Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 299: Chương 299: Công Thành




Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~!!!

Trong lúc Dương Kiệt cùng lão nhị lão tứ vừa bước ra khỏi khu rừng rầm, cơ thể đột nhiên run lên một cái, một luồng sáng màu ánh bạc từ trên đỉnh đầu chụp thẳng vào người, minh chứng cho việc anh ta vừa được thăng cấp thành công.

Tuy chỉ nhận được 20% điểm kinh nghiệm, nhưng giết một tên nguyên thần tầng thứ 8, giúp cho Dương Kiệt thu được gần một trăm năm mươi triệu điểm kinh nghiệm, cộng thêm điểm nhận được từ Hàn Thiếu Phong lúc nãy, hoàn toàn đủ để anh ta thăng thêm một cấp thành tông sư tầng thứ 9.

“ Chuyện gì thế Dương huynh đệ???” “ à, không, không có gì cả, chỉ là một cơn gió lạnh thổi qua nên hơi run người chút thôi.”

Ngoại trừ bản thân Dương Kiệt và các nhân vật được chiêu mộ ra, không ai có thể nhìn thấy luồng sáng thăng cấp cả, nên lão nhị và lão tứ không phát hiện được anh ta vừa mới thăng cấp xong.

“ cảm giác này, mới hoài niệm làm sao.” Ngẩng đầu lên nhìn cảnh Lý Nguyên Bá một chùy bổ tan nát cơ thể của chú của Hàn Thiếu Phong, ngay cả nguyên thần cũng bị nổ tan tành trong không khí, Dương Kiệt không kìm được cảm thán.

Từ hồi chuyển qua sử dụng tam tiêm kích do phải thay đổi thân phận, đã lâu rồi Dương Kiệt chưa được nhìn lại cảnh “ bạo lực đẫm máu” dùng chùy vỗ bể đầu kẻ địch của mình, quả thật là nhớ nhung cảm giác cực kỳ áp phê đó đi.

“ AAAA, đồ khốn, ngươi phải đền mạng cho lão Hàn và tiểu Hàn ~~~!!!” “ Giết, giết, phang thây nó ra ngay ~~~~~!!!”

Thập đại thần tướng tình cảm anh em đồng sanh ra tử mấy chục năm trời, lúc này nhìn thấy đồng đội chết thảm dưới tay kẻ địch, tất nhiên là không thể không báo thù rồi.

Bốn trong tám thần tướng còn lại tựa như mất hết lý trí, trực tiếp lao thẳng về kẻ thù không đội trời chung chuẩn bị phang thây xẻ thịt đối phương ra để tế hai đồng bọn đã tử nạn của mình.

Nhìn thấy bốn bóng người lao về phía Lý Nguyên Bá, cả Dương Kiệt và Lý Nguyên đều rực sáng cả đôi mắt, mang theo nụ cười khát khao chờ đợi, chỉ cần trảm sát hết bốn tên thần tướng này, điểm kinh nghiệm thu được tuyệt đối đủ để Dương Kiệt và Lý Nguyên Bá thăng cấp chứ chả chơi.

“ Khoan đã, quay lại ~~~~~~~~~~~~!!!” trong lúc Lý Nguyên Bá đã nắm chặt song chùy chờ sẵn chuẩn bị hóa kiếp bốn tên thần tướng đang lao tới, giọng nói không nóng không lạnh của Tống Anh Kiệt lần nữa vang lên.

Mặc dù hận không thể bất chấp tất cả lao tới xé xác kẻ thù ở trước mặt, nhưng quân lệnh nặng hơn núi, tứ đại thần tướng chỉ có thể bất cam quay đầu trở về đội hình của vương triều Thanh Mãng sau mệnh mệnh của Tống Anh Kiệt truyền tới.

“ Chủ soái, vì sao …….” “ thực lực của đối phương có vấn đề, không cần thiết phải dây dưa với thứ không thể nắm bắt rõ, trực tiếp truyền lệnh công thành ngay tức khắc.” “ tuân lệnh ~~~!! Trống nổi ~~!!! Chuẩn bị công thành ~~~~~~~~~!!!”

