Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 260: Chương 260: Kế hoạch ban đầu thành công mỹ mãn




Cánh cửa phòng lão phu nhân lần nữa được mở ra, người đàn ông trung niên mang theo tâm trạng bất an nặng nề bước vào quỷ một chân trên mặt đất nói: “ Bẩm phu nhân, ba ngày nay thuộc hạ đã từng phái không ít thành viên trong đội hộ vệ quay về Bán Nguyệt thành điều tra, nhưng ……”

………

………………..

……………………………..

Không cần phải nói hết câu, bất kỳ cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra với đám thành viên kia rồi.

Thế nhưng lão phu nhân vẫn cứ lặng yên ngồi đó không chút mảy may bận tâm, tựa như mọi thứ không liên quan gì tới bà ta vậy.

“ thuộc hạ lo rằng thành chủ đã ……” người đàn ông trung niên nhìn thấy lão phu nhân không chút phản ứng, cắn chặt răng quyết định tăng thêm “ liều thuốc mạnh” cho đối Phương.

Quả nhiên, nghe xong câu nói của người đàn ông trung niên, lão phu nhân đột nhiên mở mắt ra, trong đôi mắt khẽ lóe qua tia sáng dao động.

Trong lòng thầm lắc đầu thở dài một tiếng.

Xem ra tâm cảnh của mình vẫn còn khiếm khuyết, vẫn chưa thể tách khỏi phàm trần tục thế như mình hằng tưởng.

Từ trong lòng rút ra một viên thủy tinh nắm chặt trong tay, chân khí của bà ta truyền thẳng vào viên thủy tinh đó, chỉ thấy bề mặt thủy tinh phát sáng nhấp nháy vài cái rồi tắt hẳn, không chỉ người đàn ông trung niên kia, ngay cả sắc mặt của lão phu nhân cũng trở nên khó coi vô cùng khi phát hiện tình trạng khó tin đó.

Truyền âm thạch không thể liên lạc với con trai của mình.

Trường hợp này chỉ có hai trường hợp xảy ra. Một là khu vực xung quanh bị trận pháp phong tỏa không gian phong tỏa lại nên không thể truyền âm.

Trường hợp thứ hai chính là viên truyền âm thạch mà con trai của mình đang nắm giữ đã bị phá hủy, nên không thể liên lạc nữa.

Trường hợp thứ nhất nhanh chóng được lão phu nhân bỏ qua. Vì viên truyền âm thạch trong tay mình không phải truyền âm thạch bình thường, mà là hàng cao cấp, kẻ địch muốn phong tỏa được phong gian không cho tín hiệu truyền ra ngoài, ít nhất phải bố trí một pháp trận cao cấp trở nên mới có thể.

Muốn bố trí pháp trận cao cấp, ít nhất đối phương phải là một trận pháp sư cao cấp. Mà nếu như kẻ địch là một trận pháp sư cao cấp, trực tiếp chạy tới Bán Nguyệt Thành bố trí một trận pháp tấn công cao cấp xóa sổ luôn Bán Nguyệt Thành luôn cho rồi, cần gì phải tốn công tốn sức chạy tới nơi này bố trí pháp trận phong tỏa không gian để làm gì chứ?

Bản thân mình không có thù oán với ai, kẻ địch nhắm vào mình mục đích chỉ muốn uy hiếp bắt cóc mình để dùng làm con tin uy hiếp con trai của mình mà thôi. Như đã nói, nếu như có trận pháp sư cao cấp trong đội hình kẻ địch, lão phu nhân không cho rằng người ta không dám trực tiếp đi “ gặp mặt” con trai cưng của mình mà phải chạy tới bắt cóc mình làm gì. Bộ rảnh quá không có gì làm tốn công tốn sức tốn tiền tốn bạc chạy tới cái nơi này bố trí pháp trận phong tỏa không gian cao cấp chi vậy?? Phải biết rằng muốn bố trí một pháp trận phong tỏa không gian cao cấp, số tài nguyên phải bỏ ra có con số trên trời, thậm chí còn hao phí hơn cả một pháp trận tấn công cao cấp có thể dễ dàng xóa sổ Bán Nguyệt thành nữa là, bộ tiền nhiều qua không có chỗ tiêu sài sao? Tất nhiên là không thể rồi.

