[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự

Chương 34: Chương 34: Sư đồ Chi tình (4)




Dịch: Phong Bụi

“Con cũng cản đao cho sư phụ.”

Dung Vận lần đầu tiên thấy một hàng thi thể không đầu, bắp chân bị dọa sợ đến mức đánh tỳ bà, nhưng liều mạng cắn nắm tay mình, không dám ho he một tiếng nào.

Trần Trí lục soát thi thể, không tìm được tín vật có thể chứng minh thân phận, đang định đi về, liền nghe sau lưng tên lạnh viu viu, giống như một trận mưa, chi chít bắn tới, lập tức quay đầu bật ra một chữ “định”.

Đám mũi tên quỷ dị ngưng trệ một cái chớp mắt trên không trung, rồi loạt xoạt rơi xuống đất.

Trần Trí xốc Dung Vận lên, quay đầu chạy.

Tử sĩ mặc dù bị định thân thuật làm chấn động một chút, nhưng phản ứng đã trải qua huấn luyện khiến cho bọn họ lập tức từ chỗ ẩn thân nhào ra, phát động tấn công.

Kẻ địch từ bốn phương tám hướng tới, Trần Trí ứng phó không kịp, hối hận mới vừa rồi không trực tiếp đằng vân chạy trốn, không thể làm gì khác hơn là dùng định thân thuật làm ngưng làn sóng phía sau trước, lại lấy thân thể bảo vệ Dung Vận.

Đối phương hạ thủ lưu loát, hai bả đao thép đồng thời chém trúng sau lưng. Trần Trí âm thầm vui mừng bọn họ không có trực tiếp chém đầu, lợi dụng sát na trúng đao, lại định được một làn sóng nữa. Người còn lại thấy tình thế không tốt, nhảy đến sau lưng Trần Trí, ngang đao bổ về phía cần cổ.

Trần Trí cảm thấy gáy lạnh, đầu đột nhiên lướt qua một ý niệm: Đại công đức kim thân đầu rớt, là sẽ mọc lại một cái nữa, hay là cái đầu rơi xuống đó sẽ tung tăng gắn trở lại.

Đáng tiếc, thanh đao kia bổ tới chỉ sượt chút qua da, cũng không chém được xuống.

Trần Trí quay đầu, liền thấy người nọ ngực bị thọc cây đao, cán đao ở trong tay Dung Vận.

Dung Vận lần đầu tiên giết người, căng thẳng đến cả người phát run, đến khi Trần Trí cầm tay hắn, mới nhảy cỡn lên tựa như bắn ngược lại, ánh mắt đỏ lên, miệng liền mếu…

Trần Trí quát bảo ngưng lại: “Không cho phép khóc.”

Dung Vận “phụt” khóc một chút, lại gắng gượng nhịn lại, giương một đôi mắt rưng rưng nước ánh, vô tội nhìn y.

Trần Trí nói: “Lục soát người, xem xem trên người bọn họ có tín vật gì chứng minh thân phận không.”

Dung Vận bị thuận lợi dời sự chú ý đi, chiều cao có hạn, chỉ có thể lục quần người bên cạnh.

Trần Trí thực sự không nỡ nhìn: “Ai lại giấu tín vật ở…”

“Lộp bộp”, một miếng thẻ trúc rơi xuống từ trong khố quần của người kia.



Dung Vận khom người nhặt thẻ trúc lên, ngẩng đầu nhìn Trần Trí.

Trần Trí mặt cứng ngắc, hồi lâu mới hơi ngoắc ngoắc ngón tay.

Mặc dù động tác của y rất ẩn mật, nhưng Dung Vận lập tức liền phát hiện, hết sức phấn khởi đưa tấm thẻ tới. Thẻ trúc có hình bầu dục, chế tạo tinh xảo, một mặt là hoa văn hoa mai, một mặt viết “Ám ảnh Sơ Hương”.

Trừ miếng thẻ trúc này ra, Trần Trí không lục soát được bất kỳ đồ gì nữa, Dung Vận đột nhiên la hoảng lên.

