Phỉ Nhĩ Bất Khả

Chương 18: Chương 18




Đã đối mặt với Phác Ngọc, Thẩm Thắng Võ cũng liền không giấu diếm nữa, cơ hồ được nghỉ là liền chạy đến hậu viện, càng quang minh chính đại xuất hiện trong phạm vi tầm mắt cửa Phác Ngọc.

Lúc bắt đầu, Phác Ngọc đặc biệt chán ghét tên này, chỉ cảm thấy Thẩm Thắng Võ giống như âm hồn không tan lắc lư trước mắt, nói trắng ra chính là điển hình của câu vô sự kiếm chuyện. Y đương nhiên sẽ không cho đối phương sắc mặt hoà nhã, trong lòng nghĩ đối phương thấy mình không phản ứng hắn, thời gian lâu biết không thoải mái liền sẽ không đến nữa.

Không nghĩ tới, Thẩm Thắng Võ đối với thái độ không phản ứng này của y ngược lại càng hưng phấn.

Lúc trước là cách hai ba ngày đến một lần, hiện tại là mỗi ngày đều đến tiểu viện của y, so với gà trống báo thức còn quy luật hơn!

Hắn đến cũng không trực tiếp tìm y, chỉ ở trong mai viên lục lọi cái này lục lọi cái kia, thẳng đến khi chọc Phác Ngọc bốc hỏa, làm gì cũng cảm thấy phiền mới thôi.

Ghê tởm hơn là Thẩm Thắng Võ đến phần lớn thời gian, không nói được với Phác Ngọc mấy câu, ngược lại là hắn cùng A Lương tiểu tư của y cứ như người một nhà đã lâu không gặp, không có việc gì hắn liền ở trong sân giúp A Lương làm việc, chuyện trò.

Đến sau này Phác Ngọc gọi người, trong mười lần có đến bảy tám lần là Thẩm Thắng Võ đáp, về phần A Lương, nhất định là thấy chủ tử tức giận, cũng không biết chui đến chỗ nào tránh đi..

“A Lương, đem Hồng Mặc trên ngăn tủ lấy đến đây.”

Phác Ngọc dừng bút, cũng không ngẩng đầu lên gọi về hướng nội viện.

Sau đó, vài tiếng bước chân vang lên, cửa bị đẩy ra, thẳng đến khi đồ được đưa tới trước mắt, Phác Ngọc mới đặt xuống bút, thò tay lấy.

Nào ngờ vừa nhấc đầu, không nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, ngược lại thấy một khuôn mặt đen uy vũ như La Sát.

Phác Ngọc hoảng sợ, thiếu chút nữa mông ngã xuống đất.

“Ngươi muốn cái này sao?” Hắc diện La Sát hỏi.

Lời này vừa ra, cuối cùng cũng khiến Phác Ngọc nhận ra người trước mắt, lập tức trầm mặt răn dạy “Ban ngày ban mặt, ngươi làm mặt bẩn đầy như vậy, là chuyện gì?!”

“A?”

Nghe đối phương nhắc nhở, Thẩm Thắng Võ lúc này mới nhận thấy trên mặt mình dinh dính, tùy tay chùi lên mặt, trong lòng bàn tay đều là màu đen.

“Cái này.. Ta mới vừa ở trong viện đào bùn nhão, không nghĩ tới đều dính trên mặt..”

“Đào bùn nhão? Không có việc gì sao lại đi đào bùn nhão?”

Phác Ngọc nhăn mày.

“Nga.. Ta xem góc tường hậu viện có vài con chuột động, phỏng chừng là làm ổ sinh con ở chỗ đó, nghĩ lấy bùn lấp lại, nếu không sợ là tạo đường cho mèo hoang ở ngoài vào, cho nên...”

Phác Ngọc từ nhỏ sợ mèo, điểm ấy cũng chỉ có vài người biết, Thẩm Thắng Võ sao mà biết được?

Dùng đầu ngón chân nghĩ, Phác Ngọc cũng có thể đoán được nhất định là cái tên A Lương kia bán đứng..

Thẩm Thắng Võ thấy Phác Ngọc cười cười, hàm răng trắng, hắn theo thói quen tính vò đầu che giấu xấu hổ..

