Phi Lai Hoành Khuyển

Chương 90: Chương 90






Phương Trì nói một câu nghe rất ra gì, người này em đã quyết rồi!

Mà nói tới nói lui, lúc cậu ngồi trong xe hỏi Tôn Vấn Cừ xem tối nay ăn cơm phải chú ý gì, lại bắt đầu không kiềm chế được hồi hộp.

Sau khi hỏi hết thói quen sở thích của cả nhà Tôn Vấn Cừ xong, Phương Trì luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn lắm, mà lại không biết thiếu gì nữa, nín nửa buổi lại cố hỏi thêm một câu: "Trong nhà anh có đề tài gì không thể nói không?"

"Aiii," Tôn Vấn Cừ vẫn luôn kiên trì giảng giải cho cậu, giờ nghe thấy câu này liền không thể nào nhịn cười được, "Chẳng giống cậu chút nào."

"Em nói thật mà, như ở nhà em, anh mà nhắc tới ông cụ Giang, ông nội em sẽ trừng anh..." Phương Trì gãi đầu, "Nhà anh có nội dung gì kiểu thế không?"

"Không có," Tôn Vấn Cừ cười nói, "Nhà tôi, nếu có ba tôi ở đó, chỉ cần tôi không mở miệng, sẽ rất hòa thuận tao nhã."

"Vậy thì anh nói ít thôi," Phương Trì lập tức nói, nói xong lại chép miệng, "Không được, nếu anh không nói câu nào, em lại càng không nói ra được.... Không thì em giả vờ viêm họng không nói được đi.... Nếu sớm mấy ngày là tốt rồi, lúc đó họng còn đang khàn..."

"Phiền chết tôi rồi," Tôn Vấn Cừ ngả ghế về phía sau ngửa mặt lên, nhắm hai mắt lại, "Cậu cứ từ từ dằn vặt đi, tôi ngủ một lúc."

Phương Trì cười ha ha hai tiếng, kéo dài giọng thở dài, "Ai—— được rồi, không nói nữa, cứ vậy đi.... À anh xem em mặc thế này có được không? Áo này em mặc ba ngày rồi, có cần đi mua bộ khác thay không?"

Tôn Vấn Cừ bất đắc dĩ mở mắt ra nhìn cậu, Phương Trì hôm nay không có gì khác ngày thường, quần bò, giày thấp, bên ngoài là áo khoác lông vũ, trông rất đẹp trai.

"Không cần thay, siêu đẹp trai, đẹp trai tới mức nổ tung được cả hàng bánh xe to."

"Được." Phương Trì gật đầu.

Nhà hàng Tôn Gia Nguyệt đặt bàn rất xa, từ chỗ này lái xe tới cũng mất một lúc lâu, còn sắp ra khỏi thành phố, bọn họ phải đến sớm.

Vốn là Phương Trì chui trong xe, chốc hôn một cái, chốc sờ một cái không ngừng được, mà vừa nghe thấy khoảng cách tới nhà hàng, lại như kỳ tích mà khống chế được nội hạch rau hẹ trong thân thể, thúc giục Tôn Vấn Cừ lên đường.

"Không dính thêm một lúc à?" Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn cậu.

"Không dính nữa, đi đi," Phương Trì nhìn qua điện thoại di động, "Lần này ăn cơm chính thức, đến muộn cũng không lịch sự lắm."

"Cậu lái chơi chơi một lúc không?" Tôn Vấn Cừ hỏi cậu.

"Không lái," Phương Trì lắc đầu, "Em sợ em thất thần."

Tôn Vấn Cừ vừa khởi động xe vừa cười, lái xe ra một con đường rồi hắn mới thu nụ cười lại.

"Cười đi," Phương Trì tặc lưỡi, "Cười đi, một nụ cười trẻ mười năm, bây giờ anh không dễ dàng gì mà trẻ hơn em, phải giữ vững phong độ."