Vậy thì chỉ còn một trường hợp có thể giái thích.

Bán Nguyệt thành đã bị thất thủ, con trai của mình đã rơi vào trong tay của kẻ địch, truyền âm thạch cũng đã bị phá hủy.

Lão phu nhân nhất thời bối rối có chút không biết phải làm sao. Dù gì cũng là đứa con ruột thịt mà mình mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày, tuyệt đối không phải nói dứt bỏ là dứt bỏ một cách đơn giản như mình từng nghĩ.

Chỉ là, con trai của mình đã đạt tới kẻ mạnh nguyên thần tầng thứ 5 còn bị bắt sống giam cầm, một bà lão chỉ mới đạt tới cảnh giới tiên thiên cộng thêm một đám thuộc hạ cao nhất chỉ là một tông sư tầng thứ 5, cho dù lúc này có chạy về Bán Nguyệt thành, cũng chẳng giúp ích được gì, thậm chí bản thân còn có nguy cơ bị tóm gọn vào đại lao để trùng phùng với con trai của mình nữa là.

Lắc đầu thở dài một tiếng, lão phu nhân từ từ đứng bật dậy, quay sang người đàn ông trung niên nói: “ Đi, quay về Bán Nguyệt Thành.”

Sự vĩ đại của một người mẹ đã thôi thúc bà ta cho dù biết rõ Bán Nguyệt Thành lúc này không khác gì long đàm hổ nguyệt, nhưng cũng bất chấp tất cả đâm đầu vào.

“ Tuân lệnh ~~~~~~~~!!!” người đàn ông trung niên lộ ra vẻ mặt phấn chấn bội phần, vội vã đứng bật dậy mở cửa đứng sang một bên chờ đợi chủ nhân của mình bước ra.

Đám hộ vệ phụ trách bảo vệ lão phu nhân, đều là những đứa trẻ mồ côi từ nhỏ đã được thành chủ mang về nuôi học đào tạo từ nhỏ, có thể nói là trung thành tuyệt đối với chủ nhân của mình, cho dù lúc này chủ nhân bị thất thế thậm chí có thể đã bỏ mạng, nhưng không khiến họ nảy sinh ý tưởng tiêu cực không hay, vẫn một lòng trung thành với mẹ của chủ nhân của mình, sằn sàng dùng hy sinh cả mạng sống của mình cũng không díu mày lấy một cái.

Ngay sau khi cả hai rời khỏi thiền viện, ngay lập tức xung quanh xuất hiện thêm ba bóng người có trang phục giống hệt như người đàn ông trung niên xuất hiện, chắc là thành viên còn lại của đội hộ vệ thì phải.

Đưa mắt liếc nhìn nhau một cái, bốn người chia làm hai trước hai sau hộ tống lão phu nhân trực tiếp rời khỏi ngôi chùa, hướng thẳng về phía Bán Nguyệt thành di chuyển.

- -- -------

Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~!!!

“ mục tiêu đã rời khỏi ngôi chùa, đang di chuyển nhanh về hướng này.” Trong một khu rừng nhỏ bao bộc xung quanh ngọn núi thiêng, và cũng là lối đi duy nhất kết nối giữa Bán Nguyệt Thành và ngọn núi này, tam công chúa nắm chặt truyền âm thạch trong tay, nghiêm giọng lên tiếng nói nhỏ một câu cho các thành viên ở gần đó biết tin.

Thì ra là tiểu đội của tam công chúa trong thời gian này đã phái người phục kích theo dõi ở xung quanh ngôi chùa, chỉ cần có chút động tĩnh, lập tức sử dụng truyền âm thạch để báo tin, nên vô cùng dễ dàng nắm bắt được tình hình lão phu nhân dưới sự hộ tống của đội hộ vệ đang trên đường tiến về Bán Nguyệt thành.

