến nỗi có chút chịu không nổi.
- Ăn cùng nhau mới náo nhiệt chứ.
Tần Vân mỉm cười ngắm nhìn hai đứa cháu ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Hai đứa chất nam chất nữ mới ba bốn tuổi, sau khi quen thuộc rồi liền không sợ trời không sợ đất, nhất là cái tính ồn ào của bọn chúng.
Tần Vân nhìn bọn chúng liền nghĩ tới mình cùng đại ca và tiểu muội khi còn bé.
Trong lòng Tần Vân có chút đau đớn:
- Tiểu muội… nhanh thôi, ngày mai nhị ca sẽ báo thù cho ngươi.
- Hai đứa đừng ăn vội vàng như thế, cục thịt lớn dễ bị nghẹn, để ta xé nhỏ ra cho các ngươi.
Thường Lan cũng cười ha hả xé nhỏ cục thịt đùi đã được nướng ngon lành cho hai đứa.
- Ta muốn ta muốn.
- Ta muốn ăn xương!
- Ăn thịt đi, chỉ ăn xương đâu có ngon.
Cả nhà đều đang dụ dỗ hai đứa nhỏ.
Tần Vân ngồi ở một bên, uống rượu, mỉm cười ngắm nhìn hết thảy.