Phi Thăng Chi Hậu

Chương 72: Chương 72: Bát phương lai viên






“Kiếm ma, ta không nghĩ sẽ cùng ngươi động thủ, ngươi hãy rút khỏi nơi này, hãy đi đi, hôm nay Kiếm vực không thể không bị tiêu diệt. Bây giờ 4 phương thế lực đã rất rối loạn, tuyệt đối không thể để cho Kiếm vực trở thành thế lực thứ 5”. Đao hoàng tiến lên từng bước một, nghiêm túc nói.

Độc Cô Cầu Bại nhìn thoáng qua kiếm các đệ tử, Phong Vân Vô Kị đang khẩn yếu chữa thương vào giai đoạn tối quan trọng. Độc Cô Cầu Bại thở dài một tiếng rồi nói: Đao hoàng ngươi hãy ra tay đi!”

Keng!

Đao hoàng tay phải vừa rút ra một thanh trường bề ngang rộng 3 tấc, trên thân đao quang hoa lưu chuyển rực rỡ, đúng thật là một thanh bảo đao.

“Lão đầu tử!...” Quân Lan cả kinh khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Đao hoàng, thanh đao này trong mắt y chì là một đồ trang sức có giá trị, không nghĩ tới khi đối mặt với lão đầu tử này Đao hoàng lại phải sử dụng bội đao.

Đao hoàng đưa tay áo về phía sau, một luồng chân lực vô hình liền truyền vào người Quân Lan, lưu chuyển một vòng trong cơ thể hắn, thương thế trong cơ thể hắn đã khỏi 7, 8 phần.

“Chúng nhân Đao vực lui về phía sau 1000 thước!” Ai không tuân lệnh sẽ bị xử trí!” Đao hoàng phất ống tay áo trầm giọng nói.

Không ai phản đối, ngay cả kẻ ngạo mạn như Quân Lan cũng đều nhanh chóng đứng lên, mọi người đều bước rất nhanh về phía sau Đao hoàng! Cát vàng thổi lên từng trận.

“Dừng lại” Mấy ngàn chiến sĩ đao vực cùng tĩnh lặng dừng lại, đồng thời tất cả quỳ xuống đất. Keng! Trường đao rút ra cắm trên mặt đất trước người, sau đó cung kính nhìn về phía trước.

Hoàng cấp cảnh giới đã ngoài cảnh giới cao thủ thông thường, khi cao thủ giao chiến khiến cho chân khí kích động, căn bản không phải cao thủ bình thường có thể chịu được. Không cần Đao hoàng lên tiếng, Ám vực Ma quân vung tay ra lệnh cho Ma vực chiến sĩ nhanh chóng lui về phía sau một ngàn thước. Ma vực tứ tướng cũng lui về phía sau vài trăm thước.

Trì Thương do dự một chút, cuối cùng cũng lựa chọn phương hướng cách xa hai thế lực kia, hắn muốn mang theo Phong Vân Vô Kị thối lui, không ngờ Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại đột nhiên ngăn cản:”bất tất, hắn bây giờ đang chú tâm trị thương, không thể di chuyển. Chúng ta hai người giao thủ căn bản không thể kiểm soát được sức mạnh tạo, Phong Vân Vô Kị đã đạt đến kiếm hoàng cảnh giới, có thể tự bảo vệ, các ngươi mau thối lui!”.

“Các ngươi hãy lùi xa một chút, khi thấy tình thế bất lợi lập tức rời đi, nhớ kỹ phải nắm lấy thời cơ rời khỏi mà chạy thật nhanh. Phong Vân Vô Kị giao cho ta, ta cuối cùng sẽ mang hắn rời đi, hiện tại không thể đối đầu với quá nhiều thế lực”. Thanh âm Độc Cô Cầu Bại truyền đến tai Trì Thương, Độc Cô Cầu Bại dùng truyền âm nhập mật phân phó cho Trì Thương kia chuẩn bị mọi việc.

Trì Thương âm thầm gật đầu, lại nhìn thoáng qua thấy bạch khí xung quanh Phong Vân Vô Kị ngày càng nhiều, hắn hét lớn một tiếng:”tất cả mọi người theo ta!” Sau đó chuyển thân bước nhanh, hơi nghiêng người lùi ra xa mấy ngàn thước rồi dừng lại chờ đợi và xem xét.

“Ma quân ngươi xem, chúng ta liệu có thừa dịp người nọ bị Đao hoàng ràng buộc mà kiềm chế những phi thăng giả này của Kiếm vực?”. Lôi âm Ma quân đi đến sau Ám vực Ma quân cúi đầu hỏi.

“Không cần, những người đó căn bản không thể làm nên đại sự, chỉ cần có thể tiêu diệt đầu lĩnh của bọn họ là được, mặt khác ngươi là người cầm đầu ở đây hả?”. Ám vực Ma quân nhìn thoáng qua Lôi âm Ma quân, lanh lùng nói:”lúc này tại đây động thủ, không phải cố ý không coi cái tên ‘Đao Hoàng’ kia vào đâu? Lão già kia đã bước vào hoàng cấp cảnh giới cũng không biết bao nhiêu ngàn năm, căn bản không phải kẻ mới bước vào hoàng cấp cảnh giới có thể so sánh được. Đến lúc đó tùy tiện đưa ra lý do bất kính, nói không chừng ngươi và ta đều phải rời khỏi chỗ này. Lấy cớ vực chủ cao thủ cấp bậc khác nhau, hoàn toàn không cho phép chúng ta ra tay!”.

Lôi ma nghe thấy vậy cúi đầu trầm mặc không nói, không ai trông thấy hàn quang trong mắt hắn lóe lên.

