Không để mọi người chờ đợi quá lâu, đám vệ binh nhận nhiệm vụ đi áp tải tội phạm đã nhanh chóng quay trở về bẩm báo.
Chỉ là, ngoại trừ bộ trang phục vệ binh đang cầm trên tay của đội trưởng đội vệ binh, không thấy bóng dáng của tên tội phạm bị lôi kéo về như tưởng tượng của mọi người.
“ bẩm, bẩm thành chủ, khi thuộc hạ dẫn người tìm tới vị trí tội phạm bị bắt trói, chỉ phát hiện bộ đồ vệ binh này nằm trong những sợi dây xích dạng khí mà thôi, ngoài ra không thể tìm thấy hình bóng của bất kỳ ai cả, tên tội phạm tựa như bị bốc hơi trong không khí rồi vậy.”
Đội trưởng mang theo vẻ mặt hoang mang bối rối vội vã lên tiếng báo cáo lại toàn bộ sự việc.
Không ít người ở xung quanh sau khi nghe xong lời bẩm cáo của đội trưởng không kìm được hít hơi lạnh và kêu thét lên vì cảnh tượng kỳ dị trong lời đối phương.
Mặc dù không phải đích thân bị trói thử, nhưng ai nấy đều có thể cảm nhận được sự đáng sợ của những sợi dây xích dạng khí do Bàng Thống triệu hồi ra lúc nãy, một khi bị khóa chặt có mà chạy đằng trời, thế mà rốt cuộc tên thủ phạm vẫn bỏ trốn một cách dễ dàng, chẳng lẽ tên thủ phạm đó là ma???
Bàng Thống chỉ khẽ ngơ người một vài giây rồi bừng tỉnh lại. Không như những suy nghĩ nông cạn kém hiểu biết của đám người xung quanh, Bàng Thống lập tức hiểu ra vấn đề và nguyên nhân vì sao đám vệ binh tay không trở về.
Tên sát thủ lúc này không phải là thực thể, mà chỉ là nguyên thần của đối phương mà thôi.Còn thực thể của đối phương, chắc trước đó chỉ trà trộn trong đám đông cách hiện trường không xa, dùng ý trí điều khiển nguyên thần ám sát Bàng Thống từ xa.
Khi đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu, người tu luyện đã có thể tách rời nguyên thần của bản thân khỏi cơ thể, nguyên thần có thể trở thành một trợ thủ đồng minh sát cánh chiến đấu bên chủ thể.
Thế là rõ cả rồi, mình cũng thắc mắc vì sao một tên sát thủ chuyên nghiệp lại phạm phải một sai lầm sơ đẳng, trong lúc bỏ trốn phơi bày cái cơ thể to lớn ra để bị tóm gọn một cách dễ dàng, thì ra là đối phương cố tình làm thế, lợi dụng mọi người dồn hết sức tập trung vào nguyên thần đang bỏ trốn, còn bổn thể đang trà trộn trong đám đông đã lén lén rút khỏi hiện trường một cách an toàn, một kế kim thiền thoát xác hoàn hảo đây mà.
kế hoạch diễn ra hết sức đơn giản, ngay sau khi nguyên thần tiến hành ám sát Bàng Thống bất thành bỏ trốn, nhưng chấp nhận trở thành mục tiêu bị bắt trói bởi Tỏa Thiên Liên Hoàn Xích của Bàng Thống để thu hút toàn bộ chú ý về phía xa, chủ thể lập tức âm thầm rút lui an toàn và tiến hành cưỡng chế thu hồi nguyên thần quay ngược trở lại vào cơ thể, nên mới xuất hiện cảnh đám vệ binh khi chạy tới hiện trường không còn nhìn thấy bóng dáng của tội phạm mà chỉ có thể mang về bộ quần áo mà đối phương mặc trên người lúc nãy.
Tuy tên sát thủ đã bỏ trốn, nhưng Bàng Thống biết rõ đối phương tuyệt đối không dễ chịu chút nào.
Nguyên Thần xuất khiếu hỗ trợ chủ thể chiến đấu, nếu như bị chấn thương hay thậm chí vỡ nát, tuyệt đối không phải là điều hay ho gì. Tuyệt đối có thể từ một CEO lâu năm bị một cước giáng xuống thành một anh nhân viên vệ sinh, và mãi mãi không có cơ hội ngóc đầu lên nổi.
Tuy nguyên thần của tên sát thủ không bị dính đòn sát thương nào, nhưng cưỡng chế thu hồi trong lúc bị khóa chặt bởi những sợi dây xích khí của Bàng Thống, tuyệt đối không dễ chịu chút nào, không tốn một thời gian dài tịnh dưỡng, cũng đừng mong hồi phục lại được.