“Chuyện gì?! Ai? Ở nơi nào?” Trần Trí căng thẳng ôm lấy hắn nhìn bốn phía.

Bốn phía yên tĩnh không tiếng động, tử sĩ cứng ngắc, hai bắp đùi trống trơn, lẳng lặng “nhìn” y biểu diễn.

Trần Trí lấy lại tinh thần, quay đầu trừng Dung Vận: “Ngươi lớn tiếng kêu la vớ vẩn cái gì?”

Dung Vận che miệng, nhìn lưng y bị máu tươi nhuộm đỏ, bi thương nói: “Sư phụ, Người… Bị thương rồi.”

Trần Trí nói: “Thương nhẹ. Đi, trở về thôi.”

Dung Vận chạy bước nhỏ xông tới túm lấy tay y.

Trần Trí muốn hất hất không ra, đứa trẻ bảy tuổi bú sữa mẹ có bao nhiêu sức lực, nhìn tay bị bóp trắng đến thế nào thì biết.

Trên đường trở về, Dung Vận mặt đầy biểu cảm tuyệt vọng kiểu “chết cha chết mẹ chết quản gia, thêm một sư phụ góp mạt chược”.

Trần Trí giải thích đôi câu, hắn còn ra vẻ thông thạo: “Lúc quản gia qua đời, cũng rất có tinh thần.”

Trần Trí không lời để nói, trở về thay quần áo khác, xốc lên bọc quần áo của Dung Vận, mang đến sơn động tìm được lúc bỏ nhà ra đi, dặn dò hắn ngoan ngoãn ở đây, không được chạy không được phát ra tiếng động, mình đi xử lý một số chuyện thì trở lại.

Không có quần áo dính máu, Trần Trí nhìn qua hết sức bình thường, Dung Vận thoáng yên tâm, nhưng vẫn nắm tay y không thả ra, ân cần nói: “Sư phụ, Người đi một mình quá nguy hiểm, cho đồ nhi đi theo Người đi.”

Trần Trí rút tay về: “Ngươi đi theo ta có ích lợi gì?”

“Con cũng cản đao cho sư phụ.” Tuổi hắn tuy nhỏ, nhưng đầu óc xoay chuyển cũng rất mau. Lập tức ý thức được lưng Trần Trí bị thương là vì mình.

Trần Trí tức giận nói: “Ở trong mắt ngươi, ta đi đâu cũng bị chém sao?”

Dung Vận lí nhí nói: “Con không phải có ý này.”

Nhìn cái bộ dáng này của hắn, Trần Trí ác nhân không giả vờ được nữa, sau khi phân phó hắn ngoan ngoãn đợi, ngàn vạn lần không được chạy loạn, dán ẩn thân phù vào người hắn, sau khi xác nhận không thấy được mới rời đi.

Mặc dù không xử lý đám tử sĩ kia, nhưng môi trường sống và vấn đề an toàn vẫn phải giải quyết. Trần Trí trước tới nhân gian mua một cái quan tài, thu xếp di thể lão quản gia ổn thỏa, lại lên thiên đình tìm tiên đồng, bảo nó tìm một cao thủ bày trận tới hỗ trợ.

Tiên đồng đang thấy nhàm chán, nghe nói nhà y có việc náo nhiệt, nhận lời rất vui vẻ.

Trần Trí trở lại sơn động Tứ Minh, gọi Dung Vận không đáp lại, không khỏi có chút nóng nảy. Dán ẩn thân phù cho hắn là vì an toàn, nhưng, hắn nếu mang ẩn thân phù bỏ nhà ra đi, tìm liền phiền toái rồi.

Y ở phía sau núi vòng vo một vòng, con cọp sớm ở lúc rời đi đã thuận tay định yên một chỗ, Dung Vận cho dù một người chạy loạn, tạm thời cũng không có nguy hiểm.

