Phi Lễ Vật Nhiễu

Chương 3: Chương 3




Quý Quân Lăng vừa thẹn vừa ngượng chạy đi một lúc. Đáng tiếc thân thể y vốn mong manh, hơn nữa bụng dạ đói khát khó chịu, hai chân như nhũn ra, rốt cụôc phải đứng lại dưới một gốc cây.

Trong lòng cứ nghĩ về Tần Nhung – tên nam nhân này khiến y hận muốn nghiến răng nghiến lợi. Một bên đổ mồ hôi một bên tính toán, nương tử đã hoàn toàn bị hắn xúi giục rồi, căn bản tuyệt đối không còn nghe lời mình nữa.

Nguyên lai là nàng suốt ngày chọc cho y tức giận, hiện giờ bọn họ còn chiếm lấy nhà của y… Thật sự là khinh người quá đáng! Như thế xem ra muốn đuổi hắn đi chỉ còn một biện pháp duy nhất: hưu thê – bỏ vợ, thế là xong việc.

Dù sao, Trương Uyển Như từ lúc về nhà đến nay chưa làm được chuyện gì vừa ý y. Nghĩ y là Quý Quân Lăng, có tài hơn người, cũng không phải ếch ngồi đáy giếng, sau này y vượt vũ môn, bên người lại có một nương tử gai mắt như thế chẳng phải là trái ngang lắm hay sao.

Huống chi, mắt thấy nàng cùng biểu huynh dây dưa chẳng hề thẹn thùng, nhất định có gian tình. Y vốn là người đọc sách, sao lại có thể chịu được ô nhục như thế? Dâm phụ tâm địa luôn độc ác, vạn nhất họ nhẫn tâm hại đến tính mạng của hắn thì làm sao? Nghĩ đến đây, Quý Quân Lăng đột nhiên có một cơn sợ hãi.

Tần Nhung ngoài mặt tươi cười niềm nở, lúc cau mày lại mang vẻ âm lãnh thâm sâu, nghĩ lại y đã thấy sợ. Nam nhân này, khi mất hứng chỉ sợ chuyện gì cũng dám làm. Cần gì phải vì một nữ nhân không đứng đắn mà lâm vào hiểm cảnh như thế? Thánh nhân đều nói qua: quân tử không tường hiểm nguy, quân tử phòng thân là trọng yếu. Dù sao với bộ dáng cùng tài năng của y, tương lai muốn thú nữ tử nào làm vợ mà không được? Đến mùa xuân năm sau, khi y thi xong kì thi tuyển đó, y tư nhiên sẽ vinh quang vô hạn.

Càng nghĩ, Quý Quân Lăng lại càng cảm thấy chính mình nên lập tức trở về. Chỉ là giờ y đã đói quá sức chịu đựng. Chuyện vừa rồi lại dọa y sợ hãi, lúc này căn bản tay chân y như nhũn ra. Đừng nói là quay về, ngay cả đứng thẳng lưng cũng là cố sức.

Trong lòng nhịn không được lại mắng Tần Nhung âm hiểm. Dùng nhà y, bàn của y mà vui vẻ bày đồ ăn, cư nhiên cả chủ nhân là y cũng không thèm mời. Chính mình lại còn bị hắn chọc giân đến mức bỏ nhà đi, coi mình như cỏ rác, thật là nhục nhã.

Tiểu tam tử đang lùa trâu từ núi về, thấy Quý Quân Lăng dựa vào thân cây, vẻ mặt cùng bộ dáng đuối sức, nhịn không được hỏi: “Quý tú tài, ngươi ở đây làm cái gì?”

Quý Quân Lăng ngượng ngùng thấy mình đói thành như vậy, cười gượng nói với hắn, “Nghỉ ngơi một chút, vừa rồi lúc đi có hơi mệt.”

“Ngươi có phải đang đói bụng hay không?”

“Ách…” Quý Quân Lăng sửng sốt một chút, làm bộ nâng tay áo lên lau mồ hôi, “Cũng không phải đói bụng, chính là do thời tiết nóng bức nên có chút khát nước.”

“Ta có quả dại, ngươi có ăn không?” Tiểu tam tử khờ dại tin là thật, từ trong lòng ngực lấy ra một gói quả dại được bọc kỹ, lau sơ một chút rồi đưa cho y, “Đây là ta vừa hái ở trên núi, ngươi ăn đỡ lót dạ đi.”

