Hai nhà cách rất gần, Hạ Thanh Chu sớm nhận được thông báo của Hạ Thanh Tây, chưa kịp tan sở liền vội vàng kéo ba mình từ công ty về nhà, chờ đợi bàn giao.
Đây là lần đầu tiên hắn làm việc cho em gái, trong lòng vẫn còn một chút kích động.
Khi nhận được cuộc gọi từ Hạ Thanh Tây, ba nam nhân Hạ gia không ngừng nghỉ lao đến nhà Phương Huyên Dao.
Vừa tới cửa đã nhùn thấy người lén la lén lút áp tai vào cửa nghe trộm, Hạ Thanh Chu kinh ngạc hỏi: “Minh Duệ?”
“Sao em lại ở đây?”
Cố Minh Duệ sờ sờ chóp mũi, sắc mặt có chút kỳ quái, không thể nói cho Hạ Thanh Chu biết được, bởi vì em gái của hắn có chứng vọng tưởng, luôn cảm giác Phương Huyên Dao muốn bỏ thuốc hại nàng.
Kỳ thực hắn cũng rất khó hiểu, Phương Huyên Dao không giống mấy người bọn hắn quanh năm rèn luyện, tay chân rắn chắc, Hạ Thanh Tây đánh một cái cũng không thành vấn đề.
Hắn im lặng: “… Chờ Tây Tây a.”
Hạ Thanh Chu cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không nói gì, bước lên phía trước bấm chuông cửa.
Trong lòng Cố Minh Duệ có hồi chuông cảnh báo, chạy lên lầu theo thang phụ vì sợ bị phát hiện.
“Aiz...” Hạ Thanh Chu muốn cùng hắn tiến vào, chậm rãi nghiêng đầu, không khỏi sờ sờ đầu.
Làm sao kỳ kỳ quái quái như vậy?
Chẳng lẽ... thẹn thùng?
Lại không phải quen biết Phương Huyên Dao.
…
Khoảnh khắc Phương Huyên Dao nghe thấy chuông cửa liền thấp liễm chân mày, cắn chặt môi dưới, móng tay bấm vào lòng bàn tay, toàn thân run rẩy.
Hạ Thanh Tây luôn cảm thấy cô sẽ cắn đến rỉ máu mới bỏ qua.
Là hổ thẹn sao? Là không cách nào đối mặt sao?
Sớm biết như vậy, sao lúc trước còn làm.
Hạ Thanh Tây hơi nâng cằm lên, trong lòng cảm thấy có chút trịch thượng, như đứng ở đỉnh cao đạo đức mà chỉ trích hành động của Phương Huyên Dao.
Đồng tử của Phương Huyên Dao hơi co lại, liền trơ mắt nhìn Hạ Thanh Tây sải bước dài.
Mở cửa.
Giống như cũng mở ra nội tâm của cô.
Cô hổ thẹn cúi đầu, không biết đối mặt với ba người đang đi về phía mình như thế nào.
“Tây Tây, đến cùng là chuyện gì, sao lại gấp gáp như vậy?”
Thanh âm ôn hòa của Hạ Thanh Chu vang lên.
Hạ gia gia nhìn Phương Huyên Dao: “Huyên Dao, có chuyện gì vậy?”
Môi Phương Huyên Dao nhu động, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Hạ Thanh Tây mang mấy phần giễu cợt nói:
“Đừng hỏi chị ấy, để con nói.”
“Chuyện là như thế này, Phương Huyên Dao luôn cảm thấy...”
“Được rồi!” Phương Huyên Dao đột nhiên hét lên, hai mắt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ Thanh Tây.
Hạ Thanh Tây bị cô đột nhiên bạo phát làm sợ hết hồn, vô thức lùi lại nửa bước.
Nhưng sau đó, khí tức của Phương Huyên Dao liền biến mất không thấy tăm hơi, cô nhìn nàng lắc đầu cầu xin, nghẹn ngào nói: “Đừng nói nữa.”
“Tây Tây, đừng nói nữa.”
Trên mặt Hạ Thanh Tây tràn đầy chán ghét nói: “Tôi chưa từng nói chị được phép gọi tôi như vậy.”
“Tặng cho chị một câu, sớm biết như vậy, sao lúc trước còn làm.”
“Thời điểm chị uy hiếp tôi, lẽ nào không dự liệu trước ngày này?”
Phương Huyên Dao lắc đầu, yếu ớt nhìn Hạ Thanh Tây, nhàn nhạt giải thích: “Tôi không có…”
“Chị không có cái gì?”
So ra, Hạ Thanh Tây đúng là hùng hổ dọa người.
