Dịch: Phong Bụi
“Có câu nói rằng ‘treo cổ chết mãi tại một thân cây’. Ta đối với giang sơn thế nào, đối với tình cũng sẽ như thế.”
Vương Thư Quang ánh mắt chợt lóe, đầu hơi nghiêng, chốc lát, lại quay trở lại: “Cha tuổi tác đã cao, chẳng tới mấy năm nữa, hẳn sẽ cáo lão về quê. Mong rằng Điện hạ nể tình ông mấy chục năm như một tận trung với cương vị, để cho ông có thể vinh quy cố hương.”
Dung Vận cười mà như không nói: “Vương đại nhân trung can nghĩa đảm, Vương cô nương cần gì phải lo lắng chứ?”
Vương Thư Quang cúi đầu cười một tiếng: “Cùng Điện hạ nói chuyện, thật là nửa câu giả cũng không chỗ chen vào. Cha phụ quốc nhiều năm, lao tâm lao lực, mọi chuyện đều đích thân làm. Dẫu có điều vượt lễ nghĩa, cũng hy vọng Điện hạ có thể thông cảm ông nhất thời vô tâm. Đợi Điện hạ nghiệp lớn thành, ta sẽ khuyên ông nhanh chóng lui về.”
Được lời chính xác, Dung Vận cũng thả lỏng, ca ngợi Vương Vi Hỷ mấy câu.
Trần Trí ở một bên nghe mà tâm tình phức tạp.
Hai đứa nít ranh bề ngoài mười mấy tuổi, lại chỉ vài ba lời liền quyết định tương lai một trọng thần, nếu không phải chính mắt nhìn thấy, ai có thể tin? Dung Vận thì thôi, dẫu sao ba đời cộng lại, cũng là người hơn mấy chục tuổi, thế nhưng Thư Quang là thực sự sống mới mười mấy năm, lại mặt không đổi sắc mặc cả không kém chút nào với hắn, thật là… Khiến người ta tự hào!
Nhìn Trần Trí mặt đầy vẻ vui mừng thỏa mãn “nhà ta có con gái mới lớn”, Dung Vận không nhịn được bật cười. Trước kia không biết thân phận Thư Quang, trong lòng khó tránh khỏi so sánh, luôn cảm thấy sư phụ đối xử với nàng tốt hơn, hôm nay thì biết rồi, ghen tức vẫn còn, nhưng cũng sẽ đem lòng so với lòng, học cách đối đãi với nàng như em gái.
Vương Thư Quang ranh mãnh nói: “Dung ca, ta bây giờ là nên xoay người, gặp mặt vấn an chị dâu? Hay là chọn một ngày hoàng đạo, chính thức tới cửa viếng thăm?”
Dung Vận liếc mắt nhìn cái tay Trần Trí đang xua thật nhanh, cười nói: “Ta ngược lại hy vọng là lựa chọn thứ nhất, đáng tiếc y chọn cái thứ hai.”
Vương Thư Quang “bừng tỉnh hiểu ra” gật đầu: “Xem ra người làm chủ gia đình là chị dâu nha! Vậy tiểu muội vẫn nên thức thời chút, đi về phía trước thôi.” Sau khi nói những lời đó xong, nàng tháo xuống áo khoác “ôn uyển đoan trang”, lộ ra mấy phần nghịch ngợm của bé gái, lưng hướng về phía Trần Trí làm lễ nhún người chào, sau đó đi thẳng một đường về phía trước, thực sự không xoay người lại.
Sau khi nàng đi, Trần Trí mới đi đến trước mặt Dung Vận: “Hôn ước lúc trước của các ngươi…”
Dung Vận nói: “Sư phụ khi đó bị giam ở trong đại lao, con lòng như lửa đốt, chỉ có thể bán thân cứu sư. Sư phụ nếu cảm thấy áy náy, sau này phải thương con nhiều hơn một chút.”
Trần Trí không biết nói gì.
Dung Vận nói: “Sư phụ đến tìm con, là do không yên tâm con sao?”
Trần Trí nói: “Ta muốn gặp Tú Ngưng một lần.”
