Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 74: Chương 74




Ngọn núi phía sau cao hơn một chút, phong cảnh quả thực là đẹp hơn chỗ trước đó, Tôn Vấn Cừ cùng Phương Trì cả đường đi tới đây đã chụp được không ít ảnh.

Có điều, bên này du khách cũng nhiều hơn, không khí kinh doanh cũng lại càng nhiều, bán đồ lưu niệm, bán lá trà, bán trà cụ, còn có cả bán đồ chơi, dọc đường đều có thể nhìn thấy.

Lúc hai người bọn họ tới nơi, Tiếu Nhất Minh và Trình Mạc đang đứng ở trước một gian hàng bán trà cụ ngắm nghía, nhìn hai người bọn họ đến, Trình Mạc lập tức tiến lên đón: "Anh, nghe nói anh chuyên nghiệp ở phương diện này lắm đúng không?"

"Sao?" Tôn Vấn Cừ đáp.

"Tôi thấy có một bộ đẹp lắm, Tiếu Nhất Minh nói là hỏi anh trước xem." Trình Mạc nói.

"Cậu leo lên tận đây mua trà cụ, cũng không khác gì đi Sa Huyện ăn mãn hán toàn tịch cả," Tôn Vấn Cừ nhìn lướt qua sạp hàng, "Bộ kia có phải còn nói là tử sa đúng không, còn kèm theo cả đề từ của đại sư mà cậu chưa nghe thấy bao giờ đúng không?"

"Ừ, nhưng thật ra đại sư nào tôi cũng không biết cả," Trình Mạc lại rất thành thật, "Vậy là không thể mua đúng không?"

"Không quá 50 đồng có thể mua về hứng bụi." Tôn Vấn Cừ nói.

"Vậy thì bỏ đi, đi ăn cơm không?" Trình Mạc cười nói, ngẫm lại liền nói thêm một câu, "Ồ, cũng không phải là tôi không biết ai cả, Tôn Chính Chí tôi vẫn biết..."

Trình Mạc nói đến một nửa lại ngừng, như đột nhiên nhớ ra gì đó mà liếc mắt sang hướng Tôn Vấn Cừ, Tôn Vấn Cừ chạy tới bên cạnh lan can ngắm núi rồi, y lại nhìn sang Phương Trì.

"Ba anh ấy," Phương Trì gật đầu, "Có điều...đừng đi hỏi anh ấy."

"À," Trình Mạc hơi kinh ngạc đáp, cũng không hỏi nhiều, "Tôi đã bảo sao lần đầu tiên nhìn thấy anh ta đã cảm thấy khí chất không bình thường mà."

"Anh cũng thích quan sát người khác nhỉ?" Phương Trì liếc mắt nhìn y.

Trình Mạc lập tức phản ứng kịp, tặc lưỡi: "Đây là thói quen của tôi, tôi cũng quan sát cậu mà."

Phương Trì cũng tặc lưỡi hai cái, không nói gì.

"Cơm ở đây ăn ngon không?" Tiếu Nhất Minh ở bên cạnh hết nhìn đông lại nhìn tây, căn bản không đặt lực chú ý lên bọn họ, "Ăn cơm ở khu du lịch có phải là không lời không?"

"Có một quán cũng không tệ lắm, mấy người địa ở đây cũng hay chạy tới ăn," Trình Mạc lập tức tiến đến bên cạnh cậu chỉ về hướng sườn núi, "Chốc nữa sang kia ăn."

"Chỗ nào?" Tiếu Nhất Minh không nhìn thấy, đi tới bên cạnh lan can, rồi quay đầu lại nhìn y.

"Chính là..." Trình Mạc lại chỉ, sau đó thở dài, "Chốc nữa tôi dẫn mọi người qua là được, tôi từng tới một lần rồi."

"Không dám qua đúng không?" Phương Trì ở bên cạnh cười, "Anh lúc nào cũng đứng ở giữa đúng không?"

