"Tôi muốn..." Phương Trì ngây người, "Làm gì...làm gì?"
"Cậu uống bao nhiêu rồi?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, chậm rãi xoay người nhìn cậu, "Uống say rồi à?"
"Còn lâu, mới có bốn chai bia," Phương Trì nói, "Tôi còn chưa uống ra được vị nữa."
"À," Tôn Vấn Cừ nói, "Câu này nói nghe cũng kinh thật, ai không biết còn tưởng cậu uống được hai cân rượu, lúc ăn Tết uống thành thế nào tôi vẫn còn nhớ đấy."
"Không giống nhau," Phương Trì hơi ngại ngùng, "Hôm nay là uống bia mà."
"Vậy cậu mệt không?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu hơi híp mắt lại.
"Tôi...không buồn ngủ mấy," Phương Trì ôm hắn, dán lên người hắn, "Anh mệt không?"
Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại nở nụ cười: "Ai..."
"Ai cái gì." Phương Trì chôn mặt vào trong hõm vai hắn dụi dụi.
"Không phải," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Nếu mà cậu muốn, tôi giúp cậu."
"Tôi đã nói muốn cái đó đâu," Phương Trì chậc một tiếng, nói bằng giọng buồn bực, "Tôi chính là...ôi tôi trẻ tuổi mà, rau hẹ tinh uống bia vào mà."
Tôn Vấn Cừ cười không ngừng được, nhắm hai mắt nở nụ cười một lúc rồi mới hơi hơi đẩy cậu, vươn mình ôm lấy cậu: "Để tôi giúp cậu."
"Anh không cần à?" Phương Trì hỏi.
"Tôi không còn trẻ như cậu, cũng không uống rượu, cũng không phải rau hẹ tinh biến thành chó hoang." Tôn Vấn Cừ nhỏ giọng nói, tay xoa nhẹ trên bụng cậu mấy lần, rồi trượt vào trong quần cậu.
Phương Trì ngửa cổ, hít nhẹ một hơi.
Con thái giám mất trứng béo ị Hoàng tổng trong lúc Phương Trì đè nén một tiếng rên nhẹ liền nhảy từ giường lên trên bàn, mặt mày ghét bỏ dùng đuôi quét bút của Tôn Vấn Cừ xuống sàn.
"Sau này làm chuyện này có nên giấu Hoàng tổng không nhỉ," Ngón tay Tôn Vấn Cừ đảo trên bụng Phương Trì, "Quá kích thích."
"Ai bảo nó cả ngày không chịu vui vẻ với tôi," Phương Trì rút vài tờ giấy ướt, cầm qua lau tay hắn, "Tức chết nó đi, sau đó tôi cũng càng...tức chết."
"Cũng gì?" Tôn Vấn Cừ hỏi.
"Là..." Phương Trì ngồi dậy thu dọn, "Không có gì."
Tôn Vấn Cừ cười không nói gì.
"Anh không cần à?" Phương Trì thu dọn xong liền nằm xuống dán vào người Tôn Vấn Cừ, tay rất nhanh đã sờ soạng trước người hắn, "Cứng mà."
"Không cần," Tôn Vấn Cừ nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, "Nếu cậu ngoan ngoãn nằm sấp biết đâu tôi còn có thể phấn chấn làm một lần."
Phương Trì sững sờ nửa buổi mới phản ứng được Tôn Vấn Cừ nói gì, lập tức mặt nóng bừng, gió lạnh từ máy điều hòa thổi qua mặt cậu liền biến thành gió ấm.
"Không biết xấu hổ." Phương Trì nói.
"Cậu biết xấu hổ vậy cậu đừng nghĩ tới mấy chuyện này nữa." Tôn Vấn Cừ nở nụ cười.
Phương Trì ôm lấy hắn không nói gì, im lặng rất lâu, Hoàng tổng nhảy về trên giường, đạp lên mặt cậu rồi nhảy tới bên cạnh cánh tay Tôn Vấn Cừ cuộn mình nằm sấp rồi, cậu mới nhỏ giọng hỏi một câu: "Này, anh với bạn trai cũ của anh, làm rồi đúng không?"
