Dịch: Phong Bụi
“Chuyện có liên quan đến sư phụ, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ, bất kể tuổi tác con lớn đến bao nhiêu, cũng sẽ ghi nhớ rõ ràng.”
Tìm một chỗ, nói dễ làm khó.
Trần Trí nhảy lên ngọn cây, đứng trên cao trông về phía xa.
Rừng cây mênh mông trải tận đến chân trời, bầu trời đen thui cùng khu rừng tối tăm rậm rạp, tựa như trăm sông đổ về một biển, đan xen vào nhau, không thấy được ánh sáng ở phương nào. Trong thời điểm thế này, ánh sáng đỏ mảnh dài đan xen trong không khí ngược lại trở nên hết sức đáng yêu. Suy nghĩ một chút, nếu như không có chúng, bọn họ ở trong rừng cây mà đưa tay ra không thấy được năm ngón này ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhưng không biết ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bi thương biết nhường nào.
Trần Trí cùng Dung Vận vòng vo một vòng dưới tàng cây, không dám đi xa, rất sợ càng đi càng xa.
Thấy Dung Vận sắc mặt trắng dần, Trần Trí đau lòng, sắp xếp hắn ở trên cây, nói: “Ngươi ngủ trước một chút, ta đi xung quanh xem một vòng.”
Nghe y nói muốn đi, Dung Vận cảnh giác nắm lấy tay: “Người đi một mình sao?”
Trần Trí nói: “Ta rất mau liền trở về thôi.”
Dung Vận đau thương nói: “Nơi đây quỷ dị, chẳng may mất liên lạc, có lẽ từ biệt lúc này, chính là vĩnh viễn không gặp lại được.”
…
Trần Trí mang hắn theo người.
Cõng Dung Vận, Trần Trí dè dặt thả chậm tốc độ, làm bộ mình là một người tu chân đích thực, chẳng qua là… y không biết người tu chân rốt cuộc bay nhanh đến như thế nào, ít nhất khi ở cùng y, Mai Nhược Tuyết cũng không thể hiện toàn bộ thực lực, cho nên, tốc độ của y ở trong mắt Dung Vận, chính là một người võ lâm bình thường khinh công không đáng nói.
Trần Trí bay mấy dặm lần lượt về ba phương hướng khác nhau, từ đầu đến cuối đều chỉ nhìn thấy biển rừng mờ mịt vô biên, trong lòng một trận phiền não, cho đến phương hướng cuối cùng, cuối cùng thấy được loáng thoáng chấm tròn màu đen giống như đỉnh núi ở phía trước.
Sai khi hỏi ý kiến Dung Vận, y tiến về phía chấm tròn.
Dung Vận sợ y mệt mỏi, thỉnh thoảng bảo y buông mình xuống nghỉ ngơi một hồi. Trần Trí lo lắng thức ăn, nói ý tưởng ra một chút, Dung Vận liền cười nói: “Rừng cây lớn như vậy, còn sợ không có đồ ăn hay sao?”
Trần Trí nói: “Nhưng trên cây không có trái cây.”
Dung Vận nhàn nhạt nói: “Khi loạn lạc đói kém xảy ra, vỏ cây rễ cỏ đều có thể ăn được.”
Trần Trí mặt đầy hiếm lạ: “Ta phải sửa lại ấn tượng ‘mười ngón tay không dính bùn, sung sướng ở lầu cao’ đối với ngươi rồi.”
Dung Vận nói: “Trong sách có ghi.”
“Ngươi có thể biết những điều này, ngày sau nhất định có thể làm một minh quân hiểu thấu nổi khổ của bách tính.”
Dung Vận cười khẽ một tiếng.
Trần Trí hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Dung Vận nói: “Sư phụ tín nhiệm con như vậy, con trong lòng rất vui.”
Vẫn là cái điệu nịnh bợ cũ mèm của Dung thị, nhưng trong rừng quá tối, trong lòng hoảng loạn, nghe vào trong tai vừa chua xót vừa khổ sở, tóm lại, không dễ chịu chút nào. Trần Trí nói: “Ta nghỉ ngơi đủ rồi, tiếp tục lên đường đi.”