Hạ Đông Triệt cau mày khiển trách: “Tiểu Tây! Nói chuyện cẩn thận!”
Hạ Thanh Tây nhìn hắn, vẻ mặt rõ ràng không hề lo lắng, nàng chưa kịp nói gì thì Phương Huyên Dao ở đằng kia đã cuống lên: “Thúc thúc, thúc đừng nói em ấy như vậy.”
“Là… là con không tốt.”
“Đương nhiên là chị không tốt.” Lần này Hạ Thanh Tây không cho cô cơ hội thở lấy hơi nữa: “Nếu không chị cũng sẽ không kết hôn với tôi.”
“Kết hôn?” Ba nam nhân trong nhà đồng loạt lên tiếng hoài nghi.
“Có ý gì, Hạ Thanh Tây, sao con kết hôn mà không hỏi ba?”
“Đến cùng là xảy ra chuyện gì? Đều đã kết hôn vậy tại sao còn nháo đến mức độ này.”
“Tiểu Tây.” “Tiểu Tây” “Tiểu Tây.”
Ba nam nhân Hạ gia giống như bị quả bom hạng nặng bất ngờ nổ đến bối rối. Ba miệng ở bên trái bên phải của Hạ Thanh Tây cằn nhằn, đầy đầu đều là Tiểu Tây Tiểu Tây Tiểu Tây giống như âm thanh ma thuật.
Tiểu cái rắm!
Phi!
Không phải cái rắm!
“Được rồi!” Hai tay Hạ Thanh Tây xen vào giữa tóc, cau mày, hét lớn: “Tất cả im miệng lại.”
Nhất thời, yên lặng như tờ.
Ba gương mặt cực kỳ anh tuấn tương tự đồng dạng oan ức ba ba nhìn Hạ Thanh Tây.
Hạ Thanh Tây thờ ơ, đưa ra đại chiêu, trừng mắt đe dọa: “Lại ngắt lời con sẽ về nhà nói với bà nội!”
Đồng thời héo hon.
Rũ mắt nhìn Hạ Thanh Tây.
Người Hạ gia vui vẻ ung dung ở bên này, càng làm nổi bật bọ dáng đơn thân bóng chiếc của Phương Huyên Dao.
Hạ Thanh Tây nhìn Phương Huyên Dao bị ba nam nhân vây quanh, dáng dấp cao ngạo, ngạo mạn thật có mấy phần ỷ thế hiếp người, khí lực mười phần nói:
“Hôm nay tôi sẽ nói ở đây, tôi nhất định phải ly hôn, quá mức sẽ kiện ra tòa, một lần không được thì hai hần, hai lần mà không được thì ba lần. Muộn nhất hai năm sau chúng ta cũng ly hôn thôi.”
“Đối với tin tức về Trác Tri Vi mà chị tra được, tôi cũng thả lời thô tục ở đây. Chỉ cần tôi thả một câu xuống, chị liền không có cửa đăng lên. Cho dù đăng lên Weibo, tôi cũng có thể che đậy.”
“Không tin thì chị thử xem.”
Hạ Thanh Tây vừa nói xong, Hạ Thanh Chu nhẹ nhàng kéo cánh tay nàng.
Thấp giọng nói nghi hoặc trong lòng: “Tiểu Tây, tại sao em muốn ly hôn với Huyên Dao? Tại sao em ấy lại uy hiếp em?”
Nghe vậy, Hạ Thanh Tây mang trào phúng liếc nhìn Phương Huyên Dao, sau đó chuyển sang Hạ Thanh Chu, chậm rãi nói: “Chị ấy...”
Là do chị ấy...”
Phương Huyên Dao cực kỳ hổ thẹn nhìn đối phương, siết chặt tay, trên lòng bàn tay bị móng tay bấm ra vết đỏ.
Cướp lời của Hạ Thanh Tây: “Tôi đáp ứng em.”
Cô cắn răng nói, “Đừng nói nữa.”
Cô khẩn cầu.
Từng chữ, từng chữ đều đẫm máu và nước mắt.
Giống như có mảnh thủy tinh chậm rãi tiến vào cổ họng, máu chảy ra đau đớn.
Nghe vậy, bốn con mắt trong phòng đồng loạt nhìn cô khiến cô cảm thấy xấu hổ.
Đặc biệt là đôi mắt trong veo kia giống như con dao cứa vào vết thương chưa lành của cô.
Đời trước cô độc, lẻ lôi độc hành, không có người nào nhớ đến cô.
Giữ lấy không buông tay có thể như thế nào đây?
Mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng Hạ Thanh Tây đã nói nàng không còn yêu chính mình nữa.
