Trong núi, đầu thu chính là mùa ngủ, ở cái chốn này, sáng sớm đầu thu mưa rơi tí tách mà phải rời giường, cũng đều cảm thấy phải xin lỗi ông trời.
Tôn Vấn Cừ giật nhẹ chăn, trở mình, chôn mặt vào trong.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng huyên náo của công nhân dậy sớm chuẩn bị làm việc, bên trong hàng lang ngoài cửa cũng có tiếng bước chân, hắn cố gắng tìm lại chút cảm giác buồn ngủ, hắn là một người lương thiện, cực kỳ không muốn có lỗi với ông trời.
Mà có vẻ chẳng thành công.
Giấc ngủ của Tôn Vấn Cừ vẫn luôn không tốt, rất khó vào giấc, hát bài hát ru, đếm cừu cũng không dễ dụ mình đi vào giấc ngủ, con kiến trong phòng vừa nấc một cái hắn đã lập tức tỉnh.
Từ khi bị cha vứt tới cái chỗ chết tiệt này, đã ba năm rồi hắn chưa từng ngủ say được một lần.
Sáng sớm sáu giờ đã bị công nhân đánh thức, không bị công nhân đánh thức thì cũng bị quản lý Trương phòng bên đánh thức, kể cả những người này không tạo ra tiếng động gì, con gà nuôi ở nhà đối diện có thể phát điên lên mà bốn giờ đã gáy sáng làm hắn tỉnh.
Gáy gì mà như cười.
Còn cười đến mức không ngừng được.
Ngày hôm nay, theo lệ thường, không ngủ lại được, không chỉ có không ngủ được, mơ màng cũng chẳng được luôn, cửa phòng hắn bị gõ vang.
Ba tiếng lộc cộc lộc cộc lộc cộc, sau đó là một câu nói dồi dào năng lượng: “Quản lý Tôn! Có người tìm cậu này!”
Vừa nghe giọng đã biết người nọ là lão Lương, từ ngày cái công trường khai thác đất sét cao lanh của ba vừa được dựng lên đã ở đây rồi, nói chuyện như sấm đánh, đánh nhau cũng không cần dùng tay.
“Tôi còn chưa dậy đây...” Tôn Vấn Cừ kéo dài giọng trả lời.
“Ai tìm cậu ấy?” Giọng Quản lý Trương vang lên.
“Một người tên là Mã Lượng.” Lão Lương nói.
“Mã Lượng?” Quản Lý Trương rõ ràng rất xa lạ với cái tên này, như đang suy nghĩ xem.
Lượng Tử?
Tôn Vấn Cừ bất thình lình thò đầu ra khỏi chăn.
Quản lý Trương không biết Mã Lượng, thế nhưng cái tên này, đối với hắn, vào giờ phút này, có ý nghĩa không hề bình thường, chính là ý nghĩa có thể khiến người ta trong nháy mắt hất chăn nhảy từ trên giường xuống, để trần mặc mỗi cái quần cộc đã ra mở cửa.
“Mã Lượng?” Tôn Vấn Cừ nhìn lão Lương ngoài cửa, hỏi lại một lần, gió thu lạnh từ hành lang thổi vào khiến hắn nổi da gà cả người.
“...Đúng, Mã Lượng, cậu ta bảo cậu ta tên là Mã Lượng,“ Lão Lương liếc hắn từ trên xuống dưới, “Cẩn thận lại cảm lạnh bây giờ, tháng trước không phải vừa bị sốt đó thôi.”
“Nó ở đâu rồi?” Tôn Vấn Cừ quay người vào phòng, giật lấy áo từ trên ghế cạnh giường rồi trùm lên người.
“Đang ở văn phòng ban kỹ thuật.” Lão Lương nói.
Tôn Vấn Cừ không hỏi nhiều nữa, cầm áo khoác vừa đi vừa mặc mà chạy ra khỏi phòng rồi xuống tầng, đi thẳng tới văn phòng ban kỹ thuật đối diện tòa nhà ký túc xá.
Phòng kỹ thuật này, trước đây gọi là phòng chỉ huy, từ khi hắn đến liền đổi lại, đào ít đất sét còn bày đặt phòng chỉ huy, ai không biết còn tưởng bọn họ đi đào chiến hào đây.
