Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 388: Chương 388: Ta sẽ đóng mi như đinh đóng cột!!




Một hình nộm như được hình thành bằng vô số đóm lửa đỏ tím xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của Xích Trung Nghĩa và nhanh chóng nhập thẳng vào cơ thể của lão.

Phực phực phực phực ~~~~~~~!!!

Ngay tức khắc, Xích Trung Nghĩa như biến thành một người lửa như hình nộm võ hồn của lão lúc nãy.

Võ hồn cấp 3, Xích Hỏa Bù Nhìn!!!

Tuy chỉ là một võ hồn cấp ba không hơn không kém, nhưng khác xa với võ hồn có thuộc tính phòng thủ như của Dương Kiệt, võ hồn của Xích Trung Nghĩa không chỉ có thể giúp chủ nhân gia tăng sức tấn công lên hai, ba cấp khi kích hoạt, đặc biệt là trong các đòn tấn công tuyệt học khi thi triễn ra, cho dù chỉ là một cú đấm, một cú chưởng bình thường, đều mang theo thuộc tính thêu đốt của lửa, khiến mọi đòn công của lão trở nên đáng sợ hơn bội phần vào thời điểm này.

Nếu như Dương Kiệt có thực lực ngang ngửa, kích hoạt võ hồn Huyền Vũ thì cho dù đứng yên cho Xích Trung Nghĩa đánh cũng chưa chắc khiến anh ta trầy da tróc vẩy. Nhưng cảnh giới cách biệt đã khiến đòn công mang theo thuộc tính hỏa của Xích Trung Nghĩa nếu như có thể đánh trúng vào mục tiêu, da thịt không chừng bị cháy khét thành cục than, miếng thịt nướng ngay tức khắc cho mà xem.

Không ngờ một tên phế vật yếu ớt trong mắt của Dương Kiệt trước kia, sau khi tiến hành Huyết Tế lại có thể khiến anh ta đau đầu như lúc này kia chứ?? Đúng là không thể xem thường bất kỳ ai trên thế gian này, cho dù lúc ban đầu đối phương chỉ là một con kiến yếu ớt, nếu chủ quan khinh suất, không chừng có ngày xảy ra việc bầy kiến giết chết voi đấy chứ.

Bài học về con thỏ và con rùa tuyệt đối không phải là bài học xa lạ gì đúng không nè.

“ Cuồng Diệm Trảm, Trảm ~~~~~~~~~~~!!!”

Tay tạo thành tư thế như một cây đao, vung lên chẻ liên hoàn vào không khí hướng thẳng về phía Dương Kiệt đang không ngừng áp sát tới gần ở phía dưới.

Roẹt roẹt roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Ba “ lưỡi đao” hình thành từ tia lửa màu đỏ tím như mũi tam tiêm kích phân biệt chém thẳng vào chính diện, trái và phải của Dương Kiệt.

Xích Trung Nghĩa lúc này chỉ có thể khiến Dương Kiệt đau đầu chứ chưa tới mức làm anh ta tuyệt vọng quay đầu bỏ chạy. Nhìn thấy ba lưỡi hỏa đao chẻ tới trước mặt, trực tiếp từ trong thức hải tế ra món bảo vật đã lâu ngày không sử dụng tới chắn đỡ ngay trước mặt.

Càn Khôn Tháp ~~~~~!!!

Bùm bùm bùm bùm bùm ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

“ không, không thể nào ~~~!!! Đó, đó là ….pháp bảo, đã vậy còn là bảo vật đạt tới phẩm chất linh bảo ~~~???!!!!”

Cơ thể máu thịt có thể không dám hứng trọn ba lưỡi hỏa đao, nhưng Càn Khôn Tháp được đúc bằng kim loại có hình thức như vàng nhưng cứng cáp hơn gấp trăm, cộng thêm thời gian gần nay anh ta đã không tiếc linh thạch nâng cấp cho Càn Khôn Tháp lên thành linh bảo ( Pháp khí, pháp bảo, linh bảo, thánh bảo và thần bảo) sơ cấp, nếu như không có thực lực của chân xuất khiếu tầng thứ 3, tầng thứ 4 trở lên, cũng đừng mong ở trên bề mặt Càn Khôn Tháp để lại được vết xước nữa là.

Bảo vật đạt tới phẩm chất linh bảo, đừng nói một tên gia chủ trong một ngôi thành tầm trung như Xích Trung Nghĩa, cho dù là Ưng Hoàng, chủ nhân của vương triều Thiên Ưng, ngay cả nhìn cũng chưa từng được nhìn thấy qua chứ đừng nói là sờ vào hay thậm chí là sở hữu.