Dung Vận vốn luôn ngạo mạn: “Sư phụ không cần che giấu. Nếu thật sự muốn gặp nàng, mới vừa rồi hẳn đã đi ra gặp mặt. Lời nói có thể gạt người, nhưng hành động không thể giả tạo. Sư phụ hiện giờ không phải đang đứng ở trước mặt con sao?”
Nếu không phải nàng hết tiếng này đến tiếng kia gọi chị dâu, mình lại lúng túng đến mức ngay cả dũng khí đứng ra cũng không có sao?
Trần Trí lườm trắng mắt, xoay người rời đi.
Dung Vận tủm tỉm theo sau lưng, đi theo đến nửa đường, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Sư phụ, chúng ta vì sao phải đi ở trên mái hiên?”
Trần Trí nói: “Bởi vì ta vừa len lén đi vào.”
“…” Dung Vận khẽ cười hỏi, “Sư phụ len lén đi vào… Là để bắt gian sao?”
Nghe hắn càng nói càng không ra làm sao, Trần Trí giận đến miệng không lựa lời: “Không phải, ta tới để hợp gian!”
…
Dù sao cũng là trên mái hiên, gió có chút lạnh, thổi đến mức người nào đó mặt đều cứng cả vào. Nhưng cũng có người trời sinh “chân thành nhiệt tình”, lúc này lại khắp người nhiệt huyết dâng trào, hận không thể phi thân nhào tới, “hợp” làm đến cùng.
Người chân thành nhiệt tình kia đang muốn mở miệng, liền bị quát câm miệng.
“Im miệng! Trở về!”
Trở về cũng không sung sướng gì hơn. Một câu không được đại não kiểm duyệt trên mái hiên kia giống như một con ong mật âm hồn bất tán, đuổi theo lỗ tai vo ve vo ve, quay đầu nhìn lại, đâu chỉ ong mật, khuôn mặt của Dung Vận kia giống như một con ong mật khổng lồ. Trần Trí tức giận nói: “Không còn nơi nào khác để đi sao?”
Dung Vận nói: “Nơi khác không có sư phụ, dĩ nhiên là không chỗ để đi.”
Trần Trí nói: “Yến Bắc Kiêu ngày thường cũng nói những lời như vậy sao?”
Dung Vận chê bai nói: “Hắn sống đến từng tuổi này, ngay cả mặt sư phụ cũng chưa từng thấy, nào có tình thú gì mà nói!”
Trần Trí nói: “Ta thích hắn, để cho hắn ra nói chuyện cùng ta.”
Dung Vận hạ thấp giọng: “Trần đại nhân muốn nói gì với Bổn vương?”
“Chính là muốn bảo ngươi im miệng.”
“…”
Bên ngoài lều, Vương Vi Hỷ cầu kiến.
Không biết Thư Quang cho ông ta ăn linh đan diệu dược gì, đầu óc đột nhiên khai thông, cũng không bắt kết hôn nhanh nữa, chỉ nói sau khi giang sơn nhất thống, mình liền hưởng cuộc sống nhàn nhã ẩn dật, không thể mọi chuyện đều đích thân nhúng tay như bây giờ nữa.
Đây là mịt mờ bày tỏ muốn giao quyền.
Còn nhắc nhở Dung Vận mọi việc cần cẩn thận, cuối cùng, nộp cho hắn ba cuốn sổ.
Dung Vận nhận lấy nhìn một chút, đều là danh sách tên, trên tới quan viên, dưới đến tôi tớ, đều có.
Vương Vi Hỷ nói: “Ta đã chiêu mộ một đám trẻ nhỏ, trai gái đều có, sau khi huấn luyện, liền gài vào các nơi. Cái này, một quyển là Giang Nam, một quyển là Tây Nam, một quyển là những địa phương khác. Ngươi cầm lấy.”
Trần Trí nhớ tới Hoàng khuê nói Vương Vi Hỷ nuôi dưỡng đồng nam đồng nữ, thì ra là dùng cho việc này.”Những đứa trẻ này là chiêu mộ như thế nào?”
