Phi Thăng Chi Hậu

Chương 102: Chương 102: Hồng Hoang Dị Chủng






Quỷ Kiến Sầu cùng Hách Liên Nam Sơn vội vã thu thập hành lý rời Thần Y Cốc, so với sản nghiệp kinh doanh hơn mười năm nay, mấy trăm năm sanh mạng càng khiến Quỷ Kiến Sầu mê mẩn điên cuồng. Hai người không hề biết, ngay khi bọn họ ly khai không lâu, một thân ảnh liền xuất hiện tại bầu trời Thần Y Cốc, khi phát hiện cả Thần Y Cốc không một bóng người, nhân ảnh nọ không khỏi hừ lạnh một tiếng, một chưởng phách xuống, cả Thần Y Cốc đã bị ấn sâu lún xuống vài thước. Quỷ Kiến Sầu sỡ dĩ lo sợ địch nhân tiến nhập Thần Y Cốc, trong cốc, Quỷ Kiến Sầu tốn hao vô số tâm huyết nuôi độc trùng, nhưng lai bị lăng không nhân ảnh nọ phách hạ một chưởng cương áp biến thành một đống đổ nát. Cả địa hình Thần Y Cốc vì chịu một chưởng này mà đại biến, nhân ảnh nọ tức giận mắng chửi vài câu: "Tính ra các người may mắn." Liền quỷ dị ly khai Thần Y Cốc thượng không ……

Hai người ly khai Thần Y Cốc không được bao lâu, Quỷ Kiến Sầu liền giải tán mấy nha hoàn, cấp cho mỗi người vài lượng bạc, đợi các nàng đi khuất, Quỷ Kiến Sầu đột nhiên từ trong ngực móc ra một khỏa dược hoàn đưa tới trước mặt Hách Liên Nam Sơn.

"Ngươi muốn làm gì?!" Hách Liên Nam Sơn đại nộ, nghĩ rằng lão bất tử tâm ý bất thiện, xuất thủ chụp tay Quỷ Kiến Sầu.

"Buông tay, tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi không muốn sống nữa sao!" Quỷ Kiến Sầu nhe răng nhếch mép, phẫn nộ nói: "đây là Dịch Dung hoàn, chỉ cần vỗ nhè nhẹ lên mặt là có thể khiến khuôn mặt ngươi đại biến, chúng ta bây giờ đang đào mệnh, mặc dù lão phu cũng không muốn như vậy, nhưng, hắc hắc, là để tránh mạo hiểm, lão phu mặc dù niên kỷ cao, nhưng vẫn còn chưa muốn chết. vì trăm năm thọ nguyên, ta liều mạng."

"Việc này, chúng ta lặng lẽ tiến hành được rồi, mang theo người nhiều như vậy, dám chắc sẽ bại lộ hành tung, ta cũng bất kể các ngươi chọc nhân vật khó dây vào nào, ta chỉ cần trăm năm thọ nguyên, điều này ngươi thành thật nghe ta, khi chúng ta dịch dung, cách thức hành sự rất nhiều, nếu không nói, bằng bộ mặt thật của ngươi và ta, rất nhiều người trên giang hồ nhận ra chúng ta, như vậy sợ là chạy không được tới kinh sư, cũng đừng nghĩ tới cái gì ẩn núp."

"ngươi trước đi.” Hách Liên Nam Sơn tuy bị thuyết phục, nhưng trong lòng vẫn còn nghi ngờ.

Quỷ Kiến Sầu tức giận hừ một tiếng, thu hồi tay, thuận thế liền tại trên mặt mình liền nhất vỗ, nhất xoa, tựu tại Hách Liên Nam Sơn mắt trừng miệng ngốc đã thấy hắn thay đổi thành một khuôn mặt khác, mười phần giống như một lão đầu tàn bệnh.