Sở dĩ Xích Trung Nghĩa nhận ra được Càn Khôn Tháp đạt tới phẩm chất linh bảo là vì chỉ pháp bảo đạt tới cấp bậc đó, mới có thể dễ dàng hóa giải đòn tấn công của một ngụy xuất khiếu như mình vào thời điểm này.

Cho dù chỉ là một ngụy xuất khiếu tầng thứ 2, nhưng kết hợp với võ hồn cấp 3, uy lực những đòn tấn công tuyệt đối không phải một bảo vật có phẩm chất chưa đạt tới linh bảo có thể hứng trọn mà vẫn có thể lành lặn không vỡ nát thành tro thành bụi.

Đích thị là bảo vật đạt tới phẩm chất linh bảo!!!

Trong đôi mắt của Xích Trung Nghĩa không kìm được lóe qua tia sáng đầy tham lam, đồng thời trong lòng ghen tức phẫn nộ bất mãn vô cùng.

Không chỉ sở hữu thánh khí, thậm chí ngay bảo vật trong người cũng đạt tới phẩm chất linh bảo, với tài sản khiến người khác phải nóng mắt như thế này, đừng nói là gia chủ, vua chúa của vương triều tầm trung, cho dù là trưởng lão trung tâm của ngũ đại tông môn, địa vị cao quý hơn hoàng đế vương triều gấp trăm lần ngàn lần, cũng chưa chắc ai cũng đều sở hữu một trong hai món báu vật vô giá như thế trong tay nữa là.

Thế mà tên khốn đó một mình hai tay hai súng, thử hỏi có ghen tức điên lên không chứ?? Rốt cuộc tên khốn này là cậu ấm, con ông cháu cha ở phương nào, và hắn còn sở hữu bao nhiêu báu vật quý hiếm trên người thế này??

Giết hắn, sau khí giết hắn, tất cả mọi thứ đều thuộc về ta ~~~~!!!!

Lúc này Xích Trung Nghĩa đã bị lòng tham che mờ hết lý trí, đừng nói là lúc này vẫn trong thế bất phân thắng bại, cho dù có rơi vào yếu thế hay thậm chí là nguy hiểm tới tính mạng đi nữa cũng chưa chắc đủ khí phách và dũng khí cam tâm quay đầu bỏ chạy nữa là.

Chỉ cần để Xích Trung Nghĩa sở hữu hai món báu vật đó và thêm chút thời gian, lão hoàn toàn tự tin rằng có thể xây dựng một nhà họ Xích mới lớn mạnh hơn thời điểm này gấp chục lần trăm lần.

“ mẹ kiếp, chết tới nơi mà còn dám nhắm tới Càn Khôn Tháp của bổn thiếu gia??Ngươi muốn tòa tháp này đúng không?? Vậy thì đỡ lấy, đừng có cầm không nổi hụt tay bị đè chết thì đừng có trách bổn thiếu gia nhé, hì hì hì ~~~~!”

Chỉ thấy Dương Kiệt điều khiển Càn Khôn Tháp bay vút lên qua đỉnh đầu của Xích Trung Nghĩa, dưới ánh mắt đầy khó tin và kinh hãi của lão, thể tích của Càn Khôn Tháp phóng to ra gấp trăm lần so với hình dáng lúc ban đầu, cảnh tượng giống như có ai đó từ trên tầng 10 của tòa chung cư thả một cái tủ lạnh xuống đầu của một người đang đứng dưới sân chung cư vậy.

À không, cái “ tủ lạnh” này lớn hơn cái tủ lạnh thông thường gấp chục lần trăm lần đấy chứ.

“ Không ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Xích Trung Nghĩa hoảng hốt kêu thét lên vì bất ngờ, không ngờ lại có thể tấn công theo cái kiểu kỳ quặc lạ lẫm như thế này, hai tay liên hoàn tung chưởng ấn thẳng về phía đáy của Càn Khôn Tháp đang lao xuống, hy vọng có thể đánh bật hoặc đẩy ngược nó lên trên không trung.

Đùng đùng đùng đùng …… ~~~~!!

Nhưng cho dù Xích Trung Nghĩa cố gắng tới cỡ nào, sử dụng hết toàn bộ sức mạnh bình sinh không ngừng tung đòn, cũng không tài nào ngăn cản được tốc độ lao xuống ngay trên đỉnh đầu của Càn Khôn Tháp.

Không còn cách nào khác, Xích Trung Nghĩa hít sâu một hơi vào người để tự cổ vũ bản thân, hai tay giơ thẳng lên cao với tư thế đỡ trời, quyết định dùng cái cơ thể gầy ốm trơ xương của mình để chống lấy Càn Khôn Tháp đã gần như ập tới đỉnh đầu mình.

