Phỉ Nhĩ Bất Khả

Chương 13: Chương 13




Lúc Thẩm Thắng Võ tiến vào Phác gia làm người hầu, hắn chưa đến mười sáu tuổi, thật sự vẫn là một tiểu tử.

Thẩm Thắng Võ từ nhỏ đã là cô nhi, không có ai biết rõ hắn từ đâu đến, chỉ biết quả phụ Thẩm gia từ trong ngôi miếu đổ nát ôm hắn ra, lúc ấy trên người hắn không có nửa chữ, duy nhất lưu lại trên người cũng chỉ có khối tiểu ngọc thạch đến nay vẫn buộc ở trên cổ Thẩm Thắng Võ.

Quả phụ kia sau khi thu dưỡng đứa trẻ bị vứt bỏ, đặt tên là Thắng Võ, cũng không ý tứ khác, nàng chính là hi vọng đứa nhỏ này có thể học chút thân thủ, ngày sau đừng để người khi dễ. Ý tưởng này cũng không phải bất chợt, Thẩm thị biết chính mình thân thể không tốt, không biết ngày nào thì đi, đứa nhỏ này muốn sống tiếp, hơn phân nửa phải dựa vào bản thân hắn.

Tuy không phải thân sinh, cảm tình tử mẫu ngược lại rất hòa hợp, cơm cặn dưa rau, mười mấy năm đầu cũng đều tốt.

Đáng tiếc dưỡng mẫu cuối cùng vẫn không thể đợi đến lúc Thẩm Thắng Võ trưởng thành, sau một hồi bệnh nặng, cuối cùng trút hơi. Trước lúc lâm chung, đã nói Thẩm Thắng Võ đến Phác gia tìm Lưu Kế Xương, lúc này mới có đoạn nhân duyên sau.

Sau khi an táng mẫu thân, Thẩm Thắng Võ liền đi đến Phác gia, cũng gặp được Lưu Kế Xương lúc ấy đang ở Phác gia làm người hầu.

Nguyên lai Lưu Kế Xương là đường huynh của Thẩm thị, Thẩm thị khi còn sống đối với ông có ân, Lưu Kế Xương lại là người trung hậu, bà biết người này có thể giúp được Thẩm Thắng Võ.

Quả nhiên Lưu Kế Xương cho Thẩm Thắng Võ lưu lại, an bài tại lò nấu rượu, việc này vừa bẩn vừa mệt, ông vốn tưởng tiểu tử này sẽ oán giận vài câu, nhưng không ngờ Thẩm Thắng Võ rất yêu thích công việc này, đối với việc nhưỡng rượu cũng biểu hiện rất thích.

Lưu Kế Xương càng xem tiểu tử này, càng cảm giác thuận mắt, dần dần cũng đem tay nghề dạy cho hắn.

Thẩm Thắng Võ đến Phác gia được hai tháng, mới nghe nói trong đại viện nguyên lai còn có tiểu thiếu gia, gọi là Phác Ngọc.

Ban đầu hắn chỉ biết là Phác lão gia dưới gối có một nhi tử, đáng tiếc là ma ốm, cả ngày dùng dược liệu quý báu giữ tính mạng, nhốt trong sương phòng không thể dính chút ánh sáng, không thể hứng chút gió nào.

Thẩm Thắng Võ tuy ở tại Phác gia làm công, nhưng cả ngày chỉ ngâm mình ở rượu phường, chuyên nghiên cứu biện pháp nhưỡng rượu, hắn cũng không phải người thích nghe chuyện bát quái, ít để ý đến chuyện Phác gia nhị công tử, hắn đương nhiên không biết.

Chính là sau khi biết, hắn ngay từ đầu thực ra cũng không để ở trong lòng.

Trong xưởng tiếng ống bễ cổ động duy trì liên tục không ngừng vang lên, một đám hán tử cánh tay để trần đều tự có việc.

Thẩm Thắng Võ mặc áo choàng ngắn, đang ngồi xổm chỗ vại rượu bận việc.

Hắn cầm trong tay cái gáo, thò tay đem mảnh vải che cái chum ủ rượu thượng hạng hất lên một góc, lại lấy cái gáo múc một muỗng nhỏ. Hắn không chê bẩn, trực tiếp cho lên tay, để gần mũi ngửi ngửi, thậm chí bỏ vào trong miệng nếm thử.

“Võ đại ca, Võ đại ca, ngươi ở đâu?” Nhị Hổ chạy xuyên qua sân ủ rượu, đôi mắt chung quanh tìm tòi.

Thẩm Thắng Võ tất nhiên là nghe thấy được đối phương kêu, lại không đứng dậy trả lời.

“Ca, ngươi ở đâu...” Nhị Hổ buồn rầu, rõ ràng vừa thấy hắn ở trong phòng này, thế nào đảo mắt người đã không thấy tăm hơi đâu?

“Ồn ào cái gì, Hổ tử..” Bị đối phương lớn giọng liên tục kêu to, Thẩm Thắng Võ cuối cùng vẫn đứng dậy.

Rốt cuộc tìm được người, Nhị Hổ vui vẻ, nhanh chóng chạy qua.

“Ca, nguyên lai ngươi ở đây, ngươi mau qua xem giúp ta, vì sao ta thổi không được lửa?” Nhị hổ rầu rĩ, nó người nhỏ, khí lực cũng nhỏ, ống bễ lại cứng, nó cả buổi mân mê không ra lửa, lúc này mới tìm đến Thẩm Thắng Võ hỗ trợ.

Thẩm Thắng Võ giương mắt nhìn nó, thấy tiểu ngốc tử chán nản gục đầu, trên mặt cũng không biết khi nào quẹt mấy vệt đen, có vẻ đặc buồn cười. Thẩm Thắng Võ trong lòng buồn cười, bên ngoài lại giả bộ đứng đắn hỏi “Thế nào lại không được? Không phải đã nói với ngươi hướng củi gỗ dưới đáy thổi sao?”

“Ta làm theo, nhưng vẫn không được a.” Nhị Hổ tử vò đầu buồn rầu, biện pháp thay đổi hướng gió nó đều đã làm, nhưng vẫn không được,“Ca, ngươi lại giúp ta một lần..” Nhị Hổ thấp giọng khẩn cầu.

Thẩm Thắng Võ bung trán đối phương một phát,“Được, ca lại giúp ngươi một hồi, lần sau nên tự mình làm.”

Tiểu hài tử tuổi còn nhỏ đã phải đến lò nấu rượu sinh hoạt, so với Thẩm Thắng Võ còn sớm hơn không biết bao nhiêu năm, công việc ở phường rượu đều nặng nhọc, Nhị Hổ tuổi còn nhỏ, đương nhiên quá sức, cuối cùng quản sự nhìn không nổi, mới an bài nó việc thông gió nhóm lửa. Nhưng dù vậy, cũng đem Nhị Hổ xoay vòng vòng.

Thẩm Thắng Võ sau này cùng Nhị hổ ngược lại là vô duyên vô cớ thân nhau, biết đứa nhỏ này người nhỏ, lá gan cũng nhỏ, bị người khi dễ cũng không lên tiếng, Thẩm Thắng Võ chính mình không có huynh đệ tỷ muội, hắn liền che chở Nhị Hổ. Thường xuyên qua lại, Nhị Hổ cũng thấy ra Thẩm Thắng Võ đối với nó tốt, trong lòng cảm kích đối phương, cũng nguyện ý đem người ta làm ca ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.