Đùng đùng đùng đùng đùng ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Tiếng trống khai chiến bắt đầu vang lên bên phía vương triều Thanh Mãng, nhất thời vang động cả trời đất.

Mệnh lệnh công thành tuyệt đối là một sai lầm chết người đối với Tống Anh Kiệt vào thời điểm này.

Công thành, đồng nghĩa với việc xua binh sĩ ào lên, vô tình tạo điều kiện để cho Lý Nguyên Bá thoải mái trảm sát để tích tụ năng lượng của mình. Đợi tới khi hắn tích tụ đầy đủ năng lượng, tuyệt đối là cơn ác mộng đối với cả vương triều Thanh Mãng nói chung và Tống Anh Kiệt nói riêng.

Thực ra cũng không thể nói là Tống Anh Kiệt đã phạm sai lầm. Vì dù sao ông ta cũng chỉ là người chứ không phải thần thánh, làm sao mà biết được kẻ địch của mình lại sở hữu một kỹ năng nghịch thiên đáng sợ như không ngừng trảm sát kẻ địch để gia tăng thực lực cho bản thân không giới hạn chứ?

Theo suy tính của Tống Anh Kiệt thì, lúc này phe mình đã bị thiệt hại hai chiến tướng, sĩ khí đang tụt xuống tới mức thảm hại, nếu như còn tiếp tục trò đấu tướng, để kẻ địch trảm sát thêm vài ba tên chiến tướng nữa, tới lúc đó sĩ khí tụt xuống bằng không, thì không cần đánh nữa, trực tiếp dẫn quay bỏ chạy về vương thành luôn cho rồi.

Tranh thủ mọi thứ vẫn còn trong tầm kiểm soát, cộng thêm ưa thế gần hai chục vạn chiến binh tinh nhuệ, thực lực có thể nói là áp đảo so với phe địch, lúc này trực tiếp tiến hành công thành, tuy có thể bị tổn thất không nhỏ, nhưng hoàn toàn có đủ tự tin san bằng Bán Nguyệt thành ở trước mặt. Đó là một quyết định hoàn toàn chính xác ở trường hợp như thế này.

Nếu như nói sai lầm, chỉ có thể là Tống Anh Kiệt đã không trực tiếp ra tay trấn áp Lý Nguyên Bá ngay từ đầu, để cho đối phương có cơ hội và thời gian “ trưởng thành” mà thôi.

Nhưng nói đi phải nói lại, chủ soái là linh hồn của quân đội, nếu như không dám tự tin có thể trăm phần trăm trảm sát kẻ địch, không một chủ soái nào dám liều mình lao ra tiền tuyến trực tiếp ra tay. Vì nếu như vì tính toán sai lầm của mình, chủ soái bị trảm sát hay bắt sống, quân đội phe ta chắc chắn sẽ bị tan rã ngay tức khắc, thậm chí không cần đánh đã buông vũ khí đầu hàng mất tiêu rồi.

Với những gì Lý Nguyên Bá thể hiện từ lúc xuất hiện tới giờ, Tống Anh Kiệt cũng không dám chắc rằng mình ra tay có thể dễ dàng trấn áp được kẻ địch, ông ta không dám dùng số phận cuộc chiến và sinh mạng của hai chục vạn binh sĩ của mình để đánh cược cho thứ mà mình không nắm chắc trong lòng bàn tay, nên đã quyết định sử dụng phương pháp an toàn nhất, trực tiếp xua quân công thẳng vào Bán Nguyệt thành.

“ haha, thời cơ thăng cấp của bổn thiếu gia tới rồi ~~~!!!” Nhìn thấy quân đội Thanh Mãng đang chuyển trận chuẩn bị xung phong công thành, Dương Kiệt suýt chút nhảy cẫng lên vì phấn khích, vội vã quay sang lão nhị lão tứ nói: “ lão nhị lão tứ, mau, mau chạy đi tìm kiếm lão đại mang trở vào thành Bán Nguyệt ngay, bên này có tôi và Nguyên Bá lo liệu rồi.”

“ Dương huynh đệ cẩn thận ~~~~!!!” lão nhị và lão tứ khẽ ngật đầu một cái, lập tức quay người chạy thẳng về hướng lão đại bị đánh bay lúc nãy để tìm kiếm.