“Đa tạ, đa tạ.” Vừa thấy trái cây, bụng Quý Quân Lăng không chịu thiệt thòi thiếu chút nữa đã réo lên. Y miễn cưỡng nuốt nước miếng, nhận lấy quả dại từ tay tiểu Tam tử.

“Ngươi ăn đi. Bất quá đừng để mẹ ta thấy được.” Tiểu Tam tử nhỏ dại, nói năng không hề giấu diếm tính toán gì “Mẹ nói ngươi thiếu nhà chúng ta nhiều thước lương, bảo ta không được cho ngươi cái gì nữa hết.” Nói xong liền vội vàng lùa bò về nhà.

Quý Quân Lăng chỉ thấy trên mặt đỏ hồng, hận không thể chui đầu xuống đất. Y nghiến răng nghiến lợi mắng: “Không biết thương người, cư nhiên nói ta như vậy. Chờ Quý Quân Lăng ta trúng tuyển nhất bảng, công thành danh toại, nhất định đem hoàn trả nhiều hơn mười thước lương cho ngươi.” Vừa oán hận mắng, vừa dùng sức ngấu nghiến mớ quả dại của tiểu Tam.

Quả dại tươi ngon mọng nước, nuốt vào cổ họng thanh mát, quả thực như thân thể đói bụng nửa ngày của y vừa được rót một ngụm cam tuyền cứu mạng.

Đứng ở chỗ đường mòn nhiều người qua lại, Quý Quân Lăng nhìn trái nhìn phải chỉ thấy bốn bề vắng lặng liền vứt bỏ hình tượng mà ngấu nghiến như hổ đói sói điên, một hơi ăn hết đống quả dại đó. Sau đó mới hồi phục khí lực toàn thân mà chậm rãi quay trở về nhà.

Đi được một đoạn, y cảm thấy càng về gần đến nhà y lại càng khó chịu hơn.

Vừa đến cửa nhà, y đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt phi thường.

Tần Nhung thừa dịp y không ở nhà, chỉ một lúc đã ngang nhiên gọi ca nương đến nhà y.

Quý Quân Lăng giận đến run người. Một cước đá văng cửa chính, giận dữ mắng to: “Ngươi đồ vô sỉ. Rốt cuộc muốn biến nhà ta thành cái giống gì ngươi mới thỏa lòng hả?”

Tần Nhung thấy y trở về, vẫn lấy bộ dáng ôn hòa mà nói “Ta thấy biểu muội mặt nhăn mày nhó nên gọi ca nương đến hát ca giúp nàng vui vẻ. Vừa rồi không mời người dùng cơm, lại chọc ngươi giận bỏ đi. Lúc này ngươi đừng đi nữa, lại đây cùng xem đi. Ta rất bao dung, sẽ không so đo với ngươi loại chuyện nhỏ nhặt này.”

Quý Quân Lăng lại phát giận đến run người, y luôn tự xưng là người đọc sách, hiển nhiên sẽ khinh thường nhất loại chuyện tìm hoan mua vui này.

Tần Nhung nói vì muốn làm vui lòng Uyển Như, lại tìm đến đống người lộn xộn này xướng dâm từ mỹ khúc, đem chỗ ở của y vốn là nơi thanh tịnh biến thành chướng khí mịt mù. Thật sự là muốn y bị hành hạ tinh thần mà!

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng rời khỏi?”

Tần Nhung nghe Quý Quân Lăng hỏi thế, liền vui vẻ phất tay lệnh cho ca nương lui đi. Nheo mắt nhìn y “Này là do ngươi.”

Quý Quân Lăng lạnh lùng cười “Lấy văn tự ra.”

Tần Nhung dùng sức vỗ tay một cái “Lúc này ngươi thật thông minh.”

Quý Quân Lăng hừ lạnh một tiếng “Ta sớm đã định hưu nàng. Việc nhà cửa tuyệt không hề biết. Nếu phụ mẫu ta còn tại thế, cũng không thể trông cậy nàng phụng dưỡng được. Hiện tại, cả trượng phu nàng cũng không hầu hạ chu đáo, suốt ngày chỉ biết khóc, khóc, khóc. Nếu không phải nể lời phụ thân ở trên trời có linh thiêng, ngươi nghĩ rằng ta thích cùng nàng chung sống sao? Ngươi muốn ta hưu nàng, nói thẳng ra là được. Làm gì phải bày vẽ nhiều chuyện như thế?” Nói xong, ngòi bút như bay viết xuống một phong hưu thư đưa cho Tần Nhung “Cầm lấy rồi nhanh rời khỏi. Đỡ phải chậm trễ việc ta đọc sách cầu thủ công danh.”

