Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 56: Chương 56




Bữa tối rất phong phú, ngoài cá kho Tôn Vấn Cừ chọn ra, còn có xá xíu Phương Trì rất thích ăn, gà vịt đều có, thêm cả một nồi canh sườn.

"Thế này cũng nhiều quá rồi," Phương Trì vừa gặm sườn vừa nói, "Ba ngày cũng ăn chẳng hết."

"Khó có dịp con về được một chuyến," Bà nội nói, "Ăn không hết thì không hết, sau này lên đại học rồi, lại càng không về được, bà nhìn cháu nội nhà ông cụ Lý kìa, lên đại học rồi, Tết cũng không về."

"Đó là đi đến nhà bạn gái mà." Ông nội nói.

"Con không thể nào không về Tết đâu," Phương Trì cười, "Có thời gian con sẽ về."

"Vậy cũng chưa chắc," Bà nội thở dài, "Con muốn tìm bạn gái, không phải là phải chiều người ta, cùng người ta về nhà à?"

"Con..." Phương Trì nhìn lướt thật nhanh qua Tôn Vấn Cừ, Tôn Vấn Cừ đang rất chăm chú cúi đầu róc xương cá, "Con sẽ không."

"Mày ngốc như thế." Bà nội chậc chậc hai tiếng.

"Cậu ấy ngốc như thế, có khi học xong bốn năm đại học còn chẳng gặp được một người bạn gái kìa." Tôn Vấn Cừ vừa gỡ xương cá vừa nói.

"Đúng thế!" Phương Trì nhanh chóng gật đầu, "Đúng, con quá... là ngốc."

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu.

Bữa cơm này dù ăn ngoài sân, nhưng vẫn ăn đến toát mồ hôi cả người, Tôn Vấn Cừ vừa đặt bát xuống liền đi tắm, nửa buổi cũng chưa đi ra, Phương Trì nóng không chịu nổi, đành phải ra sân sau dùng ống nước ông nội dùng để tưới rau tắm.

"Cái thằng này, ăn xong lại tắm nước lạnh!" Bà nội cau mày, "Chẳng tốt cho sức khỏe!"

"Con nóng chết đi được rồi," Phương Trì ngồi trên ghế trúc trong sân đung đưa, dội nước lạnh cái cả người đều thư thái.

Trong nhà tắm ngoài sân trước vẫn còn có tiếng nước, bà nội đi qua gõ cửa nhà tắm: "Thủy Cừ à!"

"Bà, bà làm gì thế?" Phương Trì sợ hết hồn.

"Thủy Cừ!" Bà nội lại gõ cửa phòng thêm hai cái nữa, "Đừng tắm nước lạnh, dùng nước nóng đi!"

"À," Tôn Vấn Cừ ở bên trong đáp một tiếng, "Bà, cháu đang tắm nước nóng mà."

Bà nội giờ mới đi, Phương Trì đi qua nhỏ giọng nói: "Bà, người ta là đàn ông đang tắm gội, bà lại qua gõ cửa, thế là không ổn đâu."

"Có gì mà không được, nó cũng không mở cửa ra, còn bằng tầm tuổi cháu bà," Bà nội liếc mắt nhìn cậu, "Nếu là con ở trong, bà cứ thế đi vào, cửa cũng không thèm gõ."

"...À." Phương Trì không biết nên nói gì nữa, ngồi trở về trên ghế trúc.

Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chảy ào ào, Tôn Vấn Cừ cũng thật là trâu bò, tắm gội xối người gần hai mươi phút rồi còn chưa ra.

Ào ào.

Phương Trì đột nhiên lại hơi khô nóng, trước mắt thoảng qua thân thể Tôn Vấn Cừ lúc ở bên hồ nước chỉ mặc mỗi quần trong, cậu có hơi bất đắc dĩ cong chân lên gác trên ghế.

Thật ra, trước hôm nay, số lần cậu nhớ tới Tôn Vấn Cừ cũng không ít, mà trước đó đều không như bây giờ, chốc chốc là lại có thể có phản ứng, câu "xả van" của Tôn Vấn Cừ cũng thật sự là không sai.

Phương Trì, mày xả van rồi đấy à.

Tôn Vấn Cừ cuối cùng cũng ra khỏi phòng tắm, cởi trần mặc quần thể thao rộng rãi, tóc ướt, trên người còn mang theo hơi nóng.

Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, cảm xúc mới vừa bình tĩnh được lúc đã lại một lần nữa nhanh chóng dâng trào, cậu quay đầu đi chỗ khác thật nhanh, nhìn chằm chằm Tiểu Tử ở bên cạnh ưỡn người.

"Làm gì thế?" Tôn Vấn Cừ đi tới, gảy cái trên đầu cậu.

"Anh..." Phương Trì không nhìn hắn, "Tắm gội xong như thế này lại toát mồ hôi cả người à?"

"Không," Tôn Vấn Cừ nói, "Thoải mái lắm, tôi mới đầu cũng định dùng nước lạnh, lạnh rùng cả mình, nước nhà cậu là trên núi chảy xuống đúng không, lạnh quá."

"Ừ," Phương Trì gãi đầu, "Đúng."

Tôn Vấn Cừ không nói gì nữa, quay người đi lên tầng.

Phương Trì tiếp tục ngồi trong sân nhập định, đến lúc mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, muỗi cũng bay vo ve ra, cậu mới đứng dậy trở vào nhà.

Cả căn nhà ngoài căn phòng của Tôn Vấn Cừ, đều không có điều hòa, ông bà nội không dùng được, Phương Trì chỉ cần một cái quạt điện là đã được rồi.

Tôn Vấn Cừ yếu ớt không chịu được nóng, vừa vào hè cái là mua máy điều hòa lắp, bà nội còn xót tiền điện thay hắn.

Phương Trì lên tầng đi vào phòng mình, loanh quanh một lúc không biết nên làm gì.

Thi đại học vừa kết thúc, trạng thái tranh thủ từng phút từng giây học tập trước đây liền đột nhiên một chân đạp hụt, lập tức cả người rảnh rang chẳng có việc gì để làm.

Ở trong phòng sờ đông nắm tây một lúc xong, Phương Trì vẫn đứng trước cửa phòng Tôn Vấn Cừ gõ cửa.

"Không khóa." Tôn Vấn Cừ ở bên trong trả lời.

Phương Trì đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hắn đang ngồi trước bàn, không còn cởi trần nữa, mặc một cái áo phông rất rộng rãi, nhìn có vẻ là chuẩn bị làm việc.

"Anh..." Phương Trì do dự, cậu biết Tôn Vấn Cừ lúc làm việc rất nghiêm túc.

"Không sao," Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu, "Cậu cứ vào đi, không ảnh hướng đến tôi."

"Tôi là..." Phương Trì từ từ đến bên giường, nhấc Hoàng tổng sắp béo ú tới xoa, "Tôi chỉ là rảnh rỗi không biết làm gì."

"Nhìn tôi làm việc thôi." Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng.

"Ừm." Phương Trì gật đầu.

Tôn Vấn Cừ tiếp tục cúi đầu vẽ, Phương Trì nhích nhích lên giường, dựa vào tường, kéo chân Hoàng tổng đang định giãy dụa bỏ chạy lại.

Lần này về còn chưa kịp nhìn kỹ, trong phòng Tôn Vấn Cừ có thêm mấy cái bình cái lọ, trên bàn quay làm gốm đặt ở góc phòng còn có một cái lọ hình thù quái lạ đang làm dở.

Những thứ này, cùng với Tôn Vấn Cừ đang cúi đầu vẽ, tạo thành một bầu không khí khiến người ta rất dễ chịu.

Tuy rằng nếu cứ nhìn Tôn Vấn Cừ chằm chằm một lúc lâu, Phương Trì sẽ cảm giác mình có hơi rục rịch, thế nhưng cậu vẫn rất hưởng thụ cảm giác trước mắt.

Rất thả lỏng.

Không cần nghĩ tới còn một tập đề chưa làm.

Không cần nghĩ tới đi thi.

Cũng không cần nghĩ tới tâm tình đè nặng thêm trong lòng.

Nói ra rồi.

Cho dù vẫn có rất nhiều bất đắc dĩ chưa chắc chắn, e rằng còn đang ở rất xa phía trước chờ đợi cậu.

Nhưng cậu đã nhận được đáp lại, chuyện này đã đủ để cậu thả lỏng được xuống.

Cứ như vậy nhìn gò má Tôn Vấn Cừ, cái gì cũng không nghĩ.