"Tôi đứng được ở đây là tốt lắm rồi," Trình Mạc ngồi xuống trên bệ đá, "Tôi lúc còn bé ngay cả cầu cũng không dám đi qua."

"Không hiểu được, nếu anh mà ở thôn bọn tôi, ngày nào cũng thấy núi, có khi đã ốm không dậy nổi từ lâu." Phương Trì nhìn thấy bên cạnh có một ông cụ bán đồ chơi nhỏ đan thủ công bằng tre, liền đi qua ngồi xổm xuống, cầm lấy châu chấu đan bằng tre thủ công quơ quơ trước mặt y, "Cái này đẹp không?"

"Ốm không dậy nổi rồi, không nhìn rõ." Trình Mạc nói.

Phương Trì cười, chọn lựa nửa buổi, cuối cùng mua một con ếch nhỏ đan tre thủ công màu xanh.

"Mua cái này làm gì?" Trình Mạc hỏi cậu, "Anh cậu thích cái này à?"

"Không biết nữa, chắc là sẽ thích." Phương Trì nói.

"Vậy mà cậu còn mua?" Trình Mạc nhìn cậu.

"Tôi thích mà," Phương Trì nở nụ cười, "Lúc tôi còn bé ông nội hay làm cho tôi lắm."

"Vậy.." Trình Mạc ngập ngừng, "Tiếu Nhất Minh có thích không?"

"Tôi làm sao biết được," Phương Trì nói, lại nhìn qua xung quanh, "Nó thích ăn hạt dẻ ngào đường, anh mà thấy có bán thì mua cho nó một túi cũng được."

"Ồ, có thật." Trình Mạc lập tức đứng lên, xoay người bỏ đi.

Phương Trì đi qua cầm con ếch nhỏ màu xanh đâm lên balo Tôn Vấn Cừ.

"Nhớ ông nội à?" Tôn Vấn Cừ quay đầu lại nhìn cậu.

"Sao anh biết," Phương Trì nở nụ cười, "Hơi nhớ ông."

"Cái này vừa nhìn đã biết là ông nội cậu biết làm," Tôn Vấn Cừ xoay tay lại gảy gảy lên con ếch nhỏ, con ếch nhỏ màu xanh nhảy nhảy mấy cái lên, "Cậu biết làm không?"

"Không biết," Phương Trì hơi ngại ngùng, "Tay em vụng, không biết làm mấy cái này."

"Vậy thì mua thêm mấy cái đi," Tôn Vấn Cừ quay người đi tới sạp hàng, "Lúc tôi quay lại tháo ra nhìn xem có làm ra được không."

"Làm cái này để làm gì?" Phương Trì đi theo hắn.

"Lúc cậu nhớ ông nội thì tôi làm cho cậu," Tôn Vấn Cừ nói, "Khi nào cậu không muốn gọi tôi là ba, có thể gọi ông."

"Anh quay đầu lại nhìn xem anh chồng bao nhiêu da mặt lên rồi!" Phương Trì bất lực lắm rồi.

Trình Mạc mua một túi hạt dẻ ngào đường, thế nhưng hạt dẻ rang chắc chắn không hề suy nghĩ tới nhu cầu của bộ phận người sợ độ cao, quầy hàng đặt ngay bên cạnh lan can, y là gọi người ta đưa hàng tới tận nơi.

Tiếu Nhất Minh từ lúc nhận được hạt dẻ liền bắt đầu vui vẻ, vừa ăn vừa cười, cả mấy người cười cả đường tới chỗ ăn cơm cũng chưa ngừng lại được.

"Tôi biết tại sao lại lên đây ăn rồi," Tiếu Nhất Minh nói, "Không phải là bởi vì con đường này không có chỗ bám một bên à? Nếu đến nhà khác, anh có khi còn không qua được đúng không."

"Không nghiêm trọng đến thế," Trình Mạc cũng không ngại bị bọn họ cười cả đường, "Anh cũng chỉ bị nhẹ thôi, anh cứ nhìn chằm chằm dưới chân là được."