Tết, người ra ngoài ăn cơm không ít, còn chưa tới sáu giờ, bãi đỗ xe đã sắp bị đậu kín.

Nhà hàng này là Tôn Gia Nguyệt ăn quen, cho nên mới đặt được bàn, nếu không còn phải chờ rất lâu.

Lúc Phương Trì đi từ bãi đậu xe về hướng cửa nhà hàng, nhìn đông ngó tây nửa buổi: "Nhà anh có mấy xe?"

"Mới có Tôn Gia Nguyệt tới thôi," Tôn Vấn Cừ khoát tay lên vai cậu, chỉ một con xe trắng bên cạnh, "Đó là xe nhà chị ấy, người khác đều chưa đến, đừng căng thẳng."

"Chờ đã!" Phương Trì lại dừng, quay người trở về, "Em vừa căng thẳng là quên mất, lấy đồ Tết trên xe đi, em mang từ trong nhà tới."

"Có thịt không? Thịt bò khô ấy?" Tôn Vấn Cừ hỏi, "Có thì lấy ra trước đi, tôi muốn lấy một ít."

"Nhiều lắm, trong túi to có tận ba bốn túi, chia một phần là được, mới vừa nãy quên mất bảo chú Lượng Tử lấy đi một túi," Phương Trì nói, "Năm nay người đông đủ, ông nội em làm nhiều hơn."

Hai người xách một túi đồ Tết đi vào trong phòng riêng, Tôn Gia Nguyệt đang ngồi trên sofa ăn hạt óc chó, Lục Thành ở bên cạnh tách vỏ từng quả một.

"A," Vừa nhìn thấy hai người bọn họ đi vào, Tôn Gia Nguyệt đã cười vẫy tay, "Đến rồi."

"Phương Trì," Tôn Vấn Cừ giới thiệu Phương Trì với hai người họ, rồi quay đầu qua nói với Phương Trì, "Chị hai tôi, Tôn Gia Nguyệt, chồng chị hai, Lục Thành."

"Chị hai ăn Tết vui vẻ, anh rể ăn Tết vui vẻ." Phương Trì rất lễ phép nói.

"Ngoan quá," Tôn Gia Nguyệt nở nụ cười, "Ăn hạt óc chó không? Lại đây ăn đi, cái này chị vừa mua xong, thơm lắm."

"Chỉ là tách vỏ đau tay." Lục Thành ở bên cạnh nói.

"Không phải có cái loại sờ một cái là nát ra à, sao phải mua loại vỏ cứng này?" Tôn Vấn Cừ đi qua lấy mấy hạt đã bóc xong.

"Loại đấy không thơm," Tôn Gia Nguyệt bĩu môi, "Ăn không hay."

Tôn Vấn Cừ ăn một hạt, rồi đưa chỗ trong tay cho Phương Trì.

"Em không ăn," Phương Trì lắc đầu, "Em...hơi căng thẳng, không ăn nổi."

"Ôi, cậu đẹp trai này," Tôn Gia Nguyệt vừa nghe thấy liền cười, "Cái này có gì mà phải căng thẳng, chỉ đi ngang qua, dù sao người nhà chị có ý kiến gì với cậu, Vấn Cừ cũng sẽ không nghe."

"Nói gì thế," Lục Thành cười, "Căng thẳng là chuyện bình thường, lần đầu tiên anh tới nhà em, nếu không phải có Vấn Cừ nói chuyện với anh, anh cũng chẳng biết phải nói gì."

"Ừ đúng rồi, chuyện này phải đền ơn," Tôn Gia Nguyệt đứng lên vỗ vai Phương Trì, "Chốc nữa mà lúng túng căng thẳng thì nói chuyện với chị."

"Vâng." Phương Trì cười.

Người nhà Tôn Vấn Cừ rất có khái niệm về thời gian, nói rõ là sáu giờ, vậy thì chính là sáu giờ, đúng sáu giờ cửa phòng riêng bị đẩy ra.

"Là đây đúng không?" Một người phụ nữ vừa nói vừa đi vào.

