Khi nam tử tên là Tây Môn Y Bắc từng bước chầm chậm từ núi băng đi đến không trung thì tà đạo cao nhân xung quanh như thấy ôn thần, từng người bỏ đi, trên không trung một vùng thông thoáng.
"Huyền Minh Quyển?Là vũ học Huyền Minh Quyển trong lời đồn do Minh Vực Thánh Tôn sáng tạo ra, các bản lưu truyền không dưới vài chục bản?" Tây Môn Y Bắc không ngạc nhiên nói, tóc dài từ trên đầu xoã xuống, bao trùm khuôn mặt.
"Sao?Ngươi cũng muốn?" Âm Dương tán nhân trào phúng nói: "Thì ra mọi người cùng một đường , không ai kém ai."
"Bằng vào ngươi,mà dám so cùng ta!" Tây Môn Y Bắc chầm chậm liếc qua Âm Dương tán nhân.
Âm Dương tán nhân im bặt, nhưng chợt to gan nói: "Tây Môn Y Bắc ,ngươi đừng khi người thái quá, cho dù ngươi là người duy nhất khiêu chiến Phá Diệt đạo chủ không chết."
Phong Vân Vô Kị thầm quan sát, phát hiện sau khi kiếm khách tóc trắng quái dị tên Tây Môn Y Bắc xuất hiện, cả tràng đều đã bị y ép đứng im, những tà đạo cao thủ tính tình cô ngạo đối với y như mười phần sợ hãi.
Tây Môn Y Bắc nhìn qua Phong Vân Vô Kị , Phong Vân Vô Kị lập tức cảm thấy kiếm ý nặng sát khí ẩn giấu trong người y , kiếm ý ấy như đã hoá vật thật, chỉ có trong ánh mắt y, mới có thể nhìn thấy.
Các cao thủ Thái cổ,trên dọc đường nhận biết, mỗi một người không nghi ngờ gì đều có khí tức lộ ra, có khí tức vô cùng lạnh lẽo, có khí tức mạnh mẽ ,ngay cả muốn lại gần cũng rất khó khăn, rất ít người giống người này, mang kiếm ý toàn thân thu liễm vào trong cơ thể, không lộ một chút nào ra bên ngoài, trừ đôi mắt.
Phong Vân Vô Kị lúc này trong lòng rất tò mò , nhìn kỹ lại, giật mình phát hiện, kiếm đạo cao thủ tên Tây Môn Y Bắc , mỗi cử động đều theo một quy luật, mỗi lần y dùng sức trên hai tay, chỉ cần là mượn quán tính là được,mỗi lần y bước chân,đều mượn lực gió.Người này tuy cùng mọi người một kiểu đi chậm trên không, nhưng công lực y tiêu hao ít hơn rất nhiều so với mọi người,thật ra mà nói,người này có một thói quen vô cùng đặc biệt,nghĩa là,không quản làm gì,đều muốn tiết kiệm thể lực hết mức,chân khí cũng vận hành theo phương thức ấy.
"Huyền Minh Quyển trong tay hắn là của ngươi phải không?" Tây Môn Y Bắc quay người, đối với Phong Vân Vô Kị nói.
"Chính xác là từ ngực áo ta rơi ra."
Tây Môn Y Bắc chuyển hướng Nguyệt Ma không nói gì, chỉ im lặng nhìn hắn, nhưng ý muốn thể hiện ra thật dễ hiểu.
Nguyệt Ma đứng đó ngây ngốc, có lúc sờ vào Huyền Minh Quyển trong ngực áo, có lúc lo sợ nhìn trường kiếm Tây Môn Y Bắc đeo, trêm mặt biểu hiện thần tình do dự.
Lúc lâu, cuối cùng tay Nguyệt Ma trong ngực áo bỏ ra,sợ hãi cuối cùng đã chiến thắng tham lam.
"Từ đã! Huyền Minh Quyển này là ta phát hiện trước, ngươi muốn cầm đi, sao dễ dàng như vậy được." Trảm Phách Thủ đột nhiên cất tiếng ngăn cản.
Tây Môn Y Bắc đột nhiên quay người, tàn ảnh của hàn quang ở eo lưng loé lên, cất lên một đường cầu vồng, các cao thủ tà đạo mặt không còn chút máu, hàn quang đầy trời làm trời đất biến sắc.
Kiếm quang làm thiên địa biến sắc xuất ra nhanh mà đi còn nhanh hơn, chớp mắt đã đến mục tiêu, Tây Môn Y Bắc bạch y tung bay, một thanh kiếm dài 3 xích đang chỉ thẳng vào cổ Trảm Phách Thủ, hai ngón tay có thể giáp kim đoạn ngọc của Trảm Phách thủ lúc này vẫn giử tư thế chuẩn bị.
Nhanh,quá nhanh!Tại tràng không một người nào nhìn rõ tmby xuất kiếm như thế nào, kiếm quang loé lên, đã chỉ thẳng cổ Trảm Phách thủ, đến hai ngón tay mà hắn nhờ đó kiêu ngạo còn chưa kịp phản ứng.
Mọi người tại tràng, có người công lực cao hơn Phong Vân Vô Kị không ít, nhưng tu vi trên kiếm đạo không có ai bằng Phong Vân Vô Kị .Bằng kiếm đạo tu dưỡng của Phong Vân Vô Kị , tự nhiên nhìn ra, nam tử kì quái đang thổi tuyết, tốc độ xuất kiếm, đã đạt đến cực hạn của con người.Xuất thủ trước hay sau, đối với người này không có ý nghĩa gì, cái gì mà chiếm tiên cơ đối người này cũng vô hiệu.