Mãi cho tới khi điện thoại di dộng vang lên, cậu mới lấy lại được tinh thần, thật nhanh nhấn nghe, sau đó nhảy xuống giường chạy ra khỏi phòng, sợ làm ồn đến Tôn Vấn Cừ.

Điện thoại là Hứa Chu gọi tới, giọng nghe rất vui vẻ: "Này Phương Trì, mày về chỗ ông bà mày đúng không?"

"Ừ," Phương Trì đáp một tiếng, đi vào trong phòng mình, "Làm sao?"

"Mấy đứa bọn tao đang bàn bạc xem, định qua chơi một lúc," Hứa Chu nói, "Thế nào, mày có thời gian không?"

"Có những ai? Bọn mày có gọi Tiếu Nhất Minh không?" Phản ứng đầu tiên của Phương Trì là phải rủ Tiếu Nhất Minh, tình hình nó bây giờ rất cần giải sầu.

"Gọi chứ, nó cũng đi cùng mà," Hứa Chu nói, "Mày có việc gì không?"

Mấy đứa này bàn chuyện đi chơi đã bàn được một học kỳ rồi, giờ cuối cùng cũng được nghỉ, chắc là đã hào hứng không nhịn được, Tôn Vấn Cừ vẫn đang ở đây, cậu lại hơi do dự.

"Tao cũng không chắc," Phương Trì suy nghĩ "Tao hỏi thử ông nội tao xem mấy hôm nay có việc gì không, chốc nữa gọi lại cho mày."

"Được," Hứa Chu nói.

Cậu trở lại phòng Tôn Vấn Cừ, Tôn Vấn Cừ thay đổi tư thế, vẫn đang vùi đầu nhìn chằm chằm bản vẽ.

Ngay lập tức không tìm được cơ hội thích hợp để mở miệng, Phương Trì liền không nói gì, đứng sau hắn chờ.

Một lúc sau, Tôn Vấn Cừ đột nhiên quay đầu lại: "Làm sao thế?"

"À," Phương Trì xoa mũi, "Là...bạn học tôi gọi điện đến, bảo là mấy đứa nó muốn tới đây chơi."

"Hả?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu, "Không phải rất tốt à, tôi thấy cậu rảnh tới mức thiếu điều đếm lông mèo nữa thôi."

"Không phải," Phương Trì nở nụ cười, "Tôi sợ bọn họ tới...cả đám ồn ào lắm, sẽ không ảnh hưởng tới anh chứ?"

"Không đâu," Tôn Vấn Cừ trả lời rất chắc chắn, "Cũng không lên ầm ở phòng tôi."

"Vậy..." Phương Trì vẫn còn đo dự.

Tôn Vấn Cừ đặt bút xuống, đứng lên, đi tới trước mặt ôm lấy cậu, ghé vào tai cậu nói nhỏ nhẹ: "Không sao, bạn học cậu muốn đến chơi thì đến, cậu đừng nghĩ ngợi linh tinh gì cả, cũng không ai nghĩ gì đâu."

"Ừ," Phương Trì gật đầu, ôm sát eo Tôn Vấn Cừ, "Tôi chỉ là...thật ra cũng không có gì."

"Vốn là cũng không có gì." Tôn Vấn Cừ cười.

"Tôi như thế này, có phải là không có tiền đồ lắm không?" Phương Trì thở dài, tay xoa trên lưng Tôn Vấn Cừ.

"Chuyện này chẳng liên quan gì đến có tiền đồ hay không cả," Tôn Vấn Cừ hôn nhẹ lên cổ cậu, đột nhiên nở nụ cười rất nhẹ, "À, thật ra là cũng có tiền đồ lắm mà, nói hai câu thôi đã kéo cờ được rồi."

"Tôi..." Phương Trì lập tức đỏ bừng mặt, định vểnh mông ra mà lại cảm thấy tư thế này quá ngu, không thể làm gì khác hơn là kiên trì không động đậy, "Tôi là quá trẻ tuổi."

"Ừm." Tôn Vấn Cừ mặt thì nghiêm túc gật đầu, mà trong giọng nói vẫn mang theo ý cười không che giấu.

"Không phải chứ," Phương Trì nhìn hắn chằm chằm, "Anh chưa từng có lúc nào như vậy à? Cười gì mà cười."