Vương Vi Hỷ nói: “Nhà nghèo khó không nuôi nổi con, nhờ người đem bán, ta liền mua.”
Dung Vận nói: “Đa tạ Vương đại nhân.”
Vương Vi Hỷ gật gật đầu, muốn đi, lại quay người lại, sâu xa liếc nhìn Trần Trí, nói với Dung Vận: “Có mấy lời, lão thần không nói không thoải mái. Điện hạ là người thông minh, hẳn biết đạo lý sau vất ngã sẽ trưởng thành, hẳn sẽ không dẫm lên vết xe đổ, phải không.”
Lời này nói ngay trước mặt mình, ít nhiều có chút ý cảnh cáo. Nhưng mà, năm đó… Trần Trí lặng lẽ ra khỏi lều.
Lều vải một tấm rèm, chăm chú nghe, thật ra thì cũng có thể nghe được giọng nói bên trong.
Chỉ nghe Dung Vận nói: “Có câu nói rằng ‘treo cổ chết mãi tại một thân cây’. Ta đối với giang sơn thế nào, đối với tình cũng sẽ như thế.” (一棵树上吊死Treo cổ chết mãi tại một thân cây : ý chỉ cố chấp không buông, không thay đổi)
Một chữ tình, bao hàm rất rộng.
Nói vừa là Trần Trí, cũng có thể là Vương Vi Hỷ.
Một lát sau, Vương Vi Hỷ đi ra, gật đầu hành lễ với Trần Trí, tự ý đi khỏi.
Dung Vận đi ra, chỉ thấy Trần Trí than thở: “Năm đó, ông ấy vẫn khá thích ta.” Ít nhất, không giống bây giờ, tràn đầy địch ý.
“Vậy sao?” Dung Vận cố ý hiểu sai ý y, “Vậy thái độ của con đối với ông ta, còn có đợi xem xét.”
Trước khi Dung Vận lên đường, họp cả đêm cùng đám người Vương Vi Hỷ, lập ra phương án tác chiến một tháng. Trong vòng một tháng này, Vương Vi Hỷ sẽ tăng cường thế công, nhất định phải để cho Tây Nam chịu đựng áp lực, tăng tốc độ mâu thuẫn nội bộ.
Dung Vận cùng Trần Trí thì nhân một tháng này, làm tan rã Tây Nam từ bên trong.
Để tránh đêm dài lắm mộng, trời tờ mờ sáng, Trần Trí cùng Dung Vận liền lên đường. Vương Vi Hỷ vốn định phái binh giáp đen bảo vệ, đều bị cản lại. Nhiều người mục tiêu lớn là một nguyên nhân, nguyên nhân chủ yếu nhất là, nhiều người không thể bay.
Sau khi thân phận thần tiên của Trần Trí bị bộc lộ ra ánh sáng, hoàn toàn là thái độ mặc kệ không giữ ý giữ tứ gì nữa. Đợi khi hai người đơn độc bên nhau, trực tiếp cõng Dung Vận lên ngự phong phi hành.
Dung Vận ôm cổ Trần Trí, một mặt hưởng thụ khoái cảm nhanh như chớp, một mặt nói: “Lúc ở vùng chưa khai phá, sư phụ quả nhiên còn giấu nghề.”
Trần Trí làm bộ như không có nghe thấy.
Dung Vận xích lại gần y, môi gần như muốn dán sát bên tai, nhẹ giọng nói: “Sư phụ định lúc nào truyền thụ tiên pháp cho con?”
Trần Trí bay nhanh hơn, thật giống như như vậy liền có thể quăng lời nói bên tai về phía sau.
Dung Vận trở nên trầm mặc.
Như vậy Trần Trí ngược lại bất an, tìm lời để nói: “Đến Quảng Châu, ngươi định như thế nào?”
Dung Vận không lên tiếng.
“Haiiz, đáng tiếc ban đầu Đàm Thúc cho ta mặt nạ da người, ta chỉ lấy hai tấm. Hai tấm này đều dùng cả rồi, không tiện lấy ra.” Trần Trí tựa như đang lầm bầm một mình.
Dung Vận vẫn không đáp.