"Đây là chị cả," Không đợi Tôn Vấn Cừ mở miệng, Tôn Gia Nguyệt đã lập tức nói nhỏ bên tai Phương Trì, "Tôn Dao."

Phương Trì nhanh chóng đứng lên: "Chị cả ăn Tết vui vẻ."

"Ừ, ăn Tết vui vẻ." Tôn Dao vừa kéo găng tay ra vừa liếc mắt nhìn cậu.

"Đây chính là Phương Trì," Tôn Vấn Cừ đứng lên giới thiệu với người vào cửa sau, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Phương Trì, "Ba tôi, mẹ tôi, anh rể cả."

"Bác trai ăn Tết tốt lành, bác gái ăn Tết tốt lành, anh rể ăn Tết tốt lành." Phương Trì cảm giác mình sắp căng thẳng thành người máy mất rồi, nói chuyện cũng mang giọng điệu run rẩy kỳ quái của máy móc.

"Phương Trì à," Mẹ Tôn Vấn Cừ quan sát Phương Trì từ trên xuống dưới, "Ngồi đi, chỉ mấy người nhà mình thôi, đừng khách sáo."

Nói là đừng khách sáo, nhưng Phương Trì có thể nhìn ra được bác gái bên ngoài nhìn có vẻ bình thường này cũng không phải một người có thể tùy tiện không khách sáo, cho nên chờ người cả nhà đều ngồi xuống rồi, cậu mới là người cuối cùng ngồi xuống ghế.

"Phương Trì mang theo ít quà Tết đến." Tôn Vấn Cừ nói, chỉ vào túi để trên bàn bên cạnh, "Ông nội cậu ấy tự mình làm, thịt khô lạp xưởng thịt bò khô các thứ, ăn ngon lắm, lúc nào dì Lý quay lại thì bảo dì nấu một ít ăn thử xem."

"Được, mẹ cũng thích ăn thịt bò khô." Mẹ Tôn Vấn Cừ cười.

"Tự làm à?" Tôn Dao quay đầu lại liếc nhìn túi, "Con còn chưa bao giờ ăn nữa, sợ không vệ sinh."

Người chị cả này nhìn có vẻ nhiều tuổi hơn Tôn Vấn Cừ và Tôn Gia Nguyệt không ít, kiểu gì cũng phải mười tuổi, từ lúc vào phòng đã không hề cười, ấn tượng đầu tiên của Phương Trì với cô đã chẳng hề tốt, giờ lại nói một câu như vậy, cậu suýt nữa chẳng kiềm chế được lửa giận.

Những thứ này đều là ông nội tự làm, một hai tháng trước đã bắt đầu bận rộn rồi, nếu là bình thường, cậu có khi còn có thể nhịn lại, nhưng hiện giờ, vừa nghĩ tới ông nội đau lòng khổ sở vì chuyện của mình còn phải chịu đựng, cậu liền đau lòng không chịu nổi.

Phương Trì mặt lạnh nhìn cô, không hề hé răng.

"Em thấy còn tốt hơn trong siêu thị ấy chứ," Tôn Gia Nguyệt cầm trà uống một ngụm, "Chị cũng đừng có câu nệ như thế, thức ăn bên trong chợ thực phẩm với thức ăn trong siêu thị có khác nhau bao nhiêu đâu mà."

"Vẫn khác nhau chứ, ít nhất cũng có tiêu chuẩn vệ sinh." Tôn Dao nhíu mày.

"Dù sao cũng đều là thứ chúng tôi không ăn," Phương Trì rốt cuộc cũng không nhịn được.

"Cái gì?" Tôn Dao nhìn cậu.

"Rau sạch, hoa quả sạch, không phun thuốc, chúng tôi đều tự giữ lại ăn," Phương Trì mặt nghiêm túc giải thích cho cô, "Những thứ chúng tôi không thích ăn, đều mang vào trong thành phố bán."

Tôn Dao giật mình.