"Không cười, không cười thật," Tôn Vấn Cừ thả cậu ra, lùi về phía sau nắm lấy vai cậu, "Rau hẹ tinh mà, chính là như thế."

"Cái gì tinh cơ?" Phương Trì ngây người.

"Chú Lượng Tử cậu nói," Tôn Vấn Cừ dựa vào cạnh bàn, "Rau hẹ tinh."

"Rau hẹ? Rau hẹ thì làm sao?" Phương Trì không nghĩ ra được.

"Rau hẹ thì tráng dương chứ sao." Tôn Vấn Cừ chậc môt tiếng.

Phương Trì nhịn một lúc liền cười: "Ôi, người này nếu không phải miệng nói lắp thì chắc chắn là ngứa miệng lắm."

"Cho nên ông trời để cho nó nói lắp, sợ nó bị đánh." Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì cười vui vẻ một lúc sau liền đi tới trước mặt Tôn Vấn Cừ, đến gần hôn hắn, rồi lại ôm hắn đẩy về phía giường.

"Sao thế?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu.

"Hôn một lúc," Phương Trì liền đè hắn lên giường, "Lại hôn thêm một lúc, rau hẹ tinh mà."

Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, nằm không nhúc nhích.

Phương Trì như thể tìm kho báu mà hôn trên cổ trên mặt hắn một lượt, sau đó liền ôm lấy hắn thở dài thườn thượt: "Tình hình này của tôi, có cần uống thuốc gì không nhỉ?"

Tôn Vấn Cừ vốn đã bị cậu hôn đến dạt dào cảm xúc lắm rồi, vừa nghe thấy câu này liền cười đến mức bao nhiêu tâm tình cũng tan tành hết, vừa cười vừa nói: "Cậu còn uống thuốc gì nữa, cậu vừa nói một câu thôi đã có thể dập hết bao nhiêu cảm xúc mãnh liệt của tôi rồi."

"Tối nay," Phương Trì đè lên người hắn không nhúc nhích, "Tối nay tôi ngủ ở chỗ anh, được không?"

"Ừ, ngủ đi," Tôn Vấn Cừ đẩy cậu một cái, "Xuống đi, đè chết cha rồi."

Phương Trì trở mình nằm dài trên giường, dùng sức thở dài.

Tôn Vấn Cừ một khi đã bật lên hình thức làm việc, có thể cả tiếng chỉ nhìn chằm chằm bản vẽ trước mắt, cũng không động đậy dù chỉ một chút.

Phương Trì tận mắt nhìn hai con muỗi dừng lại trên cánh tay hắn, đành phải tìm cái bình phun nhỏ đổ nước đuổi muỗi độc nhất vô nhị của bà nội vào, phun xung quanh người Tôn Vấn Cừ.

Nhìn chằm chằm Tôn Vấn Cừ hơn một tiếng, Phương Trì liền rón rén ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Ông bà nội còn đang nói chuyện dưới tầng, Phương Trì vừa đi xuống, bà nội liền kéo cậu xuống ngồi trên ghế sofa: "Trước đây về rồi đều dính lấy ống bà, hai lần này về lại cứ dính với Thủy Cừ."

"...Đâu có." Phương Trì có cảm giác vừa chột dạ vừa lúng túng, ôm vai bà nội.

"Người trẻ tuổi nhiều chuyện để nói," Ông nội ở bên cạnh cười, "Còn có thể cứ nói chuyện với hai ông bà cụ à."

"Con với ông bà cũng có nhiều chuyện để nói mà," Phương Trì trượt chân xuống, dựa vào bên người ông, "Lúc không có chuyện gì để nói con cũng thích nghe hai người nói."

"Chỉ biết nói ngon ngọt lấy lòng người ta." Bà nội đập cậu một cái.

Phương Trì cười không nói gì.

Ông bà nội tiếp tục nói chuyện, nói đều là chuyện con cháu, cửa hàng của ba mẹ, nhà của cô, Phương Trì híp mắt lại nghe.

Gió quạt thỉnh thoảng đảo qua người cậu, cảm giác rất tốt đẹp, như thể quay lại lúc còn bé.

"Ba mẹ con, cũng vô tâm thật," Bà nội sờ chân cậu, "Thi đại học cũng xong rồi, đến giờ còn chưa gọi điện thoại hỏi được một lần đúng không?"

