Phi Thăng Chi Hậu

Chương 65: Chương 65: Kiếm ma Độc Cô Cầu Bại






Trong tiếng gió tuyết gào thét quần đảo, bay tới xa xa trên đỉnh núi băng cao ngàn trượng, Độc Cô Phiêu tay trái xuất đao, không ngừng chém ra từng đạo đao khí cường mãnh từ tay trái, bóng người chợt lóe lên, Phong Vân Vô Kị đã xuất hiện tại đỉnh núi.

“Chủ nhân” Độc Cô Phiêu đứng dậy cúi đầu nghênh tiếp. Phong Vân Vô Kị vẫy tay bình thản nói:”ngươi cũng không cần gọi ta là chủ nhân, ngươi nguyện ý đi theo ta, từ nay ta ban cho ngươi một bộ Súc cốt công quyết có thể khiến nhiều người thèm muốn, ngươi cứ cẩn thận nghiên cứu. 3 ngày sau ngươi hãy tới Đao vực, đầu nhập làm môn hạ của Đao hoàng. Đến khi tất yếu ta sẽ cho người liên lạc. Nếu không có sự việc phi thường trọng đại, trong khoảng thời gian dài ngươi cũng không cần phải liên hệ với ta. Đao quyết lúc trước ta truyền cho, công lực ngươi không đủ nên không thể phát huy được toàn bộ uy lực, tu vi kiếm đạo của ta dĩ nhiên đối với đao khí cực kỳ bài xích, trong cơ thể cơ hồ rất khó dung nạp đao khí, ngày sau công lực càng tăng lên, ta căn bản có thể là không xuất phát ra được “Tả Đao”. Bởi vậy “Tả Đao” này cũng có thể nói là độc môn bí quyết của ngươi. Hãy cố gắng luyện cho tốt, ta tin rằng tại Đao vực ngươi có thể tham khảo các loại đao pháp cao cấp khác, nhất định sẽ giúp ngươi thành công.

“Tạ ơn chủ nhân!” Độc Cô Phiêu cung kính quỳ xuống, hai tay trân trọng tiếp nhận một cuốn bí kíp từ ngực áo Phong Vân Vô Kị.

“Kiếm ma, Độc Cô Cầu Bại ….Kiếm ma ngươi rốt cuộc đang ở phương nào đây?” Phong Vân Vô Kị nhìn ra một mảng trắng phía xa xa, lẩm bẩm nói.

Độc Cô Phiêu thân thể đột nhiên chấn động, Phong Vân Vô Kị đảo mắt, trong lòng chợt máy động, quay đầu hỏi: “Ngươi dường như biết Độc Cô Cầu Bại kia ở tại nơi nào?”.

Đối với Kiếm ma Độc Cô Cầu Bại, từ Tây Môn Y Bắc kia Phong Vân Vô Kị chỉ biết là Tây Môn Y Bắc cùng hắn từng có duyên gặp mặt, hai người đều cảm thấy giống nhau, Tây Môn Y Bắc mặc dù rất cường hãn, theo như lời hắn nói, một kiếm xuất ra tất phán sanh tử nhưng Tây Môn Y Bắc còn không nắm chắc có thể giết được đối phương, mặc dù hai người không có giao thủ nhưng thông qua tính danh Tây Môn Y Bắc biết được vị tông sư kiếm đạo cường hãn này tên là Kiếm ma Độc Cô Cầu Bại, cũng là một gã vị diện phi thăng giả, cho nên hắn sống ở nơi nào cũng không thể biết trước được. Hai người này cũng chưa bao giờ gặp lại.

Phong Vân Vô Kị cảm thấy rất phiền não, rốt cuộc phải tới nơi đâu để tìm. Hắn không hề nghĩ rằng Độc Cô Phiêu lại biết cái tên nay.

Độc Cô Phiêu vẫn đang quỳ dưới đất, cúi đầu, mái tóc dài từ đỉnh đầu ra phía sau, không người nào thấy rõ vẻ mặt của hắn. Trầm mặc thật lâu, Độc Cô Phiêu rốt cục cũng mở miệng nói: “người đó là ân sư của thuộc hạ!”.

Oanh!