Nghĩ tới đây, y lấy lại bình tĩnh, trở lại tiền viện, đang muốn chôn quan tài lão quản gia, để ông nhập thổ an nghỉ, liền nghe thấy tiếng khóc thút thít quen thuộc truyền tới bên người.

“Sư phụ… Sư phụ… Con, con chết oan uổng quá.”

Không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng Dung Vận khóc thê thảm thế nào, Trần Trí theo giọng nói mò tới bả vai nhỏ nhắn của hắn, thuận tay xé ẩn thân phù xuống.

Dung Vận treo hai dòng thanh lệ, ngơ ngác nhìn y: “Sư phụ, Người có thể nhìn thấy ma sao?”

Trần Trí nói: “Ta không phải bảo ngươi đợi ở sơn động đừng chạy sao? Ai cho ngươi len lén trở về?”

Dung Vận miệng mếu: “Con lo lắng cho sư phụ.”

Trần Trí vác quan tài lên đi hai bước, thấy hắn túm tay nhỏ bé đứng tại chỗ, mắt lom lom nhìn y, trong bụng thở dài, trề trề môi với hắn: “Còn không đuổi theo.”

Dung Vận ánh mắt sáng lên, lập tức đuổi theo, chủ động túm tay áo y.

Trần Trí giả bộ không biết, mặc hắn túm.

Dung Vận giải thích nguyên nhân mình chạy loạn với khóc: “Sư phụ đi ra ngoài lâu như vậy chưa có trở về, con rất lo lắng, mới trở lại xem xem. Nhưng mà, sư phụ trở lại rồi, lại không nhìn thấy con đứng ở trước mặt Người, con cho là con chết rồi biến thành ma… Sư phụ không còn nhìn thấy con nữa…” Vừa nói, không ngờ bi thương từ trong trào lên.

“Khóc nữa trục xuất sư môn.”

“…” Dung Vận cố gắng nhịn.

Chôn lão quản gia ở phía sau núi, lúc Trần Trí cùng Dung Vận trở về, phát hiện nhà có thêm một vị khách không mời mà đến. Người đến sống mũi cao gọn, mặt như phù dung, người mặc hồng bào rực rỡ, nhưng vẫn anh tư bừng bừng, tràn đầy tư thái nhanh nhảu cùng khoe khoang.

Trần Trí ôm quyền nói: “Dám hỏi các hạ…”

“Chúng ta tạm biệt mới mấy năm, ngươi không ngờ lại quên mất Tam Cát ca của ngươi, tốc độ có mới nới cũ quá nhanh, ngay cả Trần Thế Mỹ cũng không theo kịp nha.” Phượng Tam Cát chế nhạo nói.

Trần Trí chớp chớp mắt nói: “Ngươi… lớn lên không ít.”

Từ chim sẻ biến thành người, về hình dáng đích xác là lớn hơn.

Phượng Tam Cát nói: “Lâu rồi không mang giày, giống như bị trói lại vậy, chẳng tự do chút nào. Thế mà các ngươi cũng mang được.” Vừa nói, ngồi xuống đất, tự ý cởi giày ra, dùng hai bàn chân trắng trắng nộn nộn nhảy nhót trên đất, hài lòng nói, “Thế này thoải mái hơn nhiều. Được rồi, ngươi muốn bố trí kết giới gì?”

Mặc dù hắn làm việc nhanh nhảu, nhưng dầu gì cũng là thần thú hỏa phượng, Trần Trí đối với hắn tràn đầy lòng tin: “Bố trí một kết giới, khiến cho người khác không tìm được nơi này.”

“Mê hồn trận hả, đơn giản. Nhớ năm đó khi ta học tập trận pháp, trận pháp học đầu tiên chính là Mê hồn trận…” Phượng Tam Cát chân không nhớ lại ngày xưa đó suốt hai canh giờ, mới chạy đi bố trí trận pháp trong tiếng thúc giục uyển chuyển của Trần Trí.

Tác dụng của trận pháp rốt cuộc như thế nào, Trần Trí cũng không rõ lắm, có điều là đàn chim vốn ở trên không trung bay tới bay lui cũng dần dần biến mất biệt tích, nghĩ hẳn là có tác dụng.

