Phi Kiếm Vấn Đạo

Chương 44: Chương 44: Mười Ba Năm Mài Một Kiếm




Tối hôm đó, Tần Liệt Hổ trở về.

Thường Lan phu nhân vội vàng nghênh đón, phất tay cho đám nha hoàn lui lại, lúc này mới nhỏ giọng nói:

- Liệt Hổ, Liệt Hổ. Chàng có biết một cô nương tên là Y Tiêu hay không?

Tần Liệt Hổ nghi hoặc, lắc đầu:

- Y Tiêu? Cái tên đó nàng nghe được từ đâu vậy phu nhân?

Phu nhân Thường Lan nói:

- Chính là cô nương đi Thương Nha Sơn cùng Vân nhi đấy.

Tần Liệt Hổ nói:

- Hình như ta cũng đã nghe qua, bây giờ có một vị Y cô nương đang sống ở quận Thủ phủ đấy.

Phu nhân Thường Lan nói:

- Hôm nay vị Y cô nương này đã đến quý phủ của chúng ta, là một mình đến để gặp Vân nhi đấy. Thoạt nhìn quan hệ với Vân nhi rất tốt, chẳng qua chưa được bao lâu là nàng đã đi rồi, Vân nhi cũng thật là, ngay cả việc đưa tiễn người ta cũng không có. Ài, từ khi Vân nhi bước lên con đường tu hành, thiếp sợ hắn sẽ không còn để ý đến chuyện nam nữ nữa thôi.

Cũng rất nhiều người tu hành không hề lấy vợ sinh con.

Tần Liệt Hổ cười nói:

- Chuyện của Vân nhi, nàng đừng xía vào là tốt hơn.

Phu nhân Thường Lan nói:

- Nó là nhi tử của thiếp, sao thiếp có thể không gấp cho được? Nó đã hai mươi mốt cái xuân xanh rồi đó!

Tần Liệt Hổ nở nụ cười:

- Ha ha...

Lúc này ở phía xa chỗ góc rẽ của hành lang xuất hiện một người, đúng là Tần Vân.

Tần Vân hô lên:

- Phụ thân, mẫu thân. Hôm nay nhi tử không ăn ở nhà đâu mà sẽ ra ngoài đi dạo một chút.

- Được.

Tần Liệt Hổ, Thường Lan đều đáp rồi dõi mắt ngắm nhìn nhi tử của mình rời khỏi Tần phủ.

Tần Liệt Hổ thấp giọng nói:

- Phu nhân, Vân nhi tựa hồ có chút tâm sự. Nàng nói xem có phải hồi nãy đứa nhỏ này không đưa vị Y cô nương kia quay về quận Thủ phủ là do giữa hai người có mâu thuẫn gì chăng?

Phu nhân Thường Lan giống như cười mà không phải cười, nói:

- Chàng không phải nói là không nên xen vào sao?

Tần Liệt Hổ khẽ giật mình, cố ý ho khan hai tiếng:

- Cơm chín rồi kêu ta nhé, mệt mỏi cả ngày rồi nên nghỉ ngơi một chút thôi.

Tần Vân một thân một mình rời khỏi phủ, dọc theo con đường mòn đi lại không mục đích, khi thấy một quán rượu náo nhiệt liền lên lầu hai tìm một chỗ bên cửa sổ, kêu chút rượu và thức ăn rồi tự ăn một mình.

- Hôm nay ta thấy được quận thủ đại nhân từ đằng xa, quả thật là thay đổi lớn! Nhìn trẻ lại rất nhiều, cho ta cảm giác cũng không lớn hơn nhi tử của hắn là Ôn Xung công tử được bao nhiêu.

- Làm sao có thể?

- Già rồi còn có thể trẻ lại?

- Ta cũng nghe nói là quận thủ đại nhân đã trẻ lại rất nhiều.

- Đây đã là gì, ta từng nghe nói qua có một số cao nhân Tiên gia luyện chế ra một chút linh đan diệu dược, có thể cứu sống người chết, xương trắng mọc lại, có thể kéo dài thọ nguyên để hướng tới trường sinh. E rằng quận thủ đại nhân đã ăn qua loại tiên đan gì đó rồi.

Những người khách của một bàn khác trên tầng hai của quán rượu đang ngồi đó thổi phồng, nhưng Tần Vân lại là nhìn thấy tận mắt.

Người tu hành trong chốn hồng trần ngẫu nhiên sẽ hiển lộ thủ đoạn, mà đa số những người bình thường trên thực tế đều chưa tiếp xúc qua người tu hành, lời đồn đương nhiên sẽ càng truyền càng quá đáng. Người chết sống lại? Thọ nguyên kéo dài? Đây đều là những chuyện nghịch thiên, không cái nào không phải chuyện vô cùng khó khăn, thậm chí sẽ có dẫn đến thiên phạt.

Một mình uống rượu, từng ly từng chén...

Ngắm nhìn những người trên phố ngoài quán rượu.

- Mười ba năm.

