Dịch: Phong Bụi
“Về nhà Người liền không cho ôm rồi.”
Trần Trí căng thẳng: “Đợi… Ưm!”
Vương Vi Hỷ trực tiếp lấy khăn tay ra nhét vào trong miệng của y.
“Phụt… phụt, phì!” Trần Trí dùng đầu lưỡi đẩy khăn tay ra, “Là thật hay giả, đợi khi ngươi thấy Dung Vận là biết.”
Vương Vi Hỷ cho người dùng sợi dây buộc miệng Trần Trí lại.
Trần Trí thấy vậy, bả vai hơi rung rung, viên đạn châu có khắc Mê Hồn trận trong tay áo lăn tới trong tay, trong nháy mắt tránh khỏi người quanh mình bằng trận pháp, sau đó một mạch xông ra ngoài. Lao ra khỏi Phù Dung sơn trang, y thu hồi đạn châu, hết nhìn đông tới nhìn tây một vòng, đang muốn tìm người cởi dây, liền bị một lực va chạm rất mạnh từ phía sau ôm lấy.
Dung Vận ôm lấy y từ phía sau thật chặt, giọng nghẹn ngào: “Sư phụ! Con không tìm được Người.”
Ôm y lại nói không tìm được, cùng với việc ngồi trong nhà kêu không có người, thật là có hiệu quả hay như nhau.
Trần Trí nhún vai: “Về nhà rồi ôm, trước cởi dây ra đã.”
Dung Vận đầu tựa vào bả vai y, buồn buồn nói: “Về nhà Người liền không cho ôm rồi.”
“… Mau cởi ra.”
Dung Vận quyến luyến không thôi: “Sư phụ như vậy muốn ôm liền ôm, thật tốt.”
Trần Trí suy nghĩ Vương Vi Hỷ vẫn còn đang tìm bọn họ, Thang Huyên cũng không biết thế nào rồi, thấy hắn cứ dính chặt lấy không làm chính sự, trong lòng tức giận: “Ngươi rốt cuộc có thả hay không?”
Dung Vận vẫn là biết nhìn sắc mặt, lập tức lanh lẹ cởi dây trói Trần Trí ra.
Trần Trí kéo hắn, chạy ra hơn một trăm trượng, xuyên qua đường phố tiếng người ồn ào quẹo vào ngõ hẻm tĩnh lặng nhỏ hẹp, mới dừng lại hỏi: “Ngươi đã đi ra ngoài thế nào?”
Dung Vận không dấu vết mắt liếc hai bàn tay vẫn quấn quít như cũ, thân thể hơi tới gần, ủy khuất nói: “Sau khi sư phụ cùng Vương Vi Hỷ đơn độc vào cửa, binh giáp đen liền động thủ. Con ở bên ngoài gọi sư phụ thật nhiều lần, sư phụ cũng không có để ý đến con. Đợi đến khi con vọt vào trong cửa, sư phụ đã không thấy tăm hơi.”
“Ta không ngờ rằng Vương Vi Hỷ biết dùng trận pháp.”
“Thấy chưa! Đây chính là hậu quả sư phụ bỏ lại con!” Dung Vận tự giác thêm ngay một câu.
Trần Trí hỏi: “Sau đó thì sao?”
Dung Vận thấy vừa phải liền thôi, tiếp tục nói: “Thang Huyên chuẩn bị đường hầm, bảo con cùng rút lui. Con làm bộ đi theo vào, thừa dịp bọn họ không chú ý lại đi ra. Không có sư phụ, con không đi đâu hết.”
“Ngươi làm sao tìm được ta?” Trần Trí tò mò, y cũng không biết mình sẽ từ nơi nào đi ra, Dung Vận sao biết được.
Dung Vận nói: “Binh giáp đen đuổi theo Thang Huyên đi vào đường hầm, con nhảy lên trên nóc nhà tìm sư phụ… Con đã tìm rất lâu. Sư phụ đã nói chuyện gì với ông ta? Tại sao còn chơi cả trò trói người thế này.”
Người nói vô tình, người nghe có lòng.
Trần Trí cảm thấy mấy chữ “Chơi trò trói người” là lạ, lại không tiện nói nhiều: “Nói ra rất dài dòng, ta và ông ta có chút hiểu lầm.”
“Bởi vì thân thế của sư phụ sao?”
“… Đúng là có liên quan đến thân thế.” Y hàm hồ nói.