Mã Lượng đứng ngay ngoài phòng làm việc, đeo kính râm, từ xa đã có thể thấy gã một mặt tỏa ra nụ cười.
“Chạy đến đây làm gì?” Tôn Vấn Cừ đi tới trước mặt gã, cứ thế khoát tay gỡ luôn cái kính râm ra, “Lưỡi đã chẳng ra gì rồi còn giả mù nữa.”
“Tao đến, đón.....đón mày.” Mã Lượng cười ha ha hai tiếng, nghĩ nghĩ liền đi tới, ôm mạnh hắn một cái, “Gầy... gầy rồi, mày ấy.”
Tôn Vấn Cừ không nói gì, giơ tay lên định nhìn giờ, phát hiện ra mình không đeo đồng hồ.
“Đi.” Mã Lượng móc một chìa khóa xe từ đâu đó ra, ném vào tay hắn.
“Bây giờ?” Tôn Vấn Cừ trả lại kính râm lên mặt Mã Lượng, rồi quay đầu lại nhìn, quản lý Trương đang đứng trên lan can tầng hai nhìn hắn.
“Đương, đương nhiên là... bây giờ,“ Mã Lượng cũng nhìn về phía kia, “Mấy ông...ông anh kia, nhìn, nhìn nửa buổi rồi, nếu không đi chắc sẽ, sẽ... báo cho ông cụ.”
“Tao mới vừa dậy, còn chưa rửa mặt đây,“ Tôn Vấn Cừ xoa mặt, “Mày đến đây bằng gì?”
“Lái xe.” Mã Lượng chỉ chìa khóa xe trong tay hắn.
Tôn Vấn Cừ nhìn chìa khóa xe, lại quay đầu nhìn tầng hai sau lưng, quản lý Trương đang vừa gọi điện vừa đi tới đầu cuối cửa cầu thang.
Có lẽ là báo tin.
Hắn nhíu mày, đập một cái lên vai Mã Lượng: “Đi.”
“Đồ, đồ không mang đi, à?” Mã Lượng hỏi.
“Không cần nữa.” Hắn nói.
Cho dù đã đợi ở đây ba năm rồi, nhưng trong phòng hắn, căn bản cũng chẳng có gì, ngoại trừ vài bộ quần áo để thay, còn có một chồng tư liệu đất cao lanh, bản đồ gì đó, lúc hắn nhàn rỗi không có việc gì thì lật qua lật lại, đều lật đến cong mép rồi, nhìn qua còn tưởng là gia phả bị lật hơn trăm chục năm rồi.
Hắn ở cái chỗ này chính là ngồi không, không cần hắn quản sổ sách, cũng chẳng cần hắn quản người, cũng chẳng cần hắn quản đất luôn, quản lý Trương bình thường sẽ kéo hắn ra công trường đi loanh quanh, loại đất này phải làm thế nào, đống này có bao nhiêu, chất lượng ra làm sao, cha chỉ muốn kìm hắn lại mà thôi.
Nói ba năm, hắn liền đợi đúng ba năm, hôm nay là ngày mùng 9 tháng 10, vừa đúng ba năm.
Vốn là định thêm hai ngày nữa sẽ liên hệ với Mã Lượng bảo gã tìm cách tới mang mình đi, nhưng không nghĩ tới Mã Lượng còn sốt ruột hơn hắn, đúng kỳ hạn đã tới.
Hắn liếc nhìn Mã Lượng đang đi cạnh hắn, không hổ là thằng bạn chí cốt vì hắn mà bị cha một cước đá ra khỏi “sư môn“.
Có điều lúc hai người ra sân sau, Tôn Vấn Cừ vừa nhìn thấy con xe đang dừng ở cổng, bên cạnh đống đất liền sửng sốt: “Cái thứ quái quỷ gì đây?”
“Xe.” Mã Lượng nói.
“Mày lái cái xe này vào đây?” Tôn Vấn Cừ nhìn cái xe trước mắt, hai mắt sắp không chớp nổi nữa, lại cúi đầu nhìn chìa khóa xe trên tay, chắc chắn bản thân không nhìn nhầm, “Mày lái cái xe con bọ này đến đây? Mày cũng giỏi đấy chứ! Mày không quệt vỡ gầm xe luôn à!”
