Phi Ngựa Trên Đầu Tiền Nhiệm

Chương 40: Chương 40




Người Hạ gia dậy rất sớm, Hạ Thanh Tây cũng ngủ ít hơn người thường, trở lại bầu không khí quen thuộc này, vẫn chưa tới sáu giờ, Hạ Thanh Tây liền mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà không buồn ngủ.

Bình thường nàng tỉnh dậy liền tỉnh táo, cũng hiếm khi có thể ngủ lại được như những người khác.

Vừa mới tỉnh dậy, một vài từ khóa tràn vào tâm trí nàng.

Kết thúc, về nhà, Trác Tri Vi.

Hôm qua nàng đưa Trác Tri Vi về nhà, gặp Phương Huyên Dao và biết bí mật của Trác Tri Vi, quỷ thần xui khiến ngủ cùng một giường với Trác Tri Vi.

Cho nên.

Hạ Thanh Tây xoay người sang một bên.

Bộ dáng người bên cạnh ngủ rất ngoan ngoãn, hai tay thành thật đặt trên chăn bông, rút đi hết thảy rụt rè cùng lãnh mạc, có một loại vẻ đẹp ôn hòa.

Hạ Thanh Tây chớp mắt một cái, nghiêng người yên lặng nhìn cô, khóe môi đột nhiên nở nụ cười.

Thật đáng yêu.

Còn có... thật xinh đẹp.

Hàng mi dài cong vút, dày đặc, đổ bóng trên khuôn mặt, xuyên qua ánh sáng hắt qua rèm cửa vào buổi sáng sớm, nàng thậm chí có thể nhìn thấy cả lông tơ mềm mại trên khuôn mặt của người này.

Da dẻ tốt như một... tiểu bảo bảo.

Rõ ràng rất đáng yêu... Hạ Thanh Tây không khỏi tự hỏi tại sao Nam Quyết lại có thể tàn nhẫn như thế, nếu nàng có một tiểu muội muội đáng yêu như vậy...

Hạ Thanh Tây lắc lắc đầu, xua đi ý nghĩ hoang đường này.

Chuyện như vậy, nàng không phải là người trong cuộc, cho nên đừng vội vàng kết luận.

Nàng không phải là con của người thứ ba, đương nhiên nàng có thể nhìn nhận vấn đề dưới góc độ của người đứng xem.

Nếu nó xảy ra ở trên người nàng, nàng cũng không mình sẽ làm sao.

Chỉ là, sẽ không cực đoan như Nam Quyết, cũng sẽ không đem toàn bộ quan hệ này tát vào một người hoàn toàn vô tội như Trác Tri Vi.

Nghĩ đến đây, Hạ Thanh Tây không khỏi thở dài nhìn người trước mặt, sợ đây là bất lực của Trác Tri Vi.

Rõ ràng bản thân không làm sai bất cứ điều gì. Dù sao thì được sinh ra trên thế giới này không phải là lựa chọn của cô. Có thể mong đợi một con nòng nọc nhỏ bé có ý thức, gần tới mục đích nháy mắt một cái liền chuyển hướng, hay là mong đợi một phôi thai dùng cuốn rốn thắt cổ tự vẫn trong bụng mẹ không?

Nhưng với thân phận này, trong chốc lát đã thấp hơn người khác một cái đầu.

Đặc biệt là, Nam Quyết.

Hạ Thanh Tây cảm thấy trong lòng đau đớn, đưa tay ra, muốn chạm vào má người này, nhưng cuối cùng lại dừng trên không trung, rụt ngón tay lại, lo lắng sẽ đánh thức đối phương.

Nàng nhẹ nhàng bước xuống giường, xỏ chân vào dép rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy Dì Trương lo lắng vội kêu lên sau lưng: “Chủ tịch, giám đốc, quay lại đây! Tỷ tỷ vẫn chưa...” Rời giường.

Chưa kịp nói xong, hai người đã đối mặt với nhau, Dì Trương sững sờ, tốc độ chạy càng lúc càng chậm.

Cả người sững sờ tại chỗ, trợn to hai mắt nhìn về phía phòng ngủ bên cạnh, cửa đã mở, trước cửa còn lộ ra một cái đuôi lớn.

Chủ tịch mở cửa, dẫn con trai hắn nhìn vào chiếc giường trống, nghiêng đầu, rầm rì nghi hoặc.

Dì Trương hiển nhiên cũng đang ngẩn người, liếc mắt nhìn về phía cửa phòng Trác Tri Vi, tay Hạ Thanh Tây vẫn nắm chặt nắm cửa không buông lỏng: “Tiểu Tây, tối qua cháu...”

Không biết tại sao bị nhìn thấy như vậy, Hạ Thanh Tây giống như điện giật lập tức buông tay. Bỗng nhiên sinh ra một chút chột dạ.

Ánh mắt nàng có chút bất định, vành tai từ đỏ đến phấn hồng.

Dù không có phát sinh cái gì, cũng bị cô mạnh mẽ biểu hiện ra mấy phần gian tình.

Dì Trương càng thêm kinh ngạc, trừng lớn hai mắt thốt lên: “Này cũng quá nhanh a!”