Mắt thấy bàn tay dính bùn kia sắp gặp cái ót của Thẩm Thắng Võ, Phác Ngọc vội vàng la một tiếng.

“Đừng động!”

Thẩm Thắng Võ sửng sốt, dừng lại động tác nghi hoặc nhìn về phía Phác Ngọc.

Chỉ thấy Phác Ngọc liếc mắt nhìn hắn, sau đó xoay người lấy cái khăn trên giá của chậu rửa mặt,“Cầm lấy lau đi..”

Nói xong cũng không nhìn hắn, cầm lấy Hồng Mặc Thẩm Thắng Võ mang tới kia, yên lặng mài mực...

Thẩm Thắng Võ cúi đầu xem khăn trắng trong tay, lại ngẩng đầu nhìn về phía Phác Ngọc đang chuyên tâm mài mực, ngoài ý muốn phát hiện vành tai đối phương nhiễm một mạt hồng.

Tuy rằng không rõ ràng, nhưng vẫn bị Thẩm Thắng Võ phát giác..

Đầu quả tim ấm áp, Thẩm Thắng Võ vì chuyện đối phương lo cho cái ót của hắn mà vui vẻ.

Vật nhỏ này thật sự là trong ngoài không đồng nhất a..

Sau khi lau chùi sạch sẽ, hắn một phen lấy thỏi mực trong tay Phác Ngọc nói “Ta mài mực cho, ngươi viết đi.”

Phác Ngọc liếc hắn, cũng không cự tuyệt, cầm lấy bút đặt ở một bên tiếp tục viết.

Thấy Phác Ngọc không giống bình thường đuổi hắn đi, Thẩm Thắng Võ trong lòng đặc biệt có cảm giác thành tựu, cảm thấy Phác Ngọc đối đãi với hắn không lãnh đạm giống như lúc trước.

Trong lòng thoải mái, làm việc cũng đặc biệt tận tâm, lúc này cũng không trêu chọc Phác Ngọc, chỉ ở một bên im lặng mài.

Nói đến việc mài mực này, là công việc cực kỳ đơn giản, nhưng đối với Thẩm Thắng Võ hay làm việc nặng mà nói, để cho hắn thủy chung bảo trì một tư thế, lặp lại một chuyển động, còn không bằng bắt hắn cõng mấy trăm cân củi còn sướng hớn!

Trong lòng yên lặng kêu khổ, nhưng vì người trên đầu quả tim hắn, hắn chính là không quen, cũng phải quen!

Giương mắt nhìn Phác Ngọc, thấy y hết sức chăm chú nhìn giấy Tuyên Thành trên bàn, một bút một vạch đều cực kỳ dụng tâm, đôi mắt ngẫu nhiên chớp hai cái.

Ánh sáng từ cửa sổ xuyên qua, cũng xuyên qua tâm Thẩm Thắng Võ..

Hắn phát hiện mặc kệ là Phác Ngọc của lúc nào, hắn đều cực thích xem.

Thích nhìn y cười, thích nhìn y khóc, ngay cả đối phương nóng giận tiểu bộ dáng, Thẩm Thắng Võ hắn cũng cực kỳ hưởng thụ..

Người này phảng phất từ nhỏ sinh ra chính là để khắc hắn.

Thẩm Thắng Võ thầm nghĩ..

Có lẽ là bị Thẩm Thắng Võ nhìn chằm chằm quá lâu, Phác Ngọc nghiêng đầu không được tự nhiên nhìn về phía đối phương.

“Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì?”

Bị bắt tại trận Thẩm Thắng Võ chẳng những không xấu hổ, ngược lại đầy mặt còn tỏ vẻ đương nhiên.

“Lúc này ngươi không đuổi ta, ta đương nhiên xem nhiều thêm vài lần, ngày khác ngươi lười phản ứng với ta, liền không xem được.”

Muốn nói trên người Thẩm Thắng Võ có điểm nào khiến cho Phác Ngọc không thích, thì chính là cái kiểu nói chuyện thổ phỉ này của hắn, có đôi khi y trong lòng nghĩ Thẩm Thắng Võ chỉ là nói chuyện không có não, cũng không có ác tâm, nhưng y chính là cực kỳ không quen đối phương đem miệng lưỡi trơn tru kia dùng trên người một nam nhân như y, mỗi lần đều chọc Phác Ngọc cả người không thoải mái.