Phượng Tam Cát từ sau khi tới đây một chuyến, liền trở thành khách quen, nguyên nhân không có gì khác, là do Trần Trí thích ngẩn người, thường thường sẽ không cắt đứt việc hắn lải nhải thao thao bất tuyệt.

Thời gian thoáng một cái bốn năm trôi qua, tiểu đậu mầm nảy rất nhanh, chiều cao rất nhanh liền đến ngực Trần Trí, gương mặt mềm mại đáng yêu dần dần có góc cạnh, càng lúc càng giống Thôi Yên. Chẳng qua là Trần Trí mỗi ngày sớm chiều đều nhìn thấy hắn, đã quen với sự thay đổi, không mâu thuẫn như lần đầu tiên gặp mặt nữa, đại đa số thời điểm, đều coi hắn là một người khác. Dù sao, đợi đến khi Dung Vận lên ngôi làm đế, bọn họ một người ở trên trời, một người ở dưới đất, cũng không có đồng thời xuất hiện. Nghĩ thông suốt điểm này, bốn năm này thái độ của Trần Trí đối với Dung Vận hòa hoãn rất nhiều, nghiễm nhiên làm một nghiêm sư hết sức đàng hoàng.

Sự lệ thuộc của Dung Vận đối với Trần Trí ngày càng tăng, mỗi ngày ngay cả đi học luyện công cũng phải dính với y, lại nắm được nhược điểm Trần Trí trong nóng ngoài lạnh, ứng dụng nũng nịu và khóc nhè đến mức cực kỳ thuần thục, rõ ràng là người đã mười một tuổi, vẫn cứ nói khóc là khóc, khiến cho Trần Trí nhức đầu không thôi. Vì vậy, những ngày đầu tháng xuống núi hóng gió, trở thành ngày mong chờ của y hàng tháng.

Lại đến ngày tốt một tháng một lần xuống núi.

Trước khi đi, Dung Vận ân cần dặn dò như cũ.

Trần Trí nghe lỗ tai ù ù, cũng không biết hai người ai là sư phụ ai là học trò. Thừa dịp Dung Vận tính toán danh sách, chân y bôi dầu, trực tiếp xuống núi. Đến dưới núi, liền thấy trên đất bày rất nhiều gian hàng coi bói.

Từ khi Phượng Tam Cát bố trí kết giới trên núi, tin đồn Tứ Minh có thần tiên liền bị phát tán ra ngoài. Đầu tiên chỉ có khu vực Chiết Đông lưu truyền, sau khihai năm trước có một Hộ Thiên chân nhân tự xưng là truyền nhân của Hành Thiên Đạo bị lạc đường trên núi, danh tiếng đã truyền đi khắp Đại Giang Nam Bắc, dẫn tới không ít người muốn tu đạo. Cũng may những người này từ đầu đến cuối cũng chỉ lởn vởn ở bên ngoài kết giới, không tìm được đường vào. Có điều ngoại trừ bọn họ ra, những tử sĩ năm đó cũng không từ bỏ, có mấy bộ mặt cũ đã lượn suốt bốn năm. Trần Trí thậm chí còn có thể nhớ rõ, mỗi lần bọn họ đến lại nhiều thêm một nếp nhăn nào.

Để tránh phiền toái không cần thiết, y sau khi xuống núi sẽ mang một tấm mặt nạ màu bạc trắng, hợp với mái tóc dài phiêu dật, trường bào rộng thùng thình, đầy vẻ thần côn, lẫn trong một đám người thần thần quỷ quỷ, điên điên khùng khùng, hình ảnh hài hoà dị thường.

Trần Trí mới vừa mua gạo cùng dầu, liền thấy một tên tử sĩ xông tới trước mặt.

Theo như tần số năm trước ba đến bốn tháng tới một lần, lần này đến sớm, cách lần trước mới có hai tháng.

Chuyện xảy ra khác thường tất có nguyên nhân khác thường.