"Vậy lần này không phải cậu đi vô ích rồi à," Tôn Vấn Cừ vẫn luôn không nói gì giờ mới nói một câu.

"Ừ." Trình Mạc vừa nghe liền cũng cười theo.

Có điều, tuy là cười Trình Mạc, hàng cơm dân dã y dẫn tới mùi vị cũng không tệ lắm, đông người, còn quả thật là có không ít người địa phương không vì ngắm núi, mà vẫn tới.

Nếu vào thời kỳ đông đúc nhất trong kỳ nghỉ hè, có khi ăn một bữa cơm thôi cũng phải chờ nửa ngày.

Ngay cả giờ không phải lúc đông đúc nhất, bọn họ chờ mang món ăn lên cũng đợi gần nửa tiếng.

Ăn cơm cũng chẳng cần tới nửa tiếng.

Hai mươi phút bọn họ đã chiến đấu hết cả ăn cả uống.

"Ngồi cáp treo rồi mà còn đói bụng thành như thế..." Phương Trì sờ bụng mình.

"Món nộm ức gà này ăn cũng được nhỉ," Tiếu Nhất Minh gắp miếng nộm ức gà cuối cùng lên bỏ vào miệng.

"Thêm một phần nữa?" Trình Mạc lập tức hỏi.

Tiếu Nhất Minh nhìn y: "Không cần, no căng rồi, miếng này là thịt tiễn khách."

"Tiễn khách gì?" Trình Mạc không hiểu.

"Không tiễn ai cả, chính là ăn xong, rồi ăn thêm miếng thịt, để an ủi bụng thôi," Tiếu Nhất Minh giải thích, "Bởi vì chốc nữa uống ngụm trà xong là vị gì cũng không còn nữa."

"...À." Trình Mạc nhìn cậu.

Trên núi thật ra cũng có không ít chỗ, mà càng gần tối, người trên núi càng nhiều, trạng thái của Trình Mạc cũng không hoàn toàn thích hợp với hoạt động tầm mắt bao quát núi sông, hơn nữa đều đã ăn xong mệt rã rời rồi, bọn họ ngồi cáp treo xuống núi.

Phương Trì không uống rượu, nhiệm vụ lái xe rơi xuống người cậu.

"Lái vững vào đó." Trình Mạc dặn dò.

"Không thì anh lái đi." Phương Trì chậc một tiếng.

"Tôi chỉ có bằng lái xe máy." Trình Mạc thành thật trả lời.

"Xe máy," Phương Trì lái xe ra khỏi chỗ, "Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi anh, lần trước con Kawasaki anh đi, bình thường cũng có thấy anh đi đâu."

"Cũng không phải xe của tôi," Trình Mạc cười, "Xe của Hà Bảo Bảo, tôi mượn tới."

"A?" Phương Trì ngây người, "Xe của anh ta à? Anh ta trông cũng đâu giống người đi xe kiểu đó."

"Không thể nhìn mặt bắt hình dong," Trình Mạc nói, "Thế nhưng xe đó đúng là nó chưa đi bao giờ, vẫn luôn vứt trong nhà, hôm đó là tôi cố tình chạy qua nhà nó lái đi."

"Anh...đúng là không dễ dàng gì," Phương Trì liếc mắt nhìn Tiếu Nhất Minh qua gương chiếu hậu.

Ánh mắt của Tiếu Nhất Minh chạm phải cậu, cười, không nói gì, cúi đầu cầm bỏng ống bắt đầu ăn.

Sau hành trình sợ độ cao lần này, Trình Mạc và Tiếu Nhất Minh sau đó phát triển như thế nào, Phương Trì cũng không nghe, ngày hôm sau cậu và Tôn Vấn Cừ đã quay về.

Dù sao thì mấy ngày nghỉ này Tiếu Nhất Minh cũng không về nhà, Trình Mạc cũng không về, hai người bọn họ có thể từ từ nuôi dưỡng tình cảm.