Nhất kiếm tây lai, thiên ngoại phi tiên.
"Ta chỉ có một chiêu, chỉ xuất một kiếm, chỉ cần tiếp được một kiếm của ta,bản Huyền minh quyển này là của người đó." Tây Môn Y Bắc bình tĩnh nói,sau đó từ từ rút kiếm về.
"Thật sao?" Âm dương tán nhân liếc qua Trảm Phách Thủ kinh nghi hỏi.
"Thật!"
"Tốt...." Nhưng câu nói sảng khoái của Âm Dương tán nhân cùn chưa nói xong, liền nghe thấy bên cạnh truyền lại tiếng òng ọc,nhnì theo hướng tiếng động,nhìn thấy Trảm Phách Thủ một tay bịt lấy cổ họng, một tay chỉ hướng Tây Môn Y Bắc mắt mở trừng trừng, tiếng òng ọc chính phát ra từ cổ họng y.
"Ngươi có ý kiến gì,Trảm Phách Thủ?" Âm Dương tán nhân liếc qua Trảm Phách Thủ,nói lạnh tanh.
"Ngươi....Ngươi...." Trảm Phách Thủ trên mặt tràn đầy sự kinh khủng, trước mắt kinh hãi của mọi người, nơi cổ họng Trảm Phách Thủ đang bịt tay một dòng máu tươi chảy ra,đột ngột cái đầu nghiêng về một bên,từ trên vai rơi xuống, một cột máu từ vết cắt trơn nhẵn phun ra,sau đó, thân thể hắn rơi thẳng xuống từ trên không.
Tây Môn Y Bắc , một kiếm ấy tuy không đam trúng cổ hắn, nhưng kiếm khí đã cắt đứt cổ họng hắn.Tại tràng mọi người đều cho Tây Môn Y Bắc hạ thủ lưu tình, không biết Trảm Phách Thủ trong giây phút ấy đã là một người chết.
Một ngọn gió nhẹ thổi qua, thổi tung bay một đám hoa tuyết, một cỗ hàn ý bao trùm cả U Minh Phong, những người chứng kiến cảnh vừa rồi, bất giác lạnh sống lưng.
Âm Dương tán nhân vẻ đắc ý trên mặt đã không còn, chỉ còn lại vô hạn kinh khủng.
"Huyền Minh Quyển ấy,ta không cần nữa." Âm Dương tán nhân run run nói, sắc mặt trắng bệch.
Âm Dương tán nhân cùng 7 người sau lưng cùng lùi lại đằng sau, nhưng Tây Môn Y Bắc nhìn cũng không thèm nhìn qua bọn họ.
"Cẩn thận!"
Tây Môn Y Bắc lúc này đang quay lưng lại với đám người Âm Dương tán nhân , từ góc độ của Phong Vân Vô Kị vừa kịp nhìn thấy Âm Dương tán nhân trong lúc định chạy bỗng nhiên quay lại, lộ ra nụ cười dữ tợn, cùng lúc quay người bắn ra một khối lập loè hắc mang.
Mắt thấy khối hắc mang chớp mắt đã bắn tới chỉ cách nơi Tây Môn Y Bắc không đầy một xích, nhưng Tây Môn Y Bắc vẫn không cử động, Phong Vân Vô Kị bất giác bắt đầu lo lắng.Nhưng chuyện lạ đã phát sinh,khối hắc mang nho nhỏ còn cách Tây Môn Y Bắc khoảng 3 tấc thì đột nhiên phân 2, tiếp đó lại tiếp tục mỗi phần phân chia thành một nửa.Một nửa, một nửa ,lại một nửa.....
Khối hắc mang không ngờ phân chia thành vài trăm đến hàng nghìn điểm đen, bắn ra bốn phía.
Ầm Ầm Ầm!
Khi từng điểm bắn vào núi băng thì nơi tiếp xúc hoàn toàn nát vụn.
Vào lúc này, Tây Môn Y Bắc đột nhiên quay người lại, tay phải cầm chuôi kiếm, bắn ra kiếm khí trùng thiên, kiếm khí bắn ra rồi lập tức thu vào, nhưng ở ngoài vài trăm trượng, đám người Âm Dương tán nhân đột nhiên đứng im, liền đó giống như khối hắc mang, chia ra vài phần ,từng dòng máu tươi chảy ra, từ không trung rơi xuống....
"Cho ngươi!" Nguyệt Ma vứt ngay Huyền Minh Quyển đã nóng trong tay, như vứt một hòn đá, sau đó đầu không quay lại, vài giây sau, biến mất trong những ngọn núi mênh mông.
Tây Môn Y Bắc , tay ngửa lên, bản huyền minh quyển liền rơi vào tay y.
"Các ngươi còn ở lại đây làm gì?"
Nghe thấy âm thanh của Tây Môn Y Bắc , các cao thủ tà đạo tranh nhau bỏ chạy, chốc lát đã đi hết sạch, như chưa từng xuất hiện. Phong Vân Vô Kị bất giác cảm thán, uy của Tây Môn Y Bắc , chỉ có thể đến thế mà thôi.
"Cho ngươi!" Đối với Huyền Minh Quyển mà các cao thủ tà đạo tranh đoạt, Tây Môn Y Bắc thuận tay vứt ra, nhìn cũng không thèm nhìn qua.