“ truyền lệnh bổn thành chủ xuống, phong tỏa toàn bộ Sơn Hải thành, truy quét tất cả mọi góc gách trong thành, truy tìm ra thủ phạm bằng mọi giá ~~~~!!!”
Giọng nói đầy sát khí của Bàng Thống vang lên, khiến tất cả những người có mặt tại hiện trường không kìm được phải biến sắc, đồng thời ai cũng có thể cảm nhận được quyết tâm và cơn phẫn nộ của vị thành chủ đáng sợ này.
Phong tỏa toàn thành?? Sơn Hải thành từ lúc hình thành tới giờ, đã phải phong tỏa thành để truy tìm tội phạm như thế này đâu kia chứ??
Từ trong việc này có thể thấy rõ uy quyền và phong cách mạnh mẽ cứng rắn của vị tân thành chủ, hoàn toàn khác xa so với những tên thành chủ có phong cách mềm mỏng yếu đuối trước kia đấy chứ.
Thực tế thì Bàng Thống biết rõ cho dù có phong tỏ toàn thành, phái binh truy quét cũng không tài nào tìm ra được tên sát thủ đang lẩn trốn đâu đó trong thành.
Và cho dù binh sĩ có may mắn tìm thấy nơi ẩn trốn của sát thủ thì đã sao nào?? Dám cả gan ra tay ám sát một kẻ mạnh Xuất Khiếu như Bàng Thống, thực lực của tên sát thủ chắc chắn phải lớn mạnh không kém, cho dù không bằng đi nữa, cũng không thể cách biệt quá nhiều.
Và với thực lực của đám vệ binh cao nhất cũng chỉ đạt tới cảnh giới tiên thiên, cho dù huy động tất cả quân đội trong thành, chỉ sợ không thể chạm vào tay áo của người ta nữa là.
Còn đợi tới khi binh sĩ báo tin về cho Bàng Thống đích thân ra tay, sợ còn chưa kịp chạy tới hiện trường, người ta đã bỏ trốn từ lâu rồi.
Một việc làm trông thì có vẻ như vô nghĩa, nhưng Bàng Thống lại không nghĩ vậy. bắt sát thủ thì chắc chắn đừng hy vọng gì rồi, nhưng dùng hành động này để răn de dằn mặt các thế lực trong Sơn Hải thành, để chúng biết rõ ai mới là chủ nhân đích thực của Sơn Hải thành, ai mới là người bất khả xâm phạm nắm quyền sinh sát trong tay, các ngươi muốn làm gì cũng phải suy nghĩ thật kỹ có hứng chịu nổi cơn thịnh nộ của vị chủ nhân của Sơn Hải thành này hay không.
Đó mới chính là mục đích chính của mệnh lệnh phong tỏa Sơn Hải thành truy tìm tội phạm của Bàng Thống.
Vệ binh thành chủ phủ nhận lệnh hối hả tiến hành phong tỏa Sơn Hải thành và tích cực càn quét tất cả mọi gõ gách để truy tìm tội phạm.
Lễ nhậm chức tân chủ tịch hội thương nghiệp vẫn tiếp tục tiến hành, Xích Hạo Tín đứng lên nhậm chức và tuyên bố áp thuế toàn bộ sản phẩm xuống còn một phần mười như lời hứa trước khi tranh cử, dưới tiếng reo hò ủng hộ của tất cả những người có mặt tại hiện trường, ít nhiều xóa bỏ đi nỗi nom nớp sợ hãi do Bàng Thống mang lại, buổi công bố kết quả diễn ra và kết thúc trong thành công mỹ mãn.
Mặc dù tỏ ra thất vọng với kết quả nhận được, nhưng Thẩm Đại Hải hiểu rõ hôm nay mới chỉ là khúc dạo đầu, thất bại trong ngày hôm nay, chỉ càng khiến phía Huyết Sát Lầu phái sát thủ có thực lực đáng sợ hơn nữa tới hoàn thành nhiệm vụ.
“ thanh danh” mấy ngàn năm của Huyết Sát Lầu, tuyệt đối không thể bị phá hủy bởi một mục tiêu chỉ mới đạt tới cảnh giới Xuất Khiếu như Bàng Thống được.
Đừng nhìn Xích Hạo Tín lúc này trông có vẻ vinh quang bất khả xâm phạm, thực tế tất cả đều dựa vào kẻ đang nắm giữ chức vụ thành chủ là Bàng Thống, chỉ cần Bàng Thống chết, chức hội trưởng hội thương nghiệp rồi lại sẽ quay trở về tay của Chu gia mà thôi.