Dung Vận nói: “Để con cõng sư phụ.”
Trần Trí còn chưa kịp khước từ, hắn không nói lời gì liền ngồi chồm hổm xuống, túm lấy chân y. Trần Trí thân thể hơi nghiêng, rạp ở trên bả vai hắn. Dung Vận cõng y lên, đẩy người lên trên một chút, liền vận khí khinh công chạy về phía trước.
Tốc độ này, so sánh với Trần Trí, không nhường chút nào.
“…” Trần Trí nói: “Ta vừa rồi còn giữ lực.”
Dung Vận tựa hồ cười một tiếng: “Con biết.”
Trần Trí nhướng mày: “Ngươi làm sao biết?”
Dung Vận nói: “Ở trong lòng con, sư phụ không gì là không thể.”
Lời nói này, lại là tiểu đồ đệ ngọt ngào rồi.
Cõng một đoạn, Trần Trí xoa bóp bả vai cho hắn, thầy trò đang hưởng thụ thời gian ấm áp trong hoạn nạn, bốn phía ánh sáng đỏ đột nhiên ảm đạm, bởi vì tối quá bất ngờ, Dung Vận không thắng được chân, thiếu chút nữa đụng vào thân cây, đến khi hắn thả sư phụ xuống, tầm nhìn chỉ còn lại khoảng cách nửa thước.
Trần Trí vẫn ổn, thân là thần tiên, vẫn có chút ưu đãi, đôi mắt cảnh giác quét nhìn xung quanh, rất sợ có vật gì xông tới.
Dung Vận nói: “Có lẽ, đây là lúc ngày đêm thay phiên của nơi này.”
Trần Trí tính toán một chút thời gian trải qua từ lúc bọn họ tỉnh lại đến bây giờ, ước chừng ba năm canh giờ, lấy một ngày mười hai canh giờ mà tính, hết sức có thể. Lúc bọn họ đến, ánh sáng đỏ còn chưa phải là rất sáng, có lẽ chính là “tờ mờ sáng”.
“Ngươi đọc nhiều sách như vậy, có biết nơi nào có bầu trời như thế này không?” Trần Trí không ôm hy vọng hỏi.
Dung Vận lại trả lời: “Nghe nói khi hỗn độn sơ khai, khí hồng hoang tứ tán, có một ít tản đến vùng đất chưa khai phá (hóa ngoại chi địa), hình thành nên quang cảnh đặc biệt.”
Trần Trí lẩm bẩm nói: “Vùng đất chưa khai phá?”
“Truyền thuyết rằng Địa phủ liền tọa lạc tại một vùng ven vùng đất chưa khai phá.”
Trần Trí nhớ tới, ngày xưa Bất Xá cung của Đan Bất Xá từng được thành lập ở vùng đất chưa khai phá. Nếu là như vậy, chỉ cần tìm được đường đi Địa phủ, là có thể trở lại nhân gian! Y kềm chế sự vui mừng trong nội tâm, giả vờ suy tính: “Nói như vậy, chỉ cần tìm được Địa phủ, có lẽ liền có đường trở về nhân gian?”
Dung Vận nói: “Địa phủ chỉ cho hồn phách vào, chúng ta đi vào, sợ là phải vào Thành Chết Oan.”
Trần Trí thầm nói: Đồ đệ đừng sợ, sư phụ bảo vệ ngươi.
Có hy vọng, trong lòng thoải mái hơn nhiều. Trần Trí muốn cõng Dung Vận lên, tiếp tục đi về trước, Dung Vận lắc mình né tránh: “Trời tối như vậy, không dễ đi. Chúng ta trước nghỉ một chút đi.”
Trần Trí nói: “Chúng ta mới vừa rồi chạy nửa ngày đường, núi kia vẫn ở xa cuối chân trời như vậy, cũng không biết còn bao lâu nữa. Đã qua một ngày, chờ đợi thêm nữa, càng không biết lúc nào có thể tới.”