Dung Vận nhìn ra sự lấp kiếm của y, mặc dù bất mãn, vẫn hòa nhã hỏi: “Vậy chúng ta tiếp theo nên làm thế nào?”
Nhìn từ thái độ của Trần Hiên Tương ở Bách Mỹ yến, không giống thái độ muốn kết liên minh với Vương Vi Hỷ. Vương Vi Hỷ mang theo nhiều binh giáp đen như vậy, cũng là có chuẩn bị mà đến. Buổi Hội minh này, có lẽ còn có bí ẩn gì khác.
Trần Trí do dự bất định giữa mạo hiểm tiếp tục ở lại hoặc rút lui trước khi nước đục khuấy thành vòng xoáy.
Dung Vận nhìn ra sự chần chờ của y, đảo mắt một vòng, nói: “Sư phụ nếu không hạ được quyết tâm, chúng ta chẳng bằng đi du sơn ngoạn thủy?”
“…”
Dung Vận thản nhiên trước ánh mắt quái dị của Trần Trí, tự nhiên nói: “Như vậy có thể thể nghiệm nổi khổ của dân gian, làm kiên định quyết tâm đứng đầu thiên hạ của con! Nếu như sư phụ lúc nào muốn đi, chúng ta đều có thể đi ngay lập tức.”
Thật ra thì, trước khi đi Dung gia, Trần Trí đúng là muốn mang hắn một đường thể nghiệm nổi khổ dân gian, làm kiên định quyết tâm đứng đầu thiên hạ của hắn, nhưng mà, cho đến bây giờ, chẳng lẽ quyết tâm của hắn còn cần kiên định sao?
Trần Trí một trận tâm phiền ý loạn, suy nghĩ một chút nói: “Vương Vi Hỷ là do ta dẫn tới, làm liên lụy sơn trang, không thể bỏ lại Thang Huyên không quan tâm vào lúc này. Ta trước tìm một nơi an toàn an trí ngươi, sau đó đi về nhìn một chút.”
Dung Vận rên rỉ than thở: “Ngoại trừ ở bên người sư phụ, trời đất bao la, nào có nơi an toàn.”
Trần Trí suy nghĩ một chút cũng cảm thấy có lý, dù sao có ẩn thân phù, đạn châu cũng đủ, vì vậy mang hắn cùng nhau trở về Phù Dung sơn trang.
Sắp tới giữa trưa.
Lúc trước vào giờ này, trước cửa Phù Dung sơn trang luôn có người và xe ngựa tới lui, hôm nay nhưng an tĩnh lạ thường.
Trần Trí đi tới đầu hẻm liền thu lại bước chân: “Bọn họ có thể ở sơn trang ôm cây đợi thỏ, chờ chúng ta để ra một chiêu hồi mã thương.”
Dung Vận nói: “Không phải binh giáp đen.”
Giọng điệu quen thuộc này khiến cho Trần Trí trong lòng đột nhiên giật mình: “Ngươi làm sao biết?”
Dung Vận nói: “Lúc trước khi binh giáp đen mai phục, lặng yên không một tiếng động, không có lực uy hiếp lớn như vậy.”
Trần Trí không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Không phải binh giáp đen, chẳng lẽ là… Tây Nam Vương?”
Ở địa giới Trường Sa phủ, dám trắng trợn bày ra trận thế, cũng chỉ có Trần Hiên Tương rồi.
Mặc dù không biết Trần Hiên Tương tại sao lại đến, nhưng mà, căn cứ nguyên tắc địch nhân của địch nhân liền là bạn, y lạc quan cho là một chuyện tốt. Y để cho Dung Vận núp ở trong một nhà dân phụ cận, mình dán ẩn thân phù đi vào trong sơn trang hỏi dò.
Bên trong sơn trang, quả nhiên khắp nơi đều là người của Tây Nam Vương phủ.
Một tráng hán mặt vuông cả người giáp đồng đứng ở chính giữa sân nhà, ánh mắt sắc bén tra xét dấu vết đánh nhau, thỉnh thoảng có binh lính tới bẩm báo kết quả lục soát. Chờ người cuối cùng báo cáo không có tìm được người, gã giơ cây đuốc lên, ném vào trong phòng một cái: “Đốt nơi này! Tiếp theo đi vào thành lục soát.”
“Dạ!”