- Đã mười ba năm rồi.

Tần Vân uống rượu, yên lặng nói.

Hết thảy chuyện xảy ra vào tám năm trước, cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên.

Thủy yêu đại thần tìm “Mười đồng nam có ngày sinh tháng đẻ là thuần dương”, tìm “Mười đồng nữ có ngày sinh tháng đẻ là thuần âm”, đây là Thủy Thần đại yêu muốn tự mình hưởng dụng! Thông thường rất nhiều thôn xóm đều dâng lên một lượng lớn đồng nam đồng nữ, Thủy Thần đều ban thưởng cho lũ yêu quái dưới trướng hắn.

Cái ngày đó...

Phụ thân vốn là thủ lĩnh của đội bảo vệ trong thôn, ông lúc đó đã là Luyện Khí tầng bảy, cho dù đi vào nội thành cũng sẽ có một cuộc sống không tệ. Mà bởi vì lúc đó ông vì cả làng mà chém giết vô số yêu quái, dẫn dắt đội bảo vệ chống lại sự quấy rối của một số tiểu yêu, công lao hiển hách, cho nên cũng không cần tham gia rút thăm. Nhưng sau khi con gái nhỏ của mình được cho là có ngày sinh tháng đẻ thuần âm, vì không muốn cả thôn bị tàn sát, các thôn dân đều khuyên “Tần Liệt Hổ” giao con gái ra.

Đối mặt với đám yêu quái ở bên ngoài thôn đòi con gái.

Đối mặt với các thôn dân đã phản bội ông.

Tần Liệt Hổ điên cuồng, nhưng như vậy thì cũng được gì cơ chứ? Cuối cùng vẫn bị đứt một cánh tay! Cả nhà đều bị tạm thời giam lại, con gái bị đưa cho yêu quái.

Tiểu muội, tiểu muội!!!

Lúc ấy Tần Vân gần tám tuổi nước mắt giàn giụa, mẫu thân bị bắt giãy giụa, phụ thân cánh tay bị đứt máu tươi đầm đìa, tiểu muội bị yêu quái bắt đi, cũng gào lên:

- Phụ thân, mẫu thân, đại ca, nhị ca, cứu con, cứu con...

Tiếng gào thét trong tuyệt vọng của muội muội, đêm nào Tần Vân cũng mơ thấy.

Sau này một nhà Tần Liệt Hổ rời khỏi thôn đi vào trong thành.

Trong thành miễn cưỡng cũng có thể sống sót, thời gian rất là khốn khổ, cho đến khi thương thế của Tần Liệt Hổ gần như đã khỏi hết, cộng thêm sự khó khăn ngày đó ngược lại càng làm cho thực lực của ông có tiến bộ, rốt cuộc trở thành một vị bộ đầu của Lục Phiến môn! Lúc ấy trong quận thành Tần gia mới tính là có chỗ đặt chân, thời gian từ đó mới trải qua tốt hơn. Mà khi Tần Vân lúc tám tuổi, trong Luyện Khí và luyện kiếm cũng càng thêm điên cuồng.

Sự điên cuồng của hắn trong luyện kiếm liền khiến cho mọi người trong Tây Sơn kiếm viên gọi hắn là Vân Phong Tử.

- Mười ba năm.

- Kẻ địch của tiểu muội, ta chưa bao giờ quên!

Tần Vân uống một chén rượu, khuôn mặt bình tĩnh, chỉ là sâu trong đáy lòng hắn có một nỗi hận thù và giận dữ như núi lửa muốn phun trào, mọi thứ hắn cũng chỉ là nén lại mà không bộc phát mà thôi.

Ngày mà hắn bộc phát, cũng sẽ là ngày hắn điên cuồng nhất.

- Mười lăm tuổi ta rời nhà, liền lập chí muốn mở ra Tiên môn trở thành Kiếm Tiên.

- Trải qua rất nhiều gian nguy nhưng vẫn không mở được Tiên môn, thật sự là mở không ra! Ta không có sư phụ chỉ điểm, không có thiên địa kỳ trân giúp ta, chỉ có thể dựa vào bản thân, muốn mở ra Tiên môn của truyền thừa đứng đầu quá khó khăn.

- Ở Bắc Địa biên quan, tự ép mình giữa sự sống và cái chết.

- Hoặc là chết! Hoặc là mở ra Tiên môn!

- Ta cuối cùng thành công.

Tần Vân yên lặng nói:

- Sau khi thu thập mọi tin tức về Thủy Thần đại yêu... Mới biết được tên Thủy Thần đại yêu này cáo già như thế nào, giết hắn khó ra sao. Chỉ cần là người tu tiên Tiên Thiên qua đó, tên Thủy Thần đại yêu này sẽ ở lỳ trong một tòa phủ đệ bên cạnh sông lớn, cho dù là sự hấp dẫn có lớn hơn nữa cũng vô dụng, thấy tình thế không ổn sẽ lập tức trốn vào trong sông lớn.