Trần Trí không có hứng thú đối với việc ngàn dặm chạy ra bên ngoài điều tra tấm thẻ trúc khắc hoa mai kia, nhưng, ở cửa nhà thuận tiện rình coi một chút thì được. Y đi tới xó xỉnh, bỏ đồ đã mua vào túi càn khôn, dán ẩn thân phù lên, rón ra rón rén đi theo sau tử sĩ.

Tử sĩ quẹo cua, đi vào trong một khách điếm, giống như người bình thường, tìm một chỗ trống ngồi xuống uống trà, ước chừng sau nửa nén hương, trên tầng trên khách điếm có một người đi xuống, mặt trắng râu dài, ăn mặc già dặn, nhìn nhưng trẻ tuổi.

Tử sĩ vừa thấy hắn liền đứng lên hành lễ, hai người thật giống như lần đầu tiên gặp mặt, hỏi thăm lẫn nhau một phen mới ngồi xuống.

Trần Trí ngồi ở trên băng ghế dài bên kia, nhìn bọn họ trò chuyện.

Người nọ tự xưng Điền Tự Phương, nói ngàn dặm xa xôi từ Bồng Lai chạy tới, chính là để chứng kiến tiên trận của Tứ Minh.

Hai người ăn bữa sáng, liền lên đường đi lên núi Tứ Minh.

Trần Trí có dự cảm xấu, nguyên nhân không có gì ngoài hai chữ “Bồng Lai”. Y không quên, ban đầu khi phải đối phó với Đan Bất Xá, Bắc Hà Thần Quân chính là đi Bồng Lai mượn thần binh lợi khí.

Sau khi lên núi, Điền Tự Phương không cần nhắc nhở, liền tự ý đi về phương hướng nhà y, sau khi đi vào trận pháp, cũng không hoảng hốt, cầm la bàn, vừa coi vừa đi. Trần Trí theo sau lưng, phát hiện phương hướng bọn họ đi cùng Phượng Tam Cát lưu lại cũng không giống nhau, vừa muốn thở phào một cái, phía trước liễu ám hoa minh, dẫn thẳng đến cửa nhà.

Lúc này cũng không để ý bại lộ không bại lộ, Trần Trí dùng định thân thuật chế ngự hai người, xốc tử sĩ chạy đến chân núi, ném vào bụi cỏ ném, đợi khi trở về dọn Điền Tự Phương, phát hiện người nọ đã không còn ở đây.

Trước mặt chính là nhà, mà nhà chỉ có một mình Dung Vận!

Trần Trí không dám suy nghĩ nữa, nhấc chân chạy.

Ngắn ngủi mấy chục trượng, cứ thế y chạy ra cảm giác bi thương như trải qua một cuộc bể dâu, vận đổi sao dời, thấy Dung Vận yên lành đứng ở cửa cũng không có giảm bớt, trực tiếp kéo tới ôm lấy.

Dung Vận ngẩn ngơ, lập tức sung sướng ôm lấy y: “Sư phụ, Người trở lại rồi! Con rất nhớ Người, Người có nhớ con hay không.”

Trần Trí bình tĩnh một chút cảm xúc trào dâng trong lòng, giấu hắn vào sau lưng, cảnh giác đi về phía trong sân.

Điền Tự Phương đó bị trói thành một cái bánh chưng, giống như con sâu lông ngọ nguậy trên đất. Phượng Tam Cát đứng ở bên cạnh, mặt đầy đắc ý nói: “Nhìn hắn một mình lén lén lút lút, liền biết không phải là người tốt, may ta tới, nếu không tiểu Dung Vận một mình, nhất định ứng phó không được.”

Trần Trí lần đầu tiên cảm thấy hắn nói chuyện có lý như vậy, không phản bác.

Phượng Tam Cát hỏi: “Hắn là ai?”

Trần Trí nói: “Người phá Mê Hồn trận của ngươi.”

Phượng Tam Cát vốn định xem xong náo nhiệt liền rút lui lập tức dừng bước chân, híp mắt quan sát Điền Tự Phương hồi lâu, nhấc cổ áo hắn, đi ra sau núi thẩm vấn.