Những người khác không dám chậm trễ, nhặt cái cây đuốc nằm chỏng chơ trên đất trong phòng, gì cũng không bắt lửa đó lên, nhanh chóng chạy đi tìm đồ dễ bắt lửa.
Kết quả này vượt khỏi sự suy đoán của Trần Trí.
Y vốn cho là Tây Nam Vương nghe nói Phù Dung sơn trang xảy ra chuyện, tới ra mặt cho Thang Huyên… Chẳng lẽ trong Bách Mỹ yến, việc Tây Nam Vương cùng Vương Vi Hỷ bất hòa chẳng qua chỉ là một vở kịch, trên thực tế, đã đạt thành Hội minh?
Nghĩ tới đây, y lo lắng đến mức cả người toát mồ hôi.
Nếu như Vương Vi Hỷ nói cho Tây Nam Vương tin tức Dung Vận ngay tại trong thành, vậy bọn họ rất có thể bị chúng bắt con ba ba trong rọ!
Y không dám trì hoãn, vội vàng trở về nhà dân tìm Dung Vận.
Dung Vận đang ngồi ở trên cây ném quả tùng trêu mèo, thấy Trần Trí mặt hốt hoảng đột nhiên xuất hiện ở trong sân, vội vàng nhảy xuống, hỏi: “Sư phụ sao thế?”
Trần Trí nắm cánh tay hắn lên: “Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này!”
Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà có thể cùng sư phụ chung một chỗ, đi chân trời góc biển đều được. Dung Vận ngoan ngoãn để y kéo đi, đi tới phía sau, dứt khoát lấy tay Trần Trí từ trên cánh tay mình xuống, nắm vào trong bàn tay, cứ như vậy dắt chạy.
Trần Trí muốn ra khỏi thành, phát hiện bên trong thành khắp nơi đều dán cáo thị, tổng cộng ba khuôn mặt bị dán lên bảng: khuôn mặt vốn có của y, khuôn mặt y sau khi dịch dung cùng với khuôn mặt Dung Vận sau khi dịch dung. Phía trên nói bọn họ là tội phạm giết người cướp của bị truy nã, hy vọng bách tính cẩn thận.
Y đang xem dở, liền bị Dung Vận bưng mặt, kéo ra khỏi đám người. Dân chúng xem cáo thị cùng đang nghi ngờ không chắc chắn, đánh giá bọn họ.
Dung Vận kéo y vào hẻm nhỏ, phía sau lại có người theo dõi, Trần Trí cầm ẩn thân phù dán lên trên người Dung Vận, mình đang định cầm đạn châu, đối phương đã xông đến, hướng về phía y khuỵu gối liền quỳ: “Vương gia!”
Trần Trí: “…”
Đây mới là lễ nghi chính xác khi gặp vương gia.
Cứ như vậy vừa chần chừ, binh giáp đen đã từ bốn phương tám hướng nhảy ra, vây quanh bọn họ.
Dung Vận cũng không biết mình ẩn thân, nắm tay Trần Trí, dùng thân thể ngăn ở trước mặt y.
Trần Trí cách Dung Vận trong suốt, nói với binh giáp đen đang quỳ lạy mình: “Ngươi già rồi.” Dù sao cũng là người mình từng hối lộ, ấn tượng khắc sâu.
Binh giáp đen sững sốt một chút nói: “Vương gia phong thái vẫn như xưa.”
Trần Trí nói: “Dù sao cũng từng quen biết, ngươi có thể nói thật cho ta biết hay không? Vương Vi Hỷ và Trần Hiên Tương liên minh rồi sao?”
Binh giáp đen đó nói: “Không có.” Sợ y không tin, lại bổ sung một câu, “Bệ hạ từng ra lệnh cho tôi nghe theo sự phân phó của Vương gia, ý chỉ này đến nay vẫn không đổi.”
Cho nên không cần hoài nghi câu nói vừa rồi của hắn kia là thật hay giả sao?
Trần Trí hơi lấy lại bình tĩnh, lại hỏi: “Như vậy, Vương Vi Hỷ đối với Thôi Yên vẫn trung thành như cũ sao?”
Binh giáp đen đó nói: “Vương đại nhân một mực đợi Bệ hạ trở lại.”
Trần Trí nhắc nhở: “Nếu như có gì không có tiện nói, ngươi có thể nháy mắt mấy cái với ta, ta có thể hiểu ám chỉ.”