Không bao lâu trước đây còn khó bỏ khó phân với Phương Huyên Dao, tại sao có mấy tháng liền...mang về một cô gái mới... xem tình cảnh này còn... ngủ cùng người ta?

“Cái gì a!” Hạ Thanh Tây đỏ mặt ngượng ngùng, sốt sắng nói: “A di nghĩ cái gì vậy, bạn tốt ngủ chung thì có làm sao a!”

Dì Trương nghi hoặc nhìn nàng một cái, bạn tốt ngủ chung xác thực không có gì, nhưng biểu hiện của ngươi rõ ràng là đang nói hai người không chỉ là bạn tốt a.

Bà cũng không hỏi thêm, đứa nhỏ Thanh Tây này tuy không làm gì, nhưng hôm đầu tiên đưa người vào cửa chắc chắn sẽ không ngủ được.

Có thể nói về tình yêu hay cái gì cũng đều có thể.

Bà gật gật đầu, vẻ mặt rõ ràng: “A di tùy tiện nói a.”

Hạ Thanh Tây vừa muốn giải thích cái gì thì nghe một câu như vậy. Nhưng xem bộ dáng đó nơi nào là tùy tiện nói, nàng càng vô lực.

Hạ Thanh Tây một mặt vô lực nói: “A di, con thật sự không có.”

Dì Trương thấy thế cũng tin tưởng mấy phần, lập tức nói: “Có muốn cùng dì dắt chó đi dạo không?”

Hạ Thanh Tây cúi đầu nhỏ, xua xua tay: “Đi thôi.”

Nàng vẫn là ra ngoài hóng gió một chút, tỉnh táo lại đầu óc, đỡ phải bị bạo nổ đầu óc.

...

Nửa giờ sau.

Hạ Thanh Tây mang chiếc xe mà nàng đã lâu không dùng từ ga ra.

Nàng mặc một chiếc áo phông thuần trắng, quần jean đen rách, một chiếc thắt lưng trắng thắt quanh eo, càng lộ ra vòng eo cùng đôi chân dài tinh tế.

Hạ Nãi Nãi ngồi trên lầu ba nhìn nàng qua khung cửa sổ sát đất, càng nhìn bà cảm thấy cháu gái của mình trông xinh đẹp hơn, cũng không kém Trác Tri Vi bao nhiêu, không khỏi đắc ý.

Giống ta.

Bà nhìn thấy Hạ Thanh Tây đang lau xe liền mở cửa sổ nói: “Tiểu Tây, hôm nay muốn ra ngoài a.”

Hạ Thanh Tây nhấc mũ nhìn lên: “Dạ, cháu định đi xăm... Đúng rồi nội, hôm nay con cùng Tri Vi đi Dịch Cảnh Uyển, buổi tối không cần chờ chúng ta.”

Hạ Nãi Nãi suy nghĩ một chút liền hiểu ra, không khỏi than thở trong lòng, cháu nội cùng cháu dâu nơi nào cũng tốt, nhưng lại da mặt mỏng, sớm muộn gì cũng về ở chung... sớm mấy ngày cũng quen với hoàn cảnh này không phải sao?

Dì Trương vừa trở về, liền đem chuyện sáng sớm nhìn thấy Hạ Thanh Tây bước ra từ phòng của Trác Tri Vi cho bọn họ nghe, hiện tại người Hạ gia từ trên xuống dưới đều biết.

Có người không để ý, có người vô cùng vui mừng, Hạ Nãi Nãi hiển nhiên là người sau.

Bà không thích Phương Huyên Dao cho lắm, vẫn là khách khí. Ngoại trừ tối hôm qua, cô lạnh nhạt thờ ơ với Thanh Tây nhà bọn họ, vẫn là Trác Tri Vi được người yêu thích hơn. Tuy cũng lãnh đạm cùng xa cách nhưng ít nhất, vừa thấy Hạ Thanh Tây liền lòng sinh ưa thích.

Trong mắt như có vì sao.

Hạ Nãi Nãi là người từng trải, vừa nhìn liền biết ngay.

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, Hạ Nãi Nãi lộ ra vẻ lo lắng hét lên: “Tiểu Tây, sao cháu lại muốn đi xăm? Có đau hay không a? Còn có, an toàn hay không!”

Hạ Thanh Tây dừng động tác trên tay nói: “Không sao đâu nội, trước đó Húc Húc có giới thiệu cho con, có thể làm ở nơi đó.”

Hạ Nãi Nãi yên tâm: “Vậy thì được.”

...

Có lẽ là thực sự mệt mỏi, mãi cho đến chín giờ Trác Tri Vi mới dậy, mơ mơ màng màng lấy điện thoại dưới gối ra, nhìn thấy thời gian liền trợn tròn mắt, tỉnh táo ngồi bật dậy.

Đây là lần đầu tiên cô đến nhà người khác, liền ngủ thẳng đến lúc này... Cũng không biết có để lại ấn tượng xấu cho gia đình Hạ Thanh Tây hay không.

Trên khuôn mặt thanh đạm hiện lên vài tia oán giận, vỗ vỗ đầu.