Độc Cô Cầu Bại rút thanh tiểu mộc kiếm, nghiêm mặt nói”Đao hoàng, mời!”

Đao hoàng Quân Bất Bại vẻ mặt ngưng trọng, cũng không khách sao, hai tay trực tiếp cầm lấy chuôi đao, hàn quan lóe sáng, chậm rãi một đao từ phía trên đánh xuống. Một đao này bổ ra tốc độ thật chậm, cũng chỉ có 3 tấc đao khí nhàn nhạt toát ra.

Đao hoàng một đao này xử ra hoàn toàn không giống mọi người sở liệu, không có một tia yên hỏa, cũng không có cái khí thế cường đại, phong vân đại biến, giống như một đao của người mới học đao đạo trong lúc tập luyện xuất ra. Đao hoàng xuất ra một đao này, đến Ám vực Ma quân cũng chấn động. Hoàng cấp cảnh giới vừa ra tay tất có khí thế kinh thiên động địa, nhưng Đao hoàng một đao này xuất ra bình thản, nhàn nhã, thật sự không nhìn ra có chỗ nào lợi hại.

Chúng nhân cũng nhìn không ra không có nghĩa là Độc Cô Cầu Bại không nhìn ra. Một đao đánh ra của Đao hoàng không có năng lượng phát xuất, tất cả kình đạo toàn bộ ẩn chứa đao khí bên trong, đao khí ngưng tụ mà không tiêu tan, không một tia hào quang phát tán, có thể nói là cực độ ngưng tụ.

Độc Cô Cầu Bại sắc mặt nghiêm trọng, hắn không phải lần đầu tiên giao thủ với Đao hoàng, hai người đều có những kiến giải khá sâu sắc về nhau (khi xưa hai người lần đầu tiên giao thủ… chỗ này còn 2 câu ngắn nhưng mình ko biết dịch thế nào cho phải nên đành bỏ) Đao hoàng biết rõ Độc Cô Cầu Bại có một bộ võ học cơ hồ độc bá thiên hạ là ‘Độc Cô Cửu Kiếm’, đối mặt với loại thiên tài võ học tuyệt thế này chiêu thức nào cũng mất đi ý nghĩa, chỉ có bằng vào công lực chênh lệch mới có có thể có ưu thế.

Thanh tiểu mộc kiếm nhẹ nhàng vô cùng, nhưng Độc Cô Cầu Bại một kiếm chém ra nặng tựa thái sơn, mũi kiếm không ngừng rung động với tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy, mộc kiếm hướng về phía trước, từ thân kiếm truyền ra một tiếng ba động. Sau đó kiếm khí va chạm với đao khí, tiếng ba động vang lên không dứt, đao khí còn lại ảm đạm lướt qua Độc Cô Cầu Bại, căn bản không thể làm tổn thương tới Kiếm ma.

Độc Cô Cầu Bại kêu lên một tiếng cảm thán, tả chưởng nhẹ vuốt thanh mộc kiếm, thanh mộc kiêm kia theo gió hóa thành bột phấn bay trong không trung.

“Hôm nay ngươi thất bại dưới tay ta cũng bởi binh khí trên tay ngươi không so được với ta, đây không phải là cuộc đấu bình thường, ta đành phải ra tay vì Đao vực!” Đao hoàng lãnh lẽo quát, lần đầu tiên giao thủ, Đao hoàng dĩ nhiên đã có hiểu biết về thực lực của Độc Cô Cầu Bại, cũng có thể nói đã tìm ra phương pháp phá giải, mặc dù không thể đánh bại Độc Cô Cầu Bại, nhưng hắn chỉ cần bám theo khiến Độc Cô Cầu Bại không thể xuất thủ, chỉ cần như vậy Đao hoàng đã đạt tới mục đích của mình.

“Chạy đi! Hãy nhớ kỹ ngày hôm nay! Không được quay đầu lại!” Trì Thương trong mắt đỏ bừng hét lớn một tiếng. Không ngờ một thanh âm từ hướng bắc truyền đến, một bạch y xuất hiện diện mục lạnh lùng nhìn mấy ngàn đao vực đệ tử.

“Các ngươi không thể hoàn toàn an toàn chạy thoát. Bổn hoàng sẽ đưa các ngươi đến một nơi yên bình nghỉ ngơi!”. Âm thanh đao hoàng truyền đến như một khối băng lạnh truyền vào lòng mọi người, khiến cho một điểm hy vọng cuối cùng cũng tan biến. “Động thủ!”.

“Ai động thủ sẽ chết!” một tiếng nổ từ hướng bắc phát ra, một bóng người cực nhanh từ không trung xẹt qua, sau đó một thân bạch y sắc mặt lạnh lùng xuất hiện, đó chính là Tây Môn Y Bắc, thân hình tại không trung hướng về phía mai phục của Đao vực đệ tử, trầm giọng nói:”Ta chỉ nói một lần, chỉ cần động thủ, ắt phải chết không nghi ngờ!”.

Tây Môn Y Bắc tóc dài tung bay, chân bước trên không, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cũng không thấy hắn xuất thủ như thế nào, đột nhiên một đạo hồng quang hiện ra, khiến chúng nhân nghi ngờ đó là ảo giác.

Âm thanh vang lên!

Trong số mấy ngàn đao vực đệ tử kia, đột nhiên nhiều người thân thể phân liệt ra thành nhiều khối rồi ngã xuống khắp nơi…

“Đừng để ta nói lại lần thứ 2!” Tây Môn Y Bắc lãnh đạm nói, một thân bạch y không gió ma tung bay tại không trung, phong độ nhất thời, chúng nhân lúc này chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, toàn thân như chúng phải một đòn công kích, không hẹn mà cũng nghĩ đến,

người này thật quá đáng sợ!...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.