“ chủ nhân ~~~!!!” Lý Nguyên Bá nhanh chóng xuất hiện ngay bên cạnh Dương Kiệt, lọt vào đôi mắt của tam công chúa và Ngô đội trưởng trên tường thành, khiến cả hai hoàn toàn tin tưởng rằng Lý Nguyên Bá chính là vị đại thần tới tiếp viện cho phe mình.

“ Nguyên Bá, cứ mặc sức tàn sát, giết càng nhiều càng tốt, không chỉ có thể giúp ta thăng cấp, ngay cả bản thân ngươi cũng tích đủ năng lượng để đối phó với kẻ thù đáng sợ nhất ở đây.” Dương Kiệt cố gắng kìm nến phấn khích trong lòng, không ngừng dặn dò và đưa tay chỉ chỉ về phía Tống Anh Kiệt.

Rõ ràng, thực lực hiện giờ của Lý Nguyên Bá tuyệt đối không phải là đối thủ của Tống Anh Kiệt, bản thân có cảnh giới thấp hơn đối phương một cấp, Thiên Hạ Vô Địch không thể kích hoạt, nếu như Tống Anh Kiệt vừa vào trận đã kích hoạt võ hồn của mình lên, tuy không biết là võ hồn gì, nhưng cũng đủ để Lý Nguyên Bá phải quỳ rồi.

Chỉ thấy quân đội của vương triều Thanh Mãng đã bắt đầu chuyển động dưới sự điều binh khiển tướng của Tống Anh Kiệt. Tựa như con mãng xà vươn ra khỏi cơ thể cuộn tròn của nó, trườn tới nuốt chửng con mồi đã nằm trong tầm ngắm ngay trước mặt.

“ Sát ~~~~ sát ~~~~ sát ~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Nhất thời tiếng kèn trống la hét thất thanh vang động cả trời đất. Tuy vô cùng phấn khích vì vô số “ điểm kinh nghiệm” đang bơi thẳng về phía mình, nhưng nhìn thấy đoàn quân đông nghẹt tới nỗi ngay cả một con muỗi cũng không thể bay lọt qua đang lao tới ở trước mặt, Dương Kiệt cũng không kìm được phải nuốt miếng nước bọt vào cổ họng vì áp lực đáng sợ đó.

Dùng một câu ví von để hình dung, mỗi người nhổ một bã nước bọt ra cũng đủ để dìm chết Dương Kiệt và Lý Nguyên Bá lúc này rồi.

“ Võ hồn hiện, Giới Vương Quyền X5, sát ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Tam tiêm kích xuất hiện trong tay, Dương Kiệt trực tiếp nổ hết toàn bộ thực lực của bản thân, tựa như con thêu thân lao vào lửa, không chút do dự dẫn theo Lý Nguyên Bá xông thẳng về phía trước.

“ Phi Lũ Lôi Đình Phi Cước, ta đá đá đá ~~~~!!!” “ Phì Lũ Xung Thiên Pháo, ta đè chết các ngươi ~~~~~~~~~~~~~!!!!” “ Sơn Băng Địa Liệt, sát ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Uỳnh ~~~ uỳnh ~~~~ rầm ~~~~ rầm rầm rầm ~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Cả hai tung người nhào lộn lên không trung, Dương Kiệt đá ra gần cả chục bàn chân sét khổng lồ nhắm vào nhóm binh sĩ Thanh Mãng ở phía trước, nhất thời tiếng kêu gào đầy thảnh khốc vang lên liên miên không dứt, mùi thịt nướng khét thậm chí xộc thẳng vào mũi của người ở cách xa gần cả cây số.

Vừa tung cước xong, hai tay hai chân dang rộng hết cỡ thành chữ đại, một chiếc bóng khổng lồ xuất hiện tựa như quả bom nhiệt hạch hạng nặng được thả xuống đè nát tất cả mọi thứ trên mặt đất.

Phía Lý Nguyên Bá cũng không thua kém, song chùy tựa như biến thành hai quả cầu lôi khổng lồ bị hắn ném thẳng xuống mặt đất, trong phạm vi gần hai chục mét tựa như đang xảy ra động đất cấp 12, bề mặt mặt đất rạn nứt dữ dội, hình thành vô số vết rãnh sâu nuốt chửng binh sĩ đang đứng trong phạm vi ảnh hưởng, mãi mãi bị chôn vùi trong lòng đất sâu vô biên vô giới.