“Ngươi lại nói chuyện như vậy, ta dùng xong sẽ không để ý đến ngươi!”

Phác Ngọc hung dữ nói.

Thấy đối phương trên mặt tức giận, Thẩm Thắng Võ cũng biết không nên lại nói mấy lời vô vị, vội vàng chuyển dời câu chuyện.

“Nha, tiểu thiếu gia, chữ của ngươi viết thật sự là xinh đẹp a!”

Thẩm Thắng Võ nói.

“Phải không?”

Phác Ngọc liếc nhìn hắn một cái, đối với Thẩm Thắng Võ lấy lòng không hề xúc động, một lát sau lại hỏi “Ngươi biết chữ?”

Không hổ là Phác Ngọc, một chút liền chọc trúng Thẩm Thắng Võ!

Thẩm Thắng Võ 囧, sờ sờ mũi, chỉ có thể chậm rãi trả lời “Không biết..”

Trên thực tế Thẩm Thắng Võ là thành tâm khen, cũng không phải lấy lòng.

Phác Ngọc viết bảng chữ mẫu thanh tú sâu sắc, một bút một vạch đều vừa đúng, tuy không đạt tới phần cứng cáp hữu lực của kia thế gia thư pháp, nhưng so với bạn cùng lứa tuổi, bậc này tiêu chuẩn đã là hiếm thấy.

“Ta tuy không biết chữ, nhưng xem lại là cảm thấy rất chuẩn, ta dám cam đoan, chữ của ngươi xác định là nhất đẳng!”

Hắn không cam lòng thêm một câu.

Phác Ngọc bị bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng của Thẩm Thắng Võ chọc cười, cũng không tiếp tục nhiều lời về vấn đề này với đối phương.

Đổi một cây bút sạch sẽ, dính chút mực đỏ Thẩm Thắng Võ nghiên ra, ở dưới bảng chữ mẫu đề lên danh tự chính mình.

Thẩm Thắng Võ nhìn đối phương nghiêm túc tại góc dưới đề hai chữ màu đỏ thắm, hắn không biết chữ, lại ở trong lòng khẳng định là hai chữ “Phác Ngọc“.

Một ý niệm trong đầu chạy qua..

“Phác Ngọc, ngươi dạy ta viết chữ đi!”

Phác Ngọc tay run, lập tức nhìn về phía đối phương,“Ngươi?”

“Như thế nào đột nhiên muốn học? Chẳng lẽ vũ phu cũng đối với mấy cái nho nhã gì đó cảm thấy hứng thú?”

Phác Ngọc cố ý làm khó dễ đối phương.

Bình thường tuy Thẩm Thắng Võ không nói, y trong lòng tự nhiên cũng rõ ràng đối phương hơn phân nửa là đem y thành tay trói gà không chặt, chỉ biết viết văn làm thơ, mới có thể luôn lấy mấy câu từ ngả ngớn kia chọc y làm vui.

Khi đó Phác Ngọc tự nhiên không thể tưởng được tâm ý của Thẩm Thắng Võ đối với y lại đơn giản như thế..

“Ta chính là muốn học viết tên, không muốn học cái khác.”

Thẩm Thắng Võ vò đầu nói.

“Là muốn học tên của mình?” Nói như vậy Phác Ngọc ngược lại có thể lý giải,“Tuy ngươi là hỏa kế nhưng ngày cả tên cũng không viết được thì đúng là không nên.. Được! ta dạy cho ngươi!”

Phác Ngọc đặc biệt hào phóng đáp ứng.

Phác Ngọc là chủ, Thẩm Thắng Võ là tớ, chủ tử đối đãi với tiểu yêu cầu của tôi tớ, vẫn là nên khoan dung tiếp nhận, Phác Ngọc hiểu được đạo lý này.

Đổi giấy, vừa định đề bút viết xuống ba chữ 'Thẩm Thắng Võ', tay lại bị đối phương nắm lấy.

Phác Ngọc nhíu mày, muốn rút tay về, ngược lại bị siết chặt hơn.

Vừa định răn dạy, liền nghe Thẩm Thắng Võ trịnh trọng mở miệng.

“Không, ta muốn học chính là hai chữ 'Phác Ngọc'.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.