Hơn nữa, hôm qua vừa cùng Hạ Thanh Tây nói muốn cùng đi xăm...

Vân tay mở khóa điện thoại, Trác Tri Vi nhìn khung chat trên cùng, mím mím môi, trên mặt có chút chán nản, suy nghĩ một chút.

Vẫn là... có chút lộ liễu.

Cứ như vậy đi.

Tri Vi: Cậu đang ở đâu?

Trong vòng hai giây.

Thanh Tây: Trong phòng khách a~

Phía sau có một đường lượn sóng, Trác Tri Vi hơi nhíu mày, bên tai giống như truyền đến một thanh âm trong trẻo mang theo làm nũng.

Tri Vi: Vậy cậu ở dưới chờ tớ.

Thanh Tây: Được a~

Trác Tri Vi đặt điện thoại xuống, vành tai của cô nhuộm một tầng hồng nhạt, mím mím môi.

Quá đáng yêu rồi.

Mặc quần áo vào, sau đó rửa mặt nhanh nhất có thể, mở cửa, xuống lầu, làm liền một mạch.

Lúc đó, Hạ Thanh Tây đang ngồi trong phòng khách ở tầng một vừa ăn cam vừa xem TV.

Chân nằm dài trên ghế sofa, làm cho chúng trông vừa gầy vừa dài.

Nghe thấy động tĩnh, Hạ Thanh Tây ngẩng đầu lên, lông mày cong cong: “Tri Vi, cậu xuống rồi! Khi nào thì chúng ta đi?”

“Bây giờ cũng được.” Mặt Trác Tri Vi đỏ bừng: “Xin lỗi, hôm qua quá mệt nên dậy muộn.”

“!!!”

Dì Trương dừng động tác trên tay, lập tức ngẩng đầu, trợn to mắt, ánh mắt có chút không tin nhìn Trác Tri Vi, sau đó trợn mắt nhìn Hạ Thanh Tây.

Hạ Thanh Tây: “...”

Trác Tri Vi: “???”

Lãnh mỹ nhân nghiêng đầu, có chút khó hiểu: “A di sao vậy?”

“Không sao không sao.” Khuôn mặt Dì Trương nhanh chóng chứa đầy ý cười, đây là con dâu tới cửa chứ không phải con gái nuôi.

“Hai đứa đi chơi đi.” Dì Trương cầm chổi, ngữ khí sốt sắng nói: “Nhớ chú ý thân thể, nếu mệt thì để Tiểu Tây đưa về.”

Trước khi đi, bà gọi Hạ Thanh Tây sang một bên, trách móc trừng mắt nhìn nàng, nói: “Tiết chế một chút.”

Hạ Thanh Tây: “??!!”

Cái này là những từ hổ lang gì đây a.

“Cháu không có!”

Dì Trương qua loa nói: “Được được, cháu không có.”

Nhưng biểu cảm trong mắt bà rất rõ ràng: Không cần giải thích, ngươi có.

Hạ Thanh Tây khóc không ra nước mắt: “Cháu thật sự không có!”

“Ừ ừ” Dì Trương tiếp tục qua loa: “Tri Vi còn đang chờ cháu a, đi nhanh đi.”

Trác Tri Vi đều nhìn thấy toàn bộ quá trình, vừa mới ra khỏi cửa liền hỏi: “Trương a di làm sao vậy?”

Hạ Thanh Tây cũng không biết nói thế nào cho đúng, bật thốt lên: “Dì ấy tưởng hai chúng ta có việc!”

Vừa dứt lời, tai lập tức nóng lên, mặt đỏ bừng, thân thể cũng nóng, giống như đang bốc hơi vậy.

Cảm thấy mình thật ngu ngốc, sao có thể nói ra một lời như vậy.

Trác Tri Vi cũng ngẩn người, mặt mày không nhìn ra được cái gì, vẫn lạnh lùng cùng uy nghiêm như mọi khi. Chỉ là trên cổ và vành tai cô có một tầng đỏ ửng khả nghi.

Thực sự có loại đường đường chính chính, không sợ ảnh tà cao ngạo.

Cũng may Hạ Thanh Tây xấu hổ đến mức ánh mắt bất định, cư nhiên nhìn không ra cô miệng cọp gan thỏ.

Hạ Thanh Tây mạnh miệng nói: “Thật là vớ vẩn a!”

Hạ Thanh Tây quay đầu tăng nhanh tốc độ, chỉ là có chút phập phồng, mở cửa xe, ngồi vào vị trí lái.

Thấy thế, Trác Tri Vi hơi kinh ngạc, ngồi ở vị trí phó lái, ngữ khí có chút lo lắng: “Thanh Tây, cậu làm tài xế...được không?”

Hạ Thanh Tây trước nay luôn tỏ ra mạnh mẽ, giọng điệu này tràn đầy ngờ vực, khiến nàng có chút ngang ngược.

Sư tử con kiêu ngạo tự đắc ngẩng đầu, ưỡn ngực nói: “Là một nữ nhân, cũng không thể nói không được!”

Trác Tri Vi: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.