Dung Vận lởn vởn vòng quanh Trần Trí: “Sư phụ có phải biết con gặp nguy hiểm mới cố ý chạy trở lại hay không?”

Trần Trí lấy gạo và dầu ra cho hắn.

Dung Vận nói: “Còn đường giấm và nước tương thì sao?”

Trần Trí chớp chớp mắt: “Tu thân dưỡng tính, ăn thanh đạm một chút mới tốt.”

Dung Vận mất mác nói: “Con buổi tối vốn định làm sườn xào chua ngọt cho sư phụ.”

Trần Trí nói trên núi việc lặt vặt đều do hắn đảm nhận, hắn thật sự đần độn tất cả đều bao hết, không chỉ có đốn củi, sửa cửa, dọn dẹp phòng tinh thông mọi thứ, hơn nữa tài nấu nướng cũng đột nhiên tăng tiến, nhận được tán thưởng của toàn thể người đi đường bao gồm Phượng Tam Cát ở trong.

Sườn xào chua ngọt là một trong những món sở trường của Dung Vận, Trần Trí hết sức yêu thích.

Rốt cuộc không chống nổi ham muốn ăn uống, Trần Trí quyết định xuống núi một chuyến nữa.

Dung Vận yêu cầu muốn đi cùng y: “Có chuyện để đệ tử dốc sức, sao có thể để cho sư phụ một mình cầm nhiều đồ như vậy, mà con ở trên núi hưởng phúc.”

Mặt hắn ưa nhìn như vậy, lại giống hệt khuôn mặt người mẹ có nguồn gốc sâu xa kia của hắn, một khi xuống núi liền có thể bị những tử sĩ khác chú ý, Trần Trí tất nhiên sẽ không đồng ý cho hắn đi. Dung Vận còn muốn giằng co, liền nghe Trần Trí nói: “Quên quy tắc điều thứ nhất rồi sao?”

Dung Vận mặc dù không tình nguyện, cũng chỉ đành ngoan ngoãn nghe.

Trần Trí lần nữa xuống núi, mua đủ những thứ cần mua, đi ngang qua cửa hàng điểm tâm, nhớ tới Dung Vận tựa hồ thích ăn đồ có mùi hoa, liền mua một hộp bánh quế hoa trở về.

Buổi tối có sườn xào chua ngọt có bánh quế hoa, hai người đều ăn rất vui vẻ, ngược lại Phượng Tam Cát sau khi thẩm vấn Điền Tự Phương, lòng có chút không yên, ít nói khác thường. Trần Trí không kềm chế được, hỏi hắn Điền Tự Phương rốt cuộc nói cái gì.

Phượng Tam Cát cắn đũa, tức giận nói: “Hắn nói Mê Hồn trận quá đơn giản, nhắm mắt lại cũng có thể đi ra, lãng phí tâm y hắn từ Bồng Lai chạy tới! Thật là hiếp người quá đáng!” Hắn đưa tay vỗ bàn, Trần Trí cùng Dung Vận ăn ý mười phần lấy bàn ra, để cho hắn vỗ vào khoảng không.

Trần Trí nói: “Hắn tại sao từ Bồng Lai chạy tới?”

Phượng Tam Cát nói: “Có người gửi thư mời đi Bồng Lai, hắn cảm thấy thú vị liền chạy đến.”

Trần Trí cau mày nói: “Người bình thường có thể gửi thư mời đến Bồng Lai?” Dựa vào việc bù lại kiến thức những năm này, y đối với chuyện của tiên giới và tu chân giới đã không còn giống trước kia không biết gì, Bồng Lai là một trong tam đại tiên sơn của tu chân giới, mặc dù đứng sau Côn Luân cùng Tu Di, nhưng người tài giỏi lớp lớp xuất hiện, bao la vạn tượng, không thể khinh thường.

Phượng Tam Cát nói: “Người bình thường không thể, người tu chân thì có thể.”