Tần Nhung đón lấy hưu thư, đọc kỹ một lần rồi cho vào tay áo “Từ này về sau, việc nam nữ không thể tiếp tục. Người cho dù cùng đường mà tìm đến ta hay cửa nhà Trương gia, chúng ta cũng tuyệt đối sẽ coi như không thấy.”

Quý Quân Lăng phản đối nói “ Chân hạc không lấm bùn (T/n: 雁雀安自鸿鹄之志). Ta đường đường là người có học, làm sao lại có hành vi tiểu nhân lật lọng thế? Nhanh mang biểu muội ngươi về, để ta thanh tịnh đi.”

Hai người còn đang nói chuyện, Uyển Như từ trong phòng bước ra, khóc đến lê hoa đái vũ “Tướng công, chàng và thiếp cũng từng là phu thê. Thiếp khuyên chàng một câu, chỉ biết đọc sách là vô ích. Một ngày ba bữa cơm, củi gạo đường muối chàng cái gì cũng không hiểu. Thiếp đi rồi, sau này chàng phải hảo hảo chiếu cố bản thân.”

Quý Quân Lăng mới nghe nàng nói thế đã mất kiên nhẫn phủi tay “Nhanh trở về với biểu ca của nàng. Ta đọc sách như thế chẳng lẽ nghĩ thua một nữ nhân không kiến thức nông cạn như nàng sao? Ta tự biết làm tốt những việc nàng không làm được. Không cần nàng để tâm.”

Hảo tâm của Uyển Như liền bị cho là lòng lang dạ thú, nàng đành phải lắc đầu, khóc lóc. Đối với người trượng phu này, nàng đã hoàn toàn chết tâm.

Tần Nhung thấy bộ dạng y không có chút hối cải, xoay người dắt biểu muội đi. “Mau về nhà thôi. Ta còn tưởng phải mất nhiều ngày ở đây mới làm cho tên tú tài này thả người. Hắn lại thật hiểu chuyện, thấy ta đến liền đem thả muội ra. Dượng cô ngày ngày mỏi mắt mong chờ muội trở về. Muội còn cùng y nói điều vô nghĩa chi nữa? Y là đồ đầu gỗ, căn bản nghe không hiểu đâu.”

Quý Quân Lăng nghe bọn họ người xướng người đáp, lộ vẻ chán ghét, đơn giản quay về thư phòng cầm lấy một quyển luận ngữ mà to giọng đọc.

So với Uyển Như còn đang lưu luyến chẳng rời kia, ở trên mặt y chẳng có một nửa phần luyến tiếc, thật có thể nói lòng dạ như sắt.

Tần Nhung dẫn Uyển Như xuất môn, đi qua cửa chính còn nhịn không được ngoái đầu nhìn y một cái. Vừa vặn Quý Quân Lăng cũng đang ngóng ra xem bọn họ đi chưa. Hai ánh mắt nhìn nhau, Tần Nhung nhếch môi cười nhạt, lộ vẻ trào phúng vô cùng. Quý Quân Lăng trừng mắt nhìn hắn, không biết tại sao lại cảm thấy ủy khuất trong lòng, liền tức giận đến mức khó chịu muốn phát tiết.

Sau khi Tần Nhung mang được Uyển Như trở về, Trương gia nhị lão vừa khóc vừa cười, cả nhà ôm nhau nói không nên lời.

Tần Nhung lấy ra hưu thư của Quý Quân Lăng “Biểu muội cuối cùng cũng được tự do, không cần phải chịu đói chết trong nhà tranh cùng tên tú tài nghèo hèn kia đúng là chuyện vui mừng, không nên khóc lóc. Chờ hai ngày sau, ta sẽ lại thay biểu muội tìm người trong sạch mà gả vào. Hai người không cần lo lắng chi cả.”