Trần Trí tự cảm thấy không vui, cũng không nói gì nữa.
Tới gần Quảng Châu, Trần Trí cố ý hạ thấp cao độ, từ bầu trời nhìn xuống thành trì. Quảng Châu từ xưa tới nay vẫn luôn cai trị theo từng châu, khí tượng sầm uất, lại bởi vì nam bắc, đông tây khác biệt, đều khác biệt với Kinh thành, Hàng Châu.
Trần Trí chọn một xó xỉnh tĩnh lặng đặt chân.
Trần Trí cất bước muốn đi, bị Dung Vận kéo lại, ném cái bọc quần áo tới. Y vốn tưởng rằng trong bao quần áo là vàng bạc châu báu, dẫu sao ban đầu Yến Bắc Kiêu dùng chính là lấy lợi dụ, không ngờ sau khi mở ra lại là hai bộ quần áo.
Một bộ nam trang, một bộ nữ trang.
Không cần suy nghĩ kỹ càng, bản năng quyết định hết thảy! Trần Trí lanh tay lẹ mắt, chọn nam trang.
Dung Vận cũng không cướp, chậm rãi cầm nữ trang lên mặc. Phía dưới quần áo, vẫn còn son phấn, Trần Trí trợn mắt há mồm nhìn hắn cầm phấn lên, thành thạo xức.
“Khoảng thời gian thầy không có ở đây, ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trần Trí mặt đầy vẻ đau lòng ôm đầu.
Dung Vận nói: “Sư phụ, Người cứ cười đi không sao đâu, dù sao…”
Trần Trí quay người lại, hai bả vai run bần bật, kìm nén đến khổ cực ——lòng tự tôn của học trò phải do người làm sư phụ bảo vệ!
Dung Vận lặng lẽ nói tiếp lời còn sót lại: “Con là đồ nhi của Người, mất mặt mất một đôi.”
Trần Trí xụ mặt quay người lại: “Chuẩn bị xong rồi thì đi thôi.”
Mặc dù Vương Vi Hỷ biểu hiện hết sức chân thành tha thiết, nhưng Dung Vận vẫn đề phòng. Sau khi hắn vào thành rồi cũng không đi tìm người trong danh sách trước, mà là quẹo vào một gia trang tơ lụa, chọn một hồi, liền được dẫn vào phòng khách quý trên lầu hai.
Ngồi một hồi, liền có chưởng quỹ phu nhân đi ra tiếp đãi.
Hai bên đối đáp đúng câu rồi, bất kể nam hay nữ, liền nhận người quen.
Chưởng quỹ phu nhân nói, Tây Nam Vương phủ gần đây phòng vệ sâm nghiêm, ngay cả chim cũng không bay ra được, đã gần một tháng không có tin tức đưa ra.
Trần Trí hỏi rõ vị trí người nọ ở, quyết định đêm đi thăm.
Chưởng quỹ phu nhân khuyên y nghĩ lại: “Thực không dám giấu giếm, vương phủ này cách mỗi năm ba ngày là lại có thi thể mang ra từ cửa sau, trực tiếp chôn sau núi. Ta phái người đi kiểm tra thi thể, còn chưa có đến gần, đã bị bắt, chỉ có thể tự vẫn.”
Trần Trí lần nữa cảm nhận được sự bất tiện khi không có ẩn thân phù.
Dung Vận hỏi: “Ngạc Quốc phu nhân thì sao?”
Chưởng quỹ phu nhân nói: “Bà ta ngược lại là ra vào tự do. Dẫu sao lệnh Tây Nam Vương ban ra đều do bà ta truyền đạt. Có điều, bên cạnh bà ta hộ vệ trùng trùng, không chỉ những nhân thủ ban đầu, vương phủ còn phái tử sĩ cùng tinh binh. Nói không khoa trương, chính là một tòa Tây Nam Vương phủ di động.”
Dung Vận nhớ kỹ tình báo, lại hỏi: “Ngạc Quốc phu nhân tạm thời xử lý quân vụ, những người khác có lời oán hận gì không?”
Chưởng quỹ phu nhân cười nói: “Tất nhiên là có.”