"Ôi mẹ ơi!" Tôn Gia Nguyệt cười hô to, vừa cười vừa đập đập Phương Trì, "Này Tiểu Trì, chị nói với cậu cái này, chị đến ăn rau với hoa quả nhà cậu được không?"

"Vâng, được," Phương Trì gật đầu, "Chị muốn đi cứ nói với em một tiếng là được."

Nói xong câu này, Phương Trì cảm giác cũng không căng thẳng nữa, dù sao thì ba mẹ chị cả của Tôn Vấn Cừ đều không dễ ở chung, cứ dứt khoát làm mất lòng hết là được, bớt việc.

"Nhà cậu, là ở thôn nào?" Ba Tôn Vấn Cừ đột nhiên hỏi một câu.

"Là chỗ Lý Bác Văn làm nông gia nhạc." Tôn Vấn Cừ nói.

"À," Ba Tôn Vấn Cừ gật đầu, "Trước đây tôi từng đến rồi, lúc còn chưa phát triển làm du lịch."

"Trước đây chơi vẫn vui hơn," Phương Trì nói, "Giờ rất nhiều chỗ đều bị tàn phá, hai con đường thường có người đi bộ lúc nào cũng có rác."

"Vậy thì tiếc thật," Ba Tôn Vấn Cừ thở dài, "Trước đây tôi từng leo lên đỉnh núi xem mặt trời mọc rồi, không tệ."

"Ồ ba à, ba còn đi leo núi kia à? Chuyện vui như thế mà không mang con theo?" Tôn Gia Nguyệt hỏi.

"Chị cả ngày điên ở ngoài đường, tôi mang chị theo kiểu gì?" Ba Tôn Vấn Cừ nói, "Lại nói tôi cũng không phải đi chơi."

"À biết rồi, đi tìm cảm hứng mà." Tôn Gia Nguyệt cười.

"Tôn Vấn Cừ cũng đến chỗ nhà cháu tìm cảm hứng, cũng không biết đã tìm được chưa." Phương Trì liếc mắt nhìn Tôn Vấn Cừ.

Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng nhìn cậu: "Tìm được rồi."

Người phục vụ gõ cửa, bắt đầu mang đồ ăn vào, đồ ăn đều là Tôn Gia Nguyệt gọi từ trước, cho nên lên bàn rất nhanh, chẳng mấy chốc, ngoại trừ hai món khó ra thì đồ ăn đã đầy đủ.

Phương Trì lúc đi vào nhà hàng đã biết không rẻ, hiện giờ vừa nhìn mấy cái đĩa bày thức ăn này, dưới một cái đĩa để thức ăn còn đặt một cái đĩa to hơn, cậu bắt đầu lo lắng bữa cơm này bao nhiêu tiền.

Là ai mời vậy?

Tôn Vấn Cừ à?

Trên người Tôn Vấn Cừ có tiền không?

Nếu không có tiền, chị cả có khi nào lại khó chịu không?

Có cần lén lút kín đáo đưa thẻ cho Tôn Vấn Cừ trước không?

Thẻ...thẻ để ở đâu rồi?

Trời đệt, thẻ không mang theo rồi...

Có điều trong thẻ của mình cũng có tiền....vậy thì tự mình đi trả tiền?

Vậy có thích hợp không?

"Hai đứa làm sao lại biết nhau?" Ăn được một lúc, mẹ Tôn Vấn Cừ đột nhiên hỏi một câu.

"Sao?" Trong đầu Phương Trì còn đang rối rắm chuyện tiền bữa cơm này, không lập tức phản ứng được.

"Cậu ấy đánh con một trận," Tôn Vấn Cừ nói, "rồi quen nhau."

Một bàn đầy người sửng sốt.

"Cái...." Phương Trì quay phắt lại nhìn chằm chằm Tôn Vấn Cừ, gằn giọng, "Ai đánh anh?"

"Không đánh à?" Tôn Vấn Cừ cong khóe miệng.

"...Có." Phương Trì xoa mũi, cúi đầu ăn một miếng thức ăn.

"Không thể nào chứ?" Tôn Gia Nguyệt lấy lại tinh thần rồi liền nở nụ cười, "Này Vấn Cừ, cái tính khí kia của em, đánh em thật rồi mà em còn nhịn được? Còn có thể có lần sau nữa?"

"Ừ, nhịn được," Tôn Vấn Cừ vỗ nhẹ sau gáy Phương Trì, "Nhịn được cậu ấy."

Phương Trì không nói gì.

Giờ cậu cũng coi như biết "ra oai" của Tôn Vấn Cừ là có ý gì, là muốn để cả nhà biết, chính là người này, dù cậu ấy có đánh tôi thế nào cũng sẽ nhịn được, cậu ấy đánh tôi, tôi nhịn được, còn đưa tiền cho cậu ấy...

Ra oai này cũng có trình độ đấy, chắc sẽ làm cho mẹ hắn và chị cả hắn giận nghẹn, ba hắn thì thôi, dù sao cũng tức một lần rồi...

Nhìn nụ cười có chút đắc ý bên môi Tôn Vấn Cừ, Phương Trì thở dài.

Ấu trĩ!

Thời gian ăn cơm cũng không lâu, nhà Tôn Vấn Cừ không ai uống rượu, cũng không biết là không bao giờ uống hay là bầu không khí này uống rượu cũng không hay.

Cứ như vậy nửa lạnh lẽo nửa không lạnh lẽo, lúng túng không lúng túng mà trò chuyện, người cả nhà cũng không biết vốn là ít nói hay là do bầu không khí như vậy chẳng có gì để nói nhiều, cơ bản chỉ có Tôn Gia Nguyệt thật sự vui vẻ vừa ăn vừa nói, những người khác đáp lại câu có câu không, một tiếng đã ăn xong cơm.

Thức ăn còn rất nhiều, Phương Trì cũng chưa ăn no, nhưng thật sự không muốn mọi người đều ngừng rồi mà cậu vẫn còn đang ăn.

"Bỏ vào túi đi," Tôn Vấn Cừ chỉ tới đĩa nem rán chưa đụng vào mấy trên bàn, "Con thích ăn cái kia."

"Thích ăn thì em ăn đi," Tôn Dao nhìn hắn, "Còn gói lại nữa?"

"Giờ không ăn được, gói về ăn khuya." Tôn Vấn Cừ trả lời.

"Vậy thì chị cũng gói, chị gói đĩa sườn muối tiêu* kia," Tôn Gia Nguyệt bảo phục vụ cầm hai hộp đựng đồ ăn tới, cũng không để ý tới ánh mắt có hơi bất mãn của Tôn Dao đang nhìn sang, quay mặt nhìn Tôn Vấn Cừ, "Nhưng mà...lấy về rồi nguội mất nhỉ?"

"Không sao, cho vào lò nướng nướng mấy phút là được," Tôn Vấn Cừ nhìn Phương Trì, "Em thì, có đầu bếp riêng, tuy là tay nghề cũng không ra sao lắm."

"Phương Trì tối nay ở đâu?" Tôn Gia Nguyệt hỏi, "Ở nhà luôn à?"

Phương Trì ngẩng đầu lên, đến nhà Tôn Vấn Cừ ở.

Không được, chuyện này tuyệt đối không được.

Cậu không muốn tới nhà Tôn Vấn Cừ buồn bực cả buổi tối.

Chồng chị cả thì thôi, cậu còn bội phục chồng chị hai, một người bình thường làm thế nào có thể ở nhà Tôn Vấn Cừ được mấy ngày.

Nếu như Tôn Vấn Cừ phải về nhà, cậu thà rằng hy sinh hết thời gian mấy ngày rau hẹ nghẹn uất không được lên sân khấu biểu diễn còn hơn.

"Không được," Tôn Vấn Cừ chậm rãi xoay người, "Chốc nữa Phương Trì với em cùng về chỗ Mã Lượng, sau Tết em với Mã Lượng phải khởi công rồi, phải chuẩn bị."

"Cậu nhập cổ phần chỗ Mã Lượng rồi đúng không?" Anh rể cả hỏi một câu.

"Chưa đâu," Tôn Vấn Cừ cười, rồi nhìn Phương Trì, "Nhưng mà sau Tết tôi phải lấy tiền đưa cho Lượng Tử."

Phương Trì nhìn hắn, không biết nên gật đầu hay là vẫn cứ giả ngu.

"Phương Trì giữ tiền à?" Tôn Gia Nguyệt nhưng lại rất hợp tác, không hổ là chị em ruột.

"Không sai." Tôn Vấn Cừ cười đáp một tiếng.

Ba Tôn Vấn Cừ rất bình tĩnh, dù sao cũng biết rồi, mẹ Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn Phương Trì, không nói gì, không biết chị cả có báo cáo với bà không.

Nhìn thấy mọi người đều chuẩn bị đi, Phương Trì nhích lại gần bên tai Tôn Vấn Cừ nhỏ giọng nói: "Ai trả tiền?"

"Ba tôi," Tôn Vấn Cừ cười, cũng nói nhỏ, "Quên mất nói cho cậu là ông ấy mời, cậu vẫn luôn nghĩ ngợi chuyện này suốt đúng không?"

"Vẫn được," Phương Trì nói "Dù sao cũng biết là tiền của anh ở chỗ em hết rồi."

Tôn Vấn Cừ trông có vẻ rất vui, nở nụ cười.

Phương Trì thở dài, ấu trĩ!

Tiền ăn cơm là ba Tôn Vấn Cừ thanh toán, Phương Trì cũng không đánh giá bữa cơm này bao nhiêu tiền, dù sao cũng chả ăn ra được vị gì.

Mọi người đều đứng lên chuẩn bị đi, Phương Trì mặc áo khoác đứng một bên chờ mọi người ra trước.

"Cầm đồ đi." Ba Tôn Vấn Cừ nói với chồng chị cả.

Lúc chồng chị cả cầm lấy găng tay của ba rồi định đưa tay đi lấy túi quà tết kia, Tôn Vấn Cừ đè tay gã lại, hai mắt nhìn sang phía chị cả: "Nói trước, nếu không muốn ăn thì đừng lấy, em còn chưa ăn đủ nữa."

"Em..." Chị cả nhíu mày, trên mặt có hơi lúng túng.

"Đừng, chị muốn," Tôn Gia Nguyệt lập tức nói, "Chị muốn ăn lạp xưởng, Tiểu Trì, lạp xưởng nhà em mặn nhạt thế nào?"

"Thiên về nhạt hơn, nhà em ăn cũng khá là nhạt." Phương Trì nói.

"Vậy thì vừa khéo, cho chị đi, cho chị hết." Tôn Gia Nguyệt đưa tay ra lấy.

Ba Tôn Vấn Cừ ở một bên ho khan: "Cái gì chị cũng cầm hết?"

"Lấy lạp xưởng thôi." Lục Thành nói.

"Vậy thì lạp xưởng mình lấy đi." Tôn Gia Nguyệt rất dứt khoát lấy hết lạp xưởng trong túi ra đưa cho anh rể.

"Tôi cũng muốn lấy lạp xưởng mà?" Ba Tôn Vấn Cừ nhíu mày.

"Hỏi chị cả xem có đảm bảo tiêu chuẩn vệ sinh không đã đi." Tôn Gia Nguyệt nói.

"Gia Nguyệt!" Mẹ Tôn Vấn Cừ trừng cô.

"Để lại cho tôi một cái." Ba Tôn Vấn Cừ nói.

"Nguyên một xâu dài thế này làm sao mà để được, hai mét một xâu, một xâu hai mét." Tôn Gia Nguyệt nói.

"Còn nữa mà, chỗ cháu còn nữa," Phương Trì nhanh chóng nói, thực sự bội phục người nhà này có sức lực vặn vẹo nhau, "Bác, chốc nữa cháu lấy cho bác, ở ngay trên xe Tôn Vấn Cừ."

Ra khỏi nhà hàng rồi, cả người Phương Trì vẫn còn đang mất tự nhiên, nhất là lúc đi tới bên cạnh xe, người khác đều lên xe chờ rồi, ba Tôn Vấn Cừ vẫn đi theo.

Đến bên cạnh xe, Tôn Vấn Cừ cũng không nói gì, cứ thế lên xe đóng cửa lại.

Phương Trì đi vào trong xe lấy từ ghế sau một túi quà tết ra.

"Lạp xưởng là được," Cha Tôn Vấn Cừ nói, "Cái khác đều có rồi."

"À." Phương Trì lấy lạp xưởng ra.

"Cho một nửa là được rồi," Tôn Vấn Cừ ở trong xe nói bằng giọng không cao, "Tam cao đấy."

"Tam cao?" Phương Trì hơi bất ngờ, ba Tôn Vấn Cừ nhìn rất gầy.

"Một cao," Ba Tôn Vấn Cừ nói, "Vậy cho tôi một nửa thôi."

"Vâng." Phương Trì cầm lấy lạp xưởng, dùng răng cắn đứt đoạn ruột sấy ở giữa, bỏ vào túi đưa cho ông.

"Cậu..." Ba Tôn Vấn Cừ nhìn có vẻ là hơi buồn cười, "Răng cũng được đấy chứ."

"Cái này cũng không cứng." Phương Trì nói.

Ba Tôn Vấn Cừ nhận lấy lạp xưởng rồi đóng cửa xe lại, nhìn cậu: "Ba chị em nó, từ nhỏ đã vặn nhau rồi, cậu đừng để ý."

"Không để ý," Phương Trì nói "Đây chắc là di truyền."

Nói xong lời này, cậu chỉ muốn mở cửa chui tọt vào xe.

Ba Tôn Vấn Cừ lại đột nhiên nở nụ cười, vỗ vai cậu: "Chắc là thế, thôi, tôi đi đây, cám ơn lạp xưởng của cậu."

"Bác đừng khách sáo." Phương Trì còn thiếu điều lấy tờ giấy ra lau mồ hôi.

Ba Tôn Vấn Cừ liếc mắt nhìn vào xe, rồi quay người đi.

Phương Trì hơi do dự, rồi nói với bóng lưng ông: "Phòng làm việc kia của Tôn Vấn Cừ và chú Lượng Tử làm rất tốt, nếu bác rảnh rỗi thì tới xem, anh ấy lại vừa làm gì đó mới."

Ba Tôn Vấn Cừ dừng lại, Phương Trì nhanh chóng đuổi theo một câu: "Cháu cảm thấy rất đẹp."

"Mẹ trẻ Phương ạ," Tôn Vấn Cừ dựa vào ghế nhìn Phương Trì lên xe, cười, "Tấm lòng của cậu đúng là rộng khắp trời đất."

"Em thấy ba anh lưu luyến nhìn anh mà đi," Phương Trì nói, "Cảm giác có phải là ông ấy muốn hòa giải không."

"Ông ấy là nhìn tôi vậy mà không xuống xe nói chuyện với ông ấy." Tôn Vấn Cừ cười nói.

"Em cảm thấy vấn đề của hai người chính là ở chỗ này, ông ấy nghiêm túc, anh lại gay gắt, sơn vô lăng, thiên địa hợp, liên miên không điểm cùng..." Phương Trì thở dài.

"Nói linh ta linh tinh gì," Tôn Vấn Cừ bị cậu nói cho buồn cười, "Đầu óc cậu hôm nay bị bọn họ vặn cho nghiêng rồi à."

"Đổi, để em lái đi," Phương Trì xuống xe, "Về chỗ chú Lượng Tử à?"

"Ừ," Tôn Vấn Cừ thay đổi với cậu, ngồi xuống ghế phó lái.

Thật ra lần này trở về từ trong núi, Tôn Vấn Cừ có thể cảm giác được ba già rồi, tính khí cũng không pháo kép như trước đây nữa, ngay cả lúc mắng hắn châm chọc hắn cũng không ác như trước đây.

Nhất là từ sau khi hắn bắt đầu hợp tác với Mã Lượng, mấy lần gặp gỡ, ông đều không nói lời ẩn giấu châm chọc như thói quen nữa.

Có lẽ là đã nhìn ra rồi.

Tôn Vấn Cừ chống tay lên thái dương dựa vào cửa kính xe, nhìn Phương Trì đang lái xe, hoặc là cái kiểu thẳng thắn ngây ngây dở dở này của Phương Trì đã làm giữa hắn và ba có một bước đệm?

Vừa nghĩ tới bộ dạng hôm nay của Phương Trì, hắn lại không nhịn được cười.

"Cười gì?" Phương Trì liếc mẳt nhìn hắn.

"Không," Tôn Vấn Cừ đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo cổ cậu, "Là cảm thấy mẹ tôi với Tôn Dao chắc không thể nào đưa ra phán đoán hoàn chỉnh về cậu được."

"Em không thích chị cả anh," Phương Trì tặc lưỡi, "Trông quá là giàu xổi, theo lí thì nhà anh cũng đâu phải sau này mới có tiền, làm sao mà chị ấy cứ như kiểu vừa nhặt được hai triệu xong vậy, không dành thời gian làm ra vẻ người có tiền lại sợ tiền bị người làm mất đến nhận về."

Tôn Vấn Cừ vốn là đang cười, nghe câu này xong liền cười không ngừng đươc, "Bà ấy từ nhỏ đã như vậy rồi, có điều cũng làm ăn giỏi, chuyện của ba tôi tất cả đều là bà ấy với chồng xử lý cả, không hề sai lầm gì."

"Ai," Phương Trì thở dài, "Cũng chỉ có chị hai anh là tốt tính, nói ríu rít, có chị ấy là không giống người nhà anh nhất."

"Tôi giống không?" Tôn Vấn Cừ hỏi.

"Giống," Phương Trì liếc mắt nhìn hắn, "Anh không thấy anh với ba anh có mấy chỗ y hệt nhau à? Vừa nhìn đã biết không phải là nhặt được."

Tôn Vấn Cừ lại cười một tràng.

Phương Trì không nói gì, chờ hắn cười xong mới tặc lưỡi: "Cười xong chưa? Cười xong thì nghĩ hộ em đi, tối nay em gọi điện cho ba, nói thế nào đây?"

"Không cần nghĩ," Tôn Vấn Cừ nói, "Ông ấy muốn mắng thì nghe, muốn cúp thì gọi lại, sau đó nói cho ông ấy biết cậu sắp về rồi, cùng ông ấy nói chuyện rõ ràng."

"Ừ," Phương Trì đáp, "Tính tình ba em tốt lắm, bao nhiêu năm làm ăn vậy cũng không tranh giành với ai bao giờ... Anh nói xem ba có đánh em không? Từ nhỏ tới giờ ba cũng không đánh em, đánh em chỉ là ông bà đánh."

"Không biết, cậu tối nay nói chuyện rồi thì suy nghĩ tiếp, nếu như ba cậu rất tức giận.... mai tôi với cậu cùng về," Tôn Vấn Cừ suy nghĩ, "Tôi đến đi loanh quanh chỗ Lý Bác Văn, nếu như ba cậu muốn đánh cậu, cậu nói với tôi, tôi đi cùng, tôi cảm giác tôi với ba cậu kiểu gì cũng ngang hàng, ông ấy chắc không động tay với tôi đâu..."

Phương Trì liếc nhìn hắn: "Mặt mũi to nhờ."

*sườn muối tiêu:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.