“Vội, không... không tìm được, xe, xe khác.” Mã Lượng nói.
“Tao không lái cái thứ quái quỷ này,“ Tôn Vấn Cừ quay người trở lại, “Lái được nửa đường chắc chắn chỉ còn mỗi cái cái xác, tao không muốn đi bộ, trời còn đang mưa nữa.”
“Vấn, Vấn, Vấn,... Tôn Vấn Cừ.” Mã Lượng vừa thấy hắn như vậy liền cuống lên, đi tới kéo hắn lại, “Đừng đại, đại thiếu gia nữa, nhỡ ông cụ mà đổi ý, bảo người cản, cản một cái, mày lại... lại phải đợi ba năm.”
Tôn Vấn Cừ đứng lại, nhìn vào sân, rồi quay đầu nhìn ra hướng con đường bên ngoài, cuối cùng cắn răng lên xe.
“Sao mày không lái đi?” Khởi động xe xong, hắn liền hỏi Mã Lượng một câu.
“Mày quen, quen tay, mày lái.” Mã Lương nói xong liền lo lắng quay lại đằng sau nhìn.
“Tao ba năm không chạm vào xe rồi,“ Tôn Vấn Cừ lái xe đi, mới vừa lái chưa được mười mét đã đụng phải ổ gà, xóc nảy một cái, hắn suýt nữa cắn phải lưỡi, “Con đường này còn nát hơn cả lúc tao đến.”
“Đều bị bọn mày, xe... xe kéo đất, đằn lên.” Mã Lượng cười, tay cầm dây an toàn.
Cứ như vậy lái xe ra khỏi con đường nhỏ, xóc nảy một đường đến trên “đại lộ”, con đường này cũng chỉ to hơn con đường bên ngoài sân phòng kỹ thuật kia có nửa mét chiều rộng, đã từng là đường xi măng, giờ ngoài bùn và đá thì chính là ổ gà.
“Điện, điện thoại mày không, cầm đi à?” Mã Lượng đột nhiên nhớ ra, vừa bám vào dây an toàn vừa hỏi.
“Ngoài người ra thì chẳng cầm gì cả.” Tôn Vấn Cừ nhìn qua gương chiếu hậu, không ai đuổi theo, cả con đường đá sình bùn sau xe, không một bóng người, “Cái điện thoại kia tao bình thường cũng không dùng, có cầm theo không cũng chẳng sao.”
“Cái cũ, cũ của....mày, ở chỗ tao.” Mã Lượng nói, “Số vẫn còn, còn giữ.”
Tôn Vấn Cừ liếc nhìn gã, không nói gì, chỉ là vỗ vỗ lên vai gã.
Theo lí, đột nhiên rời đi một nơi đã sống ba năm, người như hắn, thế nào cũng sẽ có chút xúc động, vậy mà chẳng có gì, chỉ có một ý nghĩ mau mau rời khỏi nơi này, xe vừa xóc vừa bất chấp trời mưa mà phóng vèo vèo.
Hai bên đường toàn là bụi đất, cỏ cùng lá cây mọc lên cũng là màu trắng xóa, mưa trút từ đêm qua đến giờ, cũng chẳng thể nào rửa sạch lá cây về màu xanh vốn có.
Bản thân vậy mà có thể đợi ở cái chốn này tận ba năm, thật sự có nghị lực.
Cùng cha đẻ của mình phân cao thấp đến tận mức này, có lẽ ngoài hắn ra cũng chẳng còn ai khác.
“Sao không ngăn nó lại!” Tôn Chính Chí cầm điện thoại rống lên, lại đập lên bàn làm việc một cái.
Tôn Dao ngồi trên ghế sofa tiếp khách bên cạnh sợ hết hồn, cốc cầm trong tay suýt nữa rơi xuống sàn, cô đứng lên đi tới cạnh cha, xua tay với ông.
Tôn Chính Chí cúp điện thoại, rồi ném điện thoại di động lên bàn một cái, quay lại nhìn cô: “Chuyện này con biết chưa?”
“Con không biết,“ Tôn Dao nhíu mày, “Kể cả con có biết cũng sẽ không để Lượng Tử đến đón nó chứ.”