"Hai người cũng không biết con thi lúc nào mà," Phương Trì cười ha ha.

"Vậy thì con phải nói cho hai người biết," Bà nội nhíu mày, "Nuôi thằng con trai nuôi cũng chẳng lo gì, cái gì cũng không lo."

"Có ông bà đây rồi, không cần bố mẹ lo," Phương Trì cười nói, suy nghĩ liền nói, "Đúng rồi, ngày mai bạn học con tới đây."

"Bạn học tới chơi à? Tốt lắm," ông nội nói rất vui vẻ, "Đến mấy đứa? Nhà ta ở không hết đúng không?"

"Bảy, tám người gì đó," Phương Trì nói, "Ở được, trời nóng như thế này, buổi tối ghép tre xuống đất thành giường, rồi trải mấy tấm chiếu ra là được, con gái thì...có thể ngủ trong phòng con."

"Còn có con gái à?" Bà nội vừa nghe thấy liền hào hứng, "Xinh không? Cao bao nhiêu? Béo hay gầy?"

"Ôi..." Phương Trì gãi đầu, "Chỉ là bạn học thôi, bạn học nữ, bà đừng nghĩ xa quá."

"Ngày mai bà phải nhìn xem." Bà nội cười nói, bỏ qua lời của cậu.

Lại hàn huyên thêm một lúc, ông bà nội cũng đã bàn bạc xong thực đơn chiêu đãi bạn học tới ăn cơm, rồi trở về phòng ngủ.

Phương Trì liền chơi với Tiểu Tử một lúc, rồi lên tầng.

Lúc đẩy cửa ra liền nhìn thấy Tôn Vấn Cừ đang đứng trong phòng hoạt động cánh tay.

"Hết bận rồi à?" Cậu đi vào phòng, đóng cửa lại.

"Ừ," Tôn Vấn Cừ quay đầu lại, "Trên người cũng mỏi, nếu không phải giờ hơi nóng, tôi còn muốn ra ngoài chạy hai vòng thả lỏng."

"Không thì," Phương Trì do dự, "Không thì để tôi... xoa bóp cho anh."

"Cậu biết à?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu.

"Cũng coi như là biết một chút," Phương Trì nói, "Bà nội hay bị đau thắt lưng, trước đây tôi hay xoa bóp thắt lưng cho bà, bà còn bảo tôi xoa bóp tốt lắm."

"Vậy cậu xoa cho tôi đi, vừa nãy tôi ngồi vắt chân, lưng mỏi kinh khủng," Tôn Vấn Cừ nằm sấp lên giường, dang rộng tay chân.

Phương Trì xoa tay, đứng bên giường, tìm nửa ngày cũng chẳng tìm được tư thế thích hợp.

"Làm gì thế?" Tôn Vấn Cừ nghiêng đầu sang hỏi.

"Tôi đang nghĩ xem tôi nên làm thế nào cho dễ xoa bóp," Phương Trì quỳ một chân bên giường.

"Cậu định xoa bóp lưng cho tôi," Tôn Vấn Cừ híp mắt lại, "Hay là định sờ tôi đấy?"

"...Xoa bóp lưng mà." Phương Trì nói.

"Xoa bóp lưng thì còn có tư thế gì nữa, cậu ngồi trên đùi tôi không phải là bóp được rồi à," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Xem cậu xoắn xuýt kìa."

Phương Trì không nói gì, lên giường trèo qua người hắn, ngồi lên trên đùi, "Tôi có nặng không?"

"Tàm tạm chịu được." Tôn Vấn Cừ nói.

"À." Phương Trì gật đầu, kéo áo hắn lên trên.

Tay vừa đặt lên lưng hắn, Tôn Vấn Cừ liền nói một câu: "Thật ra nếu cậu muốn sờ tôi, tư thế này cũng thích hợp đấy."

"Sao anh lại thiếu đòn thế nhỉ?" Phương Trì giơ tay nhíu mày hỏi.

Tôn Vấn Cừ không nói gì, nhắm hai mắt cười.

Phương Trì giơ tay gần nửa phút, ngưng thần tụ khí mà dồn lực chú ý tập trung lên tay mình, cảm giác mình đã đao thương bất nhập rồi, mới đặt tay lên người Tôn Vấn Cừ.