Dung Vận nói: “Chỉ cần ở cùng sư phụ, vô luận là ở đâu, con cũng vui vẻ.”
Trần Trí suy nghĩ một chút, quay lưng lại, lấy ra một chai nhỏ từ trong túi càn khôn, lặng lẽ cắt cổ tay, nhỏ một ít máu đi vào, lại xoay người lại, vết thương cổ tay đã khép lại. Y đưa chai qua: “Cũng may ta mang theo nước, ngươi trước hãy uống một chút giải khát.” Hồi lâu không có hồi âm, Trần Trí đưa chai nước về phía trước, “Uống nhanh đi.”
Một lúc lâu, tay Dung Vận mới chậm rãi đưa tới.
Hai tay nhẹ nhàng chạm một chút, Trần Trí cau mày hỏi: “Tay ngươi sao lại lạnh như vậy? Ngươi rất lạnh sao?”
Dung Vận cầm chai: “Con không có sao.”
“Uống nhanh đi.” Máu y là vật đại bổ, chỉ mong sau khi uống xong có thể loại bỏ hàn khí.
Dung Vận đặt miệng chai dưới mũi, nhẹ nhàng ngửi một chút.
Trần Trí thấy rất rõ ràng: “Ngươi ngửi cái gì?”
Dung Vận nói: “Con sợ sư phụ đưa nước tiểu cho con.”
Trần Trí: “…”
Dung Vận nói: “Trong sách nói, lữ nhân trong sa mạc khi không có nước uống, liền dùng nước tiểu để đối phó.”
Trần Trí nói: “Đề nghị của ngươi vô cùng tuyệt, chờ uống hết nước trong bình, chúng ta liền đối phó như vậy đi.”
Dung Vận thở dài một tiếng rất khẽ, thấp giọng nói: “Nếu như vậy, ngược lại cũng tốt.” Dứt lời, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch máu trong bình, sau khi uống xong, hắn đột nhiên nôn mửa một tiếng, nhưng rất nhanh liền che miệng lại.
Trần Trí da gà nổi hết lên: “Sao thế?”
Không thể trách y phản ứng thái quá như vậy, thật sự là giáo huấn từ sự việc của Thôi Yên quá mức sâu sắc, khiến cho y không dám xem thường nữa. Dẫu sao, trước khi y cùng Dung Vận rơi vào đại trận, đã hơn một tháng không gặp mặt.
Hơn một tháng, điều gì cũng đều có thể xảy ra.
Cũng may Dung Vận rất nhanh khôi phục bình thường: “Có thể quá lâu không uống nước, có chút không thích ứng. Sư phụ, Người có hộp quẹt không? Hoặc là đồ có thể chiếu sáng.”
Trần Trí nói: “Không có.” Đường đường một vị thần tiên, làm sao có thể mang thứ đồ tầm thường như hộp quẹt được…”Hay là ta thử đánh lửa một chút.”
Dung Vận nói: “Dạ minh châu thì sao?”
Đúng, y có một viên dạ minh châu Niên Vô Hà tặng. Trần Trí đang muốn móc ra, đột nhiên hỏi: “Ngươi làm sao biết ta có dạ minh châu?” Một suy đoán chợt xông lên đầu.
Dung Vận nói: “Trước kia khi học ở đình ngắm cảnh, gió quá lớn, sư phụ liền dùng dạ minh châu chiếu sáng cho con. Sư phụ quên rồi sao?”
Hình như đúng là có chuyện như vậy.
Trần Trí vừa móc dạ minh châu vừa nói: ” Ừ, sư phụ lớn tuổi rồi.”
Dung Vận nói: “Chuyện có liên quan đến sư phụ, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ, bất kể tuổi tác con lớn đến bao nhiêu, cũng sẽ ghi nhớ rõ ràng.”
