Phi Thăng Chi Hậu

Chương 57: Chương 57: Sát cơ (2)






Phong Vân Vô Kỵ thật sự nổi giận rồi, sắc mặt của y trầm trọng đáng sợ. Nương theo mùi máu tanh, Phong Vân Vô Kỵ lần theo con đường mà đệ tử của người đã vất vả chạy đến. Cách vài dặm lại là 2 kiếm khách nằm gục trong vũng máu, lúc chết, đôi mắt vẫn hướng về phía Kiếm Các, trừng to…

Phong Vân Vô Kỵ cúi gập người, gương mặt vô cảm, nhẹ nhàng vuốt mắt cho họ. Một dòng lệ âm thầm chảy xuống khóe mắt.

Ah!

Một tiếng thét bi phẫn xé nát cả trời không, khiến cả vùng trời rung chuyển, mây tản di dời. Sát khí cuồng nộ trong lòng mãnh nhiên trỗi dậy, Phong Vân Vô Kỵ nhẹ nhàng nhàng đón gió, nhắm nghiền đôi mắt. Một tiếng long gầm truyền ra từ trong cơ thể, tiếp đó là một kiếm ảnh thanh thoát phóng ra, hóa thành lưu quang, biến mất trong thanh minh.

Thần thức cường đại của Phong Vân Vô Kỵ phá thể mà xuất, tạo thành từng vòng tròn dò xét xung quanh, 1 dặm, 2 dặm, 10 dặm, trăm dặm, cuối cùng cũng xuất hiện…

Ngoài 100dặm, vài tên Dạ Tộc sắc mặt trắng bệch đang lôi thân thể của 1 nam tử, những chiếc răng trắng dã cắm phập vào ngực của nam tử đó. Trên vai, cổ và tay, máu không ngừng chảy, chảy vào miệng của bọn Dạ Tộc, chảy lênh láng trên mặt đất.

Bỗng nhiên, 1 tên dạ tộc đột nhiên ngẩng đầu, những chiếc răng nanh đầy máu trông càng man rợ trong đêm đen. Hắn tỏ ra nghi ngờ, nhìn dáo dác xung quanh, sau đó quay đầu nói rì rầm gì đó. Từ xa một đạo ô quang vút qua, tên Dạ Tộc này lập tức khựng người, 1 đôi tay dài bóp chặt lấy cổ hắn, máu tràn ra kẽ tay, trong họng phát ra từng đợt thanh âm ‘kẹt kẹt’ khô khốc, cuối cùng, cái đầu trắng bệch ấy lìa khỏi cổ. Cùng lúc, cả 5 thi thể Dạ Tộc đều ngã gục, đầu của chúng được treo trên người của vị kiếm khách, như tế người đã mất. ……

Thần thức tiếp tục dò xét ra phạm vi xung quanh, 200 dặm, 300 dặm, 1000 dặm, tiếp tục truy lùng mục tiêu, ô quang phá không, lướt đi vùn vụt…

Ngoài 1000 dặm, dưới 1 cổ thụ cao chọc trời có 1 nam tử dựa lưng vào đấy, ngực phanh ra, y phục của y từ lâu đã bị xé toạc, hiển lộ nửa thân trên. Cách đó không xa, 10 tên Dạ Tộc đứng ngạo mãn, cười nham hiểm, đang dần tiến đến. 1 tên Dạ Tộc khí tức cường đại từng bước đến gần vị nam tử. Vị nam tử này thân thể đầy vết máu, chân khí cũng không còn bao nhiêu.

Y nhìn tên Dạ Tộc đang dần tiến đến, cũng không kháng cự gì, chỉ ngẩng đầu nhìn trời cao, lặng lẽ ngắm nhìn màn đêm u tịch, miệng lầm rầm “Tiên giới… sư phụ… tiên giới… sư phụ… không phải… đẹp như vậy sao!...”

Tên Dạ Tộc đó đã đến thật gần, vừa cười độc vừa giơ trảo, nhằm ngay ngực của y…

1 tiếng vút xé không truyền đến, bọn Dạ Tộc kinh hãi, ngẩng nhìn. Giữa không, 1 đạo ô quang với thế lực dũng mãnh kinh hồn, phóng vút đến.

“Cái gì vậy!……” Tên Dạ Tộc khí tức cường đại đó lập tức giờ 2 tay đỡ đường phóng đến của ô quang. Dưới mọi cặp mắt trừng to, đôi tay của hắn dễ dàng bị xé toạc ra làm đôi, và cơ thể của hắn cũng không ngoại lệ…

“Chạy mau……” Bọn dạ tộc còn lại hoảng hồn biến sắc, thầm biết không thể đánh lại nên liền mạnh ai nấy bỏ chạy, thân ảnh vừa thoáng, đã biến mất hoàn toàn. Giữa không, đạo ô quang hồi chuyển, xoay vòng rồi biến mất ……

Bình bịch bịch……

10 thi thể không đầu rơi xuống đất, 1 đạo máu vung vãi trên không. Phía trên 10 gương mặt trắng bệch vẫn còn lơ lửng với cặp mắt kinh hãi, vài giây sau mới từ từ rơi xuống… Tiếp đó, mỗi thi thể đều bị chia cắt thành 2 phần, rơi theo 2 hướng, máu vương vãi như mưa…

Ngự kiếm chi thuật!

Trong vòng trăm dặm, lấy đầu kẻ thù như gió thoảng!