Lúc này ngoại trừ nhóm Dương Kiệt và hai người đàn ông trung niên có thực lực mạnh nhất trong nhóm, còn có cả tiểu đội Kim Ưng của thập nhị công chúa. Chỉ là cũng như tiểu đội của tam công chúa, thành viên của đội Kim Ưng đã được phái đi gần hết, chỉ còn lại thập nhị công chúa và bà lão đã có mặt trong buổi họp mặt trước kia mà ở đây mà thôi.

À quên, sủng vật bất ly thân Lucky nữa chứ.

Nghe xong câu thông báo của tam công chúa, cả nhóm lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên. Chờ đợi bấy lâu nay, cuối cùng cũng tới thời khắc thu lưới rồi.

Chỉ duy nhất mỗi mình thập nhị công chúa mang theo tâm trạng không tốt, xem ra dù bề ngoài luôn tỏ ra cứng rắn, nhưng thật ra cô ta vẫn chưa thoát ra được tâm lý lo sợ ray rứt buồn chán.

“ Hoàng Dung muội muội, kế hoạch của muội như thế nào.” Vẫn còn tỏ ra chút không yên tâm, tam công chúa quay sang Hoàng Dung hỏi.

“ Tam công chúa xin hãy yên tâm, chỉ cần họ bước vào khu rừng này, muội sẽ lập tức tạo ra một không gian ảo khóa họ lại trong đó, mình lập tức có thể tiếp hành kế hoạch tiếp theo được rồi ạ.” Hoàng Dung tỏ ra tự tin lên tiếng đáp.

“ Vậy thì …..” “ họ đã bước vào khu rừng rồi.” trong lúc tam công chúa định hỏi cặn kẽ bằng cách nào để tạo ra không gian ảo để nhốt mục tiêu lại, Cửu thúc đột nhiên díu mày nói.

Ông ta đã cảm nhận được năm sinh linh đã bước vào vùng cảm nhận của Tiên Thiên Bát Quái của mình.

Hoàng Dung khẽ ngật đầu với tam công chúa một cái, sau đó dẫn theo Dương Kiệt và Cửu thúc nhanh chân di chuyển về hướng lối vào khu rừng, và cũng là nơi mục tiêu vừa đặt chân tới.

“ Đi theo ~~~~!!!” hai người đàn ông trung niên nhanh chóng đi theo phía sau tam công chúa đuổi theo phía sau nhóm Dương Kiệt.

Thập nhị công chúa vẫn mang theo vẻ mặt thất thần ngồi dựa lưng trên gốc cây, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ đuổi theo. Bà lão đi theo hộ tống chỉ thầm thở dài một tiếng, đứng yên tại chỗ để bảo vệ chủ nhân của mình.

Còn Hao Thiên Khuyển, quên nó đi. Lúc này nếu như không cần thiết, nó tuyệt đối không muốn di chuyển cái cơ thể nặng nề của mình chút nào.

“ Nơi này ~~~~~~~~!!!” sau một khắc giờ di chuyển, Hoàng Dung đột nhiên ngưng lại, ra hiệu cho cả nhóm nhanh chóng nhảy vào trong một đùm cây cao lớn ẩn núp chờ đợi mục tiêu cũng đang áp sát tới gần vị trí hiện tại.

Cả nhóm không cần chờ đợi quá lâu, chỉ thấy năm bóng người hai trước hai sau và một ở giữa đang di chuyển với tốc độ khá nhanh về hướng mình.

Tuy cả nhóm mang theo vẻ hấp tấp vội vã, nhưng nếu để ý kỹ, sẽ phát hiện bốn hộ vệ mắt không ngừng liếc nhìn tứ Phương, thậm chí thần thức cũng được phát tán ra cực điểm, để đề phòng trường hợp bị mai phục.