"Hỏi cái này làm gì?" Tôn Vấn Cừ nói.
"Hỏi vậy thôi." Phương Trì hôn lên vai hắn.
"Ừ," Tôn Vấn Cừ đáp một tiếng, "Nhưng tôi thật ra lại muốn nói là chưa."
"Tôi cũng không ghen mà," Phương Trì hơi do dự, hạ giọng xuống rất thấp nói, "Tôi chỉ muốn hỏi, à thì là...anh trước đây...là ở...à...hẳn là..."
Tôn Vấn Cừ nghe cậu nửa buổi cũng không nói ra được một câu hoàn chỉnh, cười đến mức vai cũng run lên: "Đều có."
"...À." Phương Trì đáp một tiếng.
"Làm sao?" Tôn Vấn Cừ trở mình, nằm nghiêng cùng cậu mặt đối mặt, "Cậu muốn đè tôi hay là muốn bị tôi đè?"
"Tôi...đệt." Phương Trì sững sờ, nhìn hắn chằm chằm nửa buổi.
"Không phải cậu muốn nói chuyện này à," Ngón tay Tôn Vấn Cừ chấm chấm trên môi cậu, "Chờ cậu vòng vo tam quốc lắp ba lắp bắp, trời gần sáng rồi có khi còn chưa nói ra được."
Phương Trì cười.
"Không trả lời tôi à?" Tôn Vấn Cừ nói.
"Tôi..." Phương Trì cảm giác gió lạnh máy điều hòa thổi lên người cậu, nhưng lại vì căng thẳng và ngại ngùng mà toát mồ hôi, "Tôi không biết....tôi cũng...chưa thử bao giờ...tôi có lẽ là..."
Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng, mang theo vệt cười không rõ ràng.
"Tôi có lẽ là..." Phương Trì cắn môi, thật nhanh mà nói một câu, "Muốn đè anh, dù sao thì lúc nào tôi mơ thấy anh anh cũng đều ở dưới."
Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, lại gần hôn lên chóp mũi cậu, trở mình quay mặt vào tường, ôm lấy Hoàng tổng: "Ngủ đi."
"Có nhường không?" Phương Trì cảm thấy nói xong một câu trước, da mặt đã dày lên không ít, hỏi thêm câu này vậy mà chẳng hề đỏ mặt.
"Cậu muốn thì nhường," Tôn Vấn Cừ nói, "Tôi chỉ sợ giờ cho cậu đè tôi cậu cũng chẳng dám, đến lúc nào không nhịn nổi nữa thì tính sau đi."
Phương Trì chậc một tiếng, đưa tay ra ôm lấy hắn, kéo mạnh vào trong lồng ngực mình, ôm chặt.
Câu này của Tôn Vấn Cừ nhưng cũng không phải sai, cậu đúng là...không dám, đừng nói giờ đang ở nhà, kể cả bây giờ đi thuê phòng đi nữa, cậu cảm giác mình cũng sẽ luống cuống tay chân, biết đâu còn bị lão đàn ông Tôn Vấn Cừ này cười nhạo cho,... nghĩ tới nụ cười trào phúng thi thoảng lại treo trên khóe miệng Tôn Vấn Cừ, cậu cực kỳ khó chịu mà gác cả tay lẫn chân lên người Tôn Vấn Cừ, dùng cả tay cả chân quấn lấy Tôn Vấn Cừ trong lồng ngực.
"Ôi...Ai..." Tôn Vấn Cừ bất đắc dĩ nhỏ giọng thở dài.
Sáng sớm, Phương Trì bị tiếng cười đùa dưới tầng đánh thức, lúc mở mắt ra phát hiện Tôn Vấn Cừ đã rời giường, đang cầm cốc trà đứng bên cửa sổ nhìn xuống.