“ dính dong, bạn tiêu diệt được một kẻ địch, nhận được 100000 điểm kinh nghiệm ~~~~!!”

“ dính dong, đồng đội bạn tiêu diệt được một kẻ địch, nhận được 20000 điểm kinh nghiệm ~~~~!!”

“ dính dong, bạn tiêu diệt được một kẻ địch, nhận được 100000 điểm kinh nghiệm ~~~~!!”

………………………………………………

Chỉ mới đòn đánh đầu tiên, đã gần hơn hai trăm mạng mãi mãi nằm xuống chuyển hóa thành điểm kinh nghiệm cho Dương Kiệt và cả Lý Nguyên Bá. Tiếng thông báo vang lên liên miên không dứt nhức hết cả đầu khiến Dương Kiệt phải tắt đi chức năng thông báo của hệ thống mới cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn.

Sát ~~~~ sát ~~~~~~ sát ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Binh sĩ vương triều Thanh Mãng nhìn thấy đồng bọn chết thảm dưới tay hai tên sát thần đáng sợ, không những không tỏ ra hoảng hốt sợ hãi, ngược lại còn kích thích tính cuồng sát trong lòng họ, tựa như hóa thân thành những liệt sĩ không sợ chết, không do dự, không chần chừ, không lùi bước kiên quyết lao thẳng về phía trước trảm sát kẻ địch ở trước mặt,

“ Dương Tiễn Xuyên Tâm Kích ~~~~~!!! Phì Lũ Bạo Liệt Quyền ~~~~!! Chết, chết hết cho ta ~~~~~~!!!!” “ Sơn Băng Địa Liệt ~~~!!! Tích Lịch Bình Thiên Chùy, sát sát sát ~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Cả hai nhanh chóng bị vây chặt bởi tầng tầng lớp lớp binh sĩ vương triều Thanh Mãng, lúc này không còn tâm trí để quan tâm tới bất kỳ thứ gì nữa, chỉ mang theo một suy nghĩ chính là dùng vũ khí trên tay giết sạch càn quét sạch bất kỳ những thứ gì tồn tại ở xung quanh.

“ Đáng, đáng sợ, hai tên sát thần đó trảm sát binh sĩ ta như cỏ rác, nếu tiếp tục như thế thì …..” “ Thì đã sao??? Cho dù chúng đáng sợ tới cỡ nào, thì có thể trảm sát được bao nhiêu binh sĩ phe ta?? Một ngàn??? Hai ngàn??? Hay thậm chí một vạn??? Không cần phải quan tâm tới hai tên đó làm gì, chỉ huy binh sĩ trực tiếp công thành, chỉ cần Bán Nguyệt thành thất thủ, hai tên đó cũng sẽ trở thành con cá nằm trên thớt mà thôi.”

Nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt và Lý Nguyên Bá như cỗ máy cuồng sát không biết mệt mỏi ở phía xa, hàng trăm hàng ngàn binh sĩ chỉ chưa đầy một khắc giờ đã chết thảm dưới tay hai tên sát thần đó, Tống Anh Kiệt chẳng mẩy mây bận tâm, mọi tập trung của ông ta lúc này chính là Bán Nguyệt thành mà thôi.

Chỉ cần Bán Nguyệt thành thất thủ, cho dù phải hy sinh một vạn, hai vạn hay thậm chí ba bốn vạn cũng không phải là điều không thể chấp nhận được. trong chiến tranh lấy đâu ra không xảy ra chết chóc chứ??

Đúng như câu nói của Tống Anh Kiệt từng nói, chiến trường, chính là nơi để những người đàn ông chân chính phô diễn sức mạnh, ý chí, và cả xương máu mạng sống của mình, không phải sao??

Chỉ cần chiếm được Bán Nguyệt thành, sĩ khí quân đội gia tăng tới mức cực đỉnh, cho dù hai tên sát thần có mọc thêm đôi cánh cũng đừng mong toàn mạng thoát thân được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.