Trần Trí nói: “Được rồi được rồi, thầy biết lỗi rồi, không cần nói bóng nói gió.”
Có dạ minh châu, đi đường liền dễ dàng hơn rất nhiều. Dung Vận rốt cuộc là người phàm, lại nhịn một hồi, liền có chút buồn ngủ, Trần Trí liền thả chậm bước chân, muốn cho hắn thoải mái ngủ một giấc. Thế nhưng Dung Vận không chịu ngủ, cố gắng chống mí mắt nói chuyện cùng Trần Trí, còn muốn đổi vị trí với y.
Trần Trí đột nhiên dừng lại, nói: “Ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.”
Y nói nghiêm túc như vậy, Dung Vận lập tức liền tỉnh táo: “Cái gì?”
Trần Trí nói: “Chúng ta đều không cụt tay gãy chân, tại sao nhất định phải cõng tới cõng lui?”
Dung Vận: “…”
Hai người dựa vào cây nhắm mắt ngủ một hồi. Không bao lâu liền lần lượt tỉnh, Dung Vận đề nghị tiếp tục lên đường, Trần Trí xoay người muốn đi, bị kéo lại. Dung Vận nói: “Vẫn là cõng tốt hơn một chút, chẳng may có cái gì ngoài ý muốn, ít nhất sẽ không tách ra.”
Trần Trí đau lòng hắn ngủ ít, liền đồng ý, yêu cầu duy nhất là để mình cõng.
Lúc này, cò kè mặc cả cũng là lãng phí thể lực, Trần Trí lấy uy nghiêm của sư phụ ra, Dung Vận liền nghe theo. Trên lưng không bao lâu, hắn liền phát ra tiếng hít thở đều đặn, Trần Trí nhân cơ hội bước nhanh hơn.
Chờ khi Dung Vận tỉnh lại, núi đã có đường ranh. Hơn nữa, không chỉ là một ngọn núi. Chấm tròn mà bọn họ thấy, là ngọn núi cao nhất của dãy núi, bên cạnh và sau lưng nó là một vùng những dãy núi liên miên chập chùng đến vô biên vô tận.
Trần Trí tâm tình nặng nề.
Dung Vận ngược lại rất lạc quan: “Người ta thường nói, dựa núi ăn núi, làm một sơn dân cũng không tệ. Lúc rãnh rỗi, chúng ta còn có thể hát sơn ca.”
Trần Trí bị chọc cười: “Ngươi biết hát sơn ca?”
Dung Vận nói: “Bài con hát vốn không phải là sơn ca, chỉ vì hát ở trong núi nên thành sơn ca rồi.”
“Vậy thì hát một chút đi.”
Dung Vận hát lên, là một khúc hát Giang Nam đơn giản.
Giọng của hắn đang thuộc khoảng giữa thanh niên cùng thiếu niên, vừa thanh cao lại mượt mà, dù là ca nghệ bình thường, cũng rất dễ nghe.
Trần Trí nghe trong lòng ấm áp trào dâng. Vào giờ phút này, y thật lòng cảm ơn lúc phát động Đại trận Diệt ma sát thần, Dung Vận không để ý hết thảy túm lấy mình. Nếu như không có hắn, có lẽ lúc này mình đã quanh quẩn ở ranh giới suy sụp rồi.
Đến dưới chân núi, Dung Vận muốn xuống tự đi, Trần Trí không buông tay. Tâm cảnh cởi mở, cử chỉ liền thoải mái hơn nhiều, cũng không dè dặt che giấu thực lực giống như trước kia nữa, trực tiếp bay lên đỉnh núi.
Ở chỗ cao nhất nhìn xuống, biển rừng như biển đen, thâm trầm mà nguy hiểm, hồi tưởng lại, bọn họ có thể rơi vào một vị trí thấy được đỉnh núi, đã là may mắn trong bất hạnh.
Mà bên kia đỉnh núi, Dung Vận thấy được một tòa sơn trang đang ẩn náu ở trong sơn cốc trong lòng quần sơn.