Trương lão gia nghe thế đã vội vã lắc đầu “Lúc này việc Uyển Như kết hôn, ta phải có điều kiện. Người đó nhất định phải ở rể tại Trương gia. Không đáp ứng liền không cần bàn tiếp.”

Tần Nhung biết bọn họ bị Quý Quân Lăng dọa đến chết khiếp, chóng mặt quay cuồng. Vì thế gật đầu đồng ý “Giao cho ta lo liệu. Hai người chỉ cần hảo hảo chiếu cố biểu muội, để nàng an dưỡng cho tốt, chờ làm tân nương tử mà thôi.”

Trương gia nhị lão làm sao mà còn có thể nói ra nửa chữ phản đối. Nếu không có hắn bày ra thủ đoạn lại làm việc gọn gàng, chỉ sợ Uyển Như không chết đói cũng chết rét tại nhà tranh kia. Tự nhiên hết thảy đều theo lời Tần Nhung an bài.

Hai tháng sau, Tần Nhung nói được làm được, thật sự thay biểu muội tìm một vị hôn phu tốt, họ Triệu danh xưng Nhị Lang. Triệu Nhị Lang này, vốn là quản sự của một tú trang, cha mẹ mất sớm, không còn thân thích.

Tần Nhung thấy tính cách nhân phẩm của hắn cũng không tồi, cho nên trọng dụng đặc biệt. Đưa hẳn vài gia điếm vào tay hắn trông coi. Hắn làm việc thật tốt, vừa lão luyện vừa thực dụng, không ngại khó khăn, bộ dáng đường hoàng. Đi cùng Uyển Như muội muội cũng thật thích hợp, nhanh chóng bàn chuyện, tổ chức tân hôn.

Sau ngày thành hôn, Triệu Nhị Lang vừa cảm kích vừa hưng phấn chạy đến tìm Tần Nhung.

“Tần gia, người trêu tôi sao?”

Tần Nhung nghe hắn nói không đầu không đuôi, kỳ quái hỏi “Ta trêu ngươi cái gì?”

Triệu Nhị Lang đỏ mặt nói “Người gạt tôi, nói Uyển Như từng ở với người khác. Như thế nào đêm qua tân hôn, nàng lại là lần đầu?”

Tần Nhung chấn động “Nàng…nàng quả thật đã từng với người khác. Nàng gả cho tên tú tài vô dụng kia được ba tháng. Ta không phải đã nói rõ ràng với ngươi sao?”

Triệu Nhị Lang cười khoái trá “Nương tử của tôi, tôi biết.” Nói xong liền vui tươi hớn hở mà đi.

Sau khi hắn đi được một lúc, Tần Nhung càng nghĩ càng thấy chuyện này thật kỳ lạ.

Uyển Như quả thật là đã được gả cho Quý Quân Lăng, hưu thư cũng là tự tay hắn đem về. Như thế nào mà sau ba tháng, lần thứ hai thành thân vẫn là lần đầu? Không phải là cô cô sợ biểu muội chịu thiệt nên âm thầm ra tay đó chứ? Nghĩ đến đây liền thấy cô cô quả thật làm chuyện thừa thãi. Lúc trước hắn tìm Triệu Nhị Lang đã nói tất cả rành mạch. Cần gì phải làm sự tinh quái mà lừa người thật thà?

Chính là làm sao hắn biết đó là sự thật đây.

Quý Quân Lăng đích thực là con mọt sách đọc sách cho tới chết. Không chỉ nói việc sinh kế y dốt đặc cán mai, chuyện nam nữ y cũng nửa điểm không hiểu. Sau khi cưới Uyển Như, chỉ biết là hai người cùng đắp chăn ngủ chung giường, đừng nói việc mây mưa Vu sơn, ngay cả hôn môi nắm tay cũng không làm qua vài lần. Vợ chồng chưa từng thân mật, khoái cảm mất hồn của việc nam nữ y cũng chưa một lần thử qua. Đúng là sẽ thấy sau khi thành thân chỉ có khổ mà chẳng có vui, nửa điểm tốt cũng không có.



Sau khi Uyển Như bỏ đi, Quý Quân Lăng càng ngày càng khổ sở. Đói bụng cũng không ai nấu cơm cho ăn, quần áo dơ bẩn cũng không ai thay y giặt giũ. Huống chi trong nhà cơ bản cũng không có trữ lương thực, không có quần áo dư thừa.