Vừa thả tay ra, tay mới vừa chạm vào lưng Tôn Vấn Cừ, cậu đã có hơi choáng váng.

Có điều, vẫn cắn răng, bắt đầu vừa đấm vừa bóp lưng bóp eo Tôn Vấn Cừ.

"Nhẹ thôi," Tôn Vấn Cừ nhăn mặt nhe răng, "Cậu đánh trộm đấy à?"

"Yếu ớt vậy," Phương Trì nhẹ tay đi, "Thế này bà nội tôi còn bảo tôi không dám dùng sức."

"Tôi làm sao so được với bà nội cậu," Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại, "Tháng trước tôi đi chợ với bà, bà xách nhiều hơn tôi, đi còn nhanh hơn tôi."

"Đúng," Phương Trì nở nụ cười, "Đúng là anh không so được với bà, bà cụ ở nông thôn, cả đời làm lụng, đều như vậy."

Nói ra thì, trên người Tôn Vấn Cừ cũng có cơ bắp, còn rất rắn chắc, nhưng lại có cảm giác thật sự non mềm, Phương Trì không dám hướng mắt về thân thể hắn, chỉ nhìn chằm chằm hoa văn to nhỏ trên giường.

"Chỗ trên eo cậu lại làm như vừa nãy thêm mấy cái nữa đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Đấm mấy cái như vừa nãy ấy, dễ chịu lắm."

"Ừ," Phương Trì nhẹ nhàng đấm mấy cái trên eo hắn.

"Mới vừa rồi nói chuyện với ông bà à?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Ừ," Phương Trì gật đầu, nghĩ tới liền thở dài, "Bà tôi gần đây cứ luôn..."

"Trông mong chắt trai mà." Tôn Vấn Cừ cười.

Động tác trên tay Phương Trì dừng lại, nói nhỏ: "Ừ."

"Đừng nghĩ tới những chuyện này," Tôn Vấn Cừ trở tay ra sau sờ trên đùi cậu, "Kể cả cậu có phải tìm cô gái nào kết hôn đi nữa, cũng không phải chuyện phải làm ngay bây giờ."

"Qua ngày nào tính ngày đó à?" Phương Trì nắm lấy tay hắn.

"Tích góp lại," Tôn Vấn Cừ nói, "Dũng khí, cả lý do không thể không nói ra, tích góp cho đủ rồi hẵng nghĩ tới những thứ này."

"Ừm." Phương Trì đáp một tiếng.

"Câu này nghe thì, không khác với tận hưởng lạc thú trước mắt lắm," Ngón tay Tôn Vấn Cừ vẫn đang gãi trong lòng bàn tay cậu, "Nhưng cũng lại không giống nhau, trách nhiệm thì không thể quên, nhưng điều kiện tiên quyết là đến ngày đó, cậu phải chống đỡ được."

"Ừm." Phương Trì nhìn gò má hắn.

"Tuy nói là thích ai, là nam hay nữ, đều không sai," Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại, "Nhưng cũng chỉ là nói như vậy, mọi người đều đi bên phải, chúng ta lại cố tình đi bên trái, chuyện này kể từ ngày đó đã phải vác lấy, không cắt đuôi được...có phải là hơi nặng nề quá không?"

"Không," Phương Trì cười, "Tôi thích nghe anh nói mấy cái này lắm, những lúc thế này tôi mới có cảm giác anh lớn hơn tôi mười tuổi."

"Cảm nhận ấm áp từ người ba đi con trai." Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì không lên tiếng, trầm mặc một lúc sau, liền nằm rạp xuống, hôn một cái lên lưng hắn.

Da dẻ Tôn Vấn Cừ rất căng mịn, ấm áp.

Phương Trì hôn một mạch lên trên, cuối dùng dừng lại trên vành tai hắn, có lẽ là hơi thở phả lên mặt Tôn Vấn Cừ, Tôn Vấn Cừ nhắm hai mắt lại, lông mi nhẹ run.

Phương Trì lại gần, hôn lên khóe mắt hắn, sau đó kề sát lên lưng hắn, tay vươn ra phía trước người hắn thăm dò.

...

Phương Trì vốn cảm thấy trời nóng như vậy, mình và Tôn Vấn Cừ chen chúc cùng một cái giường, hẳn là nửa đêm sẽ nóng quá mà tỉnh dậy.