Quả không hổ danh là tiểu đội hộ vệ chuyên dùng để bảo vệ những nhân vật quan trọng, tính chuyên nghiệp cực cao. Cho dù rơi vào bất kỳ tình huống nào cũng luôn cảnh giác cực độ.

Chỉ là sự cảnh giác của họ chỉ là công cốc, chỉ như trò cười dưới Tiên Thiên Bát Quái của Cửu thúc mà thôi. Thậm chí vừa mới lướt ngang qua vị trí tiểu đội của Tam Công chúa, khoảng cách cả hai chưa đầy mười mét mà cũng không phát hiện ra rằng những “ con sói” rình mồi đã mai phụ từ nãy giờ.

“ Hoàng Dung muội muội…..” Nhìn thấy mục tiêu đã lướt qua vị trí mình đang mai phục, tam công chúa tỏ ra sốt ruộc định lên tiếng hỏi vì sao vẫn chưa ra tay. Chỉ thấy đôi mắt Hoàng Dung lóe qua tia sáng lạnh lùng kiên quyết, một khu rừng đào hoa thơ mộng trực tiếp xuất hiện trên đỉnh đầu và phình to ra với tốc độ chóng mặt, không cho “ con mồi” kịp phản ửng, từ phía sau lao tới chụp thẳng vào đầu của năm mục tiêu vẫn đang mải mê di chuyển ở phía trước.

“ đó là ~~~~~~~~~~!!!!” tam công chúa mang theo vẻ mặt kinh ngạc khó tin nhìn chằm chằm vào khu rừng đào hoa đã nuốt chửng năm bóng người ở phía xa, tuy không biết rõ phẩm chất của võ hồn đó, nhưng tuyệt đối không phải là những võ hồn cấp thấp có thể tạo ra được.

Không chỉ tam công chúa, ngay cả hai người đàn ông trung niên có thực lực của kẻ mạnh nguyên thần, cũng không kìm được vừa ngưỡng mộ vừa cảnh giác.

Nếu như võ hồn đó chụp thẳng vào đầu mình, mình sẽ có cơ hội thoát thân không nhỉ??

Câu trả lời là: không biết!!!!

Chính vì không dám khẳng định, nên mới khiến cho họ phải cảnh giác trước võ hồn có thuộc tính kỳ dị đáng sợ này.

“ Xong ~~~~~~!!!!!!!” Hoàng Dung lập tức điều khiển võ hồn của mình sau khi bắt nhốt được mục tiêu quay trở về bên cạnh, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tam công chúa và hai người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào cảnh tượng bên trong khu rừng đào hoa, nhìn thấy rõ nhóm mục tiêu đang tỏ ra hoang mang hoảng sợ loạn cả lên, bốn tên thuộc hạ không ngừng tung đòn tấn công xung quanh hòng có thể đánh vỡ được không gian ảo để thoát thân. Nhưng kết quả chỉ là sự thất vọng tràn trề vì những đòn tấn công của họ chẳng mảy may làm xuy xuyển được khu rừng đào hoa ở bên trong cả.

“ không biết là ……” “ tam công chúa hãy yên tâm, thực lực của nhóm người này không quá cao, muội tự tin có thể nhốt họ trong đó trong thời gian năm ngày mà không có vấn đề gì cả.” Hoàng Dung tỏ ra vô cùng tự tin nói.

“ Năm ngày??? Quá đủ rồi, vậy ngay bây giờ, chúng ta hãy tiến hành kế hoạch tiếp theo thôi.” Nghe xong câu khẳng định của Hoàng Dung, tam công chúa lập tức tỏ ra phấn khích tột cùng, không muốn tốn thêm thời gian, trực tiếp dùng truyền âm thạch triệu tập toàn bộ thành viên trở lại, chuẩn bị tiếp hành kế hoạch tiếp theo.

Dụ cá, à không, bắt cá phải cắn câu và lưới do mình giăng ra!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.