Quỷ Kiến Sầu lại từ quải hành lý lấy ra một khỏa dược hoàn, kỳ này Hách Liên Nam Sơn không cự tuyệt, nhìn sắc mặt đầy thi vị của Quỷ Kiến Sầu, chưa tới một khắc, Hách Liên Nam Sơn đã biến thành một trung niên lão nhân, thật giống với nông phu diện dung. Quỷ Kiến Sầu lại bôi lên mặt Lãnh Nhược Sương một khỏa dịch dung hoàn, sau đó hai người liền ôm Lãnh Nhược Sương đến một trấn cận thành trấn mua một mã xa, tại một nơi ở đại thành trấn, mua một căn nhà, ba người liền trụ tại bên trong, rất ít khi xuất môn. Mỗi ngày, Quỷ Kiến Sầu đều nấu thuốc và châm cứu Lãnh Nhược Sương rất lâu. Mỗi ngày, trán hắn càng hằn sâu thêm.

Hách Liên Nam Sơn căn bản không giúp được gì, chỉ có thể nhìn lão thần y mỗi ngày thở dài than ngắn, trán nhăn càng ngày càng sâu, thỉnh thoảng lại tra khảo sách dược lý rất lâu.

Quỷ Kiến Sầu nguyên bổn đầu tóc bạc có chỗ tóc đen đã có xu thế phát triển, nhưng chỉ trong vòng năm ngày, lại toàn bộ biến bạc, đỉnh đầu bắt đầu phát xuất vài nơi tóc bong ra, nguyên bổn làn da trơn mượt cũng bắt đầu biến đổi, biến thành nhăn nheo, Hách Liên Nam Sơn cũng nhất chủng chấn kinh khi chứng kiến Quỷ Kiến Sầu suy lão, Hách Liên Nam Sơn đã cố gắng ngăn cản hắn, nhưng sau đó nhanh chóng hối hận, nếu một khi hắn cứu trị không được, không phải tự dĩ tiền đồ cũng bị hủy theo sao?

May mà, lúc này Quỷ Kiến Sầu tựa hồ đã nhập ma rồi, khi Hách Liên Nam Sơn cố gắng ngăn trở, Quỷ Kiến Sầu không chút khách khí liền thổ xuất một từ: ”Cút!”

Quỷ Kiến Sầu đã hoàn toàn quên mất bổn nguyên nhân là vì tham lam điểm thọ nguyên nọ mới cứu trị người này. Lúc này, toàn bộ tâm thần hắn đều hao phế khi suy nghĩ phương pháp chữa trị tốt cho Lãnh Nhược Sương. Quỷ Kiến Sầu cơ hồ dùng tất cả bình sanh sở học, từ các bệnh lý học thuyết phương diện đến nghiên cứu chữa trị phương pháp.

Quỷ Kiến Sầu đầu tóc rụng ngày càng nhiều, thân thể cũng càng ngày càng còng, thậm chí so với lần đầu tiên Phong Vân Vô Kỵ giúp hắn phạt mao tẩy tủy thì có vẻ còn muốn già hơn, còn muốn không kham nổi.

Dần dần, Hách Liên Nam Sơn cũng bắt đầu lo lắng dùm hắn, nhưng Quỷ Kiến Sầu căn bản đã nhập ma, thỉnh thoảng tự lẩm bẩm một mình, mặc cho Hách Liên Nam Sơn liên tục đứng kế bên hắn kêu to, lay động thân thể hắn, hắn cũng không có một phản ứng, tựa hồ quên cả ngay bên cạnh mình còn có một người. Gian phòng chất đầy chai lọ, trong không khí nồng nặc mùi dược vị, trên mặt đất la liệt túi vải, mỗi túi vải chứa đầy ngân châm độ dài ngắn khác nhau.

đông đông~

Đêm nay, Hách Liên Nam Sơn đang ở trong phòng nghỉ ngơi, đột nhiên bên ngoài truyền đến một tràng tiếng đập cửa, Hách Liên Nam Sơn mở cửa nhìn, ngoài cửa là một người từng đi cùng Phong Vân Vô Kỵ, ngày ấy hắn đã thoáng thấy qua.

“a! ngươi……ngươi là……” Hách Liên Nam Sơn há to miệng, nhưng lời nói vừa đến miệng liền phát hiện hắn đã quên tên người này.

“Ta là Cổ Nguyệt Thiên, ngày nọ cùng ngươi ở cùng một chỗ là sư tổ ta. ”Cổ Nguyệt Thiên cười nhẹ đáp lại, Hách Liên Nam Sơn sực nhớ ra, bước ra chào hắn,nhưng tâm lý lại có cảm giác là lạ, tự mình cũng không hiểu vì sao.