“Vậy thì chính là em gái con!” Tôn Chính Chí giận dữ không kìm lại được, ngồi mạnh xuống ghế.
“Cũng chưa chắc là Gia Nguyệt,“ Tôn Dao đi qua rót cho ông một cốc nước, “Lượng Tử với nó thân thiết như thế, đi đón cũng không có gì lạ.”
“Xe nó ở đâu ra? Trương Binh nói nó lái cái xe con bọ đến! Mã Lượng lôi đâu ra xe con bọ, nó đến cái xe van còn là mua hàng cũ!” Tôn Chính Chí lại đập bàn một cái.
Tôn Dao không nói gì.
“Đứa nào đứa nấy đều được lắm.” Gân xanh trên trán Tôn Chính Chí giật giật, “Giỏi lắm.”
“Ba,“ Tôn Dao dừng một lúc mới đi tới phía sau, nhẹ nhàng nắm lấy vai ông, “Ba nói xem, ba giận lớn vậy làm gì? Con nói câu này, có lẽ ba không thích nghe... Vấn Cừ qua bên kia ba năm, câu này là ba nói, giờ hết ba năm rồi, nó về, cũng bình thường mà.”
“Con đừng có nói đỡ cho nó!” Tôn Chính Chí hất tay cô ra đứng lên, “Ba bảo đợi ba năm, không nói hết ba năm là nó được về, giờ ba bảo người ta bắt nó về đợi thêm ba năm! Cái thằng bất tài này, có đợi ba mươi năm cũng không lâu!”
“Ba,“ Tôn Dao thở dài, “Ba với nó cứ như vậy đến lúc nào? Vấn Cừ ba năm không về nhà, chưa đến hai tháng nữa là ăn Tết rồi, mẹ con nhớ nó không chịu nổi...”
“Vậy thì làm sao,“ Tôn Chính Chí nhìn cô, cười lạnh một tiếng, ngắt lời cô, “Con cho rằng nó sẽ về nhà ăn Tết?”
Tôn Dao không nói gì nữa, trầm mặc một lúc rồi đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, dặn dò thư ký ngoài cửa đưa một chén trà sâm vào rồi rời đi.
Cả đường đi, Tôn Vấn Cừ đều không nói gì, gầm xe con bọ quá thấp, con đường này phải mưa thêm hai ngày nữa, hắn và Mã Lượng nhất định sẽ bị nhốt trong xe, không chừng còn bị người của cha tóm về hiện trường xây dựng chiến hào mất.
Hơn nữa, con đường này xóc đến mức này, hắn cũng sợ vừa mở miệng nói chuyện một cái liền sứt răng, hàm răng trắng đều tăm tắp của hắn không thể bị thương tổn gì được, trước đây còn có người đến tìm hắn quay quảng cáo kem đánh răng đây.
Xóc như điên trên đường hơn một tiếng, cuối cùng xóc lên được đường bằng phẳng, hắn mới thở phào ra một hơi, kéo dây an toàn, hỏi Mã Lượng một câu: “Xe ở đâu ra?”
“Mượn, mượn được,“ Mã Lượng nói, cũng kéo dây an toàn, móc một điếu thuốc ngậm vào, chuẩn bị đốt, “Mượn cho, mày, mày lái là được.”
“Đừng có linh tinh với tao,“ Tôn Vấn Cừ đưa tay giật điếu thuốc trong miệng gã, ném ra ngoài cửa sổ, “Nói đi, của chị hai tao hay là mẹ tao.”
“Không phải.” Mã Lượng bỏ gói thuốc lá vào lại trong túi.
“Lượng Tử, tao biết mày bao nhiêu năm rồi,“ Tôn Vấn Cừ nhìn gã, “Đây chắc chắn là xe của Tôn Gia Nguyệt... là xe của bà ấy, hay là xe bà ấy mua cho tao?”
Mã Lượng nhìn hắn, trầm mặc một lúc mới nói: “Mua cho.....mày.”
“Tao không cần.” Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, “Như ngồi trong cái hộp giầy.”
“Vấn....Vấn, Vấn....” Mã Lượng thở dài, xoay người về phía hắn.
“Vấn đi.” Tôn Vấn Cừ liếc nhìn gã.