Không ngờ dính dáng đến tu chân rồi sao?

Trần Trí cau mày. Y vốn cho là tử sĩ đến từ Giang Nam thế gia, cũng chính là đối thủ của Dung gia, mục đích là kho báu trên người Dung Vận, nhưng là chân tướng tựa hồ không đơn giản như vậy? Vậy y có phải nên giành thời gian truy xét miếng thẻ trúc kia hay không?

Phượng Tam Cát nói: “Không được, ta phải đi Bồng Lai một chuyến!”

Trần Trí nói: “Được, không có gì là không được.”

Phượng Tam Cát là một hành động phái siêu cường, nói đi liền đi, một cái chớp mắt, trên bàn cơm liền đổi một người —— Điền Tự Phương bị nhét vào chỗ ngồi. Nhìn tù binh mặt lộ hoảng sợ, Trần Trí bày tỏ tự có chính sách ưu đãi tù binh, bảo hắn ngàn vạn lần không cần lo lắng, sau đó thừa dịp Dung Vận chạy đi rửa bát, cầm vong ưu châu ra lăn lăn trán hắn…

Sau khi Dung Vận ngủ, Trần Trí xách Điền Tự Phương vượt núi băng đèo vứt xuống chân chính ngoài ngàn dặm, lại đi lên thiên đình tìm Giai Vô.

Trải qua bốn năm nghỉ ngơi, Giai Vô tinh thần đã hoàn toàn khôi phục, bắt đầu toàn diện chủ trì công việc Hoàng Thiên nha —— Dung Vận đã là đời thứ ba, trên trời dưới đất đều rất coi trọng.

Khi Trần Trí đi vào, Giai Vô cùng tiên đồng đang nói chuyện cùng một thanh niên, thấy y, vội vàng chào hỏi: “Đang muốn giới thiệu với ngươi vị đồng liêu mới tới này, Đàm Thúc.”

Trần Trí xích lại gần liền ngửi thấy một mùi thơm rất khác biệt, không khỏi hít sâu một hơi.

Giai Vô giải thích với Đàm Thúc: “Ngươi đừng trách y, y cả đời chưa từng ngửi được mùi hương hoa quỳnh.”

Trần Trí cảm thấy lời này hết sức châm vào lòng: “Ta mới đi gần nửa đời, còn có hy vọng hơn nửa đời người.”

Giai Vô nói: “Nguyện vọng của ngươi đã đạt thành rồi đó, Đàm Thúc là tiên hoa quỳnh.”

Trần Trí lúc này mới cẩn thận quan sát người thanh niên này, chỉ thấy hắn mi thanh mục tú, lúc mỉm cười lộ ra một sự dễ thân cận, trông rất đẹp mắt, không khỏi tim đập bình bịch, kích động hỏi: “Ngươi có thể nở hoa cho ta ngắm không?”

Đàm Thúc mặt hơi đỏ lên, nhìn về phía Giai Vô như nhờ giúp đỡ.

Giai Vô nói: “Ngươi đang cầu hôn sao? Có bao nhiêu pháp bảo làm sính lễ? Sau khi cưới chuẩn bị ở tiên sở nào? Cái gì cũng không có mà cũng không biết xấu hổ muốn nở hoa kết trái?”

Trần Trí á khẩu không trả lời được, tình cảnh rơi vào lúng túng.

Tiên đồng giảng hòa: “Y là một người si mê hoa, đừng ngạc nhiên.”

Trần Trí cảm thấy cái câu si mê hoa này rất khiến chính y ngạc nhiên.

Giai Vô hỏi: “Ngươi đi lên lại có chuyện gì?”

Trần Trí nói: “Không có gì, có người mời người từ Bồng Lai, phá Mê Hồn trận Tam Cát bày.”

Giai Vô cau mày hỏi: “Mời người từ Bồng Lai?”

Tiên đồng nói: “Vậy hẳn là người trong tu chân giới rồi?”

Giai Vô nhìn một chút Trần Trí, thành thật mà nói, không phải hắn không yên tâm Trần Trí, mà là Trần Trí đúng là làm người ta không yên tâm. Hắn suy nghĩ một chút, nói với Đàm Thúc: “Dù sao sớm muộn gì ngươi cũng phải đi núi Tứ Minh, không bằng sớm một bước đi, vạn nhất có chuyện, còn có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

Trần Trí nói: “Hắn là…”

Giai Vô trả lời: “Người thay thế Đan Bất Xá.”

“… Ồ.” Trần Trí khô khốc đáp một tiếng.

Giai Vô hỏi: “Ngươi gần đây chung sống với Dung Vận thế nào?”

Trần Trí cũng không biết phải hình dung như thế nào, liền nói: “Vẫn như vậy.”

“Vậy thì tốt.” Giai Vô lộ ra nụ cười quỷ dị, kéo y đi qua một bên, “Lấy Hoàng khuê ra?”

Trần Trí vừa cầm ra vừa hỏi làm gì.

“Ban bố nhiệm vụ.” Giai Vô tay chạm nhẹ vào Hoàng khuê, một nhiệm vụ bị ẩn liền hiển hiện——

Trần Bi Ly thích trẻ con, giở trò bỉ ổi không thành công, khiến Dung Vận chán ghét.



Trần Trí vòng một vòng, túm lấy một cái bàn, vứt xuống trước mặt Giai Vô, cười lạnh nói: “Ngươi nói cho rõ ràng, không nói rõ ràng liền như cái bàn này!” Y một tay bổ về phía bàn, tay bị phản chấn trở lại, mà cái bàn vẫn không nhúc nhích.

Giai Vô nhắc nhở y: “Đây là tiên vật.”

Trần Trí cầm roi ra, chuẩn bị quất chết mình: “Vậy ta chết cho ngươi xem.”

Giai Vô nói: “Trần Bi Ly một mực thích trẻ con, kiếp trước đã là như vậy, vì vậy đời này bị phạt vào súc sinh đạo, trở thành bọ ngựa. Khi Địa phủ xử phạt, Thiên đạo vận toán chưa hoàn thành, cho nên mức xử phạt của song phương không quá giống nhau, sinh ra sai lệch. Thiên đạo vẫn quy Trần Bi Ly vào nhóm chuyển thế làm người, lại bởi vì khi còn bé có ý đồ với Dung Vận, ngày sau chết trong tay Dung Vận. Dung Vận cũng bởi vì ghét hắn, sinh ra một loạt rắc rối… Những thứ này ngươi cũng không cần quan tâm, những tử sĩ kia cũng sẽ có người giúp ngươi giải quyết, nhiệm vụ trước mắt chính là phải để cho Dung Vận cảm thấy ngươi là một người cặn bã vô sỉ, biến thái, đáng ghét!”

Một người thầy mẫu mực, lấy mình làm gương, dìu dắt ra một trụ cột tương lai đã từng nói đâu?

Thế này là lệch nghiêng lệch ngả không biên giới rồi!

Trần Trí lau sạch nước miếng trên mặt, hung tợn mỉm cười: “Không làm.” Y quất roi xuống đất vang lên ba ba, “Ban đầu đã nói rồi, ta chỉ để ý dạy trẻ con! Những thứ khác đều không cần để ý đến!”

Giai Vô thẳng thắn nói: “Đó không phải là vì sợ ngươi không mắc câu sao?”

Trần Trí cười lạnh nói: “Mắc câu ta cũng có thể nhả ra.”

Giai Vô cầm một cái bình ra đặt lên bàn: “Đây là điều kiện trao đổi.”

Biết rõ là một bẫy rập, y vẫn cứ không có cốt khí hỏi: “Thứ gì…”

“Linh chi lộ, chỉ cần một giọt, thực vật gì cũng có thể trồng sống.”

“…” Giữ cho tốt tay mình, giữ cho tốt miệng mình! Trần Trí vừa cảnh cáo mình, vừa nghe thấy tự mình nói, “Đồng ý!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.