“Ta tìm được rồi, ta tìm được biện pháp cứu Lãnh Nhược Sương rồi….." trong phòng đột nhiên truyền tới một thanh âm cuồng tiếu, Hách Liên Nam Sơn tức thì kinh hỉ, la lên “ngươi nói sao?!” sau đó nhanh chóng chạy vào bên trong phòng.

Cổ Nguyệt Thiên đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt tựa hồ lộ vẻ chần chừ, sau đó đi nhanh theo vào. Trong phòng, Quỷ Kiến Sầu đầu tóc tán loạn, bên chân đặt rất nhiều ngân châm, mà trên thân Lãnh Nhược Sương cắm càng nhiều hơn, ngân châm nông sâu bất đồng thâm nhập Lãnh Nhược Sương thể nội, mỗi vài ngân châm ẩn ẩn thành một hình dạng kỳ lạ.

Quỷ Kiến Sầu cổ tay phải huyết lưu như suối, rõ ràng là bị một vật sắt bén cắt phá, vết thương không ngừng chảy máu. Hách Liên Nam Sơn thấy máu bên mép Lãnh Nhược Sương, tức thì hiểu được thần y này vừa làm gì.

Loại thần y như Quỷ Kiến Sầu, cả đời thử qua linh dược độc dược vô số, thể nội huyết dịch cơ bản cũng có thể tính là một cự đại linh dược khố rồi.

Quỷ Kiến Sầu thần dung rất tiều tụy, trong tay hắn nắm một thanh đao sắc bén, Hách Liên Nam Sơn tiến tới, hắn cả nhìn cũng không nhìn, chỉ là rất nhanh bên ngoài thân Lãnh Nhược Sương xuất hiện rất nhiều vết thương, sau đó không ngừng nhất trảo chụp lấy một con tiểu trùng xấu xí quái dị từ trong một cái bình nhỏ ra, thả nó lên trên miệng vết thương, tiểu trùng quái dị liền phi tốc theo vết thương chui vào Lãnh Nhược Sương thể nội.

“Loại Hồng Hoang dị chủng này cận hồ diệt tuyệt, lão phu vô ý trong một thâm sơn đại trạch tìm được hai con, tỉ mỉ bồi dục, hôm nay mới có được mấy chục con đông đúc. Loại dị chủng này thiên sanh có khả năng thôn phệ độc, dùng trong trường hợp này rất hiệu quả. Phối hợp kim huyệt chi thuật, nếu lại truyền thêm huyết dịch ẩn hàm vô số linh dược của lão phu, chúng sẽ chạy khắp thể nội của hắn, thôn phệ cỗ kịch độc quái dị này, như thế ta cho rằng đó là tối hảo phương pháp rồi, hi vọng hữu hiệu.” Quỷ Kiến Sầu mệt mỏi nói.

Chỉ liếc nhìn trùng tử quái dị xấu xí nọ, bằng tính tình Hách Liên Nam Sơn, cư nhiên cũng nhịn không được trong lòng nổi lên một trận lạnh lẽo, một khi nghĩ đến loại trùng tử này tại thể nội du tẩu, cả người nổi lên một trận hàn ác, không khỏi lùi lại một bước.

Chi chi!

Một trận côn trùng thanh âm kêu vang từ Lãnh Nhược Sương thể nội truyền tới, sau đó một cổ cổ khói xanh từ thân thể Lãnh Nhược Sương phiêu xuất, trong phòng xộc lên mũi một mùi vị nhàn nhạt.

Hống!~

Một đạo thanh âm như Hồng Hoang mãnh thú từ Lãnh Nhược Sương thể nội truyền xuất, sau đó một cỗ vô hình âm ba lấy Lãnh Nhược Sương làm trung tâm, hướng tứ phía phát xạ, tại chỗ ở, dưới đất chai lọ vỡ vụn, Quỷ Kiến Sầu tay đang cầm kỳ trùng, kêu lên một tiếng đau đớn, bị một cổ vô hình lực đạo phi trúng, ném tưng tưng xuống mặt đất, ngưỡng thiên phun xuất một ngụm huyết thủy, liền ngất đi……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.