Phong Vân Vô Kị như bị điện giật, thầm nghĩ mình thật may mắn không nhỏ.

Độc Cô Phiêu, Độc Cô Cầu Bại …. Độc Cô Phiêu, Độc Cô Cầu Bại ….điều đó có thể…” Phong Vân Vô Kị cúi đầu nhìn thoáng qua Độc Cô Phiêu, trong mắt lộ ra biểu tình.

Độc Cô Phiêu vẫn không nói gì, nhưng Phong Vân Vô Kị phát hiện hắn nét mặt trắng xanh, các đốt ngón tay bởi vì dùng quá sức mà trắng bệch.

“nói cho ta biết hắn ở nơi nào!” Phong Vân Vô Kị ngữ khí có chút quyết liệt, không chút nhân nhượng.

Độc Cô Phiêu do dự một chút, rốt cục cũng chậm rãi ngẩng đầu….

Tại một nơi bình thường, thật sự không nhìn ra có chỗ nào thần kỳ trong động này. Phong Vân Vô Kị đã tìm được nơi Kiếm ma ở, nơi đó là một nơi yêu cầm đã từng sống, nhưng bây giờ yêu cầm sớm đã chẳng biết ở phương nào. Trong động không lớn không nhỏ, vô cùng sạch sẽ.

“Phong Vân Vô Kị bái kiến Kiếm ma Độc Cô Cầu Bại tiền bối”. Phong Vân Vô Kị ôm quyền nói.

Trước mặt Phong Vân Vô Kị xuất hiện một thanh bào ngân tu lão giả đang khoanh chân nhắm mắt đả tọa. Trên vách tường đá phía sau hắn, một thanh trường kiếm đang được treo ở đó.

“Mời ngồi”. Kiếm ma thân hình phi thường thấp, trên người tịnh không có một chút khí tức phát ra, cả lúc nhìn vào cũng giống như một tân phi thăng giả. Phong Vân Vô Kị nhìn tời chỉ thấy đó là một người bình thường, hoàn toàn không thể nghĩ rằng người này và cao thủ hắn cần tìm có chút liên hệ.

Phong Vân Vô Kị mang theo một tia nghi hoặc, khoanh chân ngồi xuống bồ đoàn gần Độc Cô Cầu Bại.

“Chắc là Độc Cô Phiêu, hài tử kia chỉ người tới chỗ ta” Độc Cô Cầu Bại mở mắt lạnh nhạt nói.

Phong Vân Vô Kị gật đầu nói:”Ta từ chỗ Tây Môn Y Bắc mà biết, sau đó trong lúc vô ý từ Độc Cô Phiêu biết chỗ ngươi ở”.

Độc Cô Cầu Bại thở dài một tiếng:” Vậy là hài tử kia không muốn quay trở về”.

“Không biết…”

“Hắn ta đích thực là đại đệ tử, đồng thời cũng là nghĩa tử của ta. Sau khi ta phi thăng đã thu nghĩa tử”. Độc Cô Cầu Bại lạnh nhạt nói, thần sắc không chút dao động, nhìn không ra biểu tình của vẻ mặt, giống như đang thuật chuyện của người khác:”Cha mẹ hắn chết bởi tay yêu ma, vừa lúc ta đi qua, thuận tiện giết yêu ma kia và nhận hắn làm nghĩa tử. Sau ta lại thu nhận một gã đồ đệ. Hắn ta và nhị đệ tử kia có chút xung đột, tuổi trẻ khí huyết cương thịnh, tiểu tử này đã rời đi nhiều năm… ta nghe nói hắn đã gia nhập Phá diệt điện, trở thành hộ pháp của Phá diệt đạo chủ”.

“Hắn ta đã quay lại được rồi” Kiếm Ma nhẹ giọng nói.

Phong Vân Vô Kị gật đầu: “ hắn cũng không tệ lắm, ta thấy hắn có tiềm năng, có điều thiên tính với đao pháp cao hơn so với kiếm pháp, ta đã truyền cho hắn bộ đao pháp “Tả Đao” “.

Độc Cô Cầu Bại quay đầu nhìn thoáng qua Phong Vân Vô Kị, trong mắt chợt lóe lên vẻ kinh dị rồi biến mất.