Binh giáp đen đó nói: “Chúng tôi chỉ tuân theo sự phân phó cùng điều khiển của Bệ hạ.” Nói cách khác, nếu như Vương Vi Hỷ nhiều năm như vậy không duy trì việc bảo vệ Thôi Yên, bảo vệ triều Yến, bọn họ căn bản sẽ không thể nào nghe theo mệnh lệnh của ông ta?
Trần Trí cảm thấy Thôi Yên thật sự là một người rất giảo hoạt. Hắn đem mình nâng cao đến vị trí thiên sư, dùng tín ngưỡng để đạt được sự trung thành của những người này, lợi cho truyền bá lại khó mà phản bội.”Ta muốn gặp Vương Vi Hỷ một lần.” Chỉ cần Vương Vi Hỷ vẫn trung thành như cũ, vậy y liền có thể đánh cuộc thêm một lần nữa.
Khác hẳn Thang Huyên nghênh ngang ở tại Phù Dung sơn trang, cứ điểm bí mật của Vương Vi Hỷ ở một nhà dân phía sau sòng bạc. Sòng bạc tiếng ồn huyên náo, lấp hết tiếng động ra ra vào vào nhà dân.
Trong vòng một ngày ngắn ngủi, lần thứ hai gặp mặt, cảm xúc của Vương Vi Hỷ đã bình phục rất nhiều, chủ động rót ly trà cho y: “Trần Hiên Tương cũng đang tìm ngươi.”
Trần Trí làm bộ chê băng ghế bên cạnh dựa vào mình quá gần, đá đá ra bên ngoài, để Dung Vận ngồi xuống, mình thì ngồi ở giữa hắn và Vương Vi Hỷ.
Dung Vận phát giác trạng thái của mình, không nói tiếng nào ngồi xuống, tay lặng lẽ đặt ở trên đùi Trần Trí, tỏ vẻ mình tồn tại.
Mặc dù không được tự nhiên, nhưng để không bị nhìn thấu, Trần Trí cũng chỉ đành chịu: “Trần Hiên Tương tìm ta, không phải là bởi vì ngươi sao?”
Vương Vi Hỷ nói: “Chính ngươi dự tiệc, một tấm thiệp mời dùng hai khuôn mặt, còn trách người khác? Trần Hiên Tương bên người rất nhiều nhân tài đã gặp qua là không quên, mánh khóe của ngươi có thể lừa gạt ai?”
Trần Trí lúc này mới biết vấn đề nằm ở chỗ nào.
Vương Vi Hỷ hỏi: “Ngươi trước nói Dung Vận là con trai của Bệ hạ, làm sao chứng minh?”
Bàn tay đặt ở trên đùi khẽ động, bị Trần Trí nhẹ nhàng đè lại. Trần Trí nói: “Thái độ lúc trước của ngươi, khiến cho ta rất khó tin tưởng ngươi lần nữa.”
Vương Vi Hỷ lạnh lùng nói: “Ngươi không có lựa chọn khác! Trần Hiên Tương đang nổi lên một âm mưu đại tru diệt, ngươi, Dung Vận, Thang Huyên… Còn rất nhiều người ở Trường Sa phủ cũng không thoát khỏi.”
“Vậy ngươi thì sao?”
“Ta đương nhiên là mục tiêu của gã. Trước khi tới Trường Sa phủ ta đã biết, nhưng ta vẫn dám tới, cũng đã nghĩ xong đối sách.”
Trần Trí trầm mặc nhìn ánh mắt ông ta, cân nhắc thật giả trong lời nói của ông ta.
Vương Vi Hỷ cũng không để ý y, tự ý uống trà.
Thua cuộc, chẳng qua là mang Dung Vận từ nơi này đánh ra, dựa vào pháp bảo trên người, không khó lắm; thắng cuộc, có thể lấy được cả phương Bắc dễ như trở bàn tay…
Trần Trí trong nháy mắt đã quyết định, cho Vương Vi Hỷ lấy một mảnh vải tới, làm bộ múa tới múa lui ở trên người Dung Vận, sau đó ở khoảnh khắc tấm vải ngăn trở ánh mắt Vương Vi Hỷ, gỡ ẩn thân phù xuống.
Vương Vi Hỷ nhấp hớp trà, chậm rãi nói: “Gỡ ẩn thân pháp bảo xuống phải cần nhiều bước như vậy?”
Trần Trí: “…”
Ông ta quay đầu nói với Dung Vận: “Bỏ mặt nạ xuống.”