Thế nhưng công tử Tôn Vấn Cừ yếu ớt, không chỉ bật điều hòa, còn để nhiệt độ rất thấp, một người quấn thêm chăn len còn ngủ được rất say.

Sáng sớm Phương Trì bị điện thoại ầm ĩ kêu tỉnh mới phát hiện ra cánh tay cẳng chân mình đều đang siết chặt lấy người Tôn Vấn Cừ, như bạch tuộc.

Cậu vừa nghe điện thoại vừa cẩn thận thả Tôn Vấn Cừ ra, Tôn Vấn Cừ lập tức trở mình, như thể được giải thoát mà thở phào một hơi thật dài.

"Giờ bọn tao xuất phát!" Hứa Chu gào bên đầu kia điện thoại, "Chắc là trước trưa sẽ tới chỗ mày, mày ra đón bọn tao đi, bọn tao cũng không biết đường."

"Ừ," Phương Trì đáp một tiếng, "Đến sân nuôi gà rồi thì gọi cho tao, tao đến chỗ rẽ đón bọn mày."

"Sân nuôi gà?" Hứa Chu ngây người, "Bọn tao có biết sân nuôi gà là chỗ nào đâu."

"Người bán vé sẽ nói, chỗ đấy có một đình nghỉ chân," Phương Trì sợ đánh thức Tôn Vấn Cừ, nói nhỏ rất nhanh chóng: "Đến chỗ đấy thì gọi cho tao."

"Được!" Hứa Chu hào hứng nói, "Tối nay ăn thịt nướng! Sân sau nhà mày! Vào trong núi cũng được! Mày dẫn..."

"Ngậm miệng nhanh lên xe đi." Phương Trì dập điện thoại.

"Bạn học cậu à?"Tôn Vấn Cừ ở bên cạnh lầm bầm hỏi một câu.

"Ừ," Phương Trì ôm lấy hắn, hôn lên chóp mũi hắn một cái, "Tôi xuống tầng trước, anh ngủ thêm một lúc đi."

Tôn Vấn Cừ hừ một tiếng rồi tiếp tục ngủ thiếp đi.

Phương Trì rời giường mặc quần áo, đứng bên giường nhìn hắn chằm chằm thêm một lúc, rồi mới quay người đi ra ngoài.

Bà nội còn đang nấu mì trong phòng bếp, Phương Trì dựa vào cửa phòng bếp ngáp ngắn ngáp dài: "Con muốn ăn mì lạp xưởng."

"Đang nấu mì lạp xưởng đây," Bà nội quay đầu lại liếc mắt nhìn cậu, "Bạn học con trưa nay đến à?"

"Vâng, mới vừa gọi điện thoại cho con xong, giờ lên xe rồi." Phương Trì gật đầu.

"Vậy buổi trưa phải chuẩn bị đồ ăn cho mấy đứa nó," Bà nội cười, Phương Trì định đi rửa mặt, bà liền kéo Phương Trì lại, "Này, bà hỏi con."

"Dạ?" Phương Trì nhìn bà nội.

"Tối qua con ngủ trong phòng Thủy Cừ à?" Bà nội nói, "Sáng sớm bà thấy trong phòng của con không có ai."

"Con..." Phương Trì sửng sốt, tim đập dồn dập lạc nhịp điệu rồi lại nhảy lên thình thịch, "À, vâng."

"Con không có chuyện gì tự nhiên chạy qua phòng người ta ngủ làm gì?" Bà nội hỏi.

"Là...nói chuyện, nói một lúc," Lưỡi Phương Trì sắp dính vào nhau, "Nói chuyện muộn quá liền ngủ mất..."

"Nó đã cả ngày cả đêm không ngủ rồi, con còn không ngủ theo nó nữa, nói chuyện cái gì mà ban ngày không nói được à," Bà nội vỗ vỗ mặt cậu, "Thời gian lâu như thế còn chưa nghỉ ngơi được cho tử tế, về rồi cũng không chịu ngủ cho đàng hoàng!"

"Con biết rồi." Phương Trì nói.

Bà nội đập cậu thêm một lúc, rồi tiếp tục đi nấu mì.

Lúc Phương Trì ra khỏi nhà bếp mới phát hiện ra, sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.