Với tư cách là người tu hành Hậu Thiên cảnh chém giết Thủy Thần đại yêu?

- Dựa theo kế hoạch trước kia của ta.

- Một là nắm giữ Yên Vũ kiếm ý, hai là luyện thành bản mệnh phi kiếm, ba là nuôi dưỡng tinh thần theo lối 'Thiên Nhân hợp nhất' để luyện thành Ngự Kiếm Thuật. Với ba đại thủ đoạn này, trong Kiếm tiên truyền thừa đây đã là truyền thuyết. Thế nhưng chỉ có như thế mới có hi vọng với cảnh giới Hậu Thiên giết chết Thủy Thần đại yêu.

Tần Vân thầm nghĩ.

Ba cái đều rất khó.

Bản mệnh phi kiếm? Cái đó là dễ dàng nhất, nhưng những Kiếm tiên bình thường đều phải nuôi dưỡng mấy chục năm, dựa vào đủ loại thiên địa kỳ trân mới có thể rút ngắn thời gian! Mà Tần Vân có Yên Vũ kiếm ý có thể nâng tốc độ nuôi dưỡng lên gấp mười lần, đến bây giờ trong nửa tháng này nhất định có thể luyện thành.

Thiên Nhân hợp nhất, luyện thành ngự kiếm thuật? Kiếm tiên Tiên Thiên Hư Đan Cảnh Bình thường phần lớn đều không đạt được cảnh giới Thiên Nhân hợp nhất, là dựa vào lực lượng càng thêm tinh thuần của Tiên Thiên Hư Đan cưỡng ép thi triển ra ngự kiếm thuật. Mà suy cho cùng Tần Vân vẫn là Hậu Thiên cảnh, chân nguyên trong cơ thể chưa đủ tinh thuần, chỉ có Thiên Nhân hợp nhất, mượn nhờ lực lượng của trời đất mới có thể thi triển ngự kiếm thuật. Tinh thần của hắn đã sớm đạt đến mức tận cùng của cảnh giới “Vô Lậu”, thậm chí có thể phóng tinh thần ra ngoài đến khoảng cách năm trượng, khoảng cách tới Thiên Nhân hợp nhất, chắc hẳn trong một năm sẽ có thể đạt đến.

Yên Vũ kiếm ý, ngược lại là khó khăn nhất. Bởi vì trong Kiếm tiên Tiên Thiên Thực Đan cảnh cũng chỉ có khả năng nắm giữ một loại kiếm ý.

Việc nắm giữ một tia kiếm ý này chính là hy vọng để Tần Vân chém giết Thủy Thần đại yêu!

Một năm.

Tần Vân thầm nghĩ:

- Vốn trong kế hoạch của ta chính là thời gian một năm, một năm sau, ta nhất định có thể đạt tới truyền thuyết của Kiếm Tiên. Trong cảnh giới Hậu Thiên, luyện thành bản mệnh phi kiếm, kiếm ý và Thiên Nhân hợp nhất. Thế nhưng trong tin tức của Y Tiêu lại nói: tên Thủy Thần đại yêu này tích lũy quá hùng hậu, tùy thời đều có thể đột phá đến Tiên Thiên Thực Đan cảnh? Nếu như hắn đột phá ta làm sao có thể giết hắn đây?

Vì giết Thủy Thần đại yêu.

Mười ba năm tôi luyện đến nay, cũng vì một kiếm này.

Vì một kiếm này, liều cả tính mạng hắn cũng không để ý!

Vì vậy lúc trước Y Tiêu khuyên bảo như thế nào, Tần Vân cũng không đồng ý.

Nếu như đồng ý Y Tiêu, cuối cùng lại không thể giết chết Thủy Thần, mặc dù bị thương nặng... Thủy Thần chỉ bị dọa cho sợ mà thôi, như vậy khi lần sau mình đã có nắm chắc mà Thủy Thần lại thấy mình lần nữa, nhất định sẽ cho rằng:

Lần trước thiếu chút nữa giết chết ta, lần này còn dám đến, nhất định là đã chuẩn bị càng thêm đầy đủ.

Thủy Thần đại yêu nhất định cũng sẽ không cho mình cơ hội lần nữa.

- Ta chỉ có một lần cơ hội, nếu như thất bại, lần tiếp theo Thủy Thần cũng sẽ không dám mạo hiểm nữa.

- Một năm sau, ta vốn cho rằng mình đã có mười thành nắm chắc.

- Nhưng Thần Tiêu môn chính là Thánh địa Đạo gia, đã cho rằng Thủy Thần đại yêu tùy thời có thể đột phá, cái này không thể là giả.

- Một khi trong vòng một năm này hắn đột phá ta làm sao để giết hắn cơ chứ?

Tần Vân cầm chén rượu, vô ý thức cầm chặt đến nỗi chén rượu trong tay bị bóp vỡ nát.

Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, giết không được Thủy Thần đại yêu, để hắn có thể tiếp tục làm hại dân gian cho dù có chết Tần Vân cũng sẽ chết không cam lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.