“Cha mẹ hắn đều là những người tu luyện đao đạo”.

Phong Vân Vô Kị nghe vậy trong lòng thấy thư thái, chung quy có thể hiểu được tại sao Độc Cô Phiêu trên con đường kiếm đạo lại không thể đột phá, trong khi ngộ tính về đao đạo lại cao như vậy.

“Tây Môn Y Bắc nói rằng nếu ta gia nhập Kiếm vực, hắn cũng sẽ gia nhập?” Độc Cô Cầu Bại đột nhiên hỏi.

Phong Vân Vô Kị thân hình chấn động, đang muốn trả lời, sắc mặt đột nhiên có chút cổ quái nhìn ra phí ngoài động.

“Ngươi cũng cảm giác được khí tức khác thường của nhị đệ tử của ta”. Độc Cô Cầu Bại khẽ cười nói, sau đó chuyển thân đứng dậy. Trong một sát na Phong Vân Vô Kị đột nhiên sinh ra cảm giác đất rung núi chuyển, người trước mặt hắn tựa hồ trong nháy mắt trở nên cao lớn, huyệt động này cũng bắt đầu trở nên rộng ra. Loại cảm giác cổ quái này xuất hiện khi Kiếm ma đứng dậy cũng biến mất khi hắn ra khỏi động.

“Độc Cô Cầu Bại ta đã lâu không có xuất thủ, ta sẽ không đả thương ngươi, hôm nay ngươi và ta hãy tái chiến một trận”. Trên vách núi đối diện, một nam tử sắc mặt lạnh lùng đang đứng đó. Vô số bóng kiếm vây quanh thân người hắn.

“Đó là nhị đệ tử Tiểu Kiếm của ta”. Độc Cô Cầu Bại hướng Phong Vân Vô Kị giới thiệu, giọng nói mang theo chút ngạo ý.

“Tiểu Kiếm, ngươi chuẩn bị tốt lắm, lúc này đây ta cũng sẽ vẫn như cũ, chỉ sử dụng đúng một chiêu”, chiêu ‘phá kiếm thức’ trong Độc Cô Cửu Kiếm. Độc Cô Cầu Bại hướng Tiểu Kiếm nói.

Một lão nhân bình dị sử dụng mộc kiếm, Phong Vân Vô Kị không thể liên tưởng tới một cao thủ kiếm đạo cấp bậc Tông sư như lời Tây Môn Y Bắc nói.

Tiểu Kiếm lạnh lùng liếc nhìn Độc Cô Cầu Bại ở phía sau Phong Vân Vô Kị, nhãn thần trong mắt thoáng động, sau đó nhìn Độc Cô Cầu Bại:”ngươi chuẩn bị đi, ta xuất chiêu đây!”.

Tay phải bắt kiếm quyết, hướng Độc Cô Cầu Bại đánh tới, chỉ thấy trong hư không mười vạn luồng kiếm khí xé gió hướng Độc Cô Cầu Bại phóng tới.

Độc Cô Cầu Bại khuôn mặt bình thản, lạnh lùng nói:” Độc Cô Cửu Kiếm, ‘phá kiếm thức’!” sau đó từ từ bước tới vách đá, cũng không thấy hẵn xuất thủ như thế nào, chỉ thấy mộc kiếm chém ra mang theo luồng hỏa kiếm.

Trong hư không đột nhiên truyền lại những tiếng động không dứt. Tàn kiếm đầy trời bắt đầu bắn tới, hơn mười ngàn tàn kiếm công kích tới. Rốt cục Độc Cô Cầu Bại chuyển thân hóa thành tàn ảnh đầy trời.

Độc Cô Cầu Bại vung tay áo màu xanh lên, tàn kiếm đầy trời liền bị trận gió thổi biến chẳng biết tăm hơi.

“Thật cường hãn!” Phong Vân Vô Kị nội tâm cảm thấy khiếp sợ, rốt cục cũng hiểu được vì cái gì Tây Môn Y Bắc vốn tự cao tự ngạo cũng không dám khinh địch xuất kiếm trước mặt Độc Cô Cầu Bại….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.