Khi đạt đến cảnh giới Kiếm Hoàng, có sự trợ giúp của thần binh đệ ngũ Kiếm đảm, Phong Vân Vô Kỵ dường như có thể dễ dàng lấy mạng những tên cao thủ đạt cảnh giới từ thiên kiếm trở xuống.

Đôi mắt trừng to, ánh nhìn đầy sát khí giờ đây đã nguôi ngoai phần nào. Thân ảnh lại chợt biến, xuất hiện ở cách đó cả ngàn dặm xa. Đôi tay dài đưa ra, đệ ngũ Kiếm đảm đã dừng lại ở lòng bàn tay, thu nhỏ thành 1 khối, xoay chuyển trong tay.

Thần thức cường đại vẫn không ngừng dò xét tình hình xung quanh, 1 ngàn dặm, 2 ngàn dặm, 3 ngàn dặm… dường như đã đến cực hạn, Phong Vân Vô Kỵ nghiến răng, phạm vi dò xét của thần thức tiếp tục khuếch đại, 5 ngàn dặm, 1 vạn dặm… chúng đây rồi! Một lũ dạ tộc đông đúc, một đám kiếm khách mới phi thăng… và họ là những kẻ đã chết.

Một quầng máu đỏ chợt xuất hiện và lan rộng trong tròng mắt, đôi tay vung rộng, lập tức cả vạn thanh khí kiếm tua tủa bủa quanh cơ thể, cùng lúc vụt biến đi theo gió….

Cả một khối kiếm khí khổng lồ to rộng đến hơn ngàn mét càn quét giữa không, những nơi chúng phóng qua, gặp núi núi lở, qua cây cây đổ, để lại chỉ là một cảnh hoang tàn.

Áo trắng phất phơ, khi Phong Vân Vô Kỵ xuất hiện trên đỉnh của Nham thạch sơn, cả ngàn tên Dạ Tộc ở dưới núi đều ngẩng đầu tò mò.

“Ngươi là ai? Muốn gì?……”

“Muốn mạng của các ngươi!” Điều kỳ lạ đó là giọng nói của của Phong Vân Vô Kỵ không hề lộ nét giận dữ mà rất bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ, bình tĩnh đến lãnh khốc. Đôi tay áo phất lên nhẹ nhàng, trong đêm đen hiển hiện một đôi cánh trắng to khổng lồ. Nhìn kỹ hơn thì đó chẳng phải đôi cánh gì, mà chính là vô vàn kiếm khí tua tủa.

Thân thể của Phong Vân Vô Kỵ khẽ đổ ra phía trước, đôi tay dang rộng, đôi “cánh” khổng lồ đó cũng theo đó dang rộng ra khoảng không xung quanh. Khi cơ thể đã nghiêng đến 1 góc 45 độ với vách núi, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên hóa thành một con đại điểu, bổ xuống từ trên cao….

Hơn 10 tên dạ tộc thấy bất ổn, vừa nhón chân đã hóa thành hắc ảnh phóng về phía Phong Vân Vô Kỵ. Trong cả thái cổ đại lục, dạ tộc có thể được xem là chủng tộc có tốc độ nhanh nhất. Vừa khi có kẻ dẫn đầu, hang ngàn tên dạ tộc còn lại lập tức hóa thành hắc ảnh, công kích Phong Vân Vô Kỵ.

Thời gian như ngưng đọng, cả ngàn tên dạ tộc với nhiều bộ dạng khác nhau, hoặc là đang phóng mình lên, hoặc là đang quỳ trên đất, hoặc là đang điên cuồng hút máu, hoặc là đang bình triển trên không, hoặc là đang xuất thế công kích… Còn Phong Vân Vô Kỵ thì mặt không chút biểu tình, lặng lẽ vút qua cả ngàn tên dạ tộc, làn kiếm khí dày đặc nhẹ nhàng xuyên qua từng cơ thể như đi qua tán lá…

Thời gian như tiếp tục dòng chảy của nó, đôi tay lại phất, vô số thi thể của dạ tộc rơi từ trên không xuống, trước mặt Phong Vân Vô Kỵ, 1 tên dạ tộc gương mặt lộ rõ nét hãi hùng, cơ thể run lên bần bật, ngay giây phút cuối cùng, Phong Vân Vô Kỵ đã tha cho hắn.

“Nói ta biết, cứ địa của các ngươi ở đâu? Chủ nhân là ai?” Lời nói lãnh khốc như giếng cạn, không một chút nương tình.

Mắt nhìn hơn vạn đồng tộc chết thảm, chỉ còn duy nhất bản thân sống sót, “tên nhân loại” đứng trước mắt đã trở thành một đại ác ma… giọng nói run rẩy, hắn lên tiếng “Vương… vương của bọn ta… là Dạ Mị đại nhân… cứ địa… địa của dạ tộc ở… xin đừng giết ta! Cầu xin ngươi!!!...”

Phong Vân Vô Kỵ gật đầu, bước tới gần, người giơ tay chụp lấy cổ hắn, khẽ ngắt nhẹ, một tiếng rắc vang lên, đầu của hắn đổ hẳn sang 1 bên…

Trong khu rừng không xa đó, một đạo hắc ảnh vút đi 1 cách thục mạng về hướng đông. Phong Vân Vô Kỵ liếc nhìn một cách sắc lạnh, cơ thể vừa chuyển, đã biến mất tăm…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.