“Cừ.” Mã Lượng nói xong câu.
“Mày không nói luôn nội dung được à.” Tôn Vấn Cừ không nhịn được cười.
“Gọi tên ý, là ngữ, ngữ trọng tâm...trường*” Mã Lượng cũng bật cười theo, sau đó thu nụ cười lại, “Theo tao, tao nghĩ, mày đi nhận lỗi với ông cụ, nhà mày, là được.”
*ngữ trọng tâm trường: ý chỉ lời nói thành khẩn, chân thành.
“Nhận lỗi gì?” Tôn Vấn Cừ đạp phanh xe lại, dừng xe giữa đường, “Tao có lỗi gì? Tao thích đàn ông là có lỗi? Tao không chịu làm gốm là có lỗi? Tao không thích mấy cái lọ cái đĩa cái bình đấy là có lỗi? Tao đợi trong hốc núi đến ba năm tao còn có lỗi à?”
“Ý tao không, không phải...” Mã Lượng bị hắn xổ cho một tràng, lại càng nói không lưu loát.
“Tao biết ý của mày,“ Tôn Vấn Cứ lại lái xe tiếp, “Ông ấy không phải cho rằng tao không ra hồn à, tao cứ không ra cái hồn ông ấy muốn là không đúng à?”
Mã Lượng thở dài, tay sờ sờ vào túi rồi dừng lại.
“Muốn hút thì hút đi,“ Tôn Vấn Cừ nói, “Hé cửa sổ ra.”
“Không phải tao nói, mày,“ Mã Lượng móc thuốc lá ra, đốt lên, “Mày không muốn ra hồn, hồn ông ấy muốn... mày cũng chẳng ra được.... cái hồn gì khác.”
Tôn Vấn Cừ mãi cũng không nói ra được gì, quay đầu lại nghiêm túc mà nhìn Mã Lượng: “Mày may mà mồm miệng không lưu loát.”
Vốn là bốn năm giờ lái xe, nhờ con đường rách nát này, xe lái mãi đến chiều mới tới chỗ ở của Tôn Vấn Cừ.
Lần này chuyện đón hắn về, Mã Lượng không nói với người khác, cho nên không có tình cảnh náo nhiệt mỗi lần hắn sắp đi đâu về là lại có một đám người đón gió tẩy trần cho hắn.
Tuy rằng Tôn Vấn Cừ rất không thích cùng một đám người ngồi trên bàn rượu chém gió tán phét, thế nhưng giờ đứng một mình giữa phòng khách lại cảm thấy có hơi lạnh lẽo.
Đi một vòng qua mấy căn phòng rồi sững sờ giữa phòng khách không biết phải làm gì.
“Tao dọn dẹp rồi.” Mã Lượng đứng một bên nói.
“Nhìn ra rồi, không rơi bụi.” Tôn Vấn Cừ quẹt ngón tay lên bàn, rất sạch.
“Chìa khóa đưa, đưa mày,“ Mã Lượng lấy ra chùm chìa khóa hắn để lại trước lúc vào núi tu hành, “Chùm kia mày nhớ, nhớ phải lấy lại.”
“Hả?” Tôn Vấn Cừ liếc nhìn gã.
Hắn có hai chùm chìa khóa, trước lúc đi, một chùm đưa cho Mã Lượng, một chùm đưa cho Lý Bác Văn.
“Phải lấy lại,“ Mã Lượng nói, “Nếu không thì đổi, đổi khóa.”
“Anh ta mang người đến à?” Tôn Vấn Cừ vừa hỏi vừa đi vào phòng ngủ, vỏ chăn và phủ bàn đều nhìn ra được là Mã Lượng đã đổi sang cái mới cho hắn, hắn liền mở tủ ra nhìn thử, bên trong trừ quần áo lúc hắn đi không mang theo, còn có hai bộ váy của phụ nữ, hắn lấy ra, ném lên ghế sofa phòng khách: “Đệt, sao mày không ném luôn đi.”
“Giữ lại cho mày xem.” Mã Lượng nói.
Tôn Vấn Cừ lại kiểm tra thêm hai lần, không phát hiện thêm gì khác lạ, có lẽ có, Mã Lượng cũng đã dọn sạch sẽ.