"Sao dậy sớm vậy?" Phương Trì dụi mắt ngồi dậy, kéo quần.
"Mấy người bạn học này của cậu, uống nhầm thuốc à?" Tôn Vấn Cừ gõ cốc, "Chưa tới sáu giờ đã dậy."
"Đều chen chúc ngủ trên sàn trong phòng khách," Phương Trì xuống giường, đi tới phía sau ôm lấy hắn, gác cằm lên vai hắn, "Một đứa tỉnh rồi, mấy đứa khác cũng chẳng ngủ nổi nữa."
"Hôm nay lịch trình của các cậu thế nào?" Tôn Vấn Cừ nhấp ngụm trà.
"Vào núi," Phương Trì nói, "Học kỳ trước đã bảo là thi xong muốn lên núi chơi, hôm nay dẫn bọn nó lên núi dạo, chắc cũng phải một ngày, mang đồ ăn theo."
"Quá tốt." Tôn Vấn Cừ nói.
"Tốt cái gì mà tốt." Phương Trì nghiêng mặt sang cắn cắn vành tai hắn.
"Tôi có thể thanh tĩnh được một ngày," Tôn Vấn Cừ nói, "Cậu một ngày tuốt tám lần tôi không chịu nổi."
Phương Trì nghe thấy liền cười: "Tôi một ngày tuốt tám lần lúc nào."
"Tôi mà không ngăn lại, cảm giác cậu có thể tuốt từ sáng tới tối luôn," Tôn Vấn Cừ chậc một tiếng, "Tố chất thân thể nhưng lại thật không tệ."
"Tôi có khát khao đến vậy đâu!" Phương Trì bấm một cái trên eo hắn, "Tôi đây không phải là...thích anh quá à, nhìn thấy anh là muốn."
"Mau đừng nhìn tôi nữa, nhanh chóng mang đám hỷ tước này vào núi đi, ầm chết rồi." Tôn Vấn Cừ cười nói.
"Ừ, tôi xuống tầng đây." Phương Trì hôn hắn một cái, quay người đi tới mở cửa ra liền quay đầu lại, "Sáng sớm đừng uống trà, không tốt cho dạ dày."
"Tôi bỏ thêm sữa," Tôn Vấn Cừ nâng cốc lên, "Trà sữa."
"...Được rồi," Phương Trì gật đầu, lúc đóng cửa lại thò đầu vào, "Sáng sớm mai tôi có thể nấu ít cacao cho anh ăn sáng."
"Giờ mới là sáng hôm nay." Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu.
Phương Trì cười ha ha, đóng cửa đi xuống tầng.
Dẫn đám bạn học chuẩn bị phát điên vào trong núi, phiền phức hơn dẫn đoàn bình thường nhiều lắm, đứa nào đứa nấy đều chẳng có tí kinh nghiệm gì, cũng chẳng biết nhét linh tinh gì trong balo, hai ba đứa còn đi dép xăng đan, Hứa Chu còn xỏ đôi dép lê, Lâm Vi ấy thế mà còn mặc quần shorts.
"Hai đứa bọn mày," Phương Trì chỉ hai người bọn họ, "Hai đứa mày ở nhà giúp ông bà tao dọn vườn rau đi."
"Ơ đù, đừng mà," Hứa Chu hô lên, "Tao...không thì mày cho tao mượn đôi giày đi, chắc chân hai đứa mình không khác nhau mấy đâu."
"Tự lấy đi," Phương Trì nói, rồi nhìn sang Lâm Vi, "Mày có cần mặc quần tao không?"
"Chắc không có chuyện gì đâu," Lâm Vi uốn éo có hơi không muốn, "Chụp ảnh cho đẹp mà."
"Ông nội tao đang ở sân sau," Phương Trì nói xong liền quay người ra ngoài, "Lên đường thôi."
"Chờ tao chờ tao! Tao thay quần!" Lâm Vi nói to vừa nói vừa chạy lên tầng, lên tầng rồi lại nghe thấy nó hét một tiếng, "Ôi!"