Y mặt dày đi nhờ hàng xóm mượn chút thức ăn, ai ngờ bọn người nông cạn ngu xuẩn kia chẳng những không cho y mượn, ngược lại còn châm chọc, khiêu khích y một phen.

Nói cái gì “Quý tú tài đầy bụng kinh luân, còn phải ăn cơm làm chi, nuốt chữ là no rồi.”

Y thật xấu hổ, thật phẫn nộ. Chính mình phải tự đi mượn gạo đã thật sự rất khuất nhục. Những người này không thông cảm thì thôi, ngược lại còn nói những lời quá phận.

Chờ Quý Quân Lăng như nguyện, những người khi dễ y, y nhất định sẽ đáp lễ gấp bội. Chỉ là giờ trong người y chẳng còn đồng nào, có thể sống qua được mùa đông giá lạnh này hay không vẫn còn là vấn đề.

Cũng may, tiểu Tam tử thật là hảo hài tử, khi hắn đói bụng sẽ ngẫu nhiên lén đến mang chút quả dại trên núi cho y lót lòng. Tuy là có thể sống qua ngày nhưng vẫn không phải là kế sách dài lâu.

Quý Quân Lăng đến bước đường cùng, buộc lòng lục tung đồ đạc, tìm được một kiện áo bông mặc trong mùa đông, cố gắng vào thành đổi chút ngân lượng mà mua thức ăn đem về. Chỉ là mặt mũi y quá mỏng, đi qua đi lại trước hiệu cầm đồ cũng không có dũng khí bước vào. Nghĩ y vốn dĩ đường đường chính chính là người có học, sao có thể làm chuyện như thế?

Sau khi y thôi nương tử được hai tháng, càng lúc càng gần cuối năm, thời tiết băng giá lạnh run cả người. Trước mắt thấy thật đáng lo, độ ấm càng lúc càng giảm, tựa hồ như trận tuyết trước lúc chuyển năm sắp đổ xuống người.

Quý Quân Lăng ôm áo bông do dự, cầm cũng không được mà không cầm cũng không được. Ấm được thân mình thì không thể ấm bụng, ấm được cái bụng thì tấm thân y lạnh lẽo, thật sự y lâm vào tình thế khó xử.

Đến cuối cùng vẫn là Quý Quân Lăng không có dũng khí đặt chân vào chỗ kia cầm cố gia sản của y.

Đi trên đường cái náo nhiệt, hai bên vệ đường hàng quán lót dạ bày đồ ăn nóng hổi mùi hương mê người, Quý Quân Lăng cảm thấy bụng réo gọi, nước dãi tuôn cuồn cuộn.

Quý Quân Lănh vốn là người đọc sách, như thế nào lại bày ra biểu tình thấp kém như thế! Cho nên, càng đói lả, tú tài càng ngẩng cao đầu làm ra bộ dạng khinh khỉnh cao ngạo.

Đáng tiếc, ngay cả ông trời nhìn y cũng thấy không ưa, y đã đến bước đường cùng như thế mà ngay lúc nào, giữa bầu trời quang, những bông tuyết đầu mùa bắt đầu buông xuống.

Người đi trên đường lập tức giảm phần nửa, ngã tư đang lúc náo nhiệt lập tức vắng tanh làm cho khung cảnh càng thêm ảm đạm. Quý Quân Lăng đi vài bước, chỉ cảm thấy đôi chân y lạnh đến mức tê rần. Cúi đầu nhìn thấy đôi hài đã mòn theo thời gian, lộ ra phân nửa ngón chân. Lúc này đi trên đường đang lúc tuyết rơi lớn như thế, chỉ sợ y chưa về kịp đến nhà, người chưa kịp chết rét thì chân y đã bị buốt giá hủy hoại.

Vì thế Quý Quân Lăng cũng không dám bước vội về nữa, chỉ tìm ngay một mái hiên trước cổng lớn một nhà giàu nào đó mà cuộn mình trú rét. Cũng may áo bông y vẫn chưa có bán đi, lúc này lấy ra đắp thân chống lạnh thật là tốt.