Trong lúc cả Sơn Hải thành trở nên gà bay chó chạy khi không ngừng có vệ binh xông thẳng vào nhà với khẩu hiệu “ truy tìm tội phạm”, Xích gia ổn định xong tình hình thuế má, năm loại sản phẩm đan dược được giới thiệu cách nay không lâu đã lên kệ đúng thời hạn định sẵn.
Những gia tộc nhìn rõ lợi ích khổng lồ do mấy loại đan dược cao cấp mang lại như Mạc gia, tỏ ra hào hứng phấn khích vô cùng, cầm sẵn linh thạch trong tay lao thẳng vào các cửa hàng buôn bán của Xích gia lùa hàng theo cách hạnh phúc và đau khổ xen lẫn lẫn nhau.
Đau khổ vì lúc xông vào tiệm túi đầy linh thạch như khi ra về không còn một xu dính túi, nếu như những viên đan dược này không thể mang lại lợi ích như mình tính toán, chỉ có nước khóc ròng mà thôi.
Thế như, nếu như tìm được đầu ra ngon lành( mang tới các thành phố lớn xa xôi thậm chí là vương triều khác để kinh doanh), số tiền bỏ ra ngày hôm nay, tuyệt đối có thể mang lại lợi ích gấp nhiều lần so với số vốn phải bỏ ra, một lời hai, một lời ba hay thậm chí một lời bốn, lời năm cũng không phải là không thể.
Tất nhiên, mọi thứ chỉ là dự đoán, còn kết quả như thế nào, phải thử qua mới biết, nhưng rõ ràng đây là một cơ hội làm giàu, không nắm bắt sớm để tích góp vốn, sẽ chạm chân hơn những người đi trước một đoạn đường dài đấy.
Chỉ tốn chưa đầy ba ngày, sản lượng trong tháng đã bán sạch hết veo, nhìn vào sổ sách doanh thủ trên tay, Xích Hạo Tín đã híp mắt cười tới nỗi không ngậm miệng lại được.
Ba ngày thu về hơn năm trăm triệu linh thạch, tuy thực tế chỉ hơn 30% trong tổng số hơn hai trăm mấy triệu sau khi trừ đi tiền “ cống nạp” cho cha con Thẩm Thùy Vân theo giao kèo ( Xích gia và Dương Kiệt ăn chia theo tỷ lệ 7-3), nhưng ít nhất vẫn còn hơn 70 triệu linh thạch bỏ vào túi mình.
Với con số không thể tin nổi đó, trước kia có nằm mơ cũng không bao giờ dám mơ tới, thế mà lúc này rõ rành rành ngay trước mắt mình, khiến ông ta không kìm được cảm thán vô cùng.
Lợi nhuận thuần một tháng gần bằng tổng doanh thu của một năm cộng lại trước kia, nếu như để cha con Xích Trung Nghĩa biết được khả năng hút tiền của Xích gia vào lúc này, chắc sẽ bật nắp quan tài đội mồ sống dậy để tìm mua thuốc hối hận để uống cho mà xem.
“ chú Tín, cung hỷ cung hỷ, nhìn sắc mặt đầy tươi tán của chú, chắc là đợt hàng mở bán lần này ăn đậm lắm rồi đây, hì hì ~~~~!!”
Nhìn thấy chiếc nhẫn chứa đầy linh thạch sau khi phân chia lợi nhuận do Xích Hạo Tín mang tới, tâm trạng của Dương Kiệt vui vẻ hơn bao giờ hết, mọi phiền muộn mệt mọi bức xúc phải hứng chịu trong quá trình luyện đan tan biến theo chiều gió, đồng thời không quên lên tiêng trêu chọc đối phương vài câu.
“ đồng hỷ, đồng hỷ!! Tất cả đều trông nhờ vào cháu, nếu như không phải cháu phụ trách công việc quan trọng luyện chế ra những viên đan dược đạt phẩm chất cao cấp này, Xích gia muốn đảo ngược tình thế, cải tử hoàn sinh như lúc này, tuyệt đối là điều bất khả thi, tại đây, xin cháu hãy nhận một lạy cảm tạ biết ơn của chú thêm lần nữa.”
Dứt câu, Xích Hạo Tín mang theo vẻ mặt đầy nghiêm túc đứng bật dậy chắp tay cúi đầu thi lễ với Dương Kiệt.
“ ấy da, đừng, xin đừng, tổn thọ cháu chết ~~~~!!”