“Điện thoại cũ của tao đâu?” Hắn hỏi Mã Lượng.
Mã Lượng lấy điện thoại di động từ dưới ngăn kéo bàn uống nước đưa cho hắn, đã sạc đầy bật máy lên.
Hắn nhận lấy điện thoại, chuẩn bị ấn số, Mã Lượng ngăn hắn lại: “Trước, trước tiên ăn cơm đã, tao mời.”
“Đón gió cho tao à?” Tôn Vấn Cừ cười, bỏ điện thoại vào túi, “Hai đứa mình thôi à?”
“Thấy ít người thì tao....tìm thêm cho mày... hai con búp bê, bơm hơi,“ Mã Lượng nói, “Mỗi bên một con.”
“Tao xem rồi,“ Tôn Vấn Cừ chậm rãi xoay người, “Nói trước, tao tuy ba năm không ăn được gì ngon, nhưng mấy tiệm trước đây ăn chán rồi tao cũng không đi.”
“Quán mới.” Mã Lượng gật đầu.
Tôn Vấn Cừ vào nhà tắm, tắm gội sạch sẽ, thay sang bộ quần áo khác, đứng trước gương nhìn qua, cảm giác mình có chút cảm giác như giành lấy cuộc sống mới.
Ngồi trong hốc núi ba năm, hắn cũng không đành lòng soi gương nhiều.
Chỉ là cái kiểu tóc này còn phải làm lại một lần, đều là làm trên cửa hiệu cắt tóc trên thị trấn lúc đi cùng quản lý Trương lên thị trấn mua sắm, lộ ra ma lực của Vương sư phụ đầu thôn.
“Mày lái xe đi,“ Lúc ra khỏi nhà, Tôn Vấn Cừ ném chìa khóa xe con bọ cho Mã Lượng, “Tao không biết đường nữa rồi.”
Mã Lượng cầm chìa khóa qua, nở nụ cười hai tiếng.
“Xe này mai trả cho Tôn Gia Nguyệt đi, tao không lái cái thứ quái quỷ này,“ Tôn Vấn Cừ ra khỏi nhà, căn nhà này của hắn ở tầng một, ngoài cửa có sân nhỏ rộng chừng bảy tám mét vuông, hắn trồng không ít hoa trong sân, ba năm không về, Mã Lượng chăm sóc không tệ, vậy mà vẫn phát triển bừng bừng.
“Mày lái xe, xe máy?” Mã Lượng hỏi, “Hay là xe...điện.”
“Tao đi bộ không được à?” Tôn Vấn Cừ nói, suy nghĩ một lúc lại quay đầu nhìn gã, “Thôi, xe đừng trả lại cho Tôn Gia Nguyệt, bà ấy thể nào cũng bảo mày không cần thì vứt xe ven đường đi, cứ giữ xe lại, mày lái đi.”
Không chờ Mã Lượng nói gì, Tôn Vấn Cừ đã đi ra sân, đang định đi về hướng xe, phía sau vang đến giọng một người phụ nữ: “Tôn Vấn Cừ!”
Mới vừa về đã có người quen?
Hắn quay đầu, liếc mắt nhìn phía sau, một cô gái đang bước từ từ đi về phía hắn, phía sau còn có một thằng nhóc, người rất cao, đội mũ lưỡi trai, trên cổ còn đeo headphone to, không nhìn rõ khuôn mặt.
“Chị là...” Tôn Vấn Cừ nhìn chằm chằm người phụ nữ này vài lần, đeo một cặp kính râm che nửa mặt, nửa mặt còn lại rất xinh đẹp, thế nhưng trang điểm rất đậm, nhìn có hơi quen mắt nhưng không nghĩ ra được là ai.
“Nhìn đi,“ Cô nàng kia đứng lại trước mặt hắn, ôm cánh tay cười lạnh, nghiêng người, nói với người đằng sau một câu, “Mới có bao năm không gặp, ba mày đã không quen biết gì mẹ mày rồi.”
Tôn Vấn Cừ ngẩn người, đột nhiên quay đầu lại hỏi Mã Lượng: “Bà chị này nói gì thế mày?”
“Cô ta nói thằng, thằng nhóc kia, là......” Mã Lượng chỉ vào phía sau cô nàng, “Con trai mày.”