Chỉ có hai năm ngắn ngủi liền trở thành một đôi ân oán, còn mất đi ba nam nhân duy nhất trên thế giới quan tâm đến mình.
Phương Huyên Dao là một doanh nhân, tâm lạnh đến mức đòi mạng, am hiểu sâu lấy hay bỏ, lúc nào cũng đưa ra quyết định có lợi nhất cho mình.
Cô quyết gâm tàn nhẫn mà buông bỏ Hạ Thanh Tây một lần nữa, tuy vết thương trong lòng vẫn đang rỉ máu ra bên ngoài nhưng chung quy sẽ không làm tổn thương đến gân cốt của cô.
Cũng giống như đời trước, giữa báo thù và Hạ Thanh Tây, cô đã lựa chọn báo thù.
Cô vẫn giống Phương Huyên Dao của trước kia.
Hạ Thanh Tây cũng là người cô từ bỏ.
Nghe vậy, Hạ Thanh Tây nhìn cô chăm chú một hồi, sau đó đột nhiên nở nụ cười, nụ cười có chút ác liệt.
“Chị còn nói là chị yêu tôi.” Hạ Thanh Tây nhướng mày, tuy rằng lông mày vẫn ôn hòa, nhưng rõ ràng nhiệt độ ở không thuộc về Phương Huyên Dao.
“Thế nhưng…” Hạ Thanh Tây nhướng mày giả vờ nghi hoặc, cười như một đứa trẻ tinh nghịch: “Tại sao tôi phải đáp ứng chị?”
Đồng tử của Phương Huyên Dao đột nhiên co rút lại.
Hạ Thanh Tây đột nhiên cao giọng: “Chị ấy kết hôn với con, bởi vì cảm thấy baba đã hại chết ba mẹ của chị ấy, còn ca ca thì lật đổ Phương gia.”
“Vừa vặn hôm nay nọi người đều ở đây, không bằng triệt để nói hết.”
Không khí đột nhiên yên tĩnh lại, Phương Huyên Dao ngây người, trì độn chớp chớp mắt, thanh âm huyên náo vang lên bên tai, tim cô lập tức treo lên cuống họng, trong đầu cô chỉ còn lại hai chữ.
Đã hết.
Cô biết có lẽ cô đã thực sự mất đi bốn người này, cũng như Hạ Nãi Nãi đang ở Hạ gia, nhưng trước sau vẫn luôn đối tốt với cô.
Một câu mà Hạ Thanh Tây đã nói mười năm trước đột nhiên vang lên bên tai, cô không khỏi có chút sững sờ.
Phương Huyên Dao, chị sẽ hối hận.
Người kia nói đúng, quả thực cô đã hối hận rồi.
Không chờ ba người Hạ gia hỏi han gì, Phương Huyên Dao tuyệt vọng cúi đầu xuống.
“Thực xin lỗi.”
Trong háy mắt, cái gì cũng không cần phải hỏi.
Cô gái mà bọn họ đã nhìn từ khi còn nhỏ đã thừa nhận.
Hạ gia gia im lặng nhìn cô hồi lâu, giọng trầm ngâm: “... Ta còn tưởng con đã biết hết mọi chuyện.”
Ông lắc lắc đầu, thở dài: “Đúng là tự ta nghĩ như vậy.”
“Hạ gia đời này không có lỗi với thiên, cũng không có lỗi với địa, cũng chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với người khác.”
“Chuyện của ba mẹ con, ta cũng thật đáng tiếc. Ta luôn luôn hoài nghi có thể là đại bá của cháu làm, nhưng lại không có chứng cứ.”
“Lúc đó, ông nội cháu vừa mất, đại bá của cháu căm ghét hắn vì đã để lại gần hết tài sản cho ba cháu, lại còn nợ nần cờ bạc bên ngoài nữa.”
“Đương nhiên, ta không có ý kích động ly gián gì, ta chỉ nói là có thể.”
“Về phần Phương gia, đại bá của cháu có cái đức hạnh gì cháu còn không biết sao?”
Phương Huyên Dao cắn chặt môi dưới. Mỗi câu Hạ Gia Gia nói, đầu cô lại thấp xuống một phần, hầu như thấp đến trần ai.
Những tia xấu hổ quá dày không thể hòa tan đè nặng lên sống lưng của cô, khiến cô gần như không thể đứng thẳng được.
“Không phải là ta xem thường Phương gia. Kỳ thực, Hạ gia ta sẽ không dùng cách này để vơ vét tiền của Phương gia a.”