Dương Kiệt vội vã nhảy né sang một bên, không dám nhận cái thi lễ của Xích Hạo Tín. Nói cho cùng, trong tận thâm tâm anh ta còn cảm thấy mình đang mắc nợ gia đình Xích Hạo Tín rất nhiều rất nhiều, những gì đang làm lúc này, tuyệt đối không đủ bù đắp cho những mất mát mà đối phương phải hứng chịu.
“ cái lạy này chú không đại diện cho bản thân, mà đại diện cho cả Xích gia, cháu hoàn toàn xứng đáng nhận đấy.”
Xích Hạo Tín hiểu rõ suy nghĩ của Dương Kiệt, nhưng vẫn một mực kiên quyết nói.
“ thôi, thôi, chuyện này bỏ sang một bên. Hì hì, thế nào Bàng thành chủ, cảm giác khi bị sát thủ rình rập ngày đêm vui chứ nhỉ??”
Dương Kiệt nói không lại Xích Hạo Tín, nhanh chóng chuyển đổi đề tài, quay sang trêu chọc Bàng Thống đang ngồi bên cạnh.
“ hơi phiền phức một chút, nhưng không thành vấn đề, chỉ cần thận trọng chút, lũ chuột nhắt đó sẽ không có cơ hội ra tay với thuộc hạ đâu.”
Không phải sao, thực lực của Bàng Thống thế nào, Dương Kiệt và Xích Hạo Tín biết rõ, Bàng Thống hoàn toàn đủ tư cách mạnh miệng tuyên bố rằng nếu như đối phương dám xuất đầu lộ diện đối mặt trực diện, tuyệt đối có thể trảm sát tên sát thủ hèn hạ đó một cách dễ dàng.
Trừ khi Huyết Sát Lầu phái sát thủ đạt tới cấp bậc bạch kim cao cấp, tương đương với cảnh giới xuất khiếu tầng thứ 7 trở nên thì còn may ra, chứ sát thủ bạch kim sơ cấp như tên sát thủ mới nay, Bàng Thống có thể chơi chết tên chuột nhắt đó dễ như trở bàn tay.
Chỉ cần ngày thường thận trọng đôi chút, không để lộ ra sơ hở tạo cơ hội ngon ăn cho đối phương, có cho vàng tên sát thủ cũng không dám ra tay với Bàng Thống thêm lần nữa.
“ Vậy thì, chúc ngươi may mắn, hì hì.”
Tuy tin tưởng vào năng lực của Bàng Thống, nhưng thực tế trong lòng Dương Kiệt không thể nào lạc quan như tên thuộc hạ của mình.
sát thủ của Huyết Sát Lầu, tuyệt đối là nỗi ám ảnh không nhỏ đối với Dương Kiệt. Ba lần bảy lượt bị ám sát trước đó, suýt chút bỏ cả mạng, nếu như không phải hệ thống kịp thời kích hoạt tính năng “ trạng thái vô địch”, e rằng lúc này Dương Kiệt đã không biết đầu thai tới đâu rồi, còn có thể ở đó ngồi đó ung dung nhâm nhi ly trà tán dốc với Bàng Thống và Xích Hạo Tín.
Thực lực của đám sát thủ có thể không quá đáng sợ, nhưng thủ đoạn ám sát không biết đường đâu mà lần của chúng, có thể khiến một kẻ có thực lực lớn mạnh hơn chúng gấp nhiều lần cũng phải nom nớp lo sợ thấp thỏm không yên, vì chỉ cần lộ ra chút sơ hở, con mồi có thể phải trả giá bằng mạng sống của mình đấy.
Từng là nạn nhân của đám sát thủ của Huyết Sát Lầu, Dương Kiệt hoàn toàn hiểu rõ áp lực đáng sợ tới mức nào khi phải ngày đêm căng thẳng đề phòng lũ chuột nhắt không biết đang ẩn trốn ở góc khuất nào chờ đợi thời cơ ra tay, nhiều lúc ngay cả ngủ cũng không dám ngủ say, lo sợ không có cơ hội mở mắt nhìn ánh bình minh của ngày thứ hai nữa kìa.
Tất nhiên, không sợ bị ám sát nhưng không có nghĩa là phải bị động phòng thủ, trong đầu Bàng Thống đang vận hành tới cực đỉnh, chuẩn bị giăng một cái bẫy lớn để tóm gọn con chuột nhắt phiền phức này.
hừ hừ, dám ám sát bổn thành chủ?? Đời ngươi sắp bế mạc tới nơi rồi đấy.