Trú trong chốc lát, như câu nói đói khổ thì lạnh lẽo, bụng y trống trơn làm thân thể càng cảm thấy giá lạnh. Quý Quân Lăng cơ hồ nhận thấy cơ thể y không ngăn được cái lạnh thấu xương của gió bấc, liền muốn té xỉu ngay trước cửa nhà của người ta. Đột nhiên có một tiếng kẽo kẹt mở cửa, gã sai vặt thấy hắn cả người vô lực liền hoảng sợ lui lại, há mồm mắng “Tìm chỗ chết a? Người thế mà im re ngồi xổm trước cửa nhà làm ta sợ nhảy dựng.”

Quý Quân Lăng bị mắng liền đỏ bừng cả mặt, nghĩ chính mình là người đọc sách, cư nhiên bị người ta nhục mạ như vậy, y kinh luân đầy bụng như thế nào mà … không tủi hổ.

Vốn định bỏ đi ngay, nhưng y thật sự đói lả, hơn nữa ngồi lâu cả người khí huyết không thông, chân y lại lạnh cứng, căn bản không thể nhúc nhích được nữa.

Gã sai vặt thấy y không động đậy, tức giận lấy chân đá “Ngươi này tên khất cái chết tiệt còn không mau cút?’

Thấy hắn to tiếng không ngớt, người đi sau hắn liền đến nhìn, thanh âm nam tử phát ra “Dừng tay mau, đang lễ mừng tân niên, coi như làm chuyện tốt tích phúc. Ngươi kêu quản sự dìu hắn vào nhà bếp uống bát nhiệt thang, đừng để hắn đông chết trước cửa nhà chúng ta.”

Quý Quân Lăng vừa nghe đến giọng nói ấy liền kinh ngạc ngẩng đầu.

Nam nhân kia, chẳng phải ai khác mà lại chính là Tần Nhung.

Tần Nhung vốn đang đứng trong hoa viên mà thưởng tuyết, đột nhiên nghe tiếng cãi vã của tên sai vặt, bèn thuận đường muốn đi ra nói một câu rồi quay vào phòng, đột nhiên tâm huyết dâng trào, quay đầu nhìn qua. Nhìn thấy một việc làm cho hắn chấn động lại vừa tức cười, tên khất cái kia không phải ai khác mà đích thị chính là Quý Quân Lăng.

Không khỏi quay lại cố ý giễu cợt y “Quý tú tài, người như thế nào mà lại chạy đến cửa nhà tôi quỳ như thế?”

Quý Quân Lăng ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, đúng thật là cổng sau của Tần gia. Chính mình đáng chết tự nhiên chạy đến mái hiên nhà cừu nhân mà tránh tuyết. Thật sự mặt mũi chẳng còn.

Nhưng bây giờ hai chân y đông lạnh không thể cử động, toàn thân cứng ngắc, không để ý đến sự cười nhạo của hắn, chỉ miễn cưỡng đứng lên mà cũng không thể, lập tức cả người lại ngã xuống tuyết.

“Ha ha ha ha.” Tần Nhung làm càn, cười to, thấy y chật vật không chịu nổi thế, trong lòng thực tại có một hơi ác ý.

Tần Nhung nhìn y bất động trên mặt đất, tuyết càng rơi càng dày thêm, nếu không cứu y đem về phủ, trên đời này chỉ sợ thiếu mất một tên thư sinh hủ lậu.

Tần Nhung nhớ khi gặp được y cho đến giờ, phát sinh đủ loại chuyện, Quý Quân Lăng thật làm hắn chướng mắt vô cùng. Bây giờ để y chết đi cũng không thể trách được hắn, cứ xem như ý trời, hay nhân quả của y vậy. Việc này đối với Tần Nhung hắn nửa điểm liên quan cũng không.

Vì thế Tần Nhung hắn cứ lượn qua lượn lại nhìn, trong lòng vừa buồn cười vừa tức giận.

Gã sai vặt không hiểu hắn đang nghĩ gì, thấy hắn đi vòng quanh Quý Quân Lăng, đành phải lốc cốc đi theo sau lưng hắn mà lượn thành vòng.

“Đem y về Tần gia.” Tần Nhung buông lời rồi bỏ vào hậu viên, dừng lại suy nghĩ một chút rồi lại nói “Đưa vào phòng của ta.”

Tần Nhung ở Tần gia là nhất gia chi chủ, không người nào dám cãi lời. Vì thế hạ nhân liền nhanh chóng đưa Quý Quân Lang còn đang hôn mê vào nhà. Thấy y phục của y lấm lem bùn đất nên cũng không dám bỏ lên giường Tần Nhung, đành chỉ đặt y nằm ở phản ngồi.