Booong ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Xích Trung Nghĩa mặt mày đỏ phồng như muốn hết cả chục lít rượu nồng độ cao, gân xanh nổi đầy trên trán, đôi mắt giương to ra hết cỡ như vẻ lòi ra khỏi tròng, nhưng sau tất cả, lão đã thành công trong việc chống cự được pha lao xuống như thiên thạch đâm vào hành tinh của Càn Khôn Tháp, một người một tháp treo lơ lửng bất động trên không trung.

Nói treo lơ lửng bất động thì không đúng, vì mắt thường có thể nhìn thấy cơ thể của Xích Trung Nghĩa đang xê dịch theo hướng rơi xuống, xem ra lão vẫn chưa thể hoàn toàn khắc chế được Càn Khôn Tháp của Dương Kiệt.

Phải tìm cách thôi, tiếp tục kéo dài như thế này tuyệt đối không phải là thượng sách.

“ hihi, để xem lần này ngươi né như thế nào??”

Trong lúc Xích Trung Nghĩa còn đang loay hoay tìm cách ném bỏ “ cục nợ” đang nâng trên đỉnh đầu, Dương Kiệt đã xuất hiện ngay trước mặt lão từ lúc nào, trên môi mang theo nụ cười dâm đãng, đôi mắt liếc nhìn toàn thân trên dưới đối phương như vẻ tay đầu bếp đang tìm điểm thích hợp để xuống tay làm thịt con vật đang nằm vùng vẫy bất lực trên thớt vậy.

“ Đồ khốn, định đục nước thả câu hả??? Nằm mơ đi, ta phun ~~~~~~~~~~~~~~!!!”

Xích Trung Nghĩa tất nhiên không phải là con gà yếu ớt để cho đầu bếp muốn làm gì thì làm rồi, miệng há to ra hết cỡ, trong lúc Dương Kiệt không chú ý, một ngọn lửa màu đỏ tím với sức nóng trên cả ngàn độ từ trong họng phun thẳng ra.

Phừng phực phừng phực phừng phực ~~~~~~~~~~~~~!!! Úi da, cháy, cháy khét cả người ta rồi ~~~~~~!!

Do không tập trung và bị đánh bất ngờ, Dương Kiệt vừa kịp phản ứng định quay đầu bỏ chạy né tránh nhưng đã quá trễ, trực tiếp bị ngọn lửa nuốt chửng tại chỗ, nhưng cũng may là anh ta kịp thời kích hoạt kỹ năng tăng sức phòng thủ của võ hồn Huyền Vũ, nên ngoại trừ bộ quần áo màu biến thành đen đã rách nát thua cả tên ăn mày( đặc biệt là vị trí hai bên mông đã bị cháy thủng thành hai cái lỗ lớn do lúc quay người né trách), tóc tai dựng ngược và làn da trên người bị cháy khét, vết thương không quá nghiêm trọng.

Dưới những tiếng cười chế giễu hí há của kẻ địch, sắc mặt của Dương Kiệt đã trầm đen như than( mặc dù lúc này có như thế nào đi nữa cũng như một thổ dân Châu Phi mà), hai tay đưa ra phía sau bịp chặt hai lỗ thủng ở vị trí mông đít.

Mất mặt, quả thật là mất mặt và mất phong độ quá đi!!!

Cũng may là Mộ Dung Tuyết và Hoàng Dung không có mặt ở nơi này, đặc biệt là Mộ Dung Tuyết, nếu như để họ nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Dương Kiệt lúc này, không cười anh ta suốt đời mới là lạ á.

“ mẹ kiếp, bổn thiếu gia không nhịn nữa đâu, ta sẽ đóng mi như đinh đóng cột, quác quác quác ~~~~~~~~~~~~~!!!”

Dương Kiệt phẫn nộ gào thét tung người bay lên cao quá đỉnh của Càn Khôn Tháp và Xích Trung Nghĩa đang bị đính chặt ở dưới đáy, Phá Thiên Chùy vẫy múa một vòng trên đỉnh đầu, miệng cười lộ ra nguyên hàm răng trắng tinh đối lập hoàn toàn với lớp da đen như than trên khắp cơ thể lúc này, dốc hết toàn bộ sức lực bú sữa của mình bổ thẳng xuống đỉnh tháp.

Booong ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!! Không ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Sau tiếng kêu thét thất thanh, Xích Trung Nghĩa cùng Càn Khôn Tháp dưới cú bổ kinh hoàng của Dương Kiệt, từ trên không trung bắn xuống với tốc độ như tên lửa, lão và gần nửa thân tháp trực tiếp ghim sâu xuống mặt đất sau khi “ hạ cánh”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.