Có lẽ là ông nội nói cho Tiểu Tử biết hôm nay bọn họ trở về, Phương Trì lái xe mới tới ngã tư bên ngoài làng, đã thấy Tiểu Tử ngồi xổm trên đống cỏ nhìn về hướng xe qua lại.

Cậu không nhịn được cười, hạ cửa kính xe xuống thò đầu ra ngoài gọi: "Tiểu Tử!"

Đầu Tiểu Tử vừa ngẩng lên, hai tai liền dán ra sau đầu, nhảy xuống khỏi đống cỏ, vừa kêu vừa chạy tới, nhảy nhảy chạy chạy bên cạnh xe, bốn chân mang gió theo sát xe chạy tới mảnh đất trống ở sân sau.

Phương Trì vừa xuống xe, liền thấy ông nội đi ra từ sân sau.

"Ông!" Cậu nhảy xuống xe, xoa hai cái trên đầu Tiểu Tử, rồi chạy tới trước mặt ông nội, "Con về rồi này."

"Từ xa đã nghe thấy tiếng Tiểu Tử kêu," Ông nội cười nói, "Đi cùng Thủy Cừ đúng không? Lại đổi xe khác à?"

"Bạn anh ấy mượn," Phương Trì quay đầu lại nhìn, "Xe này to nhỉ."

"Đúng, to thật." Ông nội gật đầu.

"Thằng ranh con về rồi à!" Bà nội cầm quả dưa chuột chạy ra. "Ôi, đen đi rồi à."

"Vốn cũng không trắng," Phương Trì đi qua ôm chầm lấy bà nội quay quay, "Nhớ con rồi đúng không?"

"Nhớ tới mày là ghét," Bà nội cười nói, lại đi ra phía sau cậu nhìn, "Thủy Cừ lại gầy đi?"

"Ông nội, bà nội," Tôn Vấn Cừ đi tới, chào hỏi ông bà, rồi sờ lên mặt mình, "Cháu gầy rõ vậy cơ à?"

"Mặt nhọn rồi, có phải là do nóng không?" Bà nội nhìn hắn, "Nếu không thì là thức đêm."

"Chắc là do nóng," Tôn Vấn Cừ nói, "Cháu sợ nóng mà."

Hàn huyên với ông bà một lúc, Tôn Vấn Cừ lên tầng, phòng của hắn vẫn như cũ, có lẽ là bà nội hay dọn dẹp, trong phòng không có một hạt bụi nào, ga trải giường các thứ còn thay mới rồi.

Tôn Vấn Cừ cất xong đồ đạc của mình, dựa vào bàn nhìn gian phòng này.

Lần này nếu như không phải đã đồng ý trước với Phương Trì là cùng nhau về, hắn vốn là không định đồng thời xuất hiện ở đây nữa, lời nói của Mã Lượng làm lòng hắn không được yên tâm lắm.

Quán bar của Lý Bác Văn kinh doanh không tệ, năm ngoái còn mới mở thêm một quán cafe, chưa hề nghe gã nói muốn làm nông gia nhạc gì cả.

Làm nông gia nhạc cũng không phải chuyện gì kỳ quái cả, giờ khu bên này người đi bộ lẫn người đi thám hiểm càng ngày càng nhiều, nông gia nhạc có thì lại là người trong thôn tự làm ở nhà mình, hầu như không có nhà nào là quy mô lớn, nhảy vào làm một cái cũng là rất bình thường.

Thế nhưng Lý Bác Văn làm, lại không bình thường.

Lý Bác Văn không đến mức vì chuyện của hắn và Phương Trì mà đến tận đây mở một cái nông gia nhạc, thế nhưng tiện thể phá hoại thì rất phù hợp với phong cách muốn gây bất lợi cho người khác của người này.

Tôn Vấn Cừ không quan tâm Lý Bác Văn làm gì với mình, nhưng làm gì với Phương Trì thì không được.