Sau đó liền vang lên tiếng cốc rơi xuống mặt đất.
"Mày có chuyện gì đấy!" Lương Tiểu Đào từ phía dưới hỏi một câu.
Phương Trì cau mày chạy lên tầng, nhìn thấy Tôn Vấn Cừ đang đứng trước cửa phòng, trên đất là cốc của hắn đã vỡ, còn có một vũng trà sữa.
"Tôi không biết còn có người đi ra," Lâm Vi khoát tay, hai mắt còn đang quét qua lại trên mặt Tôn Vấn Cừ, "Xin lỗi."
"Không sao." Tôn Vấn Cừ nói, đi qua lấy chổi trong hành lang tới dọn.
"Để tôi," Phương Trì nhận lấy chổi, lại liếc mắt nhìn Lâm Vi, "Mày còn không đi thay đi?"
"À!" Lâm Vi nhảy qua, xua xua tay với Tôn Vấn Cừ, "Anh đẹp trai tôi xin lỗi."
Tôn Vấn Cừ không nói gì.
"Tay không bị thương chứ?" Lâm Vi vào phòng xong, Phương Trì liền nhỏ giọng hỏi, "Anh định xuống tầng à?"
"Không," Tôn Vấn Cừ cũng nhỏ giọng nói, "Tôi nghe thấy cậu bảo lên đường, định đi ra ban công, vừa ra thì cô bé chạy tới."
"Chỉ có nó là lắm chuyện," Phương Trì cau mày.
Tôn Vấn Cừ cười, nhẹ nhàng vỗ lên mặt cậu, xoay người quay vào phòng.
Phương Trì dẫn theo mấy đứa đi theo con đường các bác gái đi bộ lên núi, chỉ cần nhìn mấy đứa này ăn mặc như đi dạo phố thôi, đi đường khác chắc chắn ngã xoành xoạch.
Cả đám người cực kỳ hào hứng, chốc bò lên tảng đá, chốc lại chạy vào trong suối nghịch nước bên trong, chốc lại chui vào trong đám cỏ nhìn côn trùng, vừa đi vừa nghỉ, hơn một tiếng còn chưa tới đỉnh núi.
"Nghỉ một lúc đi," Phương Trì dừng lại bên một hồ nước bị đoàn các bác gái đi bộ cố nới rộng, "Theo tốc độ này của bọn mày, đến được đỉnh núi phải thêm một tiếng nữa."
"Được, ở đây mát thật đấy!" Hứa Chu ném balo đi, cởi giầy ra nhảy vào trong hồ nước, kết quả không đứng vững cứ thế lảo đảo xuống nước.
Cả bọn đều cười phá lên, nhìn nó ướt dầm dề bò ra từ trong nước, cả lũ cười không ngừng được.
Hứa Chu cởi áo ướt ra trải trên tảng đá phơi, cả đám bắt đầu lấy đồ ăn từ trong balo ra.
"Ăn đồ ăn vặt trước đi." Lương Tiểu Đào vui vẻ vỗ tay, lấy từ trong balo mình ra một đống đồ ăn vặt.
"Mày là con lạc đà à," Tiếu Nhất Minh nói, "Vác đồ giỏi thế."
"Làm tất cả vì ăn mà." Lương Tiểu Đào cười nói.
"Này Tiểu Đào, cho tao cái bánh mì nhỏ đi," Lâm Vi nói, nhận lấy bánh Lương Tiểu Đào ném tới xong, nó liền ngồi xuống bên cạnh Phương Trì, dùng củi chỏ chọc chọc cậu, "Phương Trì?"
"Ừ." Phương Trì đáp một tiếng.
"Người vừa nãy là ai?" Lâm Vi hỏi.
"Ai." Phương Trì nhìn cô.
"Cái anh đẹp trai mới vừa đụng vào tao ấy," Lâm Vi cười rất ám muội, "Anh đẹp trai hôm qua mày ngủ chung phòng ấy."
