Cái gì? Phàm Tục cảnh tầng thứ ba?
- Dực của Kỳ Vũ gia mới có một năm thôi mà đã đạt đến Phàm Tục cảnh tầng thứ ba rồi sao?
Cha mẹ của các thiếu niên khác ở bên cạnh nghe thế đều giật mình, quay đầu nhìn về phía Tần Vân. Bọn họ đều là hậu duệ của Tiên Thiên Thần Ma, chỉ cần kiên trì tu hành, thời gian tu hành lâu một chút, ví dụ như mấy trăm năm, thì cũng có thể đạt đến Phàm Tục cảnh tầng thứ ba. Thế nhưng mới chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi mà đã đạt đến Phàm Tục cảnh tầng thứ ba, thì tuyệt đối là thiên tài trong số các hậu duệ của Tiên Thiên Thần Ma.
Tần Vân nói:
- Con tiến bộ được là sau khi bị trọng thương, đứng bên bờ vực sống chết mới có thể lĩnh ngộ ra được.
- Đúng. Lần bị thương này thiếu chút nữa Dực đã mất mạng rồi.
- Là chúng con đã hỗ trợ hắn đấy!
Bốn người thiếu niên còn lại đều lên tiếng.
Mỗi một người làm cha làm mẹ ở đây đều xuất thân từ các đại tộc trong thành, nên ai ai cũng đều biết rất rõ ràng, trong thời khắc sinh tử, sự rèn luyện đương nhiên sẽ có hiệu quả cao nhất. Nhưng mà làm như vậy cũng rất dễ dàng vứt bỏ tính mạng.
- Ha ha. Dực nhà ta đã đạt đến Phàm Tục cảnh tầng thứ ba, trước tiên chúng ta hãy dẫn nó đến Thần Ma điện đi.
Người đàn ông hùng tráng kia cười hặc hặc, bỗng lôi kéo Tần Vân và dẫn theo thê tử của mình nhanh chóng leo lên một chiếc xe kéo. Mà kéo xe là một con dị thú có bốn vó và lông trắng, trên xe kéo cũng có người điều khiển. Người điều khiển vung roi, con dị thú bốn vó lông trắng kia nhanh chóng chạy vội về phía trước.
- Đi nào đi nào. Chúng ta cũng đến Thần Ma điện xem một chút.
- Mười bốn tuổi đã có thể đạt đến Phàm Tục cảnh tầng thứ ba, đã rất lâu rồi Hỏa Phượng thành chúng ta còn chưa có, cùng đi xem thôi!
- Phụ thân, kiếm thuật của Dực rất lợi hại!
- Ồ? Rất lợi hại sao?
Các binh sĩ thì thu chiến lợi phẩm mà năm người thiếu niên hậu duệ Thần Ma mang về. Còn bốn người thiếu niên còn lại thì nhanh chóng đi theo phụ thân của mình, leo lên từng chiếc xe kéo riêng biệt, chạy thẳng đến Thần Ma điện.
...
Tần Vân ngồi ở trên xe kéo nhìn con dị thú bốn vó lông trắng mà âm thầm cảm khái:
“Thiên địa sơ khai mới chỉ có hơn vạn năm, thiên địa linh khí nồng đậm hơn quê nhà ta gấp trăm lần. Trong hoàn cảnh như vậy cũng có thể sẽ sinh ra rất nhiều kỳ vật dị thú. Giống như con Đạp Tuyết thú trước mắt này, hôm nay cũng xem như là những vật bình thường, giống như trâu ngựa dê các loại thú bình thường ở quê nhà của ta mà thôi.”
“Thiên địa linh khí nồng đậm như thế, con đường tu hành cũng sẽ dễ dàng hơn. Huống chi lấy thân phận của ta hiện nay còn là hậu duệ của Tiên Thiên Thần Ma nữa, tu hành pháp môn của mạch Thần Ma, thiên phú lại càng kinh người. Mười bốn tuổi đã có thể sánh ngang với Tiên Thiên Kim Đan, ở thế giới này cũng thuộc loại thiên tài hạng nhất rồi.”
“Chỉ có điều, tuy rằng có thể tiến vào Phàm Tục cảnh tầng thứ ba, nhưng bước vào Thần Ma cảnh sẽ còn rất ít người làm được.”
Từ Phàm Tục cảnh tầng thứ ba đến Thần Ma cảnh tầng thứ nhất tương đương với Tiên Thiên Kim Đan tiến giai lên Tiên Nhân Ma Thần.
Đối với mấy người hậu duệ Thần Ma này mà nói, đột phá cũng vô cùng khó khăn.
Bởi vì bọn họ có thể đạt đến Phàm Tục cảnh tầng thứ ba hoàn toàn là dựa vào huyết mạch. Mà Thần Ma cảnh thì cần phải có sự hiểu biết về Thiên Đạo. Nhưng với tốc độ tiếp nhận lực lượng của mấy người hậu duệ Thần Ma này, bọn họ có thể cảm ngộ được chiêu số huyền diệu sao? Có thể hiểu được sự ảo diệu của Thiên Đạo sao? Chuyện này thật sự rất khó khăn.
- Đã đến Thần Ma điện rồi!
Phụ thân Kỳ Vũ - Kiêu cất lớn giọng lên tiếng.
Tên gọi của những hậu duệ Thần Ma này đều rất đặc thù. Lấy tên gọi của lão tổ tông Tiên Thiên Thần Ma đặt ở phía trước, đợi sau khi làm lễ thành niên thì sẽ đặt bản thân ở phía sau. Ví dụ như Kỳ Vũ - Kiêu. Hỏa Phượng - Thiên Âm.
Mà mấy người hậu duệ Thần Ma này cũng rất có chí hướng để theo đuổi, hi vọng một ngày nào đó có thể tu hành đến Thần Ma cảnh tầng thứ ba, thực sự đủ sức để địch lại Tiên Thiên Thần Ma. Khi ấy, tên của họ cũng có thể làm họ cho những con cháu Thần Ma đời sau rồi.
Ví dụ như Kỳ Vũ - Kiêu trở thành Thần Ma cảnh tầng thứ ba, vậy tên của ông ta đương nhiên sẽ có một uy lực thần kỳ. Ông ta có thể mở ra một trang mới trong gia tộc Thần Ma. Về sau huyết mạch của ông ấy có thể lấy chữ Kiêu làm họ. Đương nhiên ở trong thế giới này, phụ thân của Tần Vân, Kỳ Vũ - Kiêu chỉ mới ở tầng thứ ba bình thường mà thôi. Được xếp vào hạng vô cùng bình thường trong gia tộc Tiên Thiên Thần Ma này.
Tần Vân ngẩng đầu nhìn:
- Thần Ma điện?
Chín đại thành của Nhân tộc, mỗi một tòa đại thành đều có một tòa Vu Thần điện và một tòa Thần Ma điện. Vu Thần điện là thánh địa của các tu hành giả của Vu mạch. Còn Thần Ma điện chính là thánh địa của gia tộc Tiên Thiên Thần Ma.
Phu thê Kỳ Vũ - Kiêu dẫn Tần Vân xuống xe, đi vào cửa chính của Thần Ma điện tiến vào bên trong.
- Kiêu, sao ngươi lại đến đây?
Ở cửa ra vào có người bảo vệ, cũng là một vị hậu duệ Tiên Thiên Thần Ma, hiện tại đang là Phàm Tục cảnh tầng thứ ba.
Kỳ Vũ Kiêu lớn giọng nói:
- Dẫn ta vào gặp các trưởng lão.
- Gặp các trưởng lão sao? Ồ... tiểu tử Dực này đã đạt đến tầng thứ ba rồi sao?
- Đúng thế. Nó thật sự đạt đến tầng thứ ba rồi.
Hai người canh gác khác lập tức nhìn ra được thực lực của Tần Vân. Tuy rằng thành trì này rất lớn, nhưng bên trong Hỏa Phượng thành, cũng chỉ có tổng cộng mười lăm nhà là gia tộc Tiên Thiên Thần Ma mà thôi. Cộng thêm chuyện con cái nối dõi của Thần Ma gia tộc rất khó khăn, dù cho không ngừng khai chi tán diệp, nhưng số lượng hậu duệ của Thần Ma vẫn ít ỏi như trước. Đương nhiên mọi người đều nhận biết lẫn nhau.
Riêng Tần Vân thì ngoan ngoãn đi theo phía sau lưng cha mẹ.
Kỳ thật hắn đã sớm đạt đến cảnh giới Vô Lậu rồi, có thể thu liễm khí tức vô cùng hoàn mỹ, khiến cho người ngoài không tài nào phán đoán được thực lực của hắn. Thế nhưng ở trong thế giới hậu duệ của Thần Ma này, hắn lại không cách nào khống chế lực lượng hoàn mỹ như vậy được, khí tức cũng không thể thu liễm lại. Nếu như hắn tận lực thu liễm, có lẽ còn thu hút sự nghi ngờ của các vị trưởng bối.
Rất nhanh, bọn họ đã xuyên thẳng qua quảng trường cực lớn của Thần Ma điện, tiến thẳng đến trước cửa một gian phòng theo phong cách cổ xưa.
Kỳ Vũ Kiêu cung kính đứng ở bên ngoài nói:
- Trưởng lão... Ở đại lễ thành niên, Dực nhà ta đã đột phá đến tầng thứ ba, nên ta đặc biệt dẫn nó đến gặp trưởng lão.
Từ trong phòng, một lão giả lông mày dài dáng vẻ khôi ngô nhưng lưng hơi còng bước ra liếc nhìn Kỳ Vũ Kiêu:
- Ồ? Là Kiêu của Kỳ Vũ gia sao? Không tệ không tệ. Con cái nhà ngươi không tệ ha. Sớm như vậy đã đạt đến Phàm Tục cảnh tầng thứ ba, lợi hại hơn người làm phụ thân như ngươi rồi.
- Ha ha ha ha...
Kỳ Vũ Kiêu vuốt xoa đầu mình cười lớn, phu nhân xinh đẹp đứng bên cạnh ông ta cũng mỉm cười.
Lão giả lông mày dài gương mặt khôi ngô nhưng lưng còng kia nhìn Tần Vân cười nói:
- Vậy ngươi gọi là Dực rồi. Đợi lát nữa ta sắp xếp cho ngươi một đối thủ. Ngươi phải toàn lực ứng phó. Đúng rồi. Ngươi dùng binh khí gì?
Tần Vân mở miệng đáp:
- Kiếm!
Lão giả lông mày dài kia đưa tay vào trong chiếc túi bên hông, sau đó lấy ra một thanh kiếm.
Tần Vân thấy thế chỉ thầm nghĩ:
“Hiện tại pháp thuật không có, thế giới này có thể có túi càn khôn để chứa vật thật sự là điều hiếm có vô cùng.”
Tần Vân đưa tay ra đón kiếm, rút kiếm ra quan sát một chút, trên thân kiếm có từng đường vân như ngân quang, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng rồng gầm. Đây chính là một thanh thần kiếm cấp bậc pháp bảo tam phẩm, hắn vội vàng nói:
- Tạ ơn trưởng lão!
Kỳ Vũ Kiêu nghi hoặc hỏi:
- Con dùng kiếm từ khi nào thế? Không phải là dùng đại chùy sao?
Tần Vân liền giải thích:
- Trước thời khắc sinh tử có cảm ngộ, nên ưa thích dùng kiếm hơn.
Đại chùy? Hắn sẽ dùng búa sao?
Kỳ Vũ Kiêu lên tiếng nhắc nhở:
- Con ưa thích là được rồi. Hiện tại con còn nhỏ, có thể tùy tiện đổi binh khí, nhưng về sau cũng đừng đổi binh khí lung tung, cần phải chuyên tâm vào một loại binh khí.
Tần Vân đáp:
- Vâng, phụ thân.
- Còn nữa. Đợi lát nữa nữa phải tranh giành tiếng nói cho ta. Phải tranh giành tiếng nói cho Kỳ Vũ gia nhà chúng ta.
Vị phu nhân xinh đẹp kia cũng nhìn Tần Vân, ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong:
- Dực. Nhớ kỹ, phải dốc hết toàn lực!
Tần Vân gật đầu:
- Vâng!
Hắn cảm nhận được sự chờ mong vô bờ của cha mẹ. Hắn cũng biết, tuy rằng số lượng hậu duệ của Tiên Thiên Thần Ma không nhiều lắm, nhưng chín đại thành cộng lại vẫn là một số lượng rất lớn. Mà những vị Tiên Thiên Thần Ma cao tầng hiển nhiên sẽ chọn ra những người ưu tú nhất để bồi dưỡng. Tuy nhiên, những người không có khả năng hay là thiên tài đều sẽ có được chỗ tốt riêng.
Kỳ Vũ Kiêu cũng đầy vẻ mong chờ:
- Thần Ma điện nguyện ý bồi dưỡng con hay không thì cần phải nhìn vào kết quả trận chiến này rồi.
...
Một lát sau. Rất nhiều hậu duệ Tiên Thiên Thần Ma đều tụ tập lại ở chung quanh, nhìn về phía Tần Vân đang đứng đối diện một người đàn ông khôi ngô khác.
Trong thành, tổng cộng có mười lăm gia tộc Tiên Thiên Thần Ma. Mỗi một gia tộc đều có mấy người đến xem, thoáng chốc đã lên đến con số mấy trăm người.
- Kỳ Vũ gia - Dực? Vừa mới tiến hành lễ thành niên mà?
- Nhỏ như vậy mà đã là Phàm Tục cảnh tầng thứ ba rồi?
- Không nhìn ra đấy, Kiêu có thể sinh ra con trai lợi hại như thế!
Mọi người đều nhỏ giọng bàn tán.
- Ha ha...
Kỳ Vũ Kiêu thì đặc biệt vui vẻ, đã rất lâu rồi ông ta không được vẻ vang như vậy.
- Bất quá vẫn còn quá nhỏ. Ở trong tay Bá Phong đoán chừng nó cũng không thể chèo chống quá mười chiêu đâu.
- Ta đoán chừng sau ba chiêu sẽ thất bại đấy.
Mọi người vẫn tiếp tục bàn tán khá sôi nổi.
Kỳ Vũ Kiêu nghe xong thì nhíu mày, sau đó nhìn chằm chằm về phía Tần Vân ở phía xa, thầm nói:
“Dực. Phải giành được tiếng nói cho ta. Phải gắng gượng chống cự trong ba năm hay mười chiêu.”
Vị phu nhân xinh đẹp đứng bên cạnh cũng nhìn chồng mình, nói nhỏ:
- Kiêu. Dực nhà chúng ta còn quá nhỏ. Kinh nghiệm chiến đấu cũng ít. Đội trưởng Bá Phong có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cũng không thua kém gì chàng. Thiếp thấy Dực có thể tiếp được mười chiêu, chúng ta cũng nên hài lòng rồi.
...
Mà ở phía xa xa.
- Bắt đầu đi!
Lão giả lông mày dài lưng khòm mở miệng nói.
Tần Vân nhìn người đàn ông khôi ngô phía đối diện. Đối phương là vác một thanh đại đao nặng nề, cười ha hả nói:
- Kỳ Vũ gia Dực, không nghĩ rằng mới mười bốn tuổi đã bước vào Thần Ma điện rồi. Đã đến được đây thì hãy xuất ra hết tất cả thực lực của ngươi, đừng sợ làm ta bị thương.
Tần Vân nói:
- Bá Phong thúc, thúc phải cẩn thận đó.
Người đàn ông khôi ngô kia lên tiếng đầy tự tin:
- Ha ha. Ngươi không cần lo lắng cho ta, bao nhiêu Yêu Ma đã chết dưới đao của ta rồi. Thực lực của ta không phải là tên oắt con như ngươi có thể so sánh.
- Vâng!
Tay trái Tần Vân nắm vỏ kiếm.
- Con xuất thủ đây!
Người đàn ông khôi ngô gật đầu:
- Đến đây đi. Cho ta xem thực lực của ngươi.
Vù...
Tần Vân nhanh chóng lao ra.
- Tốc độ rất nhanh đấy!
Người đàn ông khôi ngô kia vô cùng hứng thú đứng nhìn, mà hơn một trăm tộc nhân hậu duệ của Tiên Thiên Thần Ma đều quan sát rất chăm chú. Phu thê Kỳ Vũ Kiêu lại càng khẩn trương hơn.
Kiếm ra khỏi vỏ.
Người đàn ông khôi ngô chỉ thấy trước mắt mình dường như lóe lên một đường như ánh trăng. Hắn ta lập tức đưa đại đao nặng nề trong tay ra ngăn cản, nhưng lại cản không nổi.
“Vù...”
Ánh trăng kia dừng lại.
Tần Vân một tay cầm kiếm, kiếm dừng ngay trên cổ người đàn ông.
Một chiêu liền thắng.
Chung quanh trở nên yên tĩnh, rất nhiều tộc nhân trong gia tộc Tiên Thiên Thần Ma đến xem đều trợn tròn hai mắt, khó có thể tin được một màn vừa xảy ra.