"Anh muốn tắm không?" Phương Trì chạy tới từ dưới tầng lên, đẩy cửa phòng hắn ra.

"Cậu tắm trước đi," Tôn Vấn Cừ dựa vào bàn không động đậy, "Giờ tôi đang lười nhúc nhích."

"Ừ," Phương Trì quay đầu lại nhìn xuống dưới tầng, rồi vào phòng, bước hai bước tới trước mặt hắn, ôm hắn hôn hai cái, "Thế thì anh nghỉ trước một lúc đi, sắp ăn cơm rồi, không thì anh ăn xong rồi hẵng tắm."

"Được."Tôn Vấn Cừ xoa xoa đầu cậu.

"Hôn em một cái," Phương Trì quay người đi được hai bước lại nhảy trở về, "Nhiệt tình vào."

Tôn Vấn Cừ cười, duỗi cánh tay tới ôm lấy cổ cậu kéo về phía trước, hôn mạnh lên môi cậu, không khống chế được tốc độ, răng hai người còn va vào nhau.

"Ôi," Phương Trì che miệng, "Mãnh liệt thật."

"Đi tắm đi," Tôn Vấn Cừ cười, cũng sờ răng mình, "Răng tôi cũng rơi mất..."

Tôn Vấn Cừ nghe tiếng Phương Trì xuống tầng rồi, đóng cửa lại gọi điện thoại cho Mã Lượng.

Mã Lượng kể chuyện chi tiết cho hắn, nông gia nhạc này của Lý Bác Văn còn chưa bắt đầu có động tác gì, tuy tính tình rất đáng ghét, nhưng Lý Bác Văn lại rất cẩn thận trong chuyện làm ăn, nếu không cũng không thể nào cả quán bar lẫn quán cafe đều kinh doanh rất được.

Hiện giờ, gã hẳn là đang tìm hiểu thị trường, gần đây lần nào bọn La Bằng đi ra ngoài chơi, Lý Bác Văn cũng đều đi theo.

Mùa này thêm một hai tháng nữa chính là mùa ế hàng chơi ngoài trời, tài chính của Lý Bác Văn cũng không có vấn đề gì, nếu như định làm, hẳn là qua mùa xuân sang năm.

"Nửa năm này hẳn, hẳn sẽ không có chuyện gì," Mã Lượng nói, "Hơn nữa ngộ, ngộ nhỡ người ta chỉ là định khai, khai thác lĩnh vực mới, thì sao, không thì trước, trước tiên mày đừng, để cháu trai, lớn tao biết được."

"Xem tình hình thế nào đi," Tôn Vấn Cừ nói, "Phải nói thì vẫn phải nói, chuyện này nếu như chỉ liên quan đến tao, tao nhất định sẽ không nói, nhưng giờ có khi còn ảnh hưởng tới cả cậu ấy nữa, vẫn phải nói."

"Nó suy, suy nghĩ nhiều," Mã Lượng hơi lo lắng, "Giờ mày, nói ra cậu ta, có mà mất, mất ngủ nửa, năm."

"Chuyện cần gánh vác thì vẫn phải gánh vác," Tôn Vấn Cừ cười, "Tao cảm thấy cậu ấy không sao đâu, cậu ấy...thi thoảng làm tao bất ngờ lắm."

Cửa bị gõ hai tiếng, Phương Trì thò đầu tiến vào: "Này, bà nội bảo anh tắm.... Anh đang gọi điện thoại à?"

"Không sao, là Lượng tử," Tôn Vấn Cừ ngắt điện thoại, "Sao?"

"Bà nội bảo ăn xong mới tắm không tốt," Phương Trì đầu nhỏ nước tong tong nhìn hắn, "Bảo anh tắm bây giờ."

"Tôi..." Tôn Vấn Cừ hơi do dự, hắn không muốn làm gì cả.

"Tốt nhất là tắm đi," Phương Trì nói, "Mới vừa rồi bà còn mắng em một trận."

"Mắng cậu cái gì?" Tôn Vấn Cừ nở nụ cười, cầm dầu gội sữa tắm chuẩn bị đi tắm.

"Mắng em tháng mười rồi còn tắm nước lạnh, mắng gần năm phút," Phương Trì cười ha ha.

"Giờ tôi đi tắm đây," Tôn Vấn Cừ đi ra khỏi phòng, tiện tay vỗ một cái lên mông cậu, "Tắm nước nóng."

"Này," Phương Trì dựa vào khung cửa, ngước đầu lên nhìn hắn, "Tôn Vấn Cừ."

"Sao?" Tôn Vấn Cừ đáp.

"Anh có chuyện gì không nói với em à?" Phương Trì dùng giọng không cao hỏi.

"Có à?" Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn, cầm quần áo đi xuống tầng.

Tôn Vấn Cừ cũng rất thích ăn cơm cùng ông bà nội và Phương Trì, nghe bọn họ nói chuyện có cảm giác rất thoải mái, khiến người ta không nhịn được mà cảm thấy thư thái.

Thức ăn hôm nay là ông nội nấu, hai tiếng trước đã chuẩn bị rồi, dù chỉ có bốn người, nhưng vẫn làm một bàn đầy thức ăn.

Tôn Vấn Cừ nhìn tâm trạng mọi người vui vẻ, liền cùng ông nội uống ít rượu đất.

Cơm nước xong xuôi, hắn chui trong ghế sofa, cả người đều thả lỏng, Tiểu Tử lại đây liếm tay hắn hắn còn không bị dọa sợ.

"Mày học được đánh lén rồi cơ đấy," Ngón tay Tôn Vấn Cừ nhẹ nhàng gảy lên mũi Tiểu Tử, "Tiểu lão cẩu."

Ngồi dưới tầng một lúc, Tôn Vấn Cừ lên tầng, uống rượu xong hơi lười, hắn định lên nằm một lúc.

Ở nông thôn, mùa này trời đã lạnh rồi, Tôn Vấn Cừ mở cửa sổ, gió đêm thổi tới mang theo cảm giác mát mẻ, hắn rất thoải mái mà dựa vào gối, nhắm hai mắt lại.

Cửa phòng hắn không đóng chặt, nửa ngày, có thể nghe thấy tiếng trò chuyện dưới tầng.

Phương Trì và ông bà đã hàn huyên hơn một tiếng, luôn luôn kể chuyện trong trường học cho bọn họ, hai ông bà cụ vốn không hiểu biết gì về cuộc sống trong trường đại học, cho nên hỏi rất nhiều.

Lúc Tôn Vấn Cừ cảm giác mình sắp ngủ mất, Phương Trì lên tầng đi vào phòng.

"Ngủ rồi à?" Phương Trì hỏi rất nhỏ một câu.

"Không, sắp rồi." Tôn Vấn Cừ nhắm mắt lại cười nói.

"Ông bà ngủ rồi," Phương Trì đóng cửa lại, đi tới nằm xuống bên cạnh hắn, đưa tay ôm lấy hắn, hôn một cái lên bả vai, "Cổ họng em nói cũng khàn luôn."

"Hai người họ thấy mới mẻ mà," Tôn Vấn Cừ nói, "Quẹt thẻ cơm trong nhà ăn cũng hỏi mất nửa ngày đúng không."

"Ừ," Phương Trì cười, "Cứ sợ nhà ăn quẹt hết tiền trong ngân hàng của em luôn... À, em hỏi này, ngày sinh nhật trên căn cước của anh là đúng phải không?"

"Cậu còn nhìn lén cả căn cước của tôi nữa?" Tôn Vấn Cừ cười, quay đầu lại, hôn lên chóp mũi cậu, "Đúng, làm sao?"

"Lúc em nhìn xem trong ví anh còn bao nhiêu tiền thì nhìn thấy, em đã nói với anh rồi, những thứ này đừng bỏ trong ví, cũng đừng mang theo người suốt, ai trông không giống người tốt mới cứ mang theo suốt phòng cảnh sát kiểm tra..." Phương Trì nhắm mắt nhỏ nhẹ nói, "Vậy thì cuối tháng này là sinh nhật anh rồi đúng không?"

"Ừ." Tôn Vấn Cừ đáp.

"Lúc đó em đã quay lại trường rồi," Phương Trì thở dài, "Anh cũng không có thời gian tổ chức đúng không? Hai ngày nay chú Lượng Tử mỗi ngày lại một cuộc điện thoại, bận lắm à?"

"Muốn tổ chức sinh nhật cho tôi à?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Muốn, cùng nhau ăn một bữa cơm cũng được rồi mà," Phương Trì nói, "Nếu không thì...tổ chức sớm được không?"

"Được, tùy cậu," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Hai hôm nay à?"

"Ừ," Phương Trì mở mắt ra, "Có điều, em cũng không biết làm thế nào cho lãng mạn, cũng không biết sắp xếp thế nào mới hay cả, em cũng chỉ nghĩ là ăn gì đó thôi."

"Sao lại phải lãng mạn," Tôn Vấn Cừ chậm rãi xoay người, "Hai chúng ta có thể ở cùng nhau là đã lãng mạn lắm rồi, không thì thế này đi, hai ta cùng nhau làm...vài thứ."

"Làm..." Đầu Phương Trì lập tức ngỏng lên, phản ứng lại rồi mới vừa cười vừa nằm xuống, "Đệt, làm cái gì? Đồ gốm à?"

"Làm cái đĩa tròn nhỏ đi," Tôn Vấn Cừ nở nụ cười một lúc lâu, "Cái này đơn giản, tôi dạy cho cậu làm."

"Được!" Phương Trì dạt dào hứng thú mà ôm lấy hắn, "Anh vẫn còn đất à?"

"Còn có một túi đất làm gốm, lúc đó mang tới tìm linh cảm không dùng hết," Tôn Vấn Cừ nói, "Đủ làm cái đĩa nhỏ."

"Được lắm," Phương Trì nở nụ cười, "Chắc em sẽ không làm ra cái gì không ra ngô ra khoai đâu nhỉ?"

"Một cái đĩa thôi còn có thể làm sao mà không ra ngô ra khoai nữa, đầu kia cao quá thì thành cái bát, đầu này to quá thì thành cái lót cốc." Tôn Vấn Cừ nói.

Phương Trì nở nụ cười nửa buổi: "Vậy ngày mai à?"

"Ừ, ngày mai đi," Tôn Vấn Cừ nói, Phương Trì không nói gì nữa, ôm lấy hắn, gác cằm lên vai hắn, từng hơi thở phả lên cổ, "Cậu không đi ngủ à?"

"Đang ngủ đây." Phương Trì nói.

"Ngủ phòng tôi à?" Tôn Vấn Cừ sờ lên cánh tay cậu.

"Ừ," Phương Trì dừng lại liền ngửa đầu lên nhìn hắn, "Anh muốn em sang bên cạnh ngủ à?"

"Không phải là tôi muốn, tôi không muốn," Tôn Vấn Cừ nói, "Giờ không cần bật điều hòa nữa, bà nội nhìn thấy lại thấy lạ."

"À," Phương Trì thở dài, "Cũng đúng, vậy em về lại bên kia ngủ đi."

"Ngày mai dậy rồi gọi tôi," Tôn Vấn Cừ nói, "Ngày hôm nay chắc tôi ngủ được sâu, mai sẽ ngủ quên mất."

"Ừ," Phương Trì nở nụ cười, lúc định ngồi dậy lại dừng, nhìn mặt Tôn Vấn Cừ, "Nói cho em được không?"

"Cái gì?" Tôn Vấn Cừ nhìn cậu.

"Chính là....anh từ hôm qua đã có hơi..." Phương Trì quan sát mặt hắn, "Bình thường anh có chuyện gì cũng không nhìn ra được, nhưng lần này em cảm giác được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.