Tần Nhung khoát tay kêu gã sai vặt lui xuống, nghĩ định bắt tay vào việc trả thù, trong đầu tính kế hại người.

Hắn vốn khinh thị Quý Quân Lăng. Lúc hắn đi đón biểu muội, Quý Quân Lăng này kiêu ngạo tự cho mình là đúng, không biết trời cao đất rộng mà lại dám đi chọc giận hắn.

Nam nhân này vô tâm vô lo, biểu muội tâm địa thiện lương trước khi rời đi còn dặn dò y, y chẳng hề thấy cảm kích, quả thực là lòng lang dạ sói cầm thú không bằng. Vốn hắn e ngại lời khẩn cầu của biểu muội, thật muốn mặc y tự sinh tự diệt, ai ngờ chính y có mắt như mù chạy đến cửa nhà hắn mà ngất đi. Chẳng phải là do ông trời cảm thấy y thiếu giáo huấn (T/n: mất dạy.), cố ý để chính hắn cho y hưởng chút đau khổ hay sao? Này không trách được hắn.

(Muốn dê vợ thì nói đại đi, viện cớ chửi vợ vô lý thế roài đổ tại trời =)))

Đang muốn lại gần mà nhìn cho tốt, quản sự lại nhẹ nhàng đánh tiếng “Tần gia, chẳng hay có muốn tìm đại phu đến xem qua cho Quý công tử chăng?” Quản gia vẫn luôn đi theo Tần Nhung, tự nhiên sẽ biết nam tử té xỉu trước cổng này vốn dĩ không phải người ngoài, đúng là hôn phu cũ của tiểu thơ – Quý Quân Lăng.

“Không cần mời đại phu.” Tần Nhung phất tay áo “Hắn bệnh gì ta sẽ trị. Ngươi đi kêu nhà bếp hầm bát nhiệt thang, nhớ cho chút thịt nát xương vụn vào, sau đó bưng lên đây.”

“Dạ vâng.” Quản gia lên tiếng rồi liền rời đi.

Tần Nhung đi đến bên giường của mình rồi ngồi xuống, xem xét Quý Quân Lăng đang nằm ngủ bên chân mình. Thấy sắc mặt y trắng bệch, xanh xao vàng vọt, vừa nhìn liền biết hai tháng qua nhất định là cơm không đủ no. Y té xỉu nhất định là do lạnh lẽo cùng đói khổ, nhục nhã không chịu nổi, sức lực lại kém nên mới thành ra thế này.

Ngẫm lại bộ dáng kiêu ngạo trước kia của Quý Quân Lăng, hoàn toàn đối lập với vẻ nghèo túng đáng thương này, hắn thật muốn cất tiếng cười to. Nếu từ việc này mà y có thể tiếp thu một chút giáo huấn, làm khó y một chút cũng tốt thôi. Nếu y vẫn chỉ là đầu gỗ não đặc, chính mình giáo huấn y cũng chỉ là thay trời hành đạo.

Chỉ chốc lát sau quản sự cùng nha hoàn bưng nhiệt thang lại.

Quý Quân Lăng ngủ trên phản ngồi ngửi được mùi thịt, nhẹ nhàng hừ một tiếng, thanh tỉnh được chút ít.

“Giúp y uống.” Tần Nhung phân phó nha hoàn.

“Dạ vâng.”

Quý Quân Lăng hai tháng rồi chưa được một bữa cơm no còn nói gì đến vụn thịt. Bát nhiệt thang này đơn giản bỏ thêm chút thịt vụn xương thừa, nhưng Tần Nhung vốn là người rất chú ý đến cơm ăn áo mặc, đầu bếp nhà hắn vốn nổi danh nhất Dương Châu thành, chén bát nhiệt thang này làm cực kỳ ngon. Đồ ngon như thế Quý Quân Lăng làm sao đã uống qua, nên cảm thấy vào bụng y vốn không phải bát nhiệt thang, mà chính là quỳnh tương ngọc dịch. Uống một vài ngụm đã sặc sụa mà ho khan.

Tần Nhung ở bên cạnh nhìn thấy buồn cười, cất cao giọng gọi y, “Quý tú tài, ngươi tỉnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.