“Nếu cháu đường đường chính chính đến Hạ gia ta cạnh tranh hay trả thù cái gì đều được, Hạ Nhiên ta sẽ không nói nửa câu, nhưng!”
Mắt Hạ gia gia sáng như đuốc, đập nạng xuống đất, sàn kêu vang: “Cháu không nên lợi dụng Tiểu Tây!”
“Lợi dụng hôn nhân của nó! Lúc trước nó thích cháu nhiều như vậy, cháu đã từng nghĩ tới nếu sự thật được phơi bày nó sẽ như thế nào không?”
“Quên đi, ta sẽ không nói thêm nữa.”
Hạ gia gia lại lắc đầu, lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý: “Tiểu Chu, đem đơn chuyển nhượng tài sản trong thư phòng đưa đến nhà Phương tiểu thư cho ta.”
Sau khi cúp máy, ông lại nhìn Phương Huyên Dao: “Ngược lại cũng là ta ích kỷ, ta vốn nghĩ Tiểu Tây có ý định với cháu, nếu may mắn có thể cùng một chỗ, ta liền coi những thứ này như quà tân hôn.”
Không ngờ cháu lại nóng vội như vậy.”
Phương Huyên Dao đời trước quả thực có nhận được những thứ này, con ngươi của cô chớp động, lúc đó cô chỉ cảm thấy Hạ gia nợ cô cho nên không có nửa phần cảm kích, nhưng cô không ngờ ở bên trong là cả tấm chân tình của Hạ Gia Gia.
Trợ lý Chu nhận được cuộc gọi từ Hạ Gia Gia liền không ngừng nghỉ lao tới.
Một lát sau, chuông cửa vang lên, Hạ Thanh Chu mở cửa, cầm lấy tập văn kiện, sải bước đi tới đưa cho Hạ Gia Gia.
Hạ Gia Gia lấy ra đơn chuyển nhượng tài sản trong tập văn kiện: “Ta vốn suy nghĩ Phương gia phá sản là do đại bá của cháu tạo nghiệt, nhưng cũng có mấy phần Hạ gia tham dự. Dù sao cũng phải nể tình tình bằng hữu của ta với ông nội cháu, cháu thiệt thòi bao nhiêu, Hạ gia liền bổ sung bấy nhiêu.”
Hạ gia gia đưa tới: “Cháu xem một chút đi.”
“Nếu không có vấn đề gì, liền ký đi. Nhìn dáng dấp của cháu, e rằng cũng đã biết được chân tướng, có mấy phần hối cãi.”
“Về phần cháu uy hiếp Tiểu Tây, ta sẽ không truy cứu nữa, nhưng như Tiểu Tây đã nói, cháu nên thông minh một chút. Hạ gia của ta ở bên ngoài vẫn còn chút mặt mũi, cháu cũng chừa thể diện cho chính mình một chút.”
“Hạ gia ta không lấy lớn hiếp nhỏ, cũng sẽ không khi dễ cháu, thế nhưng cảm tình giữa cháu với Hạ gia ta coi như đứt đoạn. Từ nay về sau, không chung đường đi, ngày mai cháu cũng nghỉ việc ở Hạ thị đi.”
Môi Phương Huyên Dao run rẩy, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào kêu lên: “Ông nội...”
Hạ Thanh Châu hiển nhiên cũng có chút bất mãn, cau mày: “Ông nội...”
Trên mặt Hạ Gia Gia trầm tĩnh, đưa tay ngăn lại Hạ Thanh Tây: “Ý ta đã quyết.”
Ông đã từng coi trọng huyết thống cuối cùng của người bạn cũ này một chút, nhưng bây giờ lại nhận lấy thất vọng, ông quay người lại, chắp tay sau lưng:
“Cháu cũng là người thông minh, biết mình nên lựa chọn như thế nào.”
Phương Huyên Dao nhìn Hạ Gia Gia đang tức giận, biết cũnh không còn đường quay đầu, nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt trong veo rơi trên mặt, cổ họng khẽ trượt, bởi vì kích động mà hàm răng vẫn không ngừng run rẩy.
Cô gian nan mới phun qua kẽ răng mấy chữ: “Được, cháu ký.”
Hạ Thanh Tây thở dài một tiếng, tận dụng mọi thứ, đưa tờ giấy thỏa thuận ly hôn đến trước mặt cô: “Còn có cái này.”
Đôi mắt Phương Huyên Dao chớp động, cô nhấc mắt nhìn một hồi, cuối cùng tuyệt vọng thở dài.
Chữ viết như rồng bay phượng múa rơi xuống đơn thỏa thuận ly hôn.
Phương Huyên Dao.