Câu phía sau Lâm Vi còn nhấn mạnh, nói xong lại tiếp tục cười.
"Bạn." Phương Trì nói.
"Bạn gì?" Lâm Vi lại thò tay ra sau người cậu đẩy Tiếu Nhất Minh đang ngồi bên cạnh, "Tiểu Minh Minh, mày có ghen không đấy?"
Tiếu Nhất Minh nhìn cô không nói gì.
"Mày có bị sao không đấy?" Phương Trì cau mày nói một câu.
"Lâm Vi, sao mày lại nói cái này rồi." Lương Tiểu Đào đang ngồi ăn snack khoai tây, quay đầu lại liếc nó một cái.
"Ai, chỉ đùa thế thôi," Lâm Vi lấy quạt nhỏ ra quạt, "Nhưng mà tao thấy hai người bọn họ cũng xứng đôi mà, đứng cùng nhau nhìn cũng đẹp đôi lắm."
"Mày xong chưa," Hứa Chu bên cạnh nói, "Biết rõ người ta không thích nghe mày còn cứ nói thế."
Lâm Vi hơi ngượng, quạt quạt một lúc mới liền lúng túng nói một câu: "Đùa thôi cũng không được, chẳng hiểu mày làm sao mà phải vậy."
"Mày có tin tao ném mày xuống nước không." Phương Trì nói.
Lâm Vi xấu hổ đến mức mặt cũng đỏ lên: "Ném đi! Bảo hai người bọn mày xứng thì làm sao, chỉ..."
Lâm Vi còn chưa nói xong đã bị Phương Trì xách lên, kéo về hướng hồ nước, không chờ nó giãy dụa đứng vững lại, Phương Trì đã đẩy nó vào trong nước, con bé lảo đảo một cái liền ngã xuống.
Lương Tiểu Đào không nhịn được mà bật cười: "Mẹ ơi!"
Lâm Vi hét lên: "Phương Trì mày bị điên à!"
"Tao lặp lại lần nữa," Phương Trì nhìn nó, "Kể cả tao là đồng tính luyến ái, kể cả tao với anh ấy là một đôi, cũng không thích có người bên cạnh nói qua nói lại, mày nói thêm câu nữa tao ném mày từ trên núi ném xuống."
"Ném lúc có mặt bọn tao," Hứa Chu ở bên cạnh cười, "Vậy bọn tao không phải là thành nhân chứng à."
"Vậy thì ném cả mày xuống luôn." Phương Trì nói.
"Ôi!" Hứa Chu lập tức ôm ngực, "Lâm Vi mày mau chóng ngậm miệng đi."
Phương Trì lại kéo Lâm Vi từ dưới nước lên, giờ Lâm Vi không còn nói nữa.
Lương Tiểu Đào như con lạc đà vác trên lưng không ít thứ, còn rất cẩn thận mang theo một cái quần nhanh khô để dự phòng, dẫn Lâm Vi qua phía sau một tảng đá lớn đi thay quần.
Phương Trì ngồi trở lại bên cạnh Tiếu Nhất Minh, cầm thỏi socola ra gặm.
"Mày đây là," Tiếu Nhất Minh cười, nhỏ giọng nói, "Công khai trá hình à?"
"Có tính không?" Phương Trì hơi dừng lại, giờ mới lấy lại tinh thần nhớ lại lời mình vừa nói.
"Chắc cũng coi như thế," Tiếu Nhất Minh nói, "Nhưng cũng không sao, mày nhìn bọn nó cũng có phản ứng gì đâu."
"Hình như là thế," Phương Trì lại gặm thêm một miếng socola.
"Cho nên nhiều lúc mày cũng đừng sốt sắng quá," Tiếu Nhất Minh nói, "Có lẽ, có cảm giác gì cũng chỉ là chính bọn mình, có phản ứng, chắc cũng chỉ có người nhà mình thôi."
Phương Trì khẽ thở dài.
Buổi trưa trời nóng vô cùng, Tôn Vấn Cừ không có khẩu vị, nhưng ông nội nướng bánh, làm canh bún thịt viên*, hắn cảm thấy trông rất nhẹ nhàng, vẫn xuống tầng cùng ông bà nội ăn ở sân sau.
"Bánh nướng mặn ông làm có thể đi mở quán được rồi." Tôn Vấn Cừ vừa ăn vừa nói
"Đúng," Ông nội cười rất đắc ý, "Phương Trì cũng thích ăn, mùa hè cũng toàn bảo nóng quá ăn không ngon miệng, ông nướng bánh một cái là lao đến."
"Người ta khen ông một câu, ông còn phải nói thêm mười câu." Bà nội nói.
"Khen một câu cũng là khen chứ." Ông nội cười hớn hở nói.
"Mì bà nội nấu ăn cũng ngon," Tôn Vấn Cừ cười, "Phương Trì nấu mì là học của bà đúng không?"
"Nó là tự học thành tài, ở nhà đâu ra cần nó phải nấu," Bà nội cười nói, "Con còn ăn mì nó nấu rồi à?"
"Vâng," Tôn Vấn Cừ hơi dừng lại, "Ăn một hai lần rồi, còn rất khá."
"Thằng nhóc này cũng để ý con thật," Bà nội nói, lại nhìn ông nội, "Còn chưa bao giờ nấu mì cho ba mẹ nó đâu?"
"Trong nhà cũng có ai cần nó nấu cho đâu," Ông nội cười, "Không thì mai bảo nó nấu cho chúng ta một bữa."
"Cháu thấy được đó." Tôn Vấn Cừ gật đầu.
"Thủy Cừ à," Ăn cơm xong, bà nội kéo Tôn Vấn Cừ sang bên cạnh vườn rau trò chuyện, "Cái mảnh xương con đeo này, là của Phương Trì cho con đúng không?"
"...Vâng." Tôn Vấn Cừ sờ lên mảnh xương nhỏ, trong lòng hơi bồn chồn, tuy rằng hắn cũng không cảm thấy gì, nhưng Phương Trì vẫn chưa chuẩn bị kỹ, hắn không thể để bà nội cảm giác được gì từ chỗ mình, "Cậu ấy...cá cược với con, bị thua."
Bà nội cười: "Cái thằng ranh con này, lúc còn bé chơi bao búa kéo thôi còn toàn thua, giờ còn cá cược với người ta nữa."
Tôn Vấn Cừ cười.
"Đây cũng là bảo bối của nó, cam lòng thua con, cũng là thật sự coi con là bạn nó," Bà nội nói, "Thủy Cừ à, thằng bé Phương Trì này, từ nhỏ ông bà đã nuôi không giữ, ba mẹ nó cũng chẳng lo gì nó, ông bà đây, chẳng hiểu biết gì, chỉ biết cho nó ăn no mặc ấm, không chịu thiệt là được."
"Ông bà nuôi cậu ấy tốt lắm mà," Tôn Vấn Cừ nói, "Phương Trì hiểu chuyện lắm."
"Vậy à," Bà nội cười vui vẻ, "Có điều, một mình nó ở ngoài, đụng phải chuyện gì, cũng chẳng có ai mà bàn bạc, nói với ông bà, ông bà cũng không hiểu, Thủy Cừ à, con học rộng, lại có văn hóa, bà thấy Phương Trì nó ngưỡng mộ con thật, con có thời gian thì giúp đỡ nó nhiều một chút."
"Vâng, cháu hiểu mà." Tôn Vấn Cừ gật đầu.
Câu này của bà nội làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm, đến bà nội cũng không nhận ra được gì khác, thế nhưng lời này cũng làm cho hắn có hơi không yên tâm.
Đây coi như là nhờ hắn giúp đỡ Phương Trì, nếu như cuối cùng bà nội biết hắn còn giúp lên tận giường rồi, sẽ nghĩ thế nào... Thế nên, hắn ngay cả một câu "Bà nội, bà yên tâm đi" cũng chẳng dám nói.
Vốn là định ở đây đến tận lúc bộ tác phẩm này chế tác xong, xem tình hình hiện giờ, có lẽ đợi Phương Trì nghỉ hè xong hắn đã phải đi rồi, nếu không ở cùng ông bà thời gian càng dài, tình cảm càng sâu, sau này lại càng khó xử lý.
Hoặc là... cũng không chờ nghỉ hè kết thúc nữa, chỉ cần mỗi ngày ở cùng nhau, cái kiểu của Phương Trì không có việc gì cũng cứ thích dính trên người hắn, thật sự không biết đến lúc nào lại bị phát hiện.
Trước lúc Phương Trì chuẩn bị kỹ càng, tình hình như vậy, không thể nghi ngờ gì chính là tai ương ngập đầu.
Tôn Vấn Cừ trở về phòng, gọi điện thoại cho Mã Lượng: "Tìm nhà hộ tao đi."
"Nhà, nhà gì?" Mã Lượng hỏi.
"Nhà để ở, còn có thể là nhà gì nữa?" Tôn Vấn Cừ nói.
"Mày ở, ở một mình?" Mã Lượng biết được tiến triển giữa hai người bọn họ rồi, nghe câu này lại có hơi bất ngờ, "Mày không, không ở nhà, nhà con trai mày nữa?"
"Cậu ấy còn chưa có ý định nói với người nhà, tao cứ ở đây như vậy, ngộ nhỡ bị hai ông bà cụ phát hiện ra lại chẳng có cách nào xử lý được," Tôn Vấn Cừ nói, "Mày tìm hộ tao căn phòng đi."
"Lúc, lúc nào định bắt đầu ở?" Mã Lượng hỏi.
"Mày cứ thuê đi đã, tao muốn ở thì cứ thế sang ở." Tôn Vấn Cừ nói.
"Đại thiếu gia, mày người lang, lang thang thất nghiệp, còn rất biết, vung tiền." Mã Lượng chép miệng.
Phương Trì cùng đám bạn học mãi tới hơn sáu giờ chiều mới trở về, ai cũng nóng đến mức toát mồ hôi cả người, mặt đỏ bừng bừng, vừa vào cổng đã kêu gào mệt chết đi được.
Con gái đi vào nhà tắm rửa ráy, con trai đều dùng vòi tưới rau xối người ngoài sân sau.
Tôn Vấn Cừ đứng trước cửa sổ nhìn quần ma loạn vũ một lúc, chẳng bao lâu, đã thấy Phương Trì cầm khăn mặt lau tóc chạy vào trong nhà.
Cũng chỉ mười giây đồng hồ sau, cửa phòng hắn bị gõ nhẹ hai cái.
"Không khóa." Tôn Vấn Cừ xoay người dựa vào bàn.
Cửa bị đẩy ra, Phương Trì mang theo cả người còn chưa lau nước theo gió cuốn vào, vừa đóng cửa lại đã lao tới trước mặt hắn ôm chầm lấy.
"Dùng tôi làm khăn lau đấy à?" Tôn Vấn Cừ trốn về phía sau.
Phương Trì cười haha, ôm chầm lấy hắn hôn một tràng lên môi lên cổ hắn: "Nhớ anh, cả đường đều nhớ, nhớ nguyên một ngày rồi."
Tôn Vấn Cừ giơ tay ôm lấy cậu, nhẹ nhàng xoa mấy lần trên mái tóc ướt nhẹp của cậu.
"Anh nói xem," Phương Trì ghé vào tai hắn nói nhỏ, "Cứ như thế này, đến lúc tôi đi học rồi, phải làm thế nào bây giờ?"
Tôn Vấn Cừ không nói gì, nghiêng đầu hôn lên khóe miệng cậu.
Vốn là định hôm nay sẽ bàn bạc với Phương Trì chuyện không ở lại đây nữa, Phương Trì vừa nói như vậy, hắn lập tức chẳng